MATCH_END
11.
Nanon liếc nhìn người đang cầm lái, chăm chú nhìn đường đi phía trước. Kể từ lúc gặp lại ở sân bay, đón lấy hành lý của cậu, chuyển đồ ra cốp, rồi lên xe cho tới bây giờ, họ chẳng nói với nhau câu nào. Chính xác là Ohm chẳng nói với cậu câu nào, thành ra cậu cũng không biết nên nói gì, hay cư xử ra sao. Cậu không nhìn ra tý cảm xúc nào trên gương mặt người ngồi cạnh. Nanon cứ nghĩ rằng, 3 tháng xa nhau, ít nhất anh sẽ chào đón cậu bằng một cái ôm... hoặc là hơn thế nữa. Nhưng không, ngoài câu "Mừng trở về", thì không thêm gì cả.
Nanon có hơi hụt hẫng và thất vọng. Nỗi buồn bâng quơ vây lấy tim cậu. Uhm, thêm một chút ấm ức không gọi thành tên nữa. Xa nhau 3 tháng, cậu đã rất cố gắng huấn luyện, cũng từng được ra sân hơn nửa trận đấu, dù chỉ là một trận giao hữu, nhưng đối với cậu thế đã là rất tuyệt vời rồi. Chuyến đi này cho cậu thêm nhiều bài học kinh nghiệm, từ thi đấu đến kiến thức chuyên môn. Dù chỉ 3 tháng, nhưng cậu thấy mình đã trưởng thành hơn.
3 tháng qua Nanon bận rộn vô cùng. Cậu bận, nhưng cậu biết Ohm không quá bận, vì đây gần như là kỳ nghỉ giữa hiệp của anh trước khi bước vào mùa bóng mới. Thế mà tên kia cũng chẳng liên lạc quá nhiều với cậu. Thi thoảng nhắn tin, thi thoảng gửi vài tin nhắn thoại, vài hình ảnh khi đi du lịch đây đó của anh khiến cậu thèm nhỏ dãi. Chỉ thế thôi, không hơn. Khi ngắm những bức ảnh ấy, cậu ghen tỵ cực kỳ và thật mong được đi chung với anh.
Thế mà vừa trở về, đón cậu lại là cái gương mặt không biểu cảm, chả chút cảm xúc nào. Cậu tức.
Ohm Pawat, tên này...
Ohm đậu xe vào bãi, không cho cậu cầm hành lý, Nanon xỏ tay vào túi quần, đeo balo lững thững theo sau bóng dáng to lớn kia lên nhà của mình. Cậu chớp mắt "Ủa, chứ đây là nhà của ai ta?".
Đóng cánh cửa lại phía sau lưng, Nanon tháo balo, cầm trên tay tính ném xuống ghế thì một bóng người cao lớn phủ tới ôm chầm lấy, giam cậu vào lồng ngực rắn chắc. Cậu chưa kịp phản ứng, đôi tay kia đã ghim cậu lại, ghì chặt.
"Nhớ quá". Giọng Ohm vang lên bên tai cậu. Chỉ một câu nói thôi đã đánh tan những hờn dỗi, khó chịu trong lòng cậu nãy giờ. Cậu khẽ mỉm cười có chút bất lực, nhưng niềm hạnh phúc đến đột ngột khiến cậu ngay lập tức buông balo xuống sàn, vòng tay ôm lấy lưng anh.
Dụi đầu vào cổ anh, giọng cậu mè nheo có chút trách móc, hơi thở phả vào gáy anh, "Tưởng anh giữ mãi cái mặt lạnh te này rồi ra về chứ. Sao ở sân bay không chịu nói gì?".
"Sợ không kiềm chế được..." Giọng nói trầm trầm của anh đã có chút khàn khàn. Ohm Pawat bây giờ chẳng hề giống mọi khi chút nào. Khi được anh ôm trong lòng, tự dưng cậu thấy mình nhỏ bé quá. Dù cái thân hình 1m83 của cậu đâu có nhỏ nhắn gì cho cam. Trong vòng tay anh, cậu cảm thấy an toàn và bình yên.
Nhớ.
Nanon cũng nhớ lắm chứ. Dù tình cảm cả hai dành cho nhau vẫn chưa được gọi thành tên, nhưng cậu biết, và chắc chắn anh cũng biết, đó đã chẳng phải là tình bạn hay tình anh em bình thường nữa rồi. Cậu đã bị Ohm thu hút từ rất rất lâu. Và cậu tin, anh cũng như thế.
Nanon đẩy nhẹ Ohm ra, nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt hoa đào to tròn giờ đây chất chứa những cảm xúc dịu dàng vô cùng. Ánh mắt ấy giống như một dòng suối, ôm trọn lấy Nanon, khiến cậu không thể dời mắt khỏi anh.
Và có lẽ cậu sẽ vẫn đứng im, nhìn anh chằm chằm như thế nếu đột nhiên không có một bàn tay to và ấm áp đưa lên che đi đôi mắt cậu. Nanon chớp chớp mắt, hàng lông mi dài cọ cọ vào lòng bàn tay anh. Chợt một đôi môi ấm nóng, đầy đặn nhẹ chạm vào môi cậu rồi dứt ra tựa như đang dò hỏi. Nanon có cảm giác mọi phản xạ của mình đều bị đóng băng trong giây phút ấy. Cậu lại chớp mắt, không giấu nổi ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh, cậu gạt tay anh xuống, vòng tay lên kéo cổ người cao hơn, trao đi một nụ hôn sâu sắc hơn. Nanon thề, mình đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Và cậu cũng thề, sau hôm nay, nhất định cậu phải làm rõ và gọi tên mối quan hệ này. Cậu không chờ được nữa. Cậu cũng không cho anh chờ thêm nữa.
Giữa những nụ hôn cuồng nhiệt, Nanon cảm nhận được vòng tay siết chặt quanh eo mình và một bàn tay khác dịu dàng vuốt ve má cậu. Cậu chẳng còn chút tỉnh táo nào nữa rồi, để mặc cho cảm xúc bản năng dẫn dắt.
12.
Ohm bật cười trước khung cảnh quá đỗi quen thuộc này. Chàng trai ngồi đối diện anh vẫn thích thú với đồ ăn như mọi lần. Cậu ăn đến hai má phúng phính, đôi mắt long lanh khẽ híp lại như một con mèo lười biếng ham ăn. Ohm đặt thêm vào trong bát cậu một con tôm đã lột vỏ, Nanon ngẩng lên cười với anh.
"Ăn từ từ thôi, có ai tranh đâu".
"Uhm... Ohm, thế giờ mình là gì của nhau?"
Nanon thản nhiên hỏi anh với cái miệng còn đầy đồ ăn. Anh lắc đầu, đưa tay lên nhẹ lau đi vết nước sốt trên môi cậu, có chút không biết phải làm sao với chàng trai này.
"Vừa nhai vừa hỏi câu này thích hợp sao? Ăn uống như con mèo thế này".
"Sao không?" Nanon nhếch miệng nhìn anh thách thức.
Ohm khẽ thở dài, vươn người sang vò rối tóc cậu.
"Bạn trai, người yêu, một nửa hay gì gì cũng được. Em muốn gọi thế nào thì gọi. Cái này còn cần phải hỏi sao? Cần làm gì thì cũng làm rồi. Hay em muốn anh ôm hoa hồng đứng dưới ký túc xá CLB hét tên em rồi tỏ tình? Hửm?"
Nanon nghiêng người tránh cái tay anh. Cậu cười lên khanh khách, "Không thích hoa hồng. Chẳng ai nói lời yêu như anh cả. Cũng chẳng thấy ai chưa thèm tỏ tình gì đã kéo con người ta lên giường như anh. Xong chuyện rồi thì thản nhiên gọi người yêu. Không ngờ mặt anh dày còn hơn cả 16m50 cơ đấy".
"Còn có thể dày hơn nữa cơ. Em chưa biết hết thôi. Thế có muốn ăn nữa không?" Ohm nhấc cái đĩa trước mặt Nanon lên, nháy mắt với cậu. Nanon đưa tay giật lại đĩa đồ ăn, còn anh hứng trọn cái lườm cháy mắt từ cậu. Ohm chỉ có thể cười với cậu.
Nanon đáng yêu, Ohm thừa biết điều này. Và khi làm rõ được tình cảm của cả hai, anh thấy cậu càng đáng yêu hơn nữa. Trước đó cậu đã vô tư thể hiện con người thật với anh, không e ngại điều gì. Còn bây giờ, anh càng được thấy thêm nhiều hơn nữa những khía cạnh khác của cậu. Nanon dường như ỷ lại anh nhiều thêm một chút, thích làm nũng với anh nhiều hơn một chút, cũng không ngần ngại nổi giận với anh. Ohm thích điều đó.
Anh yêu con người thẳng thắn, chẳng chút phòng bị nào của cậu. Anh yêu tính cách có chút trẻ con, hiếu thắng của cậu. Anh yêu sự nghiêm túc của cậu dành cho bóng đá. Anh yêu sự điềm tĩnh, thích học hỏi, biết lắng nghe của cậu. Anh yêu sự cầu toàn, tỉ mỉ của cậu. Anh yêu sự quan tâm săn sóc của cậu. Anh yêu nụ cười rạng rỡ với đôi má lúm duyên dáng của cậu, yêu đôi mắt sáng lấp lánh mỗi khi nhìn anh. Ohm tự cảm thấy, anh có thể yêu chiều chàng trai này cả đời.
...
Đưa vali từ cho người yêu, Ohm nhìn Nanon đang cố tình phớt lờ những ánh mắt và chỉ chỏ trêu ghẹo từ đồng đội. Cậu cùng BG chuẩn bị sang Philippine cho trận đấu thứ 2 của AFC Champions League. Trận này Ohm không theo do vướng lịch khai mạc U19 quốc gia. Anh hiểu, cậu cũng biết rằng anh không thể nào theo sát tất cả mọi trận thi đấu của mình. Mà dù biết vậy, nhìn thấy gương mặt tiu nghỉu, đôi mắt buồn buồn của cậu, Ohm có chút không nỡ.
"Nào, tươi tỉnh lên. Thi đấu cho tốt, đừng để chấn thương. Trận sau anh sẽ đi cùng". Anh đội chiếc mũ phớt lên đầu cậu, cố gắng làm cậu phấn chấn thêm một chút.
"Biết rồi".
"Ôi, chàng thủ môn trẻ tuổi đẹp trai lại còn tài hoa. Nhớ giữ sức khoẻ và không được ăn uống linh tinh đâu đấy nhé". Ohm nhéo nhéo má cậu.
Đến lúc này thì dường như Nanon không giả vờ được nữa, cậu phì cười đập mạnh vào tay anh. Tiếng cười của đồng đội BG vẫn vang lại từ phía xa. Nanon quay lại, giơ nắm đấm lên với các bạn, rồi vòng tay ôm lấy anh một cái thật nhanh.
Ohm vỗ về lưng cậu, mỉm cười, không nói thêm điều gì. Nanon buông ra, cười với anh, nhẹ giọng "Đi đây", rồi kéo vali về hướng đồng bạn.
Anh dõi theo bóng người cao lớn đang cười nói cùng các bạn cho đến khi khuất hẳn nơi phòng chờ. Thêm một giải đấu nữa, thêm những trận đấu mới thử thách chàng thủ môn của anh. Anh tin rằng cậu sẽ tốt lên, anh cũng vậy. Hai người họ sẽ cùng trưởng thành, cùng vượt qua những thách thức của sau này.
Chỉ biết là, họ đang hạnh phúc. Thế là đủ.
__End - 14/02/2022__
Happy Valentine <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com