Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Vết cắn trên cổ tay trái (h-r)

Warning: sex, rape và chỉ có một người nhớ.

(Được tôi cook lại từ một one shot tôi từng viết trước đó, nên nếu bạn đọc thấy quen quen thì... Ừ nó đó)

__________
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
__________

"Tôi đã nói là Hương đừng uống nhiều mà."

...

Những nụ hôn phơn phớt chạy dọc theo cái eo khe khẽ cong lên của nàng.

Những ngón tay đan xen vào từng lọn tóc nâu hạt dẻ ghì chặt lấy người bên trên xuống.

"Chậc chậc... Đừng có vội vàng như vậy chứ!" -Người phụ nữ kia nói.

Ngón tay cô vuốt nhẹ lên đôi mắt nhắm nghiền của Hương, cẩn thận ghi nhớ cái dáng vẻ bồn chồn này thật kỹ vì chính bản thân cô cũng chẳng biết bao giờ mới được nhìn thấy nó một lần nữa.

"Hương... Hương đẹp quá! Giống như tiên nữ vậy."

Hơi men khiến đầu óc nàng bây giờ chỉ có mụ mị và mờ mịt, dáng vẻ người trước mắt cứ mờ rõ bất phân, không tài nào mà nhìn ra được nhưng trong cái mờ ảo đó, bản thân nàng vẫn cảm nhận được một cái gì đó rất quen, quen lắm, giống như từng thấy ở đâu rồi.

*Chụt

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi một nụ hôn có phần rạo rực, nàng đưa tay lên muốn đẩy người kia ra nhưng men làm cả người nàng cứ vô lực, không thể đẩy được, mà lại cứ như bấu víu van xin người kia cho đi nhiều hơn, chẳng có một chút gì gọi là phản kháng.

"Mèo nhỏ của tôi muốn được yêu à? Vâng vâng, tôi biết rồi! Tôi sẽ cho Hương nhiều hơn."

Bàn tay cô chậm rãi gỡ từng cúc áo của nàng xuống, tần mần cảm nhận được da thịt ấm mềm qua mỗi nơi mà đầu ngón tay vô tình chạm tới.

"Đ-đừng..."

"Đừng gì?"

"Đừng có..."

"Huh..."

"Đừng có c-chạm vào tôi..." -Giọng Hương nức nở lên.

"Xin lỗi nhé, tôi không thể nghe Hương được."

Cô ôm nàng vào lòng, vuốt ve tấm lưng run rẩy của nàng.

Những ngón tay thon dài trượt vào bên trong áo sơ mi của Hương, ve vuốt da thịt nóng bừng lên vì rượu của người bên dưới. Cả người nàng xụi lơ yếu ớt trước sự càn quấy của người kia, ánh đèn ngủ vàng vàng mờ ảo dĩ nhiên là chẳng đủ để con mắt loè nhoè của nàng nhìn rõ được hình dáng người trước mặt.

Móc cài của chiếc áo lót được gỡ ra, giải thoát cho vòng một căng tròn bị o ép cả một ngày dài. Cô kéo nàng dậy ngồi tựa vào người mình, gương mặt đỏ bừng say say tựa lên vai cô, phả vào cổ những làn hơi ấm nóng.

Váy nàng bị vén lên cao, đúng như cô đã đoán. Màu trắng, thuần khiết giống như nàng.

Cô luồn tay vào quần lót của Hương, rít lên sung sướng khi phần thịt non mềm ướt tiếp xúc với đầu ngón tay mình.

Lan Hương bật khóc, cô cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn, có vẻ như đang cố nuốt hết những tiếng nức nở khốn khó của nàng như một con quỷ dữ thích thú rút cạn những tội lỗi của nhân gian để nuôi sống cái bản ngã xấu xa của mình. Chiến lợi phẩm của loài quỷ sứ là những mảnh ký ức sa đoà từ kẻ phàm phu, còn chiến lợi phẩm của cô là tiếng oán giận của nàng.

Nàng càng nức nở thì càng làm bùng lên phần đê tiện trong cô, ái tình và nhục dục nuốt chửng đi chút lý trí cuối cùng của cô.

Cô đẩy càng nhanh những ngón tay bên dưới vào cái âm đạo khốn khổ của nàng, tận hưởng nhưng âm thanh đều như trong giáo lý.

Cô vuốt ve gương mặt lấm tấm mồ hôi của nàng trước khi bị nàng dùng chút sức lực tàn tạ giữ chặt lấy cổ tay, để lại một vết cắn rướm máu rồi thiếp đi.

...

Cả một đêm hôm đó, Phương ngồi bên cạnh giường của nàng, để nàng ôm lấy cánh tay mình say giấc.

Có thi thoảng Hương lại nói mớ vài điều ngốc nghếch trong cơn mộng nhưng mà cô không thấy phiền lắm vì chỉ cần là Bùi Lan Hương nói, mỗi một lời đều như là thánh ca bên tai cô.

Cô thật sự yêu cái giọng trong trong, nhẹ nhàng ấy nhưng bình thường ít khi nào nói gì đó với cô. Hiếm lắm mới được nghe nàng nói thế này, cô muốn nghe thật kỹ, khắc ghi nó thật rõ ràng.

...

Rồi khi trời hừng sáng, cô cũng vội vã rời đi bởi cô biết đêm qua tồn tại cũng như một phép màu ngắn ngủi giữa nàng và mình, sẽ không có một kết cổ tích nào cho họ, cô cũng không cần một cái kết như vậy, chỉ cần bên nàng như thế này một lần là đủ rồi.

...

Rồi khi trời hừng sáng, nàng tỉnh sau giấc mộng dài, đầu óc đau nhức không thôi vì dư âm của cái sự quá chén tối qua, nàng cũng chẳng tài nào nhớ được ai là người đã đưa mình về, ai là người đã thay đi bộ quần áo nồng mùi rượu cho mình, cũng không có chút ký ức gì về cơn đau âm ỉ bên dưới. Thôi thì nàng chỉ biết hi vọng người đó không cần lời cảm ơn của mình bởi Hương chẳng thể nào nhớ được gì về tối qua.

...

Rồi khi trời hừng sáng, họ trở về là họ, là những người bạn thỉnh thoảng mới gặp, thỉnh thoảng nói với nhau đôi ba câu. Cô không nhắc một lời nào về đêm đó, vậy nên nàng không bao giờ biết thêm gì về nó. Nàng cứ vậy mà trở về là Bùi Lan Hương, còn cô cứ vậy mà ở lại trong nổi nhớ thương lén lút của chính mình.

...

Một tuần sau họ tình cờ gặp nhau ở phòng tập, Lan Hương tính hỏi thăm xem Ái Phương bị bệnh gì mà cái tiết trời nóng oi ả này lại đi bận áo sơ mi dài tay nhưng ngẫm một lúc nàng thấy mình và cô cũng không thân đến thế nên lại thôi không hỏi nữa.

Nàng chẳng hề hay biết mình vừa để lỡ cơ hội biết được một bí mật đầy hoang dại của Ái Phương mà chính nàng lại là kẻ đóng góp nhiều nhất vào đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com