Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Even after July

bữa tối ngày hôm nay hóa ra không trầm lặng như mọi người tưởng.

có thể vì họ đã quen với sự mất mát này chăng?

hoặc trên tất cả, vì họ đã làm hết sức mình rồi, nên mới bớt phần nào được sự tiếc nuối đang dâng lên không ngừng trong lồng ngực.

màn hình hiện chữ defeat, choi wooje ngồi yên định thần lại cảm xúc một chút, nhanh chóng cầm lên tấm lót chuột máy tính dọn đẹp đồ đạc. ánh mắt vô tình liếc sang người ngồi kế bên, trái tim của em như thắt lại khi người nọ gục đầu xuống, bờ vai hơi run mà ôm lấy chính bản thân mình.

choi wooje chẳng biết mình nên nói gì, vỗ vai anh cố gắng an ủi một chút, lại sợ mình sẽ càng làm người nọ thêm mệt mỏi, cuối cùng chỉ có thể khều khều anh đứng dậy đập tay với đội bạn.

moon hyunjun từ đầu đến cuối, hình như là vẫn chưa muốn chấp nhận sự thật, một mực giả điếc với thế giới xung quanh, chỉ đến khi được ngón tay của em chạm đến mới như sực tỉnh mà đứng dậy. 

anh lia mắt về phía đằng xa, nơi chiếc cúp ngự trị ở đó, thấy sống mũi bắt đầu cay dần lên trông thấy.

nó đáng lẽ có thể thuộc về chúng ta, nếu như mình nỗ lực nhiều hơn.

đồ đạc nhanh chóng được anh túm lấy, không dám nhìn vào đôi mắt của bất cứ ai trong đội, moon hyunjun cầm áo khoác che mũi, cố gắng khiến cho nước mắt không được rơi.

choi wooje nhìn thấy tất cả, vẫn là không dám dợm bước lại nắm lấy tay anh.

bao nhiêu camera cùng bấy nhiêu ánh nhìn như vậy, chẳng thể nào đứng cạnh anh ấy, bởi vì họ là tuyển thủ chuyên nghiệp, và bởi vì họ chỉ là những đồng đội của nhau.

ăn tối xong thì mỗi người một tâm sự, muốn tìm cho mình một chốn riêng.

minhyung cùng minseok quyết định ra ngoài đi dạo.

sanghyuk đang nắn nắn bàn tay hơi nhức mỏi, thấy tiếng chuông điện thoại từ cái tên quen thuộc liền nhanh chóng nhấc máy. bởi vì sau tất cả, mặc dù để thua, họ vẫn là anh em, vẫn là người thân, vẫn là những tri kỉ của nhau.

choi wooje chậm rãi húp nước súp còn lại trong bát, thấy mọi người dần đi hết liền mới buông lỏng cơ mặt, không còn cố gắng nở nụ cười nữa.

"wooje, em ổn không?"

tom tiến lại bên em, bàn tay mềm bóp nhẹ lên bờ vai hơi rũ xuống của wooje.

thầy vẫn luôn ấm áp như vậy, vẫn là gương mặt nghiêm túc ít cười, nhưng sự ấm áp thì luôn ở đó, chống đỡ cho mấy người họ suốt một chặng đường.

"em nghĩ là em ổn hơn những lần trước rất nhiều. hay là em lớn rồi thầy nhỉ?"

"ừ, wooje của chúng ta trưởng thành rồi, còn làm chỗ dựa cho các anh nữa. nhưng mà wooje mệt mỏi thì cứ tìm đến mọi người nhé, ai cũng thương em mà. hơn nữa, zeus đã vất vả rồi."

em dụi dụi đôi mắt hơi ướt nước, sau lại nhanh chóng cười rộ lên với tom, nhẹ ôm lấy một bên cánh tay rắn chắc của thầy, như cái cách em hay làm nũng với bố mẹ ở nhà vậy.

"em cảm ơn thầy, vì luôn ở đó với bọn em. nếu còn có thể gắn bó thêm thật lâu nữa, chắc bọn em sẽ vui lắm."

tom biết, sự ra đi của bengi thời gian trước đã đánh động đến những đứa trẻ đến mức nào, đặc biệt là sanghyuk. thầy biết hết, nên dù có là trời sập, giông bão đầy đầu, tom vẫn là muốn chống hết tất thảy cho bọn họ. vì những đứa trẻ của thầy sinh ra là để được yêu thương.

"thầy cũng luôn mong là vậy. giờ thì đi kiếm hyunjun đi, thầy nghĩ nó sẽ cần em đấy. kể cả là hai đứa đang trong mối quan hệ như thế nào."

wooje ngạc nhiên nhìn thầy. hóa ra tom biết, về thứ cảm xúc kì lạ xuất phát từ em hướng tới moon hyunjun.

em cắn môi, cố gắng nén lại một chút sự xúc động trong khóe mắt, hướng tới thầy một cái ôm vai thật chặt rồi cúi đầu chạy mất.

choi wooje biết moon hyunjun đang ở đâu.

và hầu như mọi lúc, em đều biết anh đang ở đâu.

sân thượng của trụ sở về đêm rất sáng, lại có một góc tối duy nhất bị tòa nhà bên cạnh che khuất. bất ngờ là nó lại hướng tới đường đi về kí túc xá của cả đội.

giống như là một chốn an toàn nhìn về ngôi nhà thứ hai vậy.

lúc choi wooje lên đến nơi, hình như moon hyunjun đã ngồi ở một tư thế ôm lấy hai bên đầu gối từ rất lâu rồi.

bóng lưng từ đằng sau, cùng cái tên oner trên áo khoác, vẫn là cảm giác cô độc đến lạ.

như con thú nhỏ đang cố gắng thu mình tự liếm vết thương trong im lặng vậy.

"hyunjun hyung."

moon hyunjun giật mình, bờ vai rộng hơi run lên, nhưng lại chẳng hề chịu quay đầu lại.

choi wooje lúc ấy đã nghĩ, có phải là cả đời anh ấy cũng sẽ không quay đầu lại nhìn em như vậy hay không?

nhưng có lẽ vì trời seoul hôm nay thật dày sao, và cũng có lẽ vì được tiếp thêm một chút sức mạnh từ tom, wooje lần này không muốn bỏ trốn như những lần khác.

em nhấc bước đến bên cạnh anh, ngồi bệt xuống nền, tấm lưng nhận một nửa ánh sáng, nửa còn lại là đang cố chia bóng tối cùng với moon hyunjun.

"anh đã làm tốt rồi mà, đừng buồn."

giọng wooje hơi khàn, moon hyunjun nghe được liền hơi khó khăn ngẩng đầu lên, bắt trọn ánh mắt trong veo như mặt nước của đứa nhỏ trong đội.

anh đã tưởng mình ổn hơn, cũng không còn khóc nữa, cho đến khi có em ấy ở bên cạnh.

"wooje, trời mưa rồi."

"lại đây, để em che cho anh."

và hình như không phải là mỗi mình choi wooje được tiếp thêm sức mạnh, mà moon hyunjun cũng từ đâu đó kiếm được một chút dũng cảm, vùi đầu vào lồng ngực em mà lặng lẽ rơi nước mắt.

"mưa to quá, biết khi nào trời mới sáng lên hả em?"

choi wooje không biết, em cũng không dám trả lời, mặc dù trước nay em chưa từng từ chối anh cái gì cả. 

nhưng mà cuộc sống tuyển thủ như bọn họ, hứa rồi cũng có biết khi nào nó xảy ra, chỉ có thể âm thầm mà nỗ lực, thực sự là muốn kiếm một chiếc ô mà che hết sự lạnh lẽo của nước, chờ đợi ngày nắng về.

"em không biết, em không biết anh ơi. nhưng mà em sẽ luôn ở đây, để em che mưa cho hyunjun nhé?"

mảng áo đen trước ngực lại càng thêm ướt, em nhẹ nhàng xoa xoa mái đầu mềm mại của người trong lòng.

ừ thì người trong lòng, cũng là người trong lòng.

đêm nay minseok cùng minhyung đã xác nhận sẽ ngủ với nhau ở phòng của em và anh trai nhỏ support, vậy nên chuyện đương nhiên sẽ là wooje cùng ở với hyunjun một đêm này.

hai người bọn họ cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, choi wooje bắt đầu giở mấy trò nghịch ngợm, tạo bọt trên tóc hết hình này đến dạng kia, cuối cùng mới thành công chọc cười moon hyunjun ở phía đối diện.

"lại đây."

hiếm khi hyunjun dùng cái giọng dịu dàng này mà ra lệnh với em, mà wooje của bình thường sẽ giở giọng trả treo lại với anh. nhưng mà hiện tại con tim không chịu nghe lời, không muốn diễn xuất theo lí trí nữa. em nhanh chóng vươn qua làn nước sóng sánh, tiến lại gần moon hyunjun.

lúc nào em cũng sẵn lòng tiến về phía anh mà.

một thân cơ bắp mạnh mẽ, anh xoay người em lại, khiến cho wooje tựa lưng vào lồng ngực trần của anh.

"trời hết mưa rồi này, mặc dù chưa nắng, nhưng mà anh cũng sẽ che chắn cho wooje nhé."

tiếng trái tim đập mạnh trong lồng ngực, wooje nghe thấy hết, em đưa tay lên chạm vào nơi đó, cảm thấy độ rung cũng theo bàn tay mà lan sang trái tim của em rồi.

"anh moon hyunjun đây là đang có ý gì vậy?"

anh chỉ mỉm cười dịu dàng, ôm lấy sườn mặt của em, khiến wooje phải nghiêng đầu chạm mắt với anh, rồi nhanh chóng cánh môi bị bao lấy, một chút ấm áp cuối ngày.

em đưa anh chiếc ô, rồi nhận lại một đáp án.

"em có nguyện ý sẽ mãi ở bên cạnh anh không, đồng đội cũng được, và sau này là bạn đời."

"em còn có thể nói không sao?"

"ừm, có thể chứ, rồi anh sẽ hôn em cho đến khi em đồng ý thì thôi."

"haha, hyunjun sến quá. nhưng mà đồng ý rồi anh vẫn sẽ hôn em chứ?"

"ừm, sẽ luôn hôn em, đáng yêu của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com