Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

#1#

-Cậu đến nhà anh được bao lâu rồi nhỉ?

.

  Từ ngày về bên Yoongi , chỉ những ngày đầu anh chịu cười, nói thân mật với cậu. Tiếp theo những ngày cậu cho là hạnh phúc thì chỉ có mình cậu trong gian nhà rộng lớn. Từ lúc ấy, cứ mỗi đêm cậu lại ưu ái ban cho mình thêm một phần vầng thâm ở mắt, chỉ đơn giản là cậu muốn học cách làm một món ăn hay đại loại là làm thứ gì đó tốt đẹp cho anh. Ban ngày bảo cậu rảnh rỗi thì không hề! Cậu  làm việc nhà vừa học tập vừa đi làm thêm vào ban tối có khi cả đêm không về vì công việc. Mọi thứ chi tiêu hàng ngày đều là cậu tự chi trả vì anh hiếm khi đặt chân về nhà.
   Cậu là đang không hiểu tâm tình trong lòng thế nào đây. Nhìu khi anh vừa đặt chân về nhà là say ngà ngà, mùi rượu như lấn áp không khí chung quanh, vậy mà càng nhìn anh cậu dù có đau nhói ở tim cũng càng thấy yêu thêm cái con người không bao giờ đặt tình yêu vào nơi cậu. Cậu biết chắc điều đó!!
   Anh càng ngày càng chán ghét cái cảm giác về đến nhà là lại thấy cái con người kia lay hoay dưới góc bếp, cứ như thế anh đi về là lại lăn đùng ra ngủ. Nhìu khi cậu không biết mình yêu anh sẽ nhận lại được thứ gì. Anh cứ như xem cậu là không khí hay nói cách khác anh mang cậu về với mục đích làm một phục vụ di động không hơn không kém...

***
Hôm nay, ngày gì nhở?? Àk nhớ rồi sinh nhật của một Park Jimin hồn nhiên đây mà. Cậu chuẩn bị tất cả rồi, bàn tiệc, nến, bánh sinh nhật ... Và tất nhiên cả rượu. Cậu không mong anh sẽ chúc mừng nhưng cậu muốn chờ Anh nên cậu sẽ đợi anh về cùng ăn mừng. Đúng lúc hôm nay, công ty tổ chức buổi tiệc lớn mừng 2 năm thành lập, anh có uống 1 ít rượu nên khi thấy mọi thứ không được ổn anh liền ra về.
  Anh là từ ngoài sòng sọc đi vào, cậu đứng đón _ ở cửa thì bị anh vác một cái lên vai đi thẳng lên phòng mặc sự giãy dụa dữ dội của cậu. Là cậu ngu ngốc hay sự sợ hãi của cậu lấn áp cả tâm trí. Cậu chỉ nằm đó nhắm nghiền mắt cắn đến nỗi môi bật máu chỉ để gánh chịu từ anh cái hành động dã thú mạnh bạo đến chết người. Anh là đang mang cậu ra để đem cái chất gọi là Xuân dược ra khỏi cơ thể đó sao?  Anh đang xem cậu là công cụ phát tiết đó àk?? Cậu thật sự không hiểu lựa chọn của mình là đúng hay sai nữa rồi!!
   Sau sự việc ấy, anh chỉ vỏn vẹn hai từ " xin lỗi " rồi thôi. Cậu cũng chẩn nói gì vẫn sống ở nhà anh hằng ngày nhìn anh ra vào ở trong ngôi nhà này một cách tự nhiên. Khi cần thỏa mãn anh lại tìm về nhà nơi căn phòng nhỏ có con người ngồi ở góc gường chờ anh vào nữa đêm. Ấy vậy mà rồi nó thành thói quen ràng buộc cậu và anh lại với nhau. Cậu là không phản đối nhu cầu của anh nhưng cũng không có tí biểu cảm nào gọi là thỏa mãn.

   Khi cả hai trên giường, cậu không hé môi lấy một tiếng chỉ bậm môi, nước mắt chảy chứ không phát ra tiếng rên nào vì cậu sợ làm anh khó chịu. Cũng vì cậu nghĩ nếu rên lên thì chẳng khác nào một con đàn bà nằm dưới phục vụ dục vọng cho đàn ông. Anh cứ thế bỏ mặt cậu mà xem như cậu là dụng cụ mà ra vào như vũ bão làm con người phía dưới nhìu đêm ngất lịm vì thiếu sức, mất quá nhìu máu.

   Cậu nhìu đêm thức dậy trong tình trạng máu ở hạ thân bám chậc vào da hay cơn đau ở dưới truyền lên làm ám ảnh. Nhầm hôm do quá đau cậu bỏ cả buổi sáng trưa chiều để nằm nghỉ mà chẳng có gì trong bụng. Cậu cảm nhận được cơn đau anh mang cho cậu hằng ngày nhưng hình như cơn đau anh rạch ở tim cậu còn rỉ máu nhìu hơn. Cậu nhìu khi không thể chấp nhận được hiện thực rằng anh vẫn lạnh nhạt, ruồng bỏ, hành hạ tâm hồn lẫn thể xác của cậu mặc dù cậu cống hiến hết tất cả cho anh kể cả thanh xuân của mình. Cho đi rồi cậu mới thấy sợ khi cảm giác sự tin tưởng của mình trao cho anh dần bị bào mòn theo thời gian, cậu liệu còn giữ được anh???

***
   Có hôm cậu nhận được tin nhắn từ bạn cậu khi biết Yoongi đang ở cùng một cô gái trẻ. Là anh đang cùng người khác đi vào khách sạn. Cậu chỉ im lặng chờ anh về và tìm lời giải thích với sự tin tưởng vào người cậu yêu là tuyệt đối. Nhận lại hai từ " không có " từ anh cậu yên tâm hơn cùng ngồi xuống uống trà xem phim cùng anh.
  Cuộc sống cứ thế im điềm theo năm tháng và tin tưởng của cậu cho anh là ngày càng lớn cho đến khi một sự thật kinh hoàng được phơi bày....
   Hôm này chị cậu - Park Hanji về lại nước. Cậu xin Yoongi về lại thăm người chị cả 2 năm chưa gặp. Cậu là sẽ ở cùng chị 5 ngày vì đó là số thời gian chị có thể ở lại cùng cậu cho đến khi học hết khóa học của mình bên Mỹ. Cậu chỉ vừa bước ra khỏi nhà 5 phút,  anh đã vội gọi cho người tình đến nhà ở hẳn 5 ngày liền.

     ***

  Cậu về sớm hơn dự định 1 ngày do chị phải sang lại bên Mỹ vì có việc. Cậu sau khi chia tay chị thì về lại nhà, căn nhà bề bộn hẳn, căn phòng khách trước kia giờ chẳng khác nào đống hỗn tạp giữa mùi thức ăn cũ và đống đồ để lâu chưa giặt. Cho Đồ dơ vào máy giặc một cách nhẹ nhàng rồi khởi động, rửa sạch đóng bát đĩa bừa bộn trong bếp. Rồi xong xui cậu phủi mông đi thẳng lên phòng cất Đồ. Rồi điều gì đến cũng đến, căn phòng của Hai người giờ lại nơi cho cặp nam nữ thân mật thậm chí là cuốn lấy nhau như chỉ có bọn họ vậy? Cô gái kia nằm dưới vừa rên rỉ vừa cất giọng đầy khoái cảm :
- Yoon.... Yoongi ..anh.. Anh có ...ah... A.. Ha... Yêu cậu nhóc đó không... Ah
- Jimin??
- ah.... Ah mạnh.. Ah... Vâng.. Ah
- Không!!
   Câu trả lời như nhát dao chí mạng ghim chậc vào vết thương chưa lành ở tim cậu vậy!! Đau lắm, khó chịu lắm!!  Nước mắt cậu lại rơi  đây là lần thứ mấy rồi cậu bị đau khổ giằng xé tim gan đến khó thở. Rồi lại là tiếng rên la của cô ta, tiếng rên áp chế lun cả bầu không khí của cả căn phòng nghe đầy gợi dục. Nó làm cậu choáng váng, cái con người kia có phải người nói với cậu hai từ " không có "? Hay vẫn là anh nhưng thay đổi thật rồi??
    Anh thay đổi rất nhìu so với suy nghĩ của cậu về anh khi xưa. Cậu lúc trước mang sự sùng bái của mình dành cho anh, mang yêu thương chân thành gửi ngăn tim băng lãnh của anh mong nó ngày nào đó được cậu sưởi ấm, nhưng hình như cậu quá ảo tưởng. Bây giờ thì tốt rồi cậu có lí do để đi sang Mỹ cùng chị rồi nhỉ??

- Mong anh hạnh phúc!

    Cậu mỉm cười, nụ cười này cuối cùng cũng vẫn phải đi cùng với nước mắt mặn đắng lẫn lộn ...

     Chưa bước được bao nhiêu cơn nhức đầu như dồn dập lại kéo đến, đau đến mức cậu không còn nhớ lần đầu tiên cậu gặp phải tình trạng này là lúc nào nữa.

  Ôm đầu khuỵ xuống nền nhà lạnh lẽo trước cửa phòng, Jimin cố gắng cắn chắc lấy môi không cho tiếng la đau đớn phát ra. Cố vịn bám vào tường lần từng bước đứng thẳng dậy, di chuyển từng bước nặng nhọc, loạng choạng, tay thả lỏng không may quẹt trúng chiếc bình cổ đắt tiền của anh.  *choang *. Bình rơi xuống vỡ tan, cậu ngã xuống đè lên những mảnh vụn trên sàn, những mảnh vỡ được dịp ghim thật sâu vào làn da trắng ngần của cậu tạo những vết cắt sâu lê la máu thấm đỏ một phần nền nhà.
    Anh bên trong đang lúc mây mưa nghe tiếng đỗ vỡ bên ngoài nhanh chóng mặc Áo ngủ chạy ra ngoài. Bên ngoài là khung cảnh hỗn loạn, một con người anh nhìn đến quen bóng hình phía sau lưng. Là cậu đang nằm trên mặt đất với vô số vết cắt đầy máu trên mặt bên cạnh là đống hành lý chưa mang vào phòng và chiếc bình vỡ tan tát. Máu từ Miệng vết thương trên trán do va đập giờ bắt đầu chảy cũng không ít máu ra nền. Anh toanh chạy lại ôm lấy thân ảnh nhỏ đang đầm đìa máu, nước mắt tự khắc tuông rơi từ khi nào, anh khóc như đứa trẻ bị bỏ rơi. Cô gái bên trong nghe động mà rối rít chạy ra kéo tay anh lớn tiếng gọi :
- Yoongi... Anh đi đi thôi cậu ta.. Mặc cậu ta.. Bị vậy là đáng.!!
- Cô... TRÁNH RA...!!
   Anh quơ mạnh cảnh tay làm cô ta đập mạnh đầu vào tường ngất lịm. Anh vội ôm thân thể lạnh dần của cậu mà khóc thét, nhấc bổng thân người cậu một cách dễ dàng chạy với tốc độ kinh hoàng ra ngoài mong tìm được nguồn cứu rỗi sự sống cho người trong lòng. Chưa bao giờ anh thấy hoảng sợ thần khinh như dây đàn sắp đứt đến nơi. Đây là người thứ hai chỉ sau người mẹ đáng kính của anh và anh biết đây cũng là người cuối cùng mang lại cho anh cảm giác mất mác tuột độ này...
.

" Anh yêu cậu từ lúc nào không hay !! "
------------------
Méo biết mình bị gì??
- Dở quá hà !!
- Tối n.n 👻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com