Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Du lịch

Mùa hè này, bố mẹ của Tuấn Khang tổ chức một chuyến đi đảo Phú Quốc, hai bác còn rủ cả nhà tôi cùng đi nhưng thật tiếc vì không có bố đi cùng. Sau vụ dính cúm B hai tuần nay và vụ ly hôn, lục đục nội bộ trong gia đình từ đầu hè đến giờ cả nhà tôi mới có một dịp đi chơi xả láng như này, tôi cũng đã tranh thủ những ngày bị nhốt trong nhà mà học xong trước hết chương trình văn trong sách giáo khoa và ở trên mạng của năm lớp 11 gian nan sắp tới, thật là tự ngưỡng mộ bản thân quá đi thôi. À từ từ, còn lớp học thêm thì tính sao? Chẳng sao cả, đã đi chơi thì phải xin nghỉ học chứ gì nữa!

Nhà bác Dũng đặt hẳn vé máy bay Vietnam Airlines để đi. Đúng nhà đại gia Dũng Nguyễn có khác, rất chịu chơi và chịu chi. 

Nhanh gọn lẹ, bác Dũng chốt luôn trưa hôm sau bắt đầu xuất phát ra sân bay Nội Bài. Bác Dũng chọn ngày đi cũng khéo thật, đúng vào đợt nắng nóng nhất để đi biển. Hai nhà tầm sáu người nên đi hết một xe 7 chỗ cho đỡ cồng kềnh. Cà, Ngân với Khang ngồi ở một hàng ghế cuối, còn phụ huynh thì ngồi ở hai hàng ghế trên. Khi bước lên xe, dường như Cà hiểu cái nháy mắt của Khang nên nó ngồi ra phía ngoài, cho Khang ngồi cạnh Ngân. Thằng bé đã quá quen với ông anh hàng xóm! 

Vũ Ngọc Ngân say xe từ bé, đến giờ nó vẫn sợ mùi xe vì vậy đã đeo hai cái khẩu trang, nhưng nó vẫn chưa thấy đủ nên hỏi thằng Cà xem có đem theo cái gì thơm thơm như cam, quýt hay không thì thằng bé lại quăng cho nó một câu phũ phàng: 

- Bà say xe thì tự đi mà chuẩn bị chứ mắc gì hỏi tôi? 

Cà hỏi lại con bé bằng cái giọng vô tâm làm Ngân thấy thất vọng vì suốt thời gian qua vẫn luôn chia đồ ăn cho nó. Vũ Ngọc Ngân thầm nhủ trong lòng rằng nếu tí nữa nó mà nôn thì nó sẽ bám lấy người thằng Cà. 

- Khang có mang theo túi cà phê đấy, đoán trước là Ngân say xe nên đem theo phòng khi Ngân quên "đồ bảo hộ". 

- Á đù ân nhân, tôi xin đạ tạ người vì đã cứu lấy sinh mạng nhỏ bé này! 

Cà bĩu môi, bày ra vẻ mặt khinh bỉ: 

- Ảo phim à? 

- Ừ sao biết? 

-... 

-... 

"Còn cứu nổi không" - Cà nghĩ trong đầu nhưng vì còn chút lòng người nên nó không nói ra (nói ra cũng chẳng sao). Vũ Ngọc Ngân nhét cả túi cà phê khẩu trang làm nó phồng lên trông hề kinh khủng. Con bé cảm thấy đã trang bị đầy đủ "vũ khí" nên lôi điện thoại ra cày phim Lovely Runner, mặc dù nó biết nó lỗi thời vl nhưng vì tháng này nó tiêu hết tiền tiêu vặt rồi, không đăng ký gói vip để xem được nên nó đành phải đợi VieOn cho xem free nó mới bắt đầu xem (đến đoạn này thì nó nhớ ra xem điện thoại sẽ làm nó sẽ xe hơn). 

Không lâu sau đã đến sân bay, bác Dũng đánh xe gửi nhờ ở nhà người quen xong túm đầu Khang ra xách hết đồ cho mọi người. Nhìn người Khang với bác Dũng lỉnh kỉnh toàn vali với ba lô nên Ngân chạy lại xách giúp. 

Có Ngân xách cùng nhưng hai bố con nhà Khang vẫn đi tụt lại phía sau hai bà mẹ nên Ngân đã lôi cổ thằng Cà xuống giúp. Thằng Cà kêu: 

- Sao lắm đồ thế! 

Ngân thêm vào: 

- Ừ, lắm thật! Không biết ai mang nhiều thế... à quên, tao mang nhiều. 

-... 

Chật vật một hồi cũng kéo được đống đồ vào trong sảnh. Hai nhà làm thủ tục rồi ngồi đợi một lúc là máy bay đến luôn, chẳng phải chờ lâu. 

Lên máy bay một cái, Ngân lấy cái bịt mắt công chúa Elsa bịt vào rồi lăn quay ngủ luôn. Khi vẹo người quá lâu nên nó lơ mơ tỉnh dậy vì quá mỏi, Ngọc Ngân thấy mình đang dựa đầu vào vai Khang từ lúc nào không hay, nó cứng ngắc ngồi thẳng dậy, im thin thít chẳng nói gì vì ngại. Đến khi quay sang thì thấy Khang đang giơ điện thoại về phía nó, chắc là chụp ảnh mây? Thì nó ngôi cạnh cửa sổ nên chắc là như vậy rồi, đi máy bay thì tội gì không đăng locket. Nghĩ đến đây, con bé cũng lôi điện thoại ra chụp hơn chục bức rồi lại ngủ tiếp. 

Hai tiếng sau, máy bay chuẩn bị hạ cánh. Mọi người bắt đầu lục đục nhét đồ vào trong vali và gọi những người đang ngủ dậy. Ngọc Ngân háo hức vô cùng, cười toe toét không ngậm được mồm nãy giờ, lần đầu tiên nó được đi Phú Quốc mà lại. 

Khang cứ ngồi nhìn con bé một lúc rồi giục: 

- Ngân buộc lại tóc đi, máy bay sắp hạ cánh kìa, giữa trưa rồi nên nóng lắm. 

- Kệ đi, lười bỏ xừ. 

- Lười thì quay ra đây, Khang buộc cho. 

Ngân hơi bất ngờ trước lời nói này của Khang, nhưng con bé vẫn chẳng suy nghĩ nhiều mà gật đầu cái rụp. Nó lấy bịch dây chun đưa cho cậu cầm rồi phó mặc số phận mái tóc mình cho Tuấn Khang. Ngọc Ngân đang mơ màng trong cơn buồn ngủ dở nhưng nó vẫn cảm nhận được bàn tay của Khang đang nhẹ nhàng vơ lấy từng lọn tóc của mình. Chẳng hiểu cậu tìm được cái lược đâu ra mà cũng chải chải cho mượt. Tuấn Khang buộc tóc cho con bé khéo đến mức nó tưởng Khang là mẹ của nó luôn. Hình như hồi xưa cậu cũng tết tóc cho nó mấy lần nó lười rồi thì phải. 

Khang vừa chải vừa lẩm bẩm: 

- Tóc đẹp thật! 

Khang nhắc lại cho chắc rằng Ngân nghe thấy rõ:  

- Tóc Ngân dài với đẹp thật đấy! 

-  Ờm, chắc là nhờ dầu xả đấy, Khang thích tóc dài à? 

- Ừ. 

- Thế nuôi tóc đi. 

-... 

Khang chẳng nói gì với Ngân nữa, cụ thể là nó chẳng biết trả lời như nào hoặc nó đang nghĩ xem có nên trả lời hay không, vì Ngân chẳng bao giờ hiểu được ý của cậu. Cậu phì cười vì câu nói của con bé, nhưng vẫn trả lời: 

- Khang thích người tóc dài cơ chứ không thích nuôi. 

- Ò. Vậy Khang có thích Ngân không? 

- Có, Khang thích Ngân. 

- Ngân cũng thích Khang. 

Con bé cười toe. Ngân là kiểu người hòa đồng, thân thiện (đôi khi hơi khùng khùng) và suy nghĩ đơn giản nên với ai mà con bé chẳng nói thích. Tuấn Khang hiểu rõ tính cách của Ngân, cậu cũng hiểu luôn cái "thích" của Ngân không giống cái "thích" của cậu. Và cái cách ánh mắt của Ngân hướng về anh Nguyên, Khang cũng biết có một tình đơn phương khác cũng giống mình, hiện tại chẳng có kết quả nhưng lòng vẫn hy vọng trong tương lai. Cậu tin rằng một ngày nào đó, khi mà tình yêu của cậu đã đủ lớn thì sẽ được con bé đáp lại. 

* * * 

Ngay khi đáp xuống sân bay Phú Quốc, Tuấn Khang đã gọi điện ngay cho Huy Khánh. Hiện tại, Khánh cũng đang ở quê chung với Linh, hai đứa chúng nó cùng quê ở Hòa Bình nên giờ cũng đang đi lội ở ruộng bắt cua, bắt ốc (nói là vậy thôi chứ ở Hòa Bình cũng khá ít ruộng lúa). Khang vừa nhớ ra chuyện trên máy bay, khoe luôn: 

- Ê Khánh, nãy tao được buộc tóc cho Ngân đấy, mày có được không?? 

- Im mồm! 

Vừa nói, Khánh vừa dơ ra ngón tay thân thiện, dí sát vào màn hình điện thoại cho Khang nhìn rõ ràng được từng đường nét trên ngón tay giữa của nó. Hiện tại, Khánh đang đi chơi cùng với Linh và thằng em họ của nó - Trần Nguyễn Đăng Huy. Đăng Huy là con của chú nó nên mặc dù bằng tuổi nhưng Huy Khánh vẫn được làm anh, cậu rất phởn với điều này. 

Tuy nhiên hôm nay, lại có thêm một thành viên mới trong tổ đội này, cái con nhỏ tóc ngang vai đi bên cạnh Đăng Huy là ai thì Khánh cũng đếch biết, thấy giới thiệu tên là Ánh Đan - bạn cùng lớp của Đăng Huy thì cậu chỉ biết có vậy thôi. Không thể phủ nhận rằng Đăng Huy rất để ý cái con nhỏ này. Thì đúng là Đan cũng khá ưa nhìn, nhưng vẫn không xinh bằng Yến Linh của cậu. 

Có mấy lần Khánh dắt theo Khang về quê (vì Linh không về cùng nên nó chán), Huy với Khang cũng gọi là có quen biết, hay chơi cùng nhau. Thấy Khánh có nhắc đến tên Khang, Huy loi nhoi thò đầu sát vào điện thoại, cười tươi rói: 

- Hê lô Khang! Còn nhớ tao không? Hôm nào xuống chơi nhé? 

- Ừ, phải nhớ chứ. Tắt máy đây, tao phải đi nhận phòng đã. 

Khang dơ tay "bai bai" Huy và Khánh để chuẩn bị đi nhận phòng. Lần này, bố cậu đặt ba phòng tại khách sạn An Nguyễn, một phòng bố mẹ cậu, một phòng là của Ngân và bố mẹ con bé, một phòng của cậu và Cà. 

Trong lúc Khang và hai chị em nhà Ngân đi lên tầng tìm phòng, có thằng ranh "đáng yêu" nào đấy chạy nhanh nên đâm sầm vào người Ngân làm Ngân ngã vào người Khang. Khang thầm nhớ mặt cậu ta để tí nữa mời đi ăn cảm ơn. Nhưng ai ngờ, cậu ta lại quen biết với Ngân: 

- Úi cậu có sao không? Cho mình xin lỗi nh... Ngân? 

- Ơ, An Nhật? Mày làm gì ở đây? 

- Khách sạn này của bố tao mở đấy, nghỉ hè tao toàn bị lôi ra tận Phú Quốc để phụ việc, không ngờ mày cũng ở đây đấy! Phòng mày ở đâu, tao dẫn mày đi. 

Ngân cười nói vui vẻ với Nhật, không quan tâm còn Khang đứng bên cạnh mà đi cùng Nhật luôn. Khang không thấy vui trong lòng, tự nhiên cậu cảm thấy thằng ranh An Nhật này ngứa mắt thấy bà! 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com