Chương 6: Đại sư huynh cùng sư phụ ba ba ba
Lãnh Vô Sương khó chịu lăn lộn, da thịt trắng nõn như bạch ngọc thượng hạng không tự chủ được cọ tới cọ lui trên giường, cọ ra từng đạo từng đạo hồng ấn, cặp mông nộn nộn nhếch lên cao, đùi trong ma sát lẫn nhau mưu toan giảm bớt cảm giác ngứa ngáy trống rỗng trong hậu huyệt, hai đầu vú màu sắc tiên diễm đứng thẳng, đáng yêu dụ người phạm tội.
Toàn bộ ý thức của hắn đã trôi đi từ lâu, hiện giờ chỉ còn lại duy nhất một ý niệm muốn dùng đồ vật gì đó thô to hơn mạnh bạo xỏ xuyên tiểu huyệt của mình, mà người phía sau ngoại trừ nhìn thì chẳng còn động tác nào nữa, hắn không thể làm gì khác hơn là di chuyển bàn tay đến phía sau, đem mấy ngón tay thon dài tinh tế đồng thời cắm vào bên trong chậm rãi khuấy đảo, tấm lưng bóng loáng thẳng tắp, gò mông căng tròn ngỏng lên, đầu vú cương cứng chốc chốc lại cọ phải sàng đan.
Thế nhưng... còn chưa đủ, xa xa còn chưa đủ, độ dài của ngón tay hoàn toàn chạm không tới cái điểm nhạy cảm chôn sâu kia, mặc cho Lãnh Vô Sương đâm rút ra sao, dâm thủy ướt át thuận theo đùi trong mịn màng trượt xuống dính dấp một mảnh vẫn không thể giảm bớt hư không trí mạng.
"Ân a a... Phía sau, phía sau thật khó chịu."
Hắn ngẩng cao đầu, tiếng nói yếu ớt xen lẫn rên rỉ dụ hoặc.
"A Sơ...sao ngươi còn chậm rì rì đứng đó. Nhanh tiến vào thao ta, ta sắp không chịu nổi nữa....a.."
Huyền Thiên vốn còn yên lặng xoắn xuýt trong lòng, chợt nghe Lãnh Vô Sương gọi tên Bạch Sơ, mí mắt y giật nảy, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Y nhanh chóng cởi quần áo bò lên giường, nghiến răng, hung hăng nhéo một bên đầu vú cứng rắn của hắn, Lãnh Vô Sương hưng phấn thở hổn hển, sử dụng cả hai tay hai chân cuốn lấy Huyền Thiên, thay phiên châm lửa trên người y, một bên còn thổi gió bên tai y lấy lòng nói: "Mau thao ta, nhanh nhanh thao ta, bên trong rất thoải mái, đảm bảo khiến ngươi vừa lòng."
Huyền Thiên không thể nhịn được nữa, lại nghĩ đến Lãnh Vô Sương đã từng nói những câu dâm loạn này với Bạch Sơ thì lửa giận càng cháy càng lớn, y vung tay"ba ba" vỗ mạnh hai cái vào cặp mông phì nhiêu của hắn, căm tức gằn giọng: "Sư phụ dâm đãng, ngươi xem ta là ai?"
Lãnh Vô Sương bị đánh đến nha nha nghẹn ngào, khó khăn mở đôi mắt mờ mịt, thần sắc mê loạn, thở gấp đáp: "Tiểu... Tiểu Thiên."
Đột nhiên trên mặt hắn lộ ra vẻ giằng co, hai tay giơ lên chống đẩy lồng ngực Huyền Thiên, ấp úng thì thào: "Không, không, không được, ta không thể như vậy, đây là đại nghịch bất đạo..."
Huyền Thiên cười lạnh một tiếng.
"Ngươi vứt hết mặt mũi làm loạn cùng tên tiểu tử Bạch Sơ kia chẳng lẽ không phải đại nghịch bất đạo? Sư phụ người thường ngày đều thiên vị Bạch Sơ hơn ta, mà thôi bỏ đi, dù gì ta cũng đã nhịn nhiều năm như vậy rồi, bây giờ ta càng muốn làm cái chuyện đại nghịch bất đạo này, ai cũng đừng hòng ngăn trở ta!"
Y cường ngạnh siết chặt eo Lãnh Vô Sương, cự vật to dài phía dưới hùng dũng oai vệ đứng thẳng, nhắm ngay huyệt khẩu Lãnh Vô Sương thăm dò, cái miệng nhỏ nhắn liền kịch liệt co rút lại, mị thịt hồng hồng mấp máy nhiệt tình gọi mời y tiến vào, lúc này nếu y còn nhịn được nữa thì tuyệt không phải nam nhân! Y thẳng lưng tàn nhẫn đâm vào, nặng nhọc thở ra một hơi, cất tiếng cảm thán: "... tao huyệt của sư phụ... quả nhiên vừa chặt vừa nóng."
Thân thể đột nhiên bị xen vào trụ thịt thô to gấp mấy lần so với ngón tay, Lãnh Vô Sương cả người kích động đến run rẩy, hai chân tự động quấn lấy eo Huyền Thiên, đôi tay trắng nõn gắt gao vòng qua cổ y, đôi môi đỏ mọng quyến rũ hé mở thở ra nhiệt khí quấn quít bên gáy Huyền Thiên, dâm đãng cầu xin: "Thật thoải mái...a..a..mạnh hơn chút nữa, dùng sức chọc vào chỗ kia của sư phụ...a.ư.."
Huyền Thiên đen mặt, nhất thời cảm thấy Lãnh Vô Sương ghét bỏ y thao hắn không sảng khoái bằng Bạch Sơ, y lạnh lẽo nở nụ cười, đem hắn đặt trên giường, hai tay nắm lấy mắt cá chân mãnh khảnh của Lãnh Vô Sương, dùng sức đẩy mạnh hai chân hắn ra, thình lình đỉnh vào, toàn bộ cự căn nóng hổi nhét đầy dâm huyệt của Lãnh Vô Sương, lấp đầy không chừa một khe hở.
Kết hợp cực kỳ chặt chẽ mang đến kích thích quá mạnh, hơn nữa còn có chút căng nứt đau đớn.
Lãnh Vô Sương hét lên một tiếng cao vút, lắc mông muốn trốn khỏi, lại bị Huyền Thiên áp chế lại, y hung ác vung tay vỗ vào đùi hắn, ngay tức khắc chỗ đó liền hiện lên năm vết hằn đỏ, côn thịt tàn nhẫn rút ra xen vào, va chạm đến độ sâu trước nay chưa từng có khiến lượng lớn dâm thuỷ bắn tung toé khỏi dũng đạo mềm mại.
"Quá lớn, tiểu Thiên ngươi nhẹ chút... tiểu tao huyệt muốn nứt ra rồi....a..ưa..a...a..." Khoé mắt hắn thấm ra lệ quang, chóp mũi ửng hồng, mi mắt đọng sương, bộ dáng thoạt nhìn cực kì đáng thương.
Huyền Thiên trong lòng mềm nhũn, cúi người liếm đi nước mắt trên mặt Lãnh Vô Sương, mở miệng dụ dỗ: "Sư phụ tốt, chỉ cần người đáp ứng ta chuyện này, tối hôm nay ta liền hảo hảo thao người đến tận khi tiểu tao huyệt của người thoả mãn mới thôi, có được hay không?"
Lãnh Vô Sương thút thít che mắt.
"... Ngươi muốn thứ gì, sư phụ đều đáp ứng ngươi, khẳng định đều đáp ứng ngươi."
"Sư phụ thật ngoan, vậy ta sẽ nói, ta muốn người đáp ứng ta, sau này chỉ được song tu cùng Huyền Thiên ta, nếu đọc rắn trong người sư phụ cả đời cũng không giải được, ta sẽ dùng cả đời đến giao hoan với sư phụ, thao đến tiểu huyệt của người dục tiên dục tử, có được hay không?"
Tình huống Lãnh Vô Sương hiện giờ đang vô cùng không xong, còn hơi sức đâu quan tâm y nói cái gì?
Hắn chỉ biết côn thịt cứng rắn của Huyền Thiên hung hăng đâm rút trong tiểu huyệt mình vài cái liền rút ra, cái miệng nhỏ nhắn tham lam phía dưới thực thuỷ biết vị nào chịu nổi, huyệt khẩu liên tục mấp máy ướt sũng nước, hắn nghe Huyền Thiên đặt câu hỏi, không nói hai lời lập tức dứt khoát đáp ứng.
"Hảo, sư phụ tất cả nghe theo ngươi." Sau đó hai chân liền tiếp tục quấn lấy eo Huyền Thiên eo, chính mình lại vội vã không nhịn nổi mà đỡ lấy gậy thịt nổi đầy gân xanh dữ tợn nhét vào bên trong tiểu huyệt.
Huyền Thiên được sư phụ đáp ứng, trong lòng mừng rỡ, tự bổ não y và Lãnh Vô Sương ta tình ngươi nguyện, vui mừng khôn nguôi, cái loại cảm giác gọi là khổ tẫn cam lai lan tràn đầu óc.
Hắn muốn cho Lãnh Vô Sương càng sảng khoái hơn, lập tức vùi đầu gian khổ ra sức làm, đâm đến Lãnh Vô Sương uyển chuyển cao giọng rên rỉ dưới thân mình, đáy lòng mềm nhũn một mảnh, từng tiếng thổ dốc nỉ non nghẹn ngào của Lãnh Vô Sương qua tai Huyền Thiên liền biến thành xuân dược trí mạng, cự vật dưới khố mới bắn qua một lần lại cứng rắn phồng lên, tiếp tục không chừng mực thảo phạt rong ruổi trong cơ thể Lãnh Vô Sương.
Y vùi đầu vào gáy Lãnh Vô Sương mút mạnh, hôn dần xuống đầu vú nhuyễn nộn, đột nhiên há mồm ngậm lấy, dùng răng liếm cắn, hệt một con mãnh thú đói khát cấp thiết tìm kiếm thức ăn, đôi mắt hằn lên tia máu.
Đầu vú của sư phụ thật đáng yêu, nếu không phải nó mọc trên người hắn, thật hận không thể dứt khoát nuốt xuống.
Nghe nói đầu vú nữ nhân có thể hút ra sữa, nếu như sư phụ y cũng có thể ra sữa thì quá tốt rồi.
Ôm ý nghĩ như thế, Huyền Thiên càng thêm dùng sức mút, thẳng đến khi hai đầu nhũ đều dựng thẳng, sưng lớn hơn một vòng mới chịu nhả ra. Hạ thể không ngừng đỉnh lộng va chạm người dưới thân, trên đỉnh cự vật hỗn độn dính đầy bạch trọc trộn lẫn dâm thuỷ của Lãnh Vô Sương, y thỉnh thoảng loại xoay vòng nghiền ép điểm nhạy cảm chôn sâu trong tao huyệt, dũng đạo mềm mại kia liền co rút mút chặt côn thịt y, khoái cảm cơ hồ nhảy vọt khiến đồi đồng tử sâu thẳm đỏ hơn mấy phần.
~~~~Tui là cái phân cách tuyến theo chủ nghĩa Tắt đèn của Ngô Tất Tố~~~~
Hắn không nhớ rõ mình bị thao bắn qua bao nhiêu lần, chỉ nhớ rõ bạch trọc Huyền Thiên bắn đầy bụng Lãnh Vô Sương khiến bụng hắn trướng lớn thoạt nhìn như đang hoài thai mấy tháng, Huyền Thiên lúc này mới hài lòng ôm Lãnh Vô Sương đã mê man đồng thời chìm vào giấc ngủ.
Mười năm trước sau khi bị sư phụ từ chối, y vẫn chưa từng thực sự chợp mắt, y sợ mình nhắm mắt sẽ hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Vô Sương dẫn theo vẻ chán ghét.
Ai... Nếu như sư phụ y có thể mang thai thì tốt rồi, sinh hài tử cho ta, tức chết tiểu súc sinh Bạch Sơ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com