Ôn Chu Chương 4
Triệu Kính bị Ôn Khách Hành biến thành một phế nhân, bây giờ chỉ có thể nằm liệt giường một chỗ, không thể đi lai, cũng chẳng thể cử động mạnh. Đúng là ác giả ác báo, cái này cũng là do lão hồ ly này tự chuốc lấy mà thôi. Bây giờ lão ta có thể trách ai được, chỉ có thể tự trách bản thân lão.
" Ta đúng là đã đi sai một nước cờ, bây giờ biến thành phế nhân, người người khinh bỉ..."
Hạt Vương bước vào trong phòng của Triệu Kính, đi đằng sau là một tỳ nữ đang bưng thuốc.
" Nghĩa phụ.. uống thuốc thôi.."
Hạt Vương bưng bát thuốc, tiến đến gần Triệu Kính, cầm lấy cái thìa rồi đưa lên miệng khẽ thổi...
Lão ta không những không uống mà còn gượng dậy hất đổ cả bát thuốc vào người của Hạt Vương rồi lớn tiếng :" Đều là một lũ vô dụng, ngươi mau cút ra ngoài cho ta.... cút..."
Bị đổ nguyên cả bát thuốc vào người, mặc dù nóng nhưng nỗi uất hận trong lòng của Hạt Vương còn nóng hơn cả ngọn lửa đang cháy :" Triệu minh chủ, người tốt nhất hãy ngoan ngoãn cho ta, người bây giờ đâu còn là người uy võ, oai phong như ngày trước nữa đâu.. người mắng ta là vô dụng, nhưng ta thấy người còn ngu xuẩn và vô dụng hơn ta nữa kia...nào, uống viên thuốc này vào..."
Hạt Vương lấy ra một viên thuốc màu đen đưa gần đến miệng của Triệu Kính thì lắc đầu liên tục chỉ vì không muốn uống :" Nếu người muốn bình phục hoàn toàn, người muốn đi tìm Ôn Khách Hành báo thù thì hãy uống nó đi, nếu không thì đừng trách Hạt nhị ra tay độc ác với người..."
Triệu Kính trợn tròn xoe đôi mắt nhìn Hạt Vương :" Rốt cuộc đây là thuốc gì? Tại sao ta phải uống nó? Nó có thể khiến ta khôi phục thể trạng hay sao?"
" Người cứ việc uống nó, những chuyện còn lại, Hạt nhi sẽ thay người lo liệu..."
Triệu Kính đã sống đến nửa đời người, toàn là lão ta tính kế người ta chứ nào có ai tính kế được lão. Thế nhưng lão ta lại hoàn toàn không thể ngờ được rằng, người thiếu niên năm ấy mà lão ta cưu mang, chăm sóc, thậm chí là nhận làm nghĩa tử ấy lại tính kế ám hại ngược lại lão. Còn gì uất hận hơn khi bị chính đứa trẻ năm đó bán đứng lão, thậm chí là còn có toan tính thâu tóm cả võ lâm.
Sau khi uống viên thuốc, trong người Lão ta bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy đến khó chịu. Lão cố gắng cựa quậy để bớt ngứa ngáy nhưng không sao cử động được. Lão đưa ánh mắt căm phẫn nhìn Hạt Vương mà hỏi :" Rốt cuộc ngươi cho ta uống cái gì vậy?"
Hạt Vương khẽ nở nụ cười gian tà :" Cái này à? Nghĩa phụ, để con nói cho người nghe.. chẳng phải người không muốn con theo tà đạo bản môn, lại càng không thích những con dược nhân mà hài nhi tạo ra.. vậy nên con muốn nghĩa phụ trải nghiệm cảm giác trở thành Dược Nhân bất tử là như thế nào?"
" Dược.... dược nhân...."
" Không sai, nghĩa phụ.. hài nhi cho người dùng độc tam thi, biến người trở thành dược nhân lợi hại nhất mà con tạo ra. Người sẽ phải nghe theo hậu lệnh của con, không được làm trái.. nếu làm trái.. nghĩa phụ sẽ bị đứt hết kinh mạch, toàn thân thối rữa mà chết một cách rất khó coi..."
" Hạt nhi... ngươi thật độc ác..."
" hahahaha, người nói con độc ác, nhưng đâu có độc bằng nghĩa phụ người, người có thể thâu tóm được cả võ lâm, khiến trên dưới võ lâm đều ca tụng, sùng bái người, còn ta thì sao? Ta sủng ái người, thương yêu người, người đối với ta thế nào? Ngươi chỉ biết đến bá nghiệp thiên thu, biết đến những thứ có lợi cho người, người có từng nghĩ cho ta không? Ta chỉ có thể nơm nớp lo sợ, sợ rằng sẽ có một ngày người thủ tiêu ta, ngươi có thể hại sư huynh đệ của người. Tại sao lại không thể hại được một Hạt Vương nhỏ nhoi là ta cơ chứ? Không phải sao? Người bây giờ đã không còn ở trên cao ngất ngưởng nữa rồi, người bây giờ là một con dối ở trong tay ta thao túng... người yên tâm, hài nhi sẽ chăm sóc tốt cho người, để người trở thành một dược nhân mạnh nhất của ta.. bây giờ, người hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi..."
Triệu Kính bất lực nằm đó, toàn thân ngứa ngáy đến không chịu được. Chưa bao giờ lão hồ ly ấy lại có cái cảm giác như vậy :" Đúng là ta đã dẫn sói vào nhà mà.. tại sao năm xưa ta lại cưu mang ngươi cơ chứ? Ta đúng là đã tính toán sai lầm rồi.. Hạt nhi, tại sao ngươi lại đối với ta như vậy..."
Đang nằm đó đau lòng thì độc tam thi trong người lão bắt đầu phát tác, từ giữa lồng ngực hắn đã nóng ran lên từng hồi, một khoảng thâm đen bắt đầu xuất hiện rồi lan ra khắp cơ thể của lão. Triệu Kính đau đớn, chỉ có thể nằm đó nắm chặt lấy nệm giường, hai hàm răng nghiến nghiến kêu ken két đến nổi cả gai ốc :" Hạt Nhi, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.. ahhhhhhhhhh"
_____________________________
Tứ Quý Sơn Trang
Ôn Khách Hành sống sót trở về, mọi người trong sơn trang ai nấy đều vui mừng. Mối nguy hại trước mắt đã được giải quyết rồi nên ai ai cũng cảm thấy nhẹ lòng. Người vui nhất có khi là Lão Ôn, khi mối thù của cả nhà đã báo thù được rồi.
Vì chuyện Thành Lĩnh dùng ám khí phòng thân của sư phụ để phóng vào người của Lão Ôn khiến Chu Tử Thư không khỏi bất mãn. Từ lúc về đến sơn trang, người không nói không rằng với Thành Lĩnh một câu. Chỉ có biết ngồi bên giường chờ Lão Ôn tỉnh lại...
Ở Nhạc Dương Phái, Lão Ôn tiêu hao khá nhiều nội lực dẫn đến bị phản phệ, sau khi về Tứ Quý Sơn Trang đã hôn mê bất tỉnh. Chu Tử Thư thì luôn túc trực bên cạnh, cũng chẳng rời người ấy nửa bước.
Thành Lĩnh bưng trên tay một mâm đồ ăn mang vào khẽ nói :" Sư.... sư phụ... người đã nguyên một ngày không ăn, không uống rồi.. người...."
Chu Tử Thư lạnh lùng nói :" Ngươi mau bưng đi đi, ta không muốn ăn..."
" Sư phụ, người đừng giận con nữa, đồ nhi đã biết sai rồi, người hãy tha thứ cho con lần này đi..."
Chu Tử Thư vẫn không nói không rằng, ánh mắt chỉ chăm chăm vào người đối diện, đến tay vẫn còn đang nắm chặt không buông :" Thành Lĩnh, ngươi mau qua chỗ của Diệp Tiền Bối, xem tình hình của lão nhân gia thế nào? Rồi thay ta chăm sóc cho người..."
Thành Lĩnh biết được trước mắt không thể làm cho sư phụ nguôi giận. Chỉ đành làm theo lời sư phụ, chăm sóc thật tốt cho Diệp Tiền Bối mà thôi...
Diệp Bạch Y từ khi hao tổn nội lực để cứu Chu Tử Thư thì sức khỏe của cụ không khác gì một lão nhân gia đã một trăm tuổi. Thành Lĩnh bước vào bên trong phòng, khi nhìn thấy cụ Diệp với mái tóc bạc phơ, nhưng gương mặt vẫn không thay đổi, chỉ là cụ đang ngồi tịnh tâm một chỗ, cậu nhóc không dám làm phiền, chỉ lặng lẽ bê khay đồ vào rồi đặt xuống bàn.
Dù đã biến thành lão niên nhưng thính giác của cụ vẫn còn rất nhạy, biết là cậu nhóc Thành Lĩnh, cụ mới lên tiếng :" Tiểu tử ngốc, bước vào phòng ta sao không lên tiếng, bê đồ để đó rồi cứ thế mà đi à..."
Thành Lĩnh hơi giật mình bở tiếng gọi của cụ Diệp :" Diệp... Diệp tiền bối, con chỉ là thấy người đang ngồi thiền, nên không dám làm phiền..."
" Nhìn sắc mặt của ngươi, Chu Tử Thư, hắn vẫn chưa tha thứ cho ngươi à?"
Giống như bị nói đúng tâm tư trong lòng, Thành Lĩnh mới bước đến trước mặt của Lão Nhân gia mà khóc..
" Diệp tiền bối, con thật sự không biết nên làm thế nào để sư phụ hết giận, con lúc đó cũng là không cố ý mà, chỉ là trong nhất thời con mất đi kiểm soát, mất đi khống chế nên mới ra tay với sư thúc của con. Nhưng thật ra trong lòng con, sư thúc con không phải người đáng ghét như vậy..."
" Ngươi thật sự không hận Ôn Khách Hành sao? Hắn đã gián tiếp hại chết cả nhà ngươi đó..."
" Nhưng dù sao sư thúc vẫn có ơn với con, năm lần bảy lượt đều cứu thoát con khỏi hiểm cảnh, con thấy con có lỗi với sư thúc nhiều hơn. Phải rồi, Diệp tiền bối, mái tóc của người sao lại bạc hết rồi ạ?"
Diệp Bạch Y khẽ thở dài rồi nói :" Chẳng phải là vì Sư phụ của ngươi hay sao?"
Ngay sáng hôm đó, Diệp Bạch Y dùng Lục Hợp Thần Công để điều hòa cơ thể cũng như bảo vệ tâm mạch của Chu Tử Thư. Sau một hồi không thấy tiến triển, Diệp Bạch Y mới nói với Đại Vu
" Tình hình không được khả quan cho lắm, mạch đập của Tử Thư càng lúc càng yếu, không có một chút tiến triển nào hết, vậy phải làm sao đây? Diệp Tiền bối..."
" Nếu đã không thể cứu được trong nhất thời, thì ta đành phải đẩy hết đinh trong người của hắn ra..."
Đại Vu cùng với Thất Gia tròn xoe đôi mắt nhìn Diệp Bạch Y rồi cùng đồng thanh :"Đẩy đinh ra...."
" Bây giờ chỉ còn cách đẩy cả bảy cái đinh ra khỏi người hắn, như vậy mới có thể cứu vãn..."
" Thật sự là không còn cách nào sao? Tiền bối..."
" Hết cách rồi...."
Thành Lĩnh nghe cụ Diệp kể lại tình hình lúc đó cũng không khỏi bất ngờ :" Thảo nào khi sư phụ bước vào Nhạc Dương phái lại có công lực mạnh đến như vậy.."
" Phải, một phần cũng là do ta đẩy hơn nửa nội lực trong thân thể ta truyền sang cho hắn, nên hắn mới có thể có công lực cực đại như vậy..."
" Vậy bây giờ người cảm thấy thế nào ạ?"
Diệp Bạch Y đưa mắt nhìn Thành Lĩnh nói :" Không sao, chưa chết được.."
____________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com