Chương 47
Chương 47
Ngày hôm sau lão hoàng đế truyền khẩu dụ, muốn Tạ Trường Sinh đến Dưỡng Tâm Điện yết kiến.
Nghĩ đến việc lão hoàng đế nổi giận trong yến tiệc Rằm tháng Giêng, Tạ Trường Sinh có chút rụt rè.
Vị thái giám đến truyền lời lại cười nói: "Chưởng ấn nói, tiểu điện hạ cứ qua đó là được."
Nghĩ đến lời Cố Phi Y nói đêm qua, lòng Tạ Trường Sinh lại thả lỏng trở lại. Y vừa đi vừa chơi, làm cho các cung nhân đi theo mệt muốn chết, cuối cùng cũng đến được Dưỡng Tâm Điện.
Lão hoàng đế lười biếng dựa trên giường như thường ngày, một tay rượu ngon, một tay mỹ nhân.
Và Cố Phi Y cũng ngồi ở vị trí cũ bên cạnh lão, đang thay lão hoàng đế phê duyệt tấu chương.
Thấy Tạ Trường Sinh đến, Cố Phi Y ngẩng đầu nhìn một cái, rồi lại mỉm cười cúi đầu. Còn lão hoàng đế thì không nổi giận nữa, ngược lại tỏ ra ôn hòa.
"Trường Sinh," lão hoàng đế không ngừng dùng tay vuốt ve bụng của người phụ nữ trong lòng, như đang chơi một món đồ vật vậy.
Lão dịu dàng hỏi Tạ Trường Sinh: "Cởi áo trong của ngươi ra."
Tạ Trường Sinh chớp chớp mắt, chậm chạp giơ hai tay lên khoanh trước ngực: "Ta không làm."
Lão hoàng đế dỗ dành: "Trường Sinh, ngoan nào."
Tạ Trường Sinh giả vờ như không nghe thấy, đột nhiên giơ chân dậm dậm nền đất: "Cái sàn này đúng là sàn nhà."
Lại ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Cái trần nhà này đúng là trần nhà."
Lão hoàng đế: "..."
Tuy Cố Phi Y không ngẩng đầu, nhưng nụ cười trên khóe môi lại càng sâu thêm.Tạ Trường Sinh xoay tại chỗ hai vòng, miệng lẩm bẩm "Ta là Tần Thủy Hoàng", quay người định đi ra ngoài.
Trong lòng lão hoàng đế lập tức dâng lên một ngọn lửa, lão muốn gầm lên một tiếng gọi lại, nhưng lại nhớ đến lời dặn của Cố Phi Y, chỉ có thể lại nén giận xuống: "Trường Sinh, Trường Sinh."
Tạ Trường Sinh vẫn vung vẩy tay đi ra ngoài.
Lão hoàng đế cuối cùng không nhịn được, dùng sức đập bàn: "Ngươi đứng lại cho trẫm!"
Cố Phi Y đặt bút lông xuống, cười nhạt đứng dậy: "Bệ hạ bớt giận, ta đi khuyên tiểu điện hạ một chút."
Mặt mày lão hoàng đế âm trầm gật đầu.
Cố Phi Y đi theo sau Tạ Trường Sinh ra ngoài, hắn tìm thấy Tạ Trường Sinh khi y đang ngồi xổm trước một khoảng sân trống, dùng ngón tay chọc tuyết chơi.
Cố Phi Y khẽ "chậc" một tiếng, kéo Tạ Trường Sinh dậy, dùng khăn tay cẩn thận lau sạch nước bẩn trên tay Tạ Trường Sinh, lại sai người mang lò sưởi tay đến.
Tạ Trường Sinh xua tay: "Không lạnh."
Cố Phi Y kéo tay Tạ Trường Sinh qua, đặt chiếc lò sưởi tay vào lòng bàn tay Tạ Trường Sinh, bàn tay lớn bao bọc lấy tay Tạ Trường Sinh, ép mười ngón y khép lại, không cho phép từ chối: "Ủ ấm cẩn thận."
Dừng một chút, Cố Phi Y nói: "Tiểu điện hạ theo ta đến đây."
Tạ Trường Sinh đi theo phía sau hắn một lúc, mới biết họ đang đi đến nơi ở của Cố Phi Y.
Mặc dù Cố Phi Y đã lâu không ở đây, nhưng vẫn có hai tiểu thái giám trông coi. Đẩy cửa vào, Tạ Trường Sinh mới phát hiện đúng là đồ ở đây ít hơn trước.
Chắc là đã bị Cố Phi Y mang hết đến Dục Tú Cung.
Cố Phi Y vươn tay véo cằm Tạ Trường Sinh: "Đi. Cởi áo trong ra."
Tạ Trường Sinh không ngờ lòng vòng một hồi, Cố Phi Y lại vẫn nói về chuyện này. Y kéo cổ áo mình, tò mò: "Lấy cái này làm gì? Các người không có quần áo của mình sao?"
Nghe thấy câu hỏi của Tạ Trường Sinh, trên mặt Cố Phi Y lại thoáng qua một nụ cười thú vị.
Sớm hơn một chút, hắn đã cho một đạo sĩ vào cung.
Hắn bảo đạo sĩ nói với lão hoàng đế rằng, Tạ Trường Sinh trở thành người ngốc thực chất là do có một phần hồn rời khỏi cơ thể, và đã nhập vào thai nhi trong bụng Từ Thường Tại.
Nếu muốn hoàng tử được bình an, Tạ Trường Sinh cũng phải bình an. Và thỉnh thoảng cần dùng những món đồ thân cận của Tạ Trường Sinh thêm vào đan dược, mới có thể bảo vệ thai nhi.
Vị đạo sĩ đó nói một cách huyền bí, dẫn chứng kinh điển, lão hoàng đế lập tức tin.
Thế mới có chuyện vừa rồi.
Còn về việc rốt cuộc trong bụng Từ Thường Tại có thai hay không…
Ha.
Cố Phi Y không suy nghĩ nữa cười nói với Tạ Trường Sinh: "Dùng để luyện đan bảo thai cho Bệ hạ."
Tạ Trường Sinh "ồ" một tiếng nhưng vẻ mặt vẫn mơ màng, không biết rốt cuộc có hiểu hay không.
"Đừng đờ ra nữa, mau đi." Cố Phi Y vươn tay cài một lọn tóc của Tạ Trường Sinh ra sau tai: "Hay là... muốn ta giúp tiểu điện hạ cởi?"
"Không cần, chuyện nhỏ này ta tự làm được, nếu ngươi rảnh thì có thể đi chứng minh định lý Py ta go không?"
Cố Phi Y: "..."
Tạ Trường Sinh vòng ra sau bình phong cởi áo trong ra, đưa vào tay Cố Phi Y. Cố Phi Y vươn tay chỉnh lại quần áo Tạ Trường Sinh đang mặc lộn xộn, Tạ Trường Sinh nói: "Ta phải đi chơi rất bận rất bận rất bận với Tuế Tuế rồi, tạm biệt!"
Tiễn Tạ Trường Sinh đi xa, Cố Phi Y cúi đầu, ánh mắt rơi trên chiếc áo trong của Tạ Trường Sinh đang nắm trong tay. Hắn nhướng mày, đưa chiếc áo trong đó đến gần mũi.
Mùi mai.
Là vì dùng cao ủ tóc hắn đã tặng.
Nhưng lại khác với mùi mai trắng lạnh trên người hắn, có lẽ vì thường xuyên lật bụng nằm phơi nắng cùng Tuế Tuế, nên lại có thêm một chút mùi nắng.
Cố Phi Y cất chiếc áo trong đó vào tủ, lại lấy một chiếc mới trong tay đi về phía Dưỡng Tâm Điện.
Vì Từ Thường Tại rất có khả năng đã mang hoàng tử, lại có chuyện Vương mỹ nhân sảy thai trước đó.
Lão hoàng đế vô cùng lo cho Từ Thường Tại.
Lãp ở lại trong phòng của vị Từ Thường Tại này suốt nhiều ngày, lại sắp xếp nhiều thái giám giỏi võ ở bên cạnh canh gác.Ngay cả những yến tiệc mà thường ngày lão yêu thích nhất cũng không còn tâm trạng tổ chức.
Tạ Trường Sinh thì vui vẻ được rảnh rỗi, nhưng nói là có điều không tốt, đó là Cố Phi Y cũng nhàn rỗi cả ngày ở lại Dục Tú Cung.
Tạ Trường Sinh cảm thấy mình giống như một học sinh tội nghiệp sau một tuần học vất vả, muốn thư giãn chơi game vào cuối tuần, nhưng lại phát hiện hôm nay bố mẹ cũng nghỉ.
Y ôm Tuế Tuế co ro trong một góc cách Cố Phi Y một khoảng: "Tuế Tuế, hôm nay chúng ta học một từ nổi tiếng, nó gọi là "abandon"."
Tuế Tuế chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn Tạ Trường Sinh, nghiêng đầu.
Tạ Trường Sinh thích mê. Y véo chân chó của Tuế Tuế, hứa với nó: "Đợi mùa xuân đến, ta sẽ dẫn ngươi đi chơi bùn! Chúng ta chơi bùn ở phía nam, chơi bùn ở phía bắc, chơi bùn ở Ngự Hoa Viên, chơi bùn ở phủ đại ca nhị ca..."
Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tạ Trường Sinh quay đầu nhìn Cố Phi Y một cái.
Hắn đang đứng trước bàn cầm bút sao chép kinh văn, không nhìn Tạ Trường Sinh, nhưng khóe môi lại mang một nụ cười nhạt.
Tạ Trường Sinh lại quay đầu lại.
Y tiếp tục nói với Tuế Tuế: "Đến lúc đó, chúng ta nặn người bùn! Chúng ta nặn người có một chân, người có hai chân, người có ba chân, người có bốn chân, người có năm chân..."
Phía sau, Cố Phi Y lại cười một tiếng.
Tạ Trường Sinh lại quay đầu nhìn hắn một cái.
Lần này Cố Phi Y ngước mắt nhìn lại, hắn rất ác nhân cáo trạng trước hỏi Tạ Trường Sinh: "Sao tiểu điện hạ cứ nhìn ta mãi vậy?"
"Là ngươi cười trước, ta mới nhìn ngươi."
Tạ Trường Sinh lắc đầu thật mạnh: "Không muốn nói chuyện với những người như các ngươi, những người không biết âm thanh có thể truyền trong không khí nữa."
Cố Phi Y: "..."
Thấy Cố Phi Y xoa xoa thái dương vẻ bất lực, Tạ Trường Sinh bị chọc cười, "he he" cười thành tiếng.
Cố Phi Y liếc nhìn y.
Thấy Tạ Trường Sinh vui vẻ, tâm trạng hắn cũng tốt lên, đặt bút xuống ngồi, lại cầm cuốn truyện đặt một bên lên vỗ vỗ đầu gối mình: "Tiểu điện hạ, lại đây."
Dường như cảm thấy rất thú vị, Cố Phi Y mấy ngày nay ngày nào cũng đọc những cuốn truyện đã mua cho Tạ Trường Sinh.Đợi Tạ Trường Sinh ngồi ngay ngắn, hắn liền đọc tiếp từ chỗ đã dừng lại hôm qua.
Tạ Trường Sinh lại bắt đầu ngáp.
Cố Phi Y véo chiếc nhẫn ngọc trên tay Tạ Trường Sinh: "Buồn ngủ? Không nghe nữa?"
"Không hiểu." Tạ Trường Sinh nói: "Bị ngươi xé hết rồi, không hiểu."
Cố Phi Y cười: "Truyện ngoài chợ, cho dù mua sách sạch cũng sẽ có rất nhiều lời dâm ý tục lẫn vào. Ta nghĩ, tiểu điện hạ ngay cả tắm cũng không cho người khác hầu hạ, huống hồ là nhìn thấy những thứ này?"
"Không ngờ, ngược lại lại thành lỗi của ta."
Cố Phi Y dừng một chút, lại hỏi: "Tiểu điện hạ muốn biết mấy trang đã bị xé đi viết gì không?"
Hắn ghé đôi môi mỏng lại gần tai Tạ Trường Sinh: "Sau khi say rượu, tiểu thư và thư sinh dựa vào nhau quấn quýt, y phục tuột xuống, quay đầu đầy tình ý, môi chạm môi, lưỡi quấn lưỡi, tiếng thở dốc và mồ hôi rơi."
"Viết hay." Tạ Trường Sinh mặt đầy chính khí, vỗ tay cho hắn: "Phong danh là Cư sĩ Hải Đường, thưởng cho đi Hải Đường làm tác giả."
Cố Phi Y: "..."
Luôn cảm thấy nghe có vẻ không đúng lắm.
Hắn ngậm dái tai Tạ Trường Sinh, lại xoa tai còn lại của Tạ Trường Sinh nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.
Hắn nhả tai Tạ Trường Sinh ra, yết hầu lăn xuống mấy lần, khàn giọng gọi Tạ Trường Sinh.
"Tiểu điện hạ."
Cố Phi Y hỏi: "Tiểu điện hạ, có muốn nếm thử mùi vị của môi lưỡi quấn lấy nhau không?"
Tạ Trường Sinh lập tức đỏ từ đầu đến chân.
Y cố gắng duy trì vẻ mặt chính trực của mình: "...Ta không có bạn tình!"
Cố Phi Y lại hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì... bởi vì ta rất bận."
Cố Phi Y hỏi: "Còn gì nữa?"
"Còn... còn chúng ta đều là nam."
"Còn gì nữa?"
Tạ Trường Sinh giơ tay chỉ vào thái dương của mình: "Còn, các ngươi không phải luôn nói ta ngốc sao?"
Cố Phi Y nghe vậy, lại cong môi: "Sao tiểu điện hạ có thể ngốc chứ?"
Hắn nói: "Ta chưa từng thấy ai tinh ranh hơn cả tiểu điện hạ."
Trong yTạ Trường Sinh giật mình. Y nhìn Cố Phi Y, muốn biết rốt cuộc hắn có phát hiện ra mình đang giả vờ hay không, hay chỉ là đang nói lời hay dỗ dành mình.
Nhưng trong mắt Cố Phi Y chỉ có nụ cười nhạt nhuốm dục vọng.
Tạ Trường Sinh há miệng, lại nói: "Còn, còn..."
Lời vừa bắt đầu, Cố Phi Y lại giơ ngón trỏ lên, đặt vào môi Tạ Trường Sinh.
"Suỵt. Tiểu điện hạ có quá nhiều lý do rồi."
Như thể để ngăn Tạ Trường Sinh nói, ngón tay đặt trên môi Tạ Trường Sinh cong lên chui vào khoang miệng Tạ Trường Sinh, quấn lấy lưỡi của y.
Cố Phi Y cảm nhận được cảm giác mềm mại ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, lại đột nhiên nhớ ra một chuyện. Hình như đã rất lâu hắn không nghe Tạ Trường Sinh gọi hắn là chủ nhân.
Nhưng bây giờ hắn lại không muốn nghe nữa.
Rút ngón tay ra, Cố Phi Y ấn vào gáy Tạ Trường Sinh, môi hắn dán lên môi y.
Môi chạm môi, Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy trong đầu có người đang đốt pháo, tí tách tí tách nổ tung.
Y lùi lại nhưng Cố Phi Y lại đuổi theo, chiếc lưỡi linh hoạt quấn lấy lưỡi y càng dùng sức hơn, như thể muốn nuốt chửng Tạ Trường Sinh vào bụng một cách thô bạo.
Có lẽ vì thiếu oxy, Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy nửa người như bị điện giật mà mềm nhũn.
Y không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, khi kết thúc, trước mắt hắn đều là một màu đen, yếu ớt tựa cằm lên vai Cố Phi Y, thở dốc từng hơi.
Cố Phi Y vừa nghe tiếng Tạ Trường Sinh thở dốc, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng y hỏi: "Mùi vị thế nào?"
Giọng Cố Phi Y mềm mại hơn so với bình thường một chút, cũng khàn hơn một chút:"Tiểu điện hạ yên tâm... ta sẽ hầu hạ tiểu điện hạ thật tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com