2
Ồ không nó có vẻ khác. Và giờ tôi cũng hiểu được cụm từ độc quyền của cậu ta. Là chẳng có ai đụng đến tôi nữa ngoại trừ cậu ta. Kể từ sau hôm đấy tôi không còn học hành trong tình trạng ướt nhẹp nữa, bàn học cũng không còn không cánh mà bay xuống cuối, cũng chẳng có mấy lời trêu ghẹo gì nữa dù họ có vẻ vẫn thì thầm sau lưng tôi và bên ngoài mặt không có chút bằng lòng nào.
Nghe thật biết ơn nhưng nếu bao gồm cả cậu ta nữa thì tuyệt. Tôi không biết cậu ta lấy số của tôi ở đâu ra để nhắn tin đưa ra những yêu cầu giời ơi đất hỡi. Nào là mua đồ ăn sáng, đồ ăn trưa, đồ ăn xế, mua nước, mua linh tinh chính xác là một chân sai vặt. Tôi như kiểu thăng cấp lên một cấp là osin riêng của cậu ta.
Tôi tất nhiên không muốn làm nhưng là vẫn như cũ, không có dũng khí để từ chối. Thử tôi mà có đống cơ bắp như cậu ta xem, tới công chuyện.
"Cậu mày nấu ăn dở kinh."
Cậu ta tự ý bốc đồ ăn của tôi rồi chê bai. Ai khiến. Có ăn là tốt rồi sao cứ phải soi xét đến vị. Người ta quan trọng là tấm lòng đồ vô cảm. Cậu tôi đã phải dậy thật sớm để chuẩn bị nó đấy.
Chẳng hiểu sao dạo này cậu ta lúc nào cũng xuất hiện ở chỗ quen thuộc của tôi hoặc từ trước cậu ta đã luôn ở đây mà tôi không biết. Tôi sẽ tìm một nơi khác, né cậu ta ra. Chịu đựng trò chơi sai khiến của cậu ta đã đủ mệt rồi phải nhìn mặt cậu ta suốt ngày nữa đúng là cực hình.
"Đừng có cố gắng tìm chỗ khác. Dù sao tao gọi mày cũng sẽ phải tới đây thôi."
Cậu ta làm tôi giật mình. Cậu ta đọc được suy nghĩ của tôi đấy à. Sao mà trả lời cái một vậy. Eo ơi sợ thế. Đã xấu tính lại còn có năng lực siêu nhiên à. Nếu cậu ta có năng lực đấy thật thì sau này ở cạnh cậu ta tốt nhất không nên suy nghĩ gì cả. Mẹ khiếp đã không nói chuyện được lại còn không được suy nghĩ. Tôi là bức tượng hay là người gỗ.
"Mỗi lần nói chuyện với mày cứ như kiểu độc thoại." Cậu ta chán nản nằm ra bồn cây ngay chỗ bên cạnh tôi, tay vắt ra sau đầu còn chân vắt chéo đung đưa mà lẩm bẩm. "Nhưng cũng hay đỡ ồn ào nhưng vẫn có người."
Nói chuyện với người câm thì cậu ta còn mong đợi cái gì, tôi nghe được cậu ta nói là giỏi lắm rồi đấy. Tôi cũng đâu có bắt cậu ta nói chuyện với tôi, là tự cậu ta muốn nói đấy chứ. Mà cậu ta toàn nói chuyện theo cái kiểu còn chả cần người khác trả lời thì đừng trách tại sao mình lại tự kỉ một mình. Tôi mới là kẻ đáng thương này tự dưng làm chỗ chút giận cho cậu ta. Suốt ngày sai vặt, chửi người khác là giỏi. Từ ngữ phát ra từ mồm cậu ta chả có từ nào là mỹ miều cả, thô kệch và bất cần.
"Sao mày lại vác sách toán ra đọc vào cái giờ ăn trưa được nhờ."
Cậu ta lại cằn nhằn nữa rồi. Tôi lôi điện thoại trong túi ra bắt đầu gõ chữ.
[Tại sắp có kiểm tra]
Tôi giơ lên trước mặt cho cậu ta đọc. Vừa lòng chưa, tôi trả lời rồi đấy.
"Lớp mày kiểm tra nhiều thế thấy thằng Sak suốt ngày kêu."
Tôi còn chả biết Sak là ai, cậu ta có học cùng lớp tôi à. Trong lớp ngoài mấy thành phần tiêu biểu ra tôi chẳng biết ai cả căn bản cũng đâu có ai cần tôi biết đâu.
[Không phải, là thi giữa kì toàn trường]
Tôi không biết Sak nhưng tôi biết là có bài thi nha. Đúng là người chẳng để tâm gì đến học hành, đọc xong đống chữ trên điện thoại tôi cậu ta ngơ ra. Cậu ta không biết cũng đúng thôi, bài tập của cậu ta toàn do một tay tôi làm cho mà, đi học còn chẳng đi thì mong đợi gì. Tôi cũng thắc mắc bố mẹ cậu ta không quản cậu ta hay sao mà suốt ngày lêu lổng bên ngoài.
"Thi lúc nào? Sao không đứa nào báo tao? Má nó." Cậu ta lôi điện thoại lướt đống tin nhắn của mình, nhìn lướt qua chỉ toàn thấy hẹn đi chơi game, đánh nhau các thứ. Tôi cá là đám bạn của cậu ta cũng không biết để mà báo cho cậu ta đâu. Thế người ta mới bảo chọn bạn mà chơi đấy. "Thôi kệ dù sao thì cũng đứng cuối. Nhắn cho tao lịch thi đi để biết còn đến ngủ."
Tôi thật sự bó tay luôn đấy, cậu ta đến chỉ để cho có đủ mặt hay gì. Thực sự thì tôi cũng không định tọc mạch, cũng lưỡng lự đôi chút nhưng rồi cũng cả gan hỏi cậu ta.
[Bố mẹ cậu không nói gì sao?]
"Họ bận cho gia đình của họ rồi đâu có thèm để ý." Cậu ta bình thản nói. Thấy tôi có vẻ vẫn không hiểu cậu ta cũng chẳng ngại nói tiếp. "Mỗi người có một gia đình riêng của mình rồi."
"Tao không ở với ai cả. Cũng không còn ông bà. Tao ở riêng và bố cung cấp tiền."
Cậu ta hình như đúng là đọc được suy nghĩ của tôi hay sao ý. Tôi còn đang suy nghĩ nên hỏi cậu ta là "Ở với ông bà à?" hay "Cậu ở với bố hay mẹ?" nhưng ngẫm qua ngẫm lại thấy nó hơi riêng tư mà cũng không đúng. Vậy mà chưa kịp nghĩ xong cậu ta đã liền trả lời. Nhìn bộ dạng cậu ta trả lời tôi trông chẳng có gì là quan tâm người khác biết chuyện của mình hay thậm chí là một kẻ không thân như tôi cậu ta cũng chẳng ngại mà nói ra.
Giờ thì tôi hiểu tại sao cậu ta lại ra như thế này rồi. Một gia đình không hạnh phúc. Không ai cấm cản việc họ li hôn và tìm hạnh phúc mới cho riêng mình nhưng điều tồi tệ họ làm duy nhất là bỏ rơi đưa con chung duy nhất của họ. Không hẳn là bỏ rơi nhưng cách thức họ làm cũng không khác bỏ rơi là bao chỉ hơn là họ vứt cho nó một cọc tiền rồi tự sinh tự diệt. Phải hay không vì đứa con đấy là minh chứng cho tình yêu của họ, thứ tình yêu đổ nát và không đẹp đẽ nên họ mới cảm thấy chán ghét chính nó như thế.
"Ánh mắt gì đây? Thương hại tao à?"
Tôi không biết mình đã nhìn cậu ta với ánh mắt gì nhưng đúng là tôi đã có chút thương cho cậu ta đấy.
"Dành cái sự thương hại đấy của mày cho chính mày đi. Làm như mày hơn tao." Cậu ta nhìn lên tôi, ánh mắt lạnh lẽo.
Ừ nhỉ tôi có tư cách để thương hại ai à. Tôi cũng đâu có hơn gì người ta đâu. Tôi gượng cười quay lại với sách toán của mình.
"Mày biết tại sao tao ghét mày không?" Cậu ta đột nhiên ngồi dậy nhìn thẳng vào tôi. "Tại cái bộ dạng tỏ ra mình ổn, cái nụ cười giả tạo, lòng tốt ngu ngốc của mày." Cậu ta dừng lại một lúc chờ tôi nhìn lại, mắt đối mắt thì mới chốt hạ câu cuối. "Nhất là bộ dạng không thiết tha sống của mày. Thật thảm hại."
Thì ra đấy là bộ dạng của tôi trong mắt người khác sao. Thảm hại đến mức như vậy sao. Phải thảm hại như thế nào để một kẻ bất cần đời như cậu ta nhìn vào một kẻ bất cần đời khác là tôi cũng chán ghét. Bất cần đời của chúng tôi là khác nhau. Cậu ta sống như vậy bởi một phần nào đó cậu ta muốn tìm kiếm sự quan tâm của những người máu mủ ruột thịt. Còn tôi chỉ đơn giản là sống thôi, sống cho cuộc đời của người khác, nếu có thể biến mất hoàn toàn thì nó có thể chính là giải thoát cho tôi và tôi cảm thấy biết ơn vì điều đấy.
"Đánh mày mãi cũng như kiểu trút giận lên bao cát ấy. Chán chết."
Tôi khẽ bật cười bất lực. Thật tốt vì cậu ta đã biết chán rồi, nếu không tôi không biết mình còn có thể thành ra cái bộ dạng nào được nữa.
Vì phải ở lại trực nhật nên tôi về muộn hơn so với bình thường. Xe buýt giờ này chắc chắn sẽ đông nghẹt luôn ấy, nghĩ đến thôi đã rùng mình. Tôi không nghĩ mình có thể đi xe buýt vào giờ này được nhưng cũng không muốn chờ đến lúc muộn hơn mới trở về. Trời đang bắt đầu ngày càng tối rồi, vẫn là nên trở về sớm thì hơn. Tôi lấy trong balo chiếc tai nghe, bật một bài hát với âm lượng đủ để đưa tôi ra khỏi tiếng ồn của xung quanh. Đứng ở một góc đủ xa họ và vẫn đủ nhìn được chiếc xe buýt của mình. Đột nhiên cảm thấy có nhiều ánh mắt đổ về phía mình, tôi hoang mang nhìn sang. Mọi người đang xôn xao một cái gì đó ở hướng này. Một vài người chạy sang một cách gấp gáp, họ còn chẳng để ý đến tôi cứ thế đi qua. Một ai đấy vô tình va phải người tôi làm tai nghe bị rơi ra. Lúc này bên tai trái mới nghe thấy tiếng ồn náo loạn. Tôi nhìn theo hướng mọi người đang quan tâm tới. Một vụ tai nạn xe vừa xảy ra, chiếc xe ô tô con bị chiếc xe tải đâm tới biến dạng. Đám đông nhốn nháo, còi xe inh ỏi, tiếng gào khóc, một loạt hỗn tạp đập vào tai làm người tôi bắt đầu run rẩy, hai tay nắm chặt quai balo ướt nhẹp mồ hôi. Tôi không sợ cảnh tượng máu me kinh hoàng trước mặt nhưng tôi sợ những âm thanh của nó gây ra. Người tôi lại một lần nữa bất động nhìn trân trân vào đám người trước mặt. Tai trái bắt đầu khó chịu, nó ù dần đi và kéo tới một cơn đau nhói vùng đầu, mọi thứ trước mắt thì trở nên quay cuồng.
Tưởng như mình sắp vì nó mà ngã gục thì một bàn tay áp lên tai tôi.
"Mày không nghe thấy gì hết ngoài giọng tao thôi."
Lời nói thì thầm bên tai như thôi miên tôi làm theo nó. Bàn tay bên tai chặn lại mọi thứ từ bên ngoài. Tôi thật sự chẳng còn nghe được gì khác. Cả người tôi được thả lỏng nhưng đại não thì không hoàn toàn quay về với thực tại. Tôi như một người gỗ, vô hồn để mặc cho người kia điều khiến. Chúng tôi đứng trên xe buýt tự lúc nào. Tay người kia vẫn không rời bên tai tôi, người tôi gần như được người đó bao bọc lấy không một tác động nào xung quanh có thể chạm tới dù chiếc xe lúc này rất đông đúc.
Lúc đến quãng đường cần đi bộ, người kia không còn dính lấy tôi nữa mà giữ một khoảng cách nhất định. Thật kì lạ là tôi thấy an tâm về điều đấy, cảm giác như mình được người kia âm thầm mà bảo vệ. Tôi dừng lại trước cửa quay người cúi đầu cảm ơn.
"Tao rảnh rỗi nên đi ngang qua thôi."
Cậu ta đứng trước mặt tôi, hai tay đút túi quần dửng dưng nói. Tôi biết người kia không phải là đang bảo vệ mình, dẫu sao cũng chỉ là cảm giác của tôi. Nhưng thật sự tôi đã thấy an tâm khi có cậu ta ở đây. Điều vô lí nhất mà tôi từng thấy. Sự an toàn duy nhất tôi cảm nhận được trong mấy năm qua lại là từ kẻ bắt nạt mình.
[Cậu lại đánh nhau sao?]
Tôi nhìn chăm chú vào gương mặt trước mặt. Lấy điện thoại trong túi viết ra những điều mình thắc mắc. Vết thương mới chỉ lành lại trên mặt cậu ta giờ lại thêm những vết mới, quần áo thì lấm lem, các khớp trên bàn tay thì đỏ lừ nhưng cậu ta trông vẫn rất phong độ, mấy vết thương dường như chỉ làm nổi bật lên vẻ đáng sợ mà ngầu lòi của cậu ta.
"Sao, lại muốn chữa trị cho tao à?"
Cậu ta cười khẩy, cúi sát mặt gần tôi. Tôi ngập ngừng một lúc rồi cũng gật đầu. Tôi vốn là người có lòng trắc ẩn, chưa kể cậu ta vừa giúp tôi thì tất nhiên giờ tôi cũng nên giúp lại cậu ta chứ nhỉ. Tôi mở cửa kéo cậu ta ngồi ở ghế còn mình thì chạy vào phòng lấy đồ cứu thương. Tôi sát trùng cho cậu ta một cách nhẹ nhàng sợ cậu ta đau mà nổi quạo. Nhưng tôi lo thừa rồi, cậu ta căn bản còn chả có lấy chút biểu cảm nào là đau đớn, cứ ngồi im như một pho tượng, ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm nhìn tôi. Tôi bị cái lạnh đấy làm cho rùng mình.
"Từ sau đừng có tự tiện cho người khác vào nhà."
Giờ cậu ta lại còn dặn dò tôi nữa chứ. Cậu tôi cũng hay dặn điều đấy và tất nhiên tôi cũng không ngốc để cho người khác vào nhà mình mà căn bản tôi cũng chẳng giao du với ai. Cậu ta là người lần đầu tiên tôi cho vào đấy chứ. Cho một kẻ xấu vào nhà mình. Bây giờ mới để ý, hình như cũng là người đầu tiên tôi gần gũi như này. Sự gần gũi của chúng tôi lại bắt đầu từ những việc chẳng đẹp đẽ gì.
"Không nghe thấy?"
Đột nhiên cậu ta lên giọng làm tôi giật mình ngẩng dậy mà gật đầu. Ai mà biết đâu cậu ta cần câu trả lời, bình thường cậu ta hay kiểu nói bâng quơ như vậy đâu có chờ câu trả lời của tôi đâu. Mà cậu ta cũng toàn như kiểu biết được câu trả lời nên cũng chẳng thèm cần đến nó.
Tiếng cửa đằng sau vang lên kéo sự chú ý của cả hai chúng tôi. Người đứng ở cửa cũng thoáng ngạc nhiên khi nhìn vào bên trong.
"Nanon hôm nay dẫn bạn về chơi sao?" Nét mặt cậu khẽ soi xét người bên cạnh tôi nhưng cũng thoáng có nét vui.
Cậu ta cũng chắp tay lễ phép chào cậu.
[Hôm nay cậu về sớm thế?] Tôi nhìn cậu làm động tác kí hiệu.
"[Hôm nay công việc xong sớm]" Cậu vừa nói vừa làm động tác như tôi rồi lại quay sang cậu ta cười giả lả giơ túi thức ăn trên tay mình. "Bạn Nanon ở lại ăn cơm luôn nhé, chả mấy khi Nanon dẫn bạn về nhà lại còn đúng hôm cậu về sớm nữa, phải trổ tài đôi chút thôi."
"Để cháu phụ một tay ạ."
Tôi thoáng ngạc nhiên khi thấy cậu ta lễ phép với cậu mình lại còn muốn giúp đỡ. Định nghĩ rằng hôm nay chắc cậu ta ăn nhầm thứ gì nhưng tôi chợt nghĩ ra được mục đích của cậu ta rồi. Cậu ta là đang cố gắng tránh né đồ ăn của cậu tôi nhất có thể bởi nó luôn dở theo cậu ta nói. Tôi phải công nhận là cậu nấu ăn dở thật nhưng lại rất cố gắng và chăm chỉ làm tôi cũng chẳng nỡ mà đánh giá.
Hai người họ thì quấn quýt trong bếp chỉ có mình tôi ngồi ngoài bàn nhìn họ. Căn bếp bé tí, hai người họ chen nhau là thấy đủ chật rồi, thêm tôi chắc khỏi nhích đi đâu nữa quá. Mà tôi cũng không giỏi trò bếp núc. Như được thừa hưởng dòng gen của cậu mình thì các bạn biết rồi đấy, khả năng này sẽ đi đến đâu.
Tầm 30 phút sau mọi thứ gần như xong xuôi. Cậu bê dần những món ăn đặt lên bàn còn cậu ta thì rửa tay cởi chiếc tạp dề hồng treo lên. Tôi thề lúc cậu ta nhìn thấy nó cái mặt còn đen hơn cả đít nồi. Nó đúng là không hợp với cậu ta chút nào, trông mắc cười kinh khủng mà tôi không có dám cười vì cậu ta chắc chắn sẽ giết tôi nếu thấy một động tĩnh nhỏ trên khóe miệng.
"Bảo để cậu trổ tài mà cuối cùng lại toàn là Ohm làm thôi." Cậu ngồi xuống buồn rầu mà than vãn. May đấy, may là cậu ta làm không chắc cậu ta sẽ nhổ thẳng đồ ăn của cậu ngay trước mặt quá.
"Cháu cũng muốn trổ tài một chút tại cũng là lần đầu gặp cậu." Trông cậu ta ngoan ngoãn mà trả lời chú tôi kìa. Giả tạo cả đấy, mồm thì cười cười nhưng ánh mắt thì chẳng có miếng cảm xúc nào.
Dù cậu ta xấu tính xấu nết thật nhưng tôi phải công nhận một điều cậu ta nấu ăn ngon thật. Thoạt đầu tôi còn nghĩ cậu ta không biết nấu luôn chứ, cái bàn tay kia chỉ có mà cầm dao xiên người thì hợp chứ trong bếp thấy hơi kì. Mà ừ nhỉ, cậu ta sống một mình chắc cũng ít nhiều phải biết nấu ăn chứ.
"Ôi chắc cậu phải học một khóa nấu ăn từ Ohm thôi. Cháu nấu ngon hơn cậu nhiều."
Cậu tấm tắc khen khi gắp thử lấy mỗi đĩa một đũa. Tôi cũng mong tay nghề của cậu được một phần như cậu ta dù ăn suốt bao nhiêu năm thì cũng quen nhưng đôi lúc chính là muốn nuốt xuống dạ dày cũng từ chối tiêu hóa. Trong suốt bữa ăn cũng chẳng nói chuyện với nhau mấy, có nói cũng chỉ có cậu và cậu ta nói, tôi căn bản không có trong nhóm chat của họ. Đây cũng là bữa cơm đầu tiên có nhiều tiếng nói thế đấy, thấy cậu cũng có vẻ hơi ưng bụng cậu ta thì phải, cứ cười hớn hở suốt. Hay là vì có người nói chuyện cùng nên thế nhỉ. Tôi với cậu bình thường đã không mấy khi gặp nhau rồi, có nói chuyện cũng là nói bằng ngôn ngữ kí hiệu nên tất nhiên làm sao có thể có tiếng được.
[Dạo này có ai đến làm phiền con không?]
Cậu hỏi tôi khi chúng tôi cùng nhau rửa bát còn cậu ta thì ngồi ở ngoài phòng khách ăn hoa quả xem ti vi.
[Không có] Thấy mặt cậu trông có vẻ căng thẳng tôi cũng thấy bất an. [Có chuyện gì sao ạ? Chúng ta lại sắp chuyển nhà ạ?]
Tôi đã thấy lạ khi cậu về sớm. Bình thường nếu trong trường hợp đấy cậu sẽ bảo tôi mau chóng dọn đồ đạc để chuyển đi nhưng cũng có thể do hôm nay nhìn thấy cậu ta ở đây nên mới lùi lại kế hoạch.
[Không. Cậu chỉ hỏi vậy thôi. Mình sẽ không chuyển nhà đâu. Cậu mong là vậy.]
Tôi cũng mong là vậy. Tôi không biết tại sao chúng tôi lại luôn phải luân chuyển như vậy nhưng tôi không quá để ý đến việc đấy. Ở trường hay ở mấy chỗ cũ chẳng có gì khiến tôi nuối tiếc với nó nhưng lần này tôi lại có chút không muốn chuyển đi. Không biết nữa dù rằng nó cũng chẳng tốt hơn mấy chỗ cũ là bao nhưng có gì đấy là tôi cứ thấy day dứt, tiếc nuối. Tôi nhìn ra phía bàn trà, cậu ta đang nhìn về phía chúng tôi với miếng táo ở trên tay. Chắc cậu ta không hiểu chúng tôi đang nói gì đâu bởi chúng tôi trò chuyện bằng ngôn ngữ kí hiệu mà.
Xong xuôi tất cả trời cũng đã tối muộn, lòng hiếu khách của cậu tôi lại dâng trào nên bảo cậu ta ở lại ngủ sợ ra đường nguy hiểm. Ông cậu ngây thơ của tôi, cậu nhìn những vết thương trên người cậu ta mà không biết sao, cái ngữ như cậu ta ra ngoài chỉ có gây nguy hiểm cho người khác chứ ai mà dám gây nguy hiểm cho cậu ta. Mà cậu ta cũng đâu có từ chối đâu, rất sẵn lòng ở lại đấy chứ. Thế mà còn dặn tôi không cho người lạ vào nhà, thế nếu mà người lạ mặt dày như cậu ta mà xông vào thì tôi nên làm gì, cầm dao chém chết rồi vứt ra ngoài à. Tôi chắc chắn cậu ta sẽ trả lời thế nếu tôi hỏi.
Hai đứa nằm chật trội trên giường thật khó chịu. Tôi đã định nằm dưới đất và nhường cậu ta cái giường rồi nhưng cậu ta nhất quyết không chịu mà cứ nhất định phải bắt tôi nằm trên giường cùng mình. Biến thái hay gì không biết.
"Mày cứ dãy như con đỉa ý, nằm im đi."
Cậu ta khó chịu giữ lấy vai tôi khi tôi quay người đối diện với cậu ta. Tôi lén nhìn lên thấy cậu ta đã nhắm mắt từ khi nào nhưng mày vẫn cau có khó chịu. Tôi đành phải ngoan ngoãn mà nằm im. Mi mắt tôi cũng dần dần kéo xuống mang theo cơn buồn ngủ đưa tôi vào giấc mộng.
Cảnh tượng quen thuộc lại hiện ra một lần nữa. Căn phòng tối om ẩm thấp và mùi máu tanh hôi. Mấy tiếng động xung quanh lại làm đầu óc tôi ong lên và tai thì đau nhức. Cơ thể run rẩy sợ hãi ngày càng co lại vùi mình sâu vào góc nhà. Bóng dáng to lớn trước mặt lại dần dần tiến lại gần. Nhưng lần này thật khác, khi người kia gần như đứng ngay trước mặt tôi thì như có một màng bảo vệ chắn nó lại. Bên tai cũng chẳng còn nghe được gì nữa cả, mấy thứ tạp âm đều biến mất hết. Trong lòng tôi chợt nhẹ nhõm mà thả lòng. Như một vùng an toàn của tôi, bao bọc tôi trong một lớp màng tránh xa thế giới bên ngoài như lúc chiều trên xe buýt vậy. Thật tốt, nếu như nó luôn có ở đây thì thật tốt.
Tôi tỉnh dậy khi tiếng chuông báo thức vang lên. Sau lần trước đi muộn tôi đã phải đặt báo thức bởi vì không còn tin tưởng vào đồng hồ sinh lí của mình nữa. Nhưng cũng chỉ có lần đó, mấy lần sau tôi lại không cần dùng đến đồng hồ báo thức này nữa bởi mỗi lần tỉnh dậy sau cơn ác mộng kia tôi cũng chẳng thể ngủ lại. Đây là lần đầu chiếc đồng hồ phát huy được tác dụng của nó bởi tôi lại ngủ một giấc liền mạch mà không bị gián đoạn.
Vươn vai đón chào ngày mới trong khi người bên cạnh còn chưa cả thức giấc. Tôi leo qua người cậu ta đi vệ sinh cá nhân chuẩn bị xong xuôi hết cả mới đi tới gọi cậu ta dậy. Kì lạ là hôm nay cậu ta rất nghe lời, gọi dậy cũng không cằn nhằn gì, cũng không cao su mà trực tiếp đi vào chuẩn bị cùng tôi đến trường. Ra ngoài đã thấy hai hộp cơm để trên bàn bếp như mọi khi, chắc là cậu chuẩn bị thêm cho cả cậu ta nữa. Sợ cậu ta chán ghét mà ném đi nên tôi đành bỏ vào túi mình cả hai hộp, cậu ta đâu có ưng đồ cậu tôi nấu đâu.
Dạo này đến trường cũng đã chẳng còn lo sợ mình bị đánh úp bất cứ lúc nào nữa rồi nhưng hôm nay mọi người đặc biệt lại đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Tôi biết họ đang nhìn gì. Chính xác thì là người đằng sau tôi chứ không phải là tôi. Mấy khi họ có thể thấy thành phần bất hảo này đến trường đúng giờ chứ. Cậu ta từ lúc xuống xe buýt đã đi cách tôi một khoảng như ngày hôm qua rồi. Đi cùng tôi hình như xấu hổ lắm hay sao mà cậu ta luôn phải giữ khoảng cách như vậy. Nghĩ đến tự dưng lại có chút chạnh lòng.
Sáng nay trên đường đi học chúng tôi đã mua bánh bao ăn nên căn bản lúc đến trường cậu ta cũng không còn đày đọa tôi đi mua cho cậu ta nữa nhưng đến trưa cũng không thấy có động tĩnh gì. Tôi cầm hai hộp cơm vừa đi vừa nhìn vào điện thoại. Cảm giác hôm nay không thấy cậu ta nhắn có chút thiếu thiếu, hay cậu ta chán tôi rồi. Đấy phải là điều tốt chứ nhưng sao lại cứ thấy khó chịu trong lòng kiểu gì. Tôi ra chỗ quen thuộc và bắt đầu đưa mắt tìm kiếm. Thấy cậu ta nằm ngủ trên ghế đá tôi lại thấy an tâm mà ngồi xuống gốc cây mở hộp cơm của mình. Hộp cơm hôm nay có hơi chút khác theo kiểu có chút tiến bộ hơn. Tôi gắp thử một miếng thịt và wow nó chính là cực kì tiến bộ. Nó ngon lắm luôn đấy. Cậu tôi qua một đêm mà tay nghề đã có thể lên trình được như này rồi sao.
Tôi mon men ra gần chỗ ghế đá, huých nhẹ vào chân người đang nằm ngủ rồi giơ ra trước mặt cậu ta một miếng thịt. Tôi chính là muốn khoe với cậu ta là cậu tôi đã nấu chẳng thua kém gì cậu ta rồi nhá. Cậu ta tỉnh dậy nhíu mày nhìn thứ trước mặt mình rồi lại liếc sang tôi sau một hồi cuối cùng cũng mở mồm ăn nó. Tôi mong chờ phản ứng từ cậu ta nhưng cậu ta chỉ lạnh nhạt mà nói câu "Ừ tạm được.". Đồ khó tính. Tôi quay sang tập chung tiếp tục thưởng thức nó mặc kệ cậu ta.
"Của tao đâu?" Cậu ta xòe tay ra trước mặt tôi làm tôi khó hiểu. Cậu ta đâu có bảo tôi mua gì đâu tự nhiên bây giờ lại đòi. "Cơm cậu làm cho tao."
Sao cậu ta biết là cậu có làm cho cậu ta một suất chứ. Tôi lấy chiếc hộp trong túi ra có chút lưỡng lự. Ban đầu không định đưa vì sợ cậu ta chê mà vứt đi nhưng hôm nay cậu nấu lên tay rồi, ăn cũng được nên chắc cậu ta không chê đâu, với cả cũng chính cậu ta đòi mà. Nhận lấy hộp cơm cùng thìa với đũa, cậu ta ngồi dậy khoanh chân lên ghế mở hộp cơm ra ăn ngon lành.
"Tao chưa cho nó ăn đâu."
Cậu ta hất mặt về phía con mèo nãy giờ đang nhìn chúng tôi. Tôi lại lấy trong túi ra hộp pate nhỏ bóc để xuống cho nó. Sau lần biết cả hai đều cho nó ăn cùng một lúc thì tôi chỉ cho nó ăn khi nào cậu ta bảo rằng mình chưa cho nó ăn. Cậu ta nói không nên cho nó ăn nhiều sẽ bỏ phí, trước khi về buổi chiều cậu ta cũng cho nó ăn nữa nên không cần lo. Tôi không ngờ là người như cậu ta cũng có mặt tốt này đấy. Mà đâu hình như cậu ta chỉ xấu tính với mỗi mình tôi còn mọi người sợ vì bản mặt cau có của cậu ta đấy chứ. Nhưng mà thái độ cậu ta dạo này với tôi cũng khác rồi. Tuy vẫn sai vặt nhưng không còn đay nghiệt như trước nữa. Lúc trước mặt mọi người sẽ không thèm để ý đến tôi, lúc chỉ có hai đứa thì mới nói chuyện với tôi. Chẳng biết nữa chỉ là thấy cậu ta cũng không quá xấu như trước lại còn có chút an tâm khi có cậu ta ở bên cạnh. Chắc tôi điên rồi tôi, nhận được một chút lại đã nghĩ đấy là người tốt. Cậu ta nói tôi ngu ngốc quả là không sai mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com