Ojamajo Doremi 16 Naive: Chương 7 tập 3
Hazuki-chan luôn điềm tĩnh và ít nói, nhưng cô ấy như trở thành một người khác khi cầm violin trong tay. Âm thanh nhẹ nhàng, đam mê, yên tĩnh, mọi nhạc cụ đều có khả năng tạo ra nhiều âm sắc khác nhau, nhưng—
"Cậu ấy dường như đang truyền tải cảm xúc thật của mình thông qua các bài hát, và cho mọi người thấy cậu ấy thích chơi violin đến mức nào."
Như Ai-chan đã nói, Hazuki-chan đang biểu diễn trên sân khấu, điềm tĩnh và chuyên nghiệp mặc dù có rất nhiều khán giả lấp đầy hội trường. Chắc hẳn là vì cô ấy đã có nhiều kinh nghiệm biểu diễn trước mọi người. Trên thực tế, cô ấy dường như đang thưởng thức âm nhạc. Tôi nhớ lại trường hợp sợ sân khấu của chính mình, và tự hỏi liệu có quá muộn để có thể thay đổi điều đó bây giờ không.
"Mặc dù cậu ấy đang chơi trong một dàn nhạc, Hazuki-chan vẫn đang tạo ra điểm nhấn độc đáo của riêng mình. Tớ không thể nghe rõ âm thanh của cậu ấy, nhưng tớ có thể nói rằng cậu ấy đang đóng góp rất nhiều vào âm thanh tổng thể. Cậu cũng nghĩ như vậy đúng không?" Momo-chan hỏi.
Ngay lúc này, dàn nhạc đang biểu diễn bản sonata độc tấu violin.
"Hazuki-chan không phải nên độc tấu nhiều sao?"
So với những sinh viên chuyên ngành piano, số người học violin ít hơn nhiều, nhưng Hazuki-chan vẫn tập luyện rất chăm chỉ. Và mặc dù bây giờ cô ấy không chơi bất kỳ bản độc tấu nào, cô ấy vẫn ngồi với niềm tự hào bên cạnh các tiền bối của mình, chơi violin một cách chuyên nghiệp.
"Cậu ấy cũng giống như Onpu-chan. Đó là một dạng của tình yêu chăng?"
Hazuki-chan đã nói với chúng tôi rằng mặc dù chương trình giảng dạy ở trường tương tự như những gì họ đã có ở sơ trung, nhưng bây giờ có nhiều bài học hơn, và chúng đòi hỏi khắt khe và phong phú hơn nhiều. Tất nhiên, đó là điều bắt buộc phải luyện tập hàng ngày, điều mà cô ấy đã làm một cách hoàn hảo. Trên hết, sự tiến bộ của Yada-kun trong lối chơi của cậu ấy có lẽ cũng thúc đẩy cô ấy tiến bộ.
Tôi tự hỏi liệu Pop có ổn không. Hazuki-chan đã khuyên em ấy nên tập trung nhiều hơn vào việc tham dự các buổi hòa nhạc và duy trì kết quả của mình cho các môn học của mình, thay vì cố gắng để trở thành người chơi giỏi nhất trường.
So với những người khác, chúng tôi đã có cơ hội trải nghiệm rất nhiều thứ kỳ diệu. Và những thứ đó chắc chắn không phải là vô ích, tôi nghĩ khi lắng nghe màn trình diễn của Hazuki-chan.
Hội trường không lớn, nhưng âm thanh rất tuyệt, và chỗ ngồi của khán giả gần như kín chỗ. Đó hẳn là lý do tại sao dàn nhạc đã chơi rất tốt. Tất nhiên, Seki-sensei cũng đã đến. Tôi nghĩ rằng buổi hòa nhạc sẽ khiến cô ấy rơi nước mắt, nhưng cô ấy đã mỉm cười khi vỗ tay tán thưởng các nhạc công. Yada-kun cũng ở đây, ngồi xa ở phía sau, nơi không ai có thể phát hiện ra cậu.
Tất cả những điều này, tôi đã nhắn tin cho Onpu-chan. Tôi chắc chắn Momo-chan, Ai-chan, và thậm chí cả Hazuki-chan, cũng sẽ làm như vậy. Bây giờ sẽ là buổi sáng ở London, và chắc chắn, tôi sớm nhận được câu trả lời.
~~~~~
Khi đến London, Onpu-chan lập tức đi dạo quanh thành phố. Cô ấy nói rằng cô ấy muốn cảm nhận bầu không khí và chiêm ngưỡng phong cảnh, vì cô ấy không có cơ hội làm như vậy trước đây. Chuyến đi cuối cùng của cô chỉ kéo dài bốn ngày, vì vậy cô không thể nhớ nhiều ngoài sân bay, khách sạn và nhà hát nhạc kịch nơi cô sẽ biểu diễn.
Cô đang đi tàu điện ngầm thì phát hiện ra một tấm áp phích quảng cáo vở nhạc kịch, và nó khiến cô vội vàng mua mũ và kính râm. Tuy nhiên, không giống như ở Nhật Bản, có rất ít người nhận ra cô, vì vậy cô có thể đi tàu điện ngầm và tham quan bảo tàng, đi mua sắm và về cơ bản là tận hưởng một ngày đi chơi.
Onpu-chan cũng chia sẻ về sự thân thiện của nhân vật chính khác trong dàn diễn viên kép, cũng như phần còn lại của dàn diễn viên, và cách họ luôn chủ động đến nói chuyện với cô ấy. Thật tuyệt vời, vì họ sẽ làm việc thực sự chặt chẽ với nhau trong tháng tới. Người quản lý của cô đã đến Paris để tìm chỗ ở, và đã đặt phòng tại một khách sạn nhỏ gần nhà hát opera.
Đúng vậy, họ sẽ chuyển đến Paris sau các buổi biểu diễn ở London. Sẽ rất dễ dàng để đi lại giữa hai thành phố thông qua Eurostar, tàu cao tốc phiên bản châu Âu. Tôi hy vọng một ngày nào đó cũng có cơ hội cưỡi trên nó.
Ngoài ra, có vẻ như món tráng miệng của Momo-chan đã được đón nhận nồng nhiệt. Không có gì ngạc nhiên, sau tất cả, chúng rất dễ thương và ngon miệng. Onpu-chan cũng báo cáo rằng đồ ăn ở London thực sự không tệ lắm.
[Các món tráng miệng ở Anh thực sự rất đầy. Chúng không dễ thương như những món của Momo-chan, nhưng chúng vẫn có hương vị hơi hoài cổ. Tớ chắc chắn rằng các món tráng miệng ở Paris sẽ rất phong cách, và rất mong được nếm thử chúng.]
Chúng tôi tập trung lại với nhau, cho nhau thấy những gì Onpu-chan đã nói trong tin nhắn trả lời của cô ấy cho mỗi chúng tôi. Tất nhiên, tin nhắn trước đó đã được gửi đến Momo-chan. Cuộc trò chuyện của họ luôn xoay quanh món tráng miệng. Mặc dù chúng ta có thể ăn rất nhiều món ăn quốc tế ở Nhật Bản, nhưng được ăn ở nơi xuất xứ thì là mmoojt chuyện khác. Onpu-chan chắc hẳn đã đi săn thức ăn, sau khi Momo-chan khuyến khích cô ấy thử món tráng miệng không chỉ ở các tiệm bánh nổi tiếng, mà còn ở các cửa hàng địa phương. Tôi nhớ Momo-chan đã nói về việc đến Pháp để học làm bánh, vì vậy có lẽ cậu ấy cũng rất hào hứng.
[Có rất nhiều công viên lớn ở London. Tớ có thể nhìn thấy chim và sóc, vì vậy nó thực sự tuyệt vời. Tớ cũng thấy nhiều người dắt chó đi dạo hoặc chạy bộ. Họ thực sự thích những bức tượng anime của cậu, Ai-chan. Tớ đã rất ngạc nhiên khi có rất nhiều người thực sự biết về anime.]
Đó là câu trả lời của Onpu-chan dành cho Ai-chan. Có vẻ như món quà của cô ấy là một thành công lớn.
Trên thực tế, Onpu-chan chia sẻ rằng cô ấy cảm thấy hơi nhớ nhà, nhưng gia đình cô ấy thuê phòng là một cặp vợ chồng tuyệt vời, những người đã cố gắng hết sức để khiến cô ấy cảm thấy như ở nhà. Họ sẽ cố gắng nấu các món ăn Nhật Bản, và thậm chí học một số tiếng Nhật để có thể trò chuyện với Onpu-chan. Cuối cùng, nó đã giúp cả Onpu-chan và người quản lý của cô ấy cảm thấy tốt hơn. Nó thực sự tuyệt vời.
~~~~~
"Vở nhạc kịch của Onpu-chan đang nhận được những đánh giá tuyệt vời, Doremi-chan."
Tôi vừa đến MAHO-do, và Momo-chan đã ngay lập tức cho tôi xem một số tin tức trực tuyến mới nhất.
"Thật sao?"
Tôi cố gắng nhìn, nhưng màn hình đầy tiếng Anh nên tôi không thể hiểu được gì cả.
"Đó là sự thật, mặc dù những từ duy nhất tớ có thể hiểu là 'Blue Moon'."
"Tiêu đề có nội dung 'Cô gái trẻ đến từ châu Á mọc cánh và cất cánh'. Đó là một hình ảnh khá phù hợp, và chắc chắn đó là một bài báo đầy những lời khen ngợi."
Ai-chan và Hazuki-chan bình luận trong khi nhìn vào bài báo. Nó được bao quanh bởi những tin tức nổi tiếng khác, chẳng hạn như báo cáo về các buổi hòa nhạc của ban nhạc rock nổi tiếng và thậm chí là một vở opera của Shakespeare (tôi nghĩ vậy). Bài viết của Onpu-chan không có trên trang nhất, nhưng nó đi kèm với một bức ảnh của toàn bộ dàn diễn viên mỉm cười hạnh phúc khi họ biểu diễn một số âm nhạc trên sân khấu.
Các tờ báo địa phương cũng đăng tin tức về Onpu-chan, và họ cũng hết lời khen ngợi. Tôi rất vui vì vở nhạc kịch đã được đón nhận nồng nhiệt không chỉ ở nước ngoài, mà còn ở Nhật Bản nữa.
"Các buổi biểu diễn ở London sẽ sớm kết thúc, và kỳ nghỉ xuân cũng đã bắt đầu. Giá như chúng ta có thể đến Paris để xem một chương trình ở đó."
Hazuki-chan thì thầm, thở dài khi trang trí một chiếc bánh với họa tiết mùa xuân.
"Tớ biết. Tớ cũng rất muốn Onpu-chan thử những chiếc bánh mùa xuân mới của chúng ta!"
Momo-chan có thể gửi kẹo nướng và bánh quy cho Onpu-chan, nhưng bánh ngọt lại là chuyện khác. Điều cô có thể làm là gửi ảnh, mặc dù Onpu-chan vẫn trả lời nhiệt tình, thậm chí còn cung cấp một số ý tưởng để trang trí bánh cupcake.
"Tớ đã thử thiết kế một quả bóng đá cho Onpu-chan và cậu đó, Doremi-chan."
Đó là bởi vì Onpu-chan đã nói với chúng tôi rằng bóng đá là một môn thể thao phổ biến ở Anh. Trên thực tế, họ gọi đó là bóng đá. Không giống như ở Nhật Bản, mùa bóng đá đã gần kết thúc, và mọi người đều chuẩn bị cho trận đấu vô địch.
Có rất nhiều người hâm mộ bóng đá trong số các nhân viên và dàn diễn viên, mặc dù đội mà họ ủng hộ đã thua trong trận đấu cuối tuần trước, vì vậy Onpu-chan có thể nói rằng họ thất vọng và bơ phờ. Tuy nhiên, vì cô không biết gì về bóng đá, cô không thể tham gia vào cuộc trò chuyện của họ. Nó chắc hẳn rất thú vị, như tôi tưởng tượng sống với rất nhiều Leon (fan của Giants) và Ai-chan (fan của Tigers).
"Tớ cũng đã thiết kế một mẫu kiểu bóng chày, Momo-chan" Ai-chan nói, khoe đồ trang trí của mình.
Chúng tôi đã nướng một số bánh mái vòm và trang trí chúng với màu đen và trắng để giống như những quả bóng đá. Để đi với chủ đề, chúng tôi xen kẽ các lớp bánh xốp vani và sô cô la bên trong. Ngoài chủ đề thể thao, chúng tôi cũng đã làm một số bánh tart trái cây được trang trí bằng nhiều loại quả mọng khác nhau để giống như một cánh đồng mùa xuân. Những quả mọng đỏ trông thực sự vui vẻ.
Mùa giải J-League và bóng chày chuyên nghiệp chỉ mới bắt đầu ở Nhật Bản, và nó đã trở nên đủ ấm để khiến mọi người muốn ra ngoài. Vì chúng tôi không có bài tập về nhà trong kỳ nghỉ xuân, mọi người đều có tâm trạng tốt, mặc dù tôi hơi lo lắng về việc bạn học mới và giáo viên chủ nhiệm của tôi sẽ là ai khi trường học mở cửa trở lại.
Ở một góc của cùng một tờ báo tiếng Anh, Momo-chan đã cho tôi xem một bài báo nhỏ, hơi bí ẩn. Không ai để ý đến điều đó, và cho đến khi Onpu-chan gửi cho chúng tôi một e-mail về nó sau đó, không ai trong chúng tôi có thể nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Đó là sự khởi đầu của một cuộc phiêu lưu hoàn toàn mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com