Chương 4
"Lâm Việt bên cậu có tiếng gì vậy?" Đầu bên kia điện thoại, giọng của Nhiên Nghị có chút nghi hoặc.
"Không có gì...."
"Rõ ràng tôi nghe thấy gì đó...."
Lâm Việt giả vờ kéo cửa rồi đóng sầm lại cố ý tạo ra thanh âm đi ra ngoài.
"Lâm Mộ Thiên đi rồi ?"
"Ừm, anh ấy về phòng mình rồi." Lâm Việt vừa bình tĩnh trả lời, vừa nhìn chằm chằm người dưới thân, trên mặt Lâm Việt lộ ra nụ cười thâm hiểm.
Lâm Mộ Thiên nghiêng đầu đi, anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của Lâm Việt....
"Tôi quên nói cho cậu, thời gian gần đây phức tạp lắm, phóng viên bám đuôi rất nhiều, cậu tốt nhất đừng đem ai về ký túc xá. Nếu Lâm Mộ Thiên biết, anh ta lại lải nhải..." Giọng cười trêu ghẹo của Nhiên Nghị vang lên trong điện thoại, có thể tượng tượng được bộ dạng cợt nhả của hắn lúc này "Nếu cậu thật sự muốn mang về, nhớ kỹ.. làm xong thì phải dọn dẹp sạch sẽ."
Lời nói của Nhiên Nghị khiến Lâm Mộ Thiên hoảng hốt.
Cho tới bây giờ anh cũng không biết Nhiên Nghị lại có thể dễ dàng nói ra loại chuyện như thế, cậu ta mới mười tám tuổi ! Nhưng tựa hộ so với anh gã đàn ông ba mươi tuổi, còn hiểu được nhiều hơn !
Anh đột nhiên cảm thấy bản thân đến giờ có lẽ cũng chưa thực sự hiểu rõ bọn họ như thế nào.
Lâm Việt phát hiện anh thất thần, liền mạnh bạo hôn anh vài cái. Mà đầu bên kia điện thoại, Nhiên Nghị vẫn đang thao thao bất tuyệt nói chuyện, tựa hồ muốn nói đêm nay có rất nhiều người đẹp, Lâm Việt không đi thì thật là đáng tiếc.
Lâm Việt căn bản không quan tâm đến Nhiên Nghị đang nói cái gì, chỉ cố gắng mở hai chân của Lâm Mộ Thiên ra.
Lâm Mộ Thiên hoảng sợ, anh cảm nhận được vật cứng nóng rực kia ở giữa hai chân mình. Tiếp theo, một cơn thống khổ trước nay chưa từng có ập đến. Anh kinh hoàng giãy dụa, hai chân liền bị Lâm Việt dùng sức tách ra, thứ cứng rắn của Lâm Việt không biết lúc nào đã chen vào bên trong mông anh.
Cơ thể như bị xé rách , anh thống khổ la lên một tiếng rồi cắn chặt môi, ngay cả tay cũng cuộn chặt lại thành nắm đấm, nhưng anh lại chỉ có thể cố nén lại, không để mình phát ra một chút âm thanh nào.
Anh không thể cầu cứu !
Lâm Mộ Thiên không thể la lên, bởi vì Lâm Việt là em trai anh, anh nợ cậu quá nhiều, khi toàn bộ dục vọng nóng cháy của Lâm Việt đã xâm nhập vào trong cơ thể. Giờ phút này, anh biết hoàn toàn xong rồi !
Không biết qua bao lâu, hai chân Lâm Mộ Thiên sớm đã tê cứng. Thể lực của Lâm Việt thật đáng sợ, tiết tấu từ đầu đến giờ chưa từng chậm lại.
Điện thoại đã sớm đã ngắt, không ngừng phát ra tiếng "tít tít", âm thanh kia, như muốn đòi mạng.
Lâm Việt nhìn xuống mặt anh, anh mắt hiện lên vài tia khoái chí, anh cứ như vậy bị Lâm Việt đè nặng, bắt buộc nhận lấy dục vọng của Lâm Việt. Ngay lúc này vẻ mặt anh cực kỳ thống khổ.
Đây chính là thứ Lâm Việt muốn thấy ! Trong lòng Lâm Việt chính là muốn nhìn thấy Lâm Mộ Thiên - " người anh" từ nhỏ sống từ trong hạnh phúc, biết thế nào là người đời khinh bỉ. Tuy rằng hai người cùng một cha, nhưng lại có đãi ngộ hoàn toàn trái ngược !
Dưới sự khống chế của Lâm Việt, thần trí của anh dần có chút mê man, nhưng Lâm Việt cũng không vì thế mà buông tha anh, sau khi lên đỉnh, Lâm Việt nhanh chóng rút thứ kia ra khỏi mông của Lâm Mộ Thiên.
Hai chân Lâm Mộ Thiên khẽ run rẩy. Lâm Việt đứng dậy, đem thứ kia của mình đến bên miệng Lâm Mộ Thiên.
"Dùng đầu lưỡi, liếm sạch sẽ cho tôi." Lâm Việt thấp giọng cười, trong lời nói tràn ngập ý trả thù.
"Buông."
Thái độ không thuận theo của anh khiến Lâm Việt rất không hài lòng.
"Bạn gái anh hôm nay gọi điện đến." Lâm Việt cúi đầu, khẽ liếm môi dưới của anh, hai tay còn không ngừng ve vãn trên người anh, vừa vuốt ve vừa nói : "Cô ta nói, sinh nhật năm nay anh phải bồi cô ta, còn muốn chúng tôi đến cùng, anh chắc là sẽ không để ý khi có tôi đi đâu nhỉ?." Nói xong, Lâm Việt liền mạnh bạo hôn anh.
"Cậu.... cậu đã trả lời thế nào...." Lâm Mộ Thiên có chút khẩn trương, anh lo lắng nhìn Lâm Việt đang cười cực kỳ đắc ý, chẳng kiêng nể gì.
"Anh hy vọng tôi trả lời thế nào hả ? Hửm...?"
Lâm Mộ Thiên kinh hoàng giãy dụa, lập tức bị Lâm Việt nhanh tay đè xuống.
"Ưm...."
"Cô ta nói nói tôi với anh cùng đi." Lâm Việt càng ngày càng đè chặt anh, thưởng thức bộ dạng tức giận nhưng giãy không ra của anh, vỗ vỗ gương mặt anh, "Đáng tiếc đi không được, tôi bận, có việc riêng."
Lâm Việt châm một điếu thuốc, khinh thường liếc nhìn bộ dạng thống khổ của Lâm Mộ Thiên. Trong lòng Lâm Việt tràn ngập vui sướng, hơn nữa chuyện vừa rồi, so với tưởng tượng của hắn còn sướng hơn, thật sự rất sảng khoái.
Ngoài cửa sổ, giông tố nổi lên.
Trong tim Lâm Mộ Thiên một mảnh thê lượng. Anh không biết chuyện vì sao lại trở nên như vậy, anh không thể cho rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không thể giết chết chính em trai của mình, cũng không có cách nào kiện chính em trai mình. Lâm Mộ Thiên thật sự hỗn loạn, anh không muốn bị người khác biết chuyện đã xảy ra hôm nay, càng không thể đối mặt với chuyện bản thân bị chính em ruột của mình đùa giỡn....
Đó là sỉ nhục nhân phẩm, là ô nhục của Lâm Gia !
....
Ngày sinh nhật của Tâm Nghi, Lâm Mộ Thiên cùng ba người kia đều không có việc, duy chỉ có Lâm Việt là bận.
Từ khi bị Lâm Việt cường bạo, có vài ngày anh không nhìn thấy Lâm Việt quay về ký túc xá, như vậy cũng tốt, gặp mặt cũng chỉ cảm thấy xấu hổ.
Nếu có thể, anh cả đời này chẳng muốn nhắc lại chuyện đêm đó.
Hôm nay, Lâm Mộ Thiên mang tâm trạng thư thả ra ngoài, tay cầm bánh kem chuẩn bị cho sinh nhật bạn gái, cùng với nhẫn cầu hôn mà mấy ngày trước anh đã chuẩn bị.
Sau khi gặp phải chuyện đêm đó, Lâm Mộ Thiên quyết định, anh muốn sớm cùng người trong lòng kết hôn. Vốn dĩ anh tính toán cuối năm sẽ nói chuyện này, nhưng lại không muốn đợi thêm nữa. Anh thầm nghĩ sau khi trả hết nợ, liền rời khỏi giới giải trí, chỉ muốn người trong lòng sống một cuộc đời bình yên.
Mỗi khi nhớ lại chuyện đêm đó, anh liền u buồn nhíu chặt mày, cảm thấy thật khổ sở. Đó như là một vụ scandal, là một việc không thể làm rõ, anh chỉ có thể nén giận, yên lặng chịu đựng.
Lâm Mộ Thiên đeo kính râm, đứng trong cửa hàng trang sức.
Cẩn thận chọn một chiếc nhẫn kim cương đơn giản.
Nhân viên cửa hàng đều bị anh thu hút, nữ nhân viên đỏ bừng mặt giới thiệu các kiểu dáng, Lâm Mộ Thiên là một thành viên trong một nhóm nhạc rất nổi tiếng. Đột nhiên được một ngôi sao ghé đến, ai cũng đều vui mừng khôn xiết.
"Nhẫn này rất hợp với bạn.... bạn của tôi, cảm ơn cô !" Lâm Mộ Thiên ôn hòa mỉm cười, vẻ mặt hạnh phúc.
Nữ nhân viên cửa hàng nhất thời không lên tiếng, mê mẩn nhìn chằm chằm anh.
Lâm Mộ Thiên lúc rời đi còn phất tay chào những nữ nhân viên. Sau đó đi ra tiệm bánh ngọt mua lấy một chiếc bánh ngon nhất, thật cẩn thận mà đem nhẫn cầu hôn đặt trong bóp tiền, rồi lái xe đến trước chỗ ở của bạn gái.
Kỳ thật, anh cùng Tâm Nghi cũng chỉ là tình cờ quen biết, lần gặp mặt đầu tiên của họ, là trong một concert ca nhạc, Tâm Nghi chỉ là một khán giả bình thường, đồng thời cũng là một fan hâm mộ của bọn họ. Lúc sau hai người mới gặp lần đầu đã quen thân, cảm thấy rất tâm đồng ý hợp, rồi tự nhiên cứ như vậy mà đến với nhau, anh cũng thường cùng Tâm Nghi gặp mặt với các thành viên trong nhóm, lâu dần thành thân quen. Thật ra trong lúc đó Lâm Mộ Thiên cùng Tâm Nghi cũng không thể nói rõ là ai theo đuổi ai, có lẽ đây là vừa gặp đã yêu theo như lời người ta nói đi !
Leng keng....
Cửa lớn mở ra, xuất hiện trước mắt anh... là một gương mặt anh tuấn quen thuộc.
"Nhiên Nghị...."
" Anh sao giờ này mới đến, tôi cùng Thư Diệu đã đến hơn một tiếng rồi, chỉ còn chờ anh với Vĩnh Trình thôi !" Trên vẻ mặt anh tuấn của Nhiên Nghị lộ ra vẻ tức giận, còn có vài phần không kiên nhẫn, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười.
Nhiên Nghị một khoát lên vai anh, trực tiếp kéo anh vào trong.
"Anh đến chậm, phải phạt uống bia!" Nhiên Nghị đưa ra "trừng phạt".
Lâm Mộ Thiên mới vào nhà, đã thấy Thư Diệu ngồi bên bàn cũ, đang nhấm nháp món điểm tâm Tâm Nghi làm. Thư Diệu ngẩng đầu nhìn, giơ đũa lên chỉ về phía Nhiên Nghị : "Cậu mau giúp Mộ Thiên mang đồ vào đi."
"Hai cậu đến sớm vậy sao." Lâm Mộ Thiên chỉ bất đắc dĩ cười, hắn nhìn căn phòng nhỏ hai gian quen thuộc, so với lần trước cũng không có gì thay đổi, chỉ là không thấy Tâm Nghi ở đâu.
Nhiên Nghị lấy bánh ngọt từ tay anh, chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh, muốn Mộ Thiên ngồi xuống.
Nhiên Nghị đem bánh ngọt đặt lên bàn, bắt đầu rót bia cho Lâm Mộ Thiên : "Tâm Nghi vừa ra ngoài đón Vĩnh Trình, Vĩnh Trình lần đầu đến đây, không quen đường, chờ một chút bọn họ sẽ trở lại." Nhiên Nghị tựa hồ như thấy được thắc mắc của anh, cũng tự động giải thích cho anh.
Thư Diệu mặc một chiếc áo trắng sạch sẽ, cổ áo tùy ý mở rộng, mái tóc màu tím hôm qua sau khi kết thúc công việc đã nhuộm trở lại màu đen tuyền, ánh mắt Thư Diệu đen nhánh, rất động lòng người. Thư Diệu vừa tùy ý ăn món gì đó, vừa cười cười nhìn anh.
"Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật bạn gái anh. Người đến dự nói nhiều cũng không nhiều, ít thì cũng không ít. Nhưng càng đông càng vui, đã lâu không được thoải mái như vậy, dù sao cũng là người một nhà, anh sợ cái gì." Nhiên Nghị vừa nói, vừa đem ly bia đã rót đầy đưa cho Lâm Mộ Thiên " Lâm Mộ Thiên, anh cần phải uống cho hết !"
Lâm Mộ Thiên cười cầm lấy ly bia, một hơi uống hết, anh buông ly, lưỡi liếm đi bọt còn dính trên khóe môi. Ngay khoảng khắc đó trong phòng đột nhiên im lặng.
Dưới ánh mắt đột ngột trở nên kỳ quái của Nhiên Nghị cùng Thư Diệu, Anh có chút ngượng ngùng.
Anh không hiểu, rốt cục anh làm sao...
"Làm sao vậy ?" Lâm Mộ Thiên hỏi hai người đối diện.
Cả hai lắc đầu.
"Trên mặt tôi có dính gì sao ?" Lâm Mộ Thiên mờ mịt sờ sờ mặt.
"Không có...." Thư Diệu thấp giọng trả lời.
Thư Diệu huých Nhiên Nghị một cái, Nhiên Nghị cũng hoàn hồn lại, cười cười lắc đầu với Lâm Mộ Thiên : "Trên mặt anh chẳng dính gì đâu."
"Vậy tại sao hai cậu dùng ánh mắt kỳ cục đó.... nhìn tôi như vậy ?" Lâm Mộ Thiên nhìn hai người, không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Nhiên Nghị lại rót cho anh vài ly bía : "Không thể nào, mặt anh rất sạch sẽ, chúng tôi chỉ là cảm thấy lúc uống bia anh rất đẹp trai mà thôi !"
"Ít nịnh thôi." Thư Diệu bất mãn nói, Thư Diệu nhìn Nhiên Nghị, anh mắt có chút lãnh đạm.
Ba ngôi sao lớn, ngồi vây quanh một chiếc bàn đã cũ, vừa trò chuyện, vừa uống bia dùng bữa, chờ Tâm Nghi cùng Vĩnh Trình quay lại.
Lâm Mộ Thiên trách Nhiên Nghị tại sao để Tâm Nghi một mình ra ngoài, nếu gặp chuyện nguy hiểm thì sao, Nhiên Nghị cũng tỏ vẻ hối lỗi, bảo lần sau sẽ không như vậy nữa, còn dùng sức rót bia cho anh, luôn miệng gọi "anh Mộ Thiên". Sự "nhiệt tình" của Nhiên Nghị, khiến cho Thư Diệu ngồi đối diện Lâm Mộ Thiên phát ra tiếng cười khinh thường.
"Tôi tôi tôi... về... rồi !"
Ba chai bia đặt xuống, nhân vật chính Tâm Nghi rốt cục đã về, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, vui vẻ đi vào phòng, mà Vĩnh Trình đeo kính râm, vẻ mặt hững hờ đi theo phía sau.
Nhiên Nghị đang ngồi bên cạnh Thư Diệu, tự động nhường chỗ cho Tâm Nghi.
Tâm Nghi cũng nhận ý tốt, ngồi vào bên trái của Lâm Mộ Thiên, mà chỗ trống bên phải của Lâm Mộ Thiên, cũng bị Vĩnh Trình ngồi xuống. Lâm Mộ Thiên thế nhưng không dám nhìn vào mặt Vĩnh Trình.
"Lần sau em đừng một mình đi ra ngoài, con gái ra ngoài một mình rất nguy hiểm." Lâm Mộ Thiên quan tâm dặn dò Tâm Nghi, thật ra là lo lắng Tâm Nghi ở một mình với Vĩnh Trình, không biết vì lý do gì, anh luôn sợ Vĩnh Trình, có lẽ bởi vì hắn là chủ nợ của anh, cho nên anh mới lo lắng. Nếu lỡ như Vĩnh Trình vì muốn trả thù anh, mà xúc phạm Tâm Nghi.
"Đúng là người già, thật buồn nôn." Nhiên Nghị ở đối diện nói to.
Thư Diệu thì không có biểu cả gì, chỉ tự mình uống bia.
Vĩnh Trình gỡ kính râm xuống, nhìn về phía Lâm Mộ Thiên, giống như đang coi phim hài : "Anh có thấy mình ngu ngốc không, biến thái cũng chẳng có đi lúc này đâu, tôi thấy anh xem phim nhiều đến mức đầu óc hỏng nặng rồi."
Lâm Mộ Thiên mím chặt môi, không biết trả lời thế nào, anh căn bản là không thể an tâm, không có cách nào im lặng ngồi kế bên Vĩnh Trình, đừng nói là cùng Vĩnh Trình ăn cơm vừa nói vừa cười. Anh hiện tại ngay cả một câu cũng không cãi lại được.
Vĩnh Trình là chủ nợ của anh...
Lo lắng thái quá của Lâm Mộ Thiên khiến mọi người bật cười, Tâm Nghi cũng không để ý mà cười nhẹ, vô cùng thân thiết níu lấy tay Lâm Mộ Thiên.
"Các cậu... cũng đừng cười Lâm Mộ Thiên, anh ấy.... anh ấy cũng là muốn tốt cho tôi thôi...." Tâm Nghi lắp bắp giải thích, tỏ vẻ hiểu rõ lo lắng của anh.
Không biết do uống nhiều hay không, hai má Lâm Mộ Thiên trở nên ửng hồng, anh như vậy, ở trong mắt người khác, lại có chút cảm giác mỏng manh. Lâm Mộ Thiên phát hiện, ánh mắt Vĩnh Trình vừa rồi tựa hồ dừng trên khuôn mặt anh rất lâu.
"Anh có mua bánh kem cho em." Lâm Mộ Thiên yêu chiều vỗ vỗ đầu Tâm Nghi, sau đó nói vớiThư Diệu ngồi đối diện hắn : "Cậu đừng uống nữa, lấy bánh kem đến đi, trước tiên phải để Tâm Nghi thổi nến đã."
"Anh đúng là phiền toái thật đấy." Thư Diệu nở nụ cười nói, nhưng vẫn đem bánh kem qua.
Những người khác cắm nến lên bánh kem, Thư Diệu lấy bật lửa từ trong túi tiền ra châm nến, thuận tay tắt đi đèn trong phòng, ngọn nến trở thành ánh sáng duy nhất.
"Chủ nhân buổi tiệc có thể bắt đầu cầu nguyện được rồi, nhất định phải ước điều em thật sự mong muốn nhé. " Lâm Mộ Thiên ôn nhu nhìn Tâm Nghi. Trong lòng lo lắng, khi nào lúc thích hợp nhất để lấy nhẫn ra ? Nếu như Vĩnh Trình không có ở đây, thì lúc nào cũng được, nhưng Vĩnh Trình lại ở ngay bên cạnh....
"Đúng vậy, chị phải nắm bắt cơ hội, ước anh Lâm Mộ Thiên cưới chị! Chị cũng không còn nhỏ, nếu đợi vài năm nữa, về sau sinh con sẽ lớn tuổi !" Nhiên Nghị nháy mắt với Tâm Nghi, nửa đùa nửa thật.
"Cậu đừng nói bậy, Mộ Thiên vẫn còn trẻ." Thư Diệu theo thói quen lạnh lùng nhìn Nhiên Nghị, Thư Diệu cũng không cảm thấy Lâm Mộ Thiên phải đến tuổi kết hôn, nói: "Huống chi nhóm chúng ta còn đang nổi tiếng, có được vô số danh tiếng, nếu Mộ Thiên kết hôn. Chẳng phải là muốn người hâm mộ tìm chết sao ?"
Thư Diệu nhấp một ngụm bia, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Tâm Nghi : "Tâm Nghi à, chị nói xem phải không, trong lòng chị cũng thích lúc Mộ Thiên đi hát, đóng phim đúng chứ ?".
Tâm Nghi lại thẹn thùng gật đầu, nhắm mắt lại cầu nguyện.
Lâm Mộ Thiên vốn định lấy nhẫn ra nhưng lại thôi. Anh lại lặng lẽ đem nhẫn cất lại vào bóp tiền, nghĩ hay là tìm cơ hội khác, lúc chỉ có mình anh và Tâm Nghi.
Vĩnh Trình vẫn chán nản tựa vào bên cạnh, thưởng thức món ăn trên bàn, không chút để ý khi mọi người đang cùng hát mừng sinh nhật Tâm Nghi.
"Happy birthday to you, happy birthday to you..." Những ngôi sao nổi tiếng trong căn phòng nhỏ cũ nát, vì một cô gái mà chúc mừng sinh nhật, nếu bị fan hâm mộ thấy được, nhất định sẽ ghen tị đến chết.
Sau khi hát xong, mọi người vỗ tay, nhân vật chính đỏ mặt thổi tắt ngọn nến, Lâm Mộ Thiên cũng nhận thấy được Tâm Nghi đang rất hạnh phúc.
Lâm Mộ Thiên phân chia bánh kem cho mọi người, Tâm Nghi ăn rất vui vẻ. Vĩnh Trình lại cau mày, ra vẻ không ăn, anh cũng không quản Vĩnh Trình làm gì, chỉ một lòng một dạ chiếu cố Tâm Nghi.
"Em... em nói không .... không rõ lắm.... cũng chỉ biết nói, mời... mọi người... ăn...." Tâm Nghi như con chim nhỏ rúc vào lòng Lâm Mộ Thiên.
"Em phải luyện tập nhiều mới nói lưu loát được, đừng lúc nào cũng không nói năng gì." Lâm Mộ Thiên cười, nhẹ nhàng nhéo lấy chóp mũi của Tâm Nghi, anh hoàn toàn không phát hiện, Thư Diệu ngồi đối diện có hơi bất động.
"Chị ấy không nói, anh thay chị ấy nói là được. Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, hai người gần đây ít gặp mặt thì tốt hơn, truyền thông dạo này rất chú ý đến hai người, nếu bị kẻ khác bắt lấy nhược điểm, sẽ ảnh hưởng đến nhóm." Nhiên Nghị vừa nói, vừa thay Lâm Mộ Thiên rót bia, nói xong hai người cụng ly.
Tâm Nghi gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, Lâm Mộ Thiên nhíu nhíu mày, bia thật đắng, anh không thích lắm, nhưng hôm nay vì mọi người nên uống hết.
"Ăn... ăn ngon không ?" Tâm Nghi lắp bắp hỏi Vĩnh Trình đang ăn, Lâm Mộ Thiên còn tưởng rằng Tâm Nghi đang hỏi mình, anh đang chuẩn bị trả lời, lại nghe thấy thanh âm khô khốc của Vĩnh Trình vang lên : "Tay nghề cũng không tệ lắm."
Tâm Nghi đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu, Lâm Mộ Thiên nhìn thấy cảnh này, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu.
Mọi người vui chơi được một lúc, đã nhanh đến nửa đêm, vài người đã uống say, chỉ có mình Vĩnh Trình tỉnh táo, Lâm Mộ Thiên đã bị rót bia đến mức phải đi nghỉ ngơi. Lúc này anh đương nhiên không thể phát hiện, ánh mắt tràn ngập vẻ thú vị lẳng lặng theo dõi anh.
Trong lòng Vĩnh Trình bật cười. Ngày mai! Hắn không nên hù chết Lâm Mộ Thiên. Vĩnh Trình bắt đầu chờ mong vẻ mặt sợ hãi lúc sáng mai của anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com