#5
"Hai người biết đấy... Tôi có thể cho hai người một ít thời gian trước khi chúng ta quay lại bệnh viện." Aiko nói khi ba người họ đang đi bộ thêm một số vòng quanh khuôn viên trường.
Oikawa mỉm cười với cô ấy "Được sao?"
"Điều đó có an toàn không?" Iwaizumi hỏi. Aiko nháy mắt với họ, "Miễn là sẽ không quá lâu. Tôi chắc chắn rằng tôi có thể đưa ra một số lời bào chữa. "
Cô ấy không cần phải đợi Iwaizumi trả lời, họ đã đậu xe lăn và xách tay dưỡng khí bên chiếc ghế băng phía bên kia sân bóng nơi một số cây bạch quả đang nở rộ.
Iwaizumi ngồi bên cạnh Oikawa, "Cậu cảm thấy ổn chứ?"
"Tớ thậm chí còn cảm thấy tốt hơn. Giống như... tớ thực sự sẽ được chữa khỏi vào ngày mai. " Oikawa cười khúc khích khi Iwaizumi lăn mắt, "Nào, tôi nghiêm túc."
"Tớ cũng vậy!" Oikawa phản công, quay về phía sân bóng trống. Mặt trời sắp lặn và mọi thứ được rửa sạch bằng ánh sáng vàng cam. Nó khiến anh nhớ lại những ngày hai người họ sẽ cùng nhau đi bộ về nhà.
"Nó thật là đẹp."
"Gì?"
"Trường học của chúng ta." Oikawa nói, "Tớ chưa bao giờ hối hận khi đến đây... ngoài ra, chúng tớ thích những người đẹp nhất trong bộ đồng phục. "
"Cậu thực sự có một tính cách tồi tệ, phải không?" Iwaizumi lắc đầu nhưng anh ấy cũng đang cười .
Oikawa cũng tham gia, mặc dù tiếng cười của anh ấy giờ có vẻ khác vì anh ấy rất khó làm bình thường một cái mà không hết hơi. Tuy nhiên, nó có vẻ đẹp. Khi anh ta dừng lại, anh ta đã cho
Iwaizumi một cái nhìn đầy ẩn ý, "Vậy ... về điều ước cuối cùng của tớ."
"Gì? Tôi đã nghĩ rằng đây là nó? "
"Chà, tớ chưa bao giờ thực sự nghĩ rằng cậu có thể làm được điều này nên tớ đã thực hiện Điều ước B để đề phòng."
"Nhưng tôi đã thực hiện nó nên không cần thiết phải như vậy, phải không?"
"Tại sao không? Tớ có thể có nhiều điều ước nhất có thể. "
"Đó được gọi là điều ước cuối cùng vì một lý do, đồ ngốc..." Iwaizumi lắc đầu "Nhưng vâng... tốt thôi. Nói cho tôi. Tốt hơn hết cậu nên đảm bảo rằng nó không liên quan đến mèo con hoặc bất kỳ động vật nào dưới mọi hình thức ".
Oikawa bĩu môi "Tại sao cậu lại ghét động vật? Chúng thật dễ thương."
"Tôi chỉ qua là không thích chúng, được chứ?" Iwaizumi cáu kỉnh, "Bây giờ, cậu có nói với tôi mong muốn của cậu được chưa?"
"Tốt thôi, nói ra đi."
"Không."
"Gì? Tại sao không?"
"Cậu không được phép tìm hiểu."
"Làm thế nào tôi có thể làm điều đó nếu cậu không nói với tôi?"
"Cậu sẽ biết khi nào là lúc."
Iwaizumi trố mắt nhìn anh, "Khi nào là lúc? cậu là gì?!"
Oikawa đã không trả lời anh vào buổi chiều hôm đó, cũng như những ngày tiếp theo anh đã nghe trộm anh về điều đó. 'When it's time' là gì? Cậu không hiểu. Cậu ấy sẽ sớm làm hiểu được nó... Sau ba tháng...
---------------------------------------------------------
-Lần đầu dịch một cái fic nào đó mới biết nó khó như nào, cơ mà văn phong của au tốt vl, tôi chỉ cần sửa vài chi tiết nhỏ thôi =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com