Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

c.6

Hắn ta hơi ngẩn người, đúng là trước giờ Moon Hyeonjun chưa từng đối xử với ai như thế. Chỉ là khi thấy Choi Wooje liền muốn chiều chuộng em. Nhưng lại dối lòng nói với em rằng:

'Anh như thế với mọi người mà có phải mình nhóc đâu, với lại anh không yêu đương với con trai'

Choi Wooje sững người, em như không tin vào tai của mình. Hai mắt rưng rưng mà nhìn hắn. Em cũng biết mình còn nhỏ, chỉ vài tuần sao có thể gọi là yêu chỉ mới trộm thích người ta, lỡ đặt người ta vào một vị trí khác trong tim, vậy mà lần đầu tiên thổ lộ lại bị từ chối. Trái tim non nớt của Choi Wooje làm sao mà chịu nỗi. Nó bắt đầu nhức nhói từng hồi.

Nhìn em nhỏ mếu máo Moon Hyeonjun cũng sót kinh khủng nhưng dặn lòng, Choi Wooje còn nhỏ có lẽ chưa biết được như thế nào là thích là thương. Lại còn đặt ước muốn cả đời với một người không đáng như hắn.

Cả hai cứ thế im lặng đến khi hắn thấy nước mắt lặng lẽ vương trên mi em, môi Choi Wooje mím chặt không muốn mình bật ra một âm thanh nghẹn ngào nào. Nhưng Moon Hyeonjun ơi, tình cảm trẻ con dù nhỏ hay lớn cũng lỡ trao cho anh, đặt anh vào một góc đặc biệt trong lòng, ngây ngô mà bày tỏ ra. Cứ như thế mà thẳng thừng từ chối, ai mà không đau cho được.

Moon Hyeonjun có chút hối hận, đáng lẽ hắn nên giải thích rõ ràng hơn cho em hiểu. Chứ không phải như một thằng tồi không tim không phổi mà nói ra mấy lời đau lòng như vậy.

'Thôi mà đừng khóc nữa' hắn ta dịu dàng ôm lấy gương mặt tròn trịa kia, lau đi những giọt nước mắt mặn chát, nặng trĩu.

'Hic...hic... Moon Hyeonjun...là đồ...đáng...ghét... huhuhu' Một tiếng cuối như trút hết hơi ra, em nhỏ khóc to hơn khiến hắn trở tay không kịp chỉ biết ôm em vào lòng mà vỗ về.

'Được rồi, được rồi là anh đáng ghét làm cho em nhỏ buồn'

'Đừng khóc nữa, khóc xấu lắm'

'Hic...anh còn chê em nữa' nhóc con này khóc càng ngày càng lợi hại như được dịp mà xả hết ra. Nếu hắn cứ thế yên lặng bỏ đi thì em sẽ dễ cho em hơn, dễ để em nói với bản thân đừng mơ mộng xa vời nữa. Nhưng mà cứ dịu dàng như vậy còn khiến em lún sâu hơn.

'Anh xin lỗi, xin lỗi mò.' Moon Hyeonjun dùng tay xoa loạn trên tóc em khiến nó vốn đã rối càng rối hơn. Tay còn lại vuốt ve eo mềm của Choi Wooje. Đầu thầm nghĩ 'Người gì mà chỗ nào cũng trắng trắng, mềm mềm ôm còn thích tay như vậy'. Choi Wooje khóc đến quên trời, quên đất, bỏ quên luôn tên khốn vô tâm vừa mới làm em đau lòng xong lại đi thả dê em.

Một lúc sau đợi như ý thức được hành động của người kia. Choi Wooje liền vã một cái bốp vào tay Moon Hyeonjun, dùng đôi mắt ướt nhẹp của mình mà liếc hắn. Bỗng nghe tên bác sĩ họ Moon đó nói:

'Coi như anh chưa nói gì đi, em nhỏ mau mau nín nha'

'Lời nói ra như bát nước đổ đi, anh nghĩ sao mà kêu tôi coi như không có chuyện gì được' Choi Wooje mạnh mẽ vùng ra để nói lý với hắn nhưng không may đụng trúng tay phải vào bậc thềm cầu thang, cánh tay đó vốn không còn đau nữa, nay lại bắt đầu ê ẩm đau nhức.

'Đau quá, Moon Hyeonjun ... tay em đau' em nhỏ giơ tay phải lên mặt mũi méo xẹo mà kêu hắn.

Moon Hyeonjun cũng dở khóc dở cười, thành thật xem tay cho em.

'Em nhỏ hoạt động mạnh quá đó, nên nó tái phát rồi. Không chừng mốt phế luôn' Moon Hyeonjun xấu xa mà trêu chọc.

'hức... hức...tay em phế rồi, mà anh cũng không thương em, sau này già rồi ai nuôi em đây huhuhu...Choi Wooje sao mày số khổ quá vậy nè'

'Được rồi là anh đùa đó không phế được, về nằm nghỉ xíu là ổn thôi' Moon Hyeonjun thôi trêu em.

'Anh lại lừa em'

'Anh lừa em khi nào'

'Lừa em thích anh'

'Anh...thôi lại đây anh xoa cho '

'Hức' Choi Wooje cứ nằm trong lòng Moon Hyeonjun mà râm rang khóc. Như nhớ đến điều gì đó mà cất giọng hỏi:

'Moon Hyeonjun có người yêu rồi hả'

'Anh chưa'

'Vậy anh không thích con trai thiệt hả? :<'

'...'

'hức hức'

'Không phải là không thích chỉ là anh chưa từng yêu ai bao giờ' những vết thương của quá khứ để lại cho hắn một ám ảnh về tình yêu.

'Anh từng này tuổi mà chưa yêu đương' em nhỏ há hốc ngước mặt nhìn hắn.

Sao tự nhiên cảm thấy mình bị coi thường ta, Moon Hyeonjun nhanh chóng giải đáp thắc mắc.

'Cũng từng thử nhưng mà không có cảm giác nên thôi, chắc có lẽ anh đây không thích hợp với việc yêu đương' Moon Hyeonjun trầm ngâm nói.

'Vậy anh thử yêu đương với em đi'

'Anh chưa muốn đi tù đâu bé ơi :0'

'Đi tù gì chứ? Yêu đương đơn thuần thôi mà sao đi tù được???' Choi Wooje còn quá nhỏ để hiểu những gì anh nói.

'Haizzz'

'Moon Hyeonjun ơi'

'Anh đây'

'Hyeonjunie ơi'

'Wooje không hổn nào'

'Hyungie ơi'

'Anh đây, em nhỏ muốn nói gì nào?' Moon Hyeonjun chính thức gục ngã trước sự dễ thương này. Mỗi câu gọi đều kèm theo cái đầu tóc xù dụi vào người anh, cặp con người long lanh muốn anh đáp lại.

'Sao anh lại ở đây vậy? Hyeonjunie không về nhà ạ'

'À' Moon Hyeonjun bỗng nhớ tại sao mình ở đây, sự xuất hiện của em dường như đánh bay cảm xúc tiêu cực ấy. Làm hắn tạm thời quên đi ca phẫu thuật lúc nãy.

Thấy Moon Hyeonjun bỗng trầm xuống, nhìn bộ dạng hiện tại của hắn hình như Choi Wooje hiểu ra chuyện gì rồi. Chỉ âm thầm vuốt vai an ủi người bên cạnh. Mấy chuyện này trong phim hay có lắm nên là em nhỏ biết Moon Hyeonjun đã cố gắng hết sức rồi, tin tưởng người kia vô điều kiện mặc dù ẻm hỏng biết rốt cuộc là chuyện gì cả.

'Đáng lẽ anh có thể làm tốt hơn' ca phẫu thuật khi nãy gợi về mãnh kí ức mà anh cố chôn vùi.

'Đáng lẽ người đó có thể bước đi như người bình thường hoặc ít nhất có thể đứng trên đôi chân của mình' càng nói đôi vai to lớn của hắn càng rụt lại, lần này tới lượt Choi Wooje ôm lấy hắn. 

'Không sao Moon Hyeonjun đã làm hết sức rồi mà'

'...'

'Sao này Wooje muốn làm gì?'

'Em hả? em không muốn làm mấy việc quá to lớn đâu'

'Em muốn chỉ muốn bình bình đạm đạm mà sống.'

'Sao nghe cứ như ông già vậy? còn nhỏ mà đã muốn tìm chốn bình yên rồi à'

'Không được sao? Vốn em ghét mấy việc náo nhiệt lắm'

'...'

Đêm đó bọn họ nói rất nhiều nhưng chủ yếu xoay quanh Choi Wooje, em nói về những ước muốn bình dị lặng lẽ mà em mong chờ. Nói với hắn em muốn khi về già sẽ cùng hắn về quê, nơi có những cánh đồng vàng ươm, những ngọn đồi xanh biếc, những dòng sông chầm chậm trôi. Nói về một tương lai mà có em có hắn có mẹ và có cả những người em yêu quý.

Nói nhiều tới mức ngủ gục trong lòng Moon Hyeonjun. Hắn lẳng lặng ngắm nhìn em nhỏ ngủ say. Rồi lại nhìn vào ánh sáng le lói trên trần nhà của lối thoát hiểm, cảm nhận không gian yên lặng nhưng tù túng quanh mình. Khi còn bé ai trong chúng ta cũng sẽ có những ước mơ như vậy, những ước mơ thật đẹp đẽ. Nhưng cuộc đời luôn cho ta những cú tát điếng người, ép những đứa trẻ phải trưởng thành biến ước mơ nhỏ bé thuở ấy...

.

.

.

.

.

.

Thành những điều thật viễn vong, xa vời.

-----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com