Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

#4: Chạm nhẹ

Trời về đêm, ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống phố, tạo ra một bầu không khí vừa yên tĩnh vừa đầy mơ hồ. Trần Hiểu đứng dựa lưng vào chiếc ô tô đỗ bên lề đường, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng của người thanh niên vừa rời khỏi quán cà phê đối diện. Anh nhìn theo, đôi mắt như có một thứ gì đó không thể giải thích, pha trộn giữa lo lắng và sự kiên nhẫn.

Dương Thụ, người vừa bước ra từ trong quán, không để ý đến ánh nhìn của Trần Hiểu. Cậu đi một mình, ánh mắt không có gì ngoài vẻ chán chường của những người đã quá quen với sự cô đơn. Nhưng có lẽ, dù không nhận ra, trái tim cậu cũng đang dần hòa nhịp với thứ cảm xúc mà chính mình còn chưa kịp hiểu rõ.

Họ đã gặp nhau rất lâu rồi. Trần Hiểu là một trong những người luôn đứng trên đỉnh cao, lạnh lùng, mạnh mẽ và đôi khi có vẻ xa cách. Còn Dương Thụ lại là một người tầm thường, một người ít nói và có chút yếu đuối. Hai thế giới hoàn toàn khác nhau, nhưng lại có một điểm giao nhau kỳ lạ, đó chính là sự cô độc.

Trần Hiểu bước tới, đôi chân dài mạnh mẽ bước nhanh như thể không thể chần chừ. Khi anh dừng lại trước mặt Dương Thụ, không gian giữa họ có gì đó gượng gạo. Dương Thụ không nhìn lên, chỉ cúi đầu, đôi tay nhét vào túi quần như thể muốn tránh né một sự thật mà bản thân không thể đối mặt.

“Đi đâu vậy?” Trần Hiểu lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng lại có một chút gì đó như ra lệnh, như một lời mời gọi.

Dương Thụ ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen láy của Trần Hiểu. Cậu im lặng, không trả lời ngay. Cảm giác của cậu lúc này rất lạ, không thể định nghĩa được. Một phần trong lòng muốn tránh xa Trần Hiểu, nhưng một phần lại muốn gần gũi hơn.

“Không biết,” cuối cùng Dương Thụ trả lời, giọng nói mỏng manh như gió thoảng.

Trần Hiểu khẽ nhíu mày, rồi đột ngột tiến lại gần. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Dương Thụ lên, ép cậu phải đối diện với mình. Không phải lần đầu tiên Trần Hiểu làm vậy, nhưng lần này lại có chút khác biệt. Cảm giác của anh lúc này như thể muốn giữ lấy cậu, không chỉ vì thân thể mà vì thứ gì đó sâu hơn.

“Cậu có biết tôi muốn gì không?” Trần Hiểu thì thầm, hơi thở ấm áp phả vào mặt Dương Thụ.

Cậu hơi rùng mình, không thể nói rõ là vì cái gì. Nhưng trái tim cậu đập mạnh, lạ lùng như một nhịp đập mới mẻ mà cậu chưa từng cảm nhận. Đối diện với Trần Hiểu, cậu không thể giả vờ như không có cảm giác gì được nữa.

Anh… anh muốn gì?” Dương Thụ hỏi lại, nhưng trong giọng nói ấy lại có chút run rẩy mà chính bản thân cậu cũng không nhận ra.

Trần Hiểu không trả lời ngay. Anh chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười ẩn chứa một chút bí ẩn, và rồi anh cúi xuống, khẽ chạm vào môi Dương Thụ. Đó chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng lại đủ để khiến không khí giữa họ thay đổi hoàn toàn. Một giây sau, Dương Thụ ngơ ngác, như thể chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trái tim lại đập rộn ràng.

Trần Hiểu giữ khoảng cách một chút, nhìn thẳng vào mắt Dương Thụ như muốn tìm kiếm gì đó trong đó. Cuối cùng, anh chỉ nói một câu ngắn gọn:

“Đừng trốn tránh cảm giác của chính mình.”

Dương Thụ im lặng, đầu óc quay cuồng với hàng nghìn suy nghĩ, nhưng sâu thẳm trong lòng, một phần nào đó cảm thấy như được giải thoát. Cậu biết, có lẽ Trần Hiểu đã nói đúng. Nhưng liệu cậu có đủ can đảm để đối mặt với tình cảm mà mình đã cố gắng chôn giấu bao lâu nay?

Trần Hiểu bước lùi lại một bước, nhưng tay vẫn không buông ra. Anh giữ chặt Dương Thụ như thể muốn nhắc nhở cậu rằng, dù có chạy trốn, thì cuối cùng cậu cũng sẽ không thể thoát khỏi thứ cảm xúc này.

Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, cả hai người đều hiểu rằng cuộc chơi này không còn là một sự ngẫu nhiên nữa, mà là sự bắt đầu của một điều gì đó không thể quay lại.

Dương Thụ đứng đờ ra, đầu óc quay cuồng. Cậu cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của Trần Hiểu, người đứng ngay trước mặt mình, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ trong lồng ngực của cả hai. Cảm giác này... thật lạ lùng, không giống bất cứ điều gì cậu từng trải qua.

Trần Hiểu nhìn thấy sự bối rối trong đôi mắt của Dương Thụ. Anh biết, Dương Thụ chưa sẵn sàng, và anh không ép buộc cậu ngay lập tức. Nhưng một điều chắc chắn, anh không định buông tay dễ dàng.

“ DươngThụ,” Trần Hiểu gọi tên cậu một cách nhẹ nhàng, như thể đang gọi một điều gì đó quý giá,
“Cậu không cần phải trả lời ngay. Nhưng tôi biết, trong sâu thẳm, cậu cũng cảm thấy điều gì đó... đúng không?”

Dương Thụ nuốt khan, ánh mắt vẫn tránh né không dám nhìn vào Trần Hiểu. Cậu không biết phải nói gì, không biết phải làm gì với cảm giác đang dâng lên trong lòng mình. Đó là sự lúng túng, là hoang mang, nhưng cũng có chút gì đó đầy hy vọng và khao khát.

Trần Hiểu thấy Dương Thụ im lặng, anh không thúc ép mà chỉ khẽ nắm lấy tay cậu, ấm áp nhưng kiên quyết.
“Đừng sợ,” anh thì thầm,
“Tôi sẽ không làm cậu tổn thương.”

Dương Thụ cảm nhận được cái siết tay nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định của Trần Hiểu. Lời nói của anh không phải là lời hứa suông, mà là một cam kết khiến trái tim cậu chấn động. Cậu không biết có phải mình đã mơ hay không, nhưng ngay lúc này, cậu muốn cảm giác này kéo dài mãi.

Dương Thụ cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Trần Hiểu, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh đèn đường mờ ảo, như muốn nói một điều gì đó nhưng lại im lặng. Cậu biết rằng Trần Hiểu là một người không dễ dàng buông tay, nhưng cũng biết rằng chính mình không thể mãi sống trong sợ hãi, không thể mãi trốn tránh những gì trái tim mình thật sự muốn.

“Anh muốn tôi làm gì?” Cậu thở dài, giọng nói lạ lùng, như là thừa nhận, như là thử thách.

Trần Hiểu mỉm cười, đôi môi anh hơi cong lên, ánh mắt sâu thẳm như thể đang nhìn vào một bí mật mà chỉ hai người họ mới biết.
“Chỉ cần cậu đồng ý bước đến gần tôi thêm một bước nữa,” anh đáp, tay vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay Dương Thụ.
“Tôi không ép buộc, nhưng tôi muốn cậu biết rằng, chúng ta có thể có một điều gì đó thật sự.”

Dương Thụ cảm nhận được sức nặng trong câu nói của Trần Hiểu. Lời nói không có sự đe dọa, không có ép buộc, mà là một lời mời gọi đầy khát khao và sự chân thành. Cậu không hiểu sao mình lại cảm thấy như thể, có thể là thời điểm để chấp nhận. Chấp nhận điều gì đó mới mẻ, một thứ cảm xúc mà lâu nay cậu luôn cố gắng tránh né.

Cậu hít một hơi thật sâu, rồi nhìn Trần Hiểu với ánh mắt quyết đoán hơn bao giờ hết.

“Tôi sẽ không trốn tránh nữa,” cậu nói, đôi mắt không còn lẩn tránh, mà đầy mạnh mẽ và kiên định.
“Nhưng… tôi cũng không biết mọi thứ sẽ đi về đâu.”

Trần Hiểu khẽ gật đầu, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Anh hiểu rất rõ cảm giác của Dương Thụ lúc này, và điều quan trọng là không thúc ép, không vội vàng.

“Không sao,” anh nói, giọng trầm ấm, “Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra.”

Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, như thể tất cả thời gian đã ngừng lại. Dương Thụ cảm nhận được một cơn sóng nhẹ lan tỏa trong lòng. Trái tim cậu dường như đã tìm thấy điểm tựa, dù vẫn còn chút sợ hãi, nhưng đồng thời lại không còn cảm giác cô đơn nữa. Bên cạnh Trần Hiểu, cậu cảm thấy như mình không phải là một người lạc lõng trong thế giới rộng lớn nữa.

Trần Hiểu nắm lấy tay cậu, dẫn Dương Thụ đi. Đêm tối như thể càng thêm gần gũi, tất cả chỉ còn lại hai người, những bước chân vang lên trong không gian tĩnh lặng, như thể đang chờ đợi điều gì đó to lớn hơn sẽ đến.

Đêm đã khuya, nhưng dường như chẳng ai trong hai người muốn ngừng lại. Trần Hiểu dẫn Dương Thụ về căn hộ của mình, nơi mà đã quá quen thuộc với anh, nhưng hôm nay lại trở thành một không gian lạ lẫm, đầy mới mẻ. Dương Thụ không nói gì, chỉ im lặng đi theo, lòng có chút bối rối, nhưng cũng có phần mong đợi. Cậu không thể phủ nhận rằng mình đang khao khát thứ cảm giác này, thứ cảm giác mà đã lâu rồi cậu không dám đối mặt.

Khi họ bước vào phòng ngủ, ánh đèn vàng nhạt tạo ra một không gian ấm áp. Trần Hiểu đứng đối diện Dương Thụ, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, rồi từ từ kéo lại khoảng cách giữa họ. Dương Thụ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Trần Hiểu, gần gũi đến mức khiến trái tim cậu đập nhanh hơn.

“Dương Thụ...” Trần Hiểu nói, giọng anh trầm và dịu dàng. Anh nhìn sâu vào mắt Dương Thụ, như muốn chắc chắn rằng cậu đã sẵn sàng, rằng đây là điều cậu thật sự muốn.
“Cảm giác này không phải là để trốn tránh, cũng không phải để vội vàng. Mọi thứ đều phải tự nhiên.”

Dương Thụ ngẩng đầu, ánh mắt đắm chìm vào đôi mắt đen láy của Trần Hiểu. Cậu biết, mọi thứ giờ không còn là một trò chơi nữa, không còn là sự trốn tránh như trước. Cậu thực sự muốn thử, muốn mở lòng để trải nghiệm điều gì đó mới mẻ.

Cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Đó là sự đồng ý, một quyết định im lặng nhưng đầy kiên định. Trần Hiểu không chờ thêm, anh kéo nhẹ Dương Thụ về phía mình, đôi môi của họ chạm vào nhau lần nữa.

Cái chạm này không vội vàng như lần trước. Lần này, nụ hôn của họ là một sự thăm dò, nhẹ nhàng và đầy tình tứ. Trần Hiểu không áp đảo, chỉ là sự kết nối, sự đồng điệu trong từng hơi thở. Môi anh lướt qua môi Dương Thụ, rồi khẽ di chuyển xuống cổ cậu, để lại những dấu ấn nhẹ nhàng, như muốn dạy cho cậu cảm giác của sự chăm sóc, sự quan tâm sâu sắc.

Dương Thụ hơi rùng mình khi cảm nhận được sự dịu dàng của Trần Hiểu. Cậu không thể phủ nhận rằng mỗi cái chạm, mỗi nụ hôn ấy đều khiến trái tim cậu như bùng cháy. Cảm giác ngọt ngào nhưng cũng đầy cồn cào, làm cậu càng thêm muốn gần gũi hơn, muốn hòa mình vào sự ấm áp này.

“Anh...” Dương Thụ nhẹ nhàng gọi tên Trần Hiểu, đôi môi cậu khẽ run rẩy, nhưng trong mắt lại toát lên một sự kiên quyết. “Tôi… tôi muốn anh.”

Đó là lời thừa nhận đầu tiên của Dương Thụ. Nó không chỉ là lời nói, mà là một sự cởi mở, là một sự mở lòng với chính mình, với cảm xúc mà bấy lâu nay cậu cố gắng đè nén.

Trần Hiểu khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy ấm áp và yêu thương. Anh đặt tay lên mặt Dương Thụ, khẽ vuốt ve như muốn trấn an cậu, rồi tiếp tục hôn lên môi cậu, lần này là một nụ hôn dài hơn, kiên nhẫn hơn.

Cái hôn ấy như một lời hứa, không vội vã, nhưng lại chứa đựng tất cả những cảm xúc sâu thẳm trong trái tim anh. Trần Hiểu không chỉ muốn chiếm đoạt Dương Thụ về mặt thể xác, mà còn muốn cậu thực sự hiểu và cảm nhận được điều anh muốn gửi gắm—sự chân thành, sự bảo vệ và những gì sẽ đến trong tương lai.

Dương Thụ, dù còn có chút bối rối, nhưng cũng bắt đầu đáp lại. Cậu kéo Trần Hiểu vào gần hơn, tay cậu vòng quanh cổ anh, khẽ siết chặt như thể không muốn buông ra. Đôi môi họ quấn quýt, những cử chỉ của Trần Hiểu ngày càng nhẹ nhàng, tinh tế, như thể anh đang muốn nâng niu từng cảm xúc, từng khát khao mà Dương Thụ chưa kịp thổ lộ.

Khi họ ngừng lại, hơi thở của cả hai đều dồn dập. Trần Hiểu nhìn vào mắt Dương Thụ, đôi mắt anh đầy dịu dàng, như muốn chắc chắn rằng cậu không cảm thấy áp lực, rằng tất cả là tự nguyện, từ cả hai phía.

“Chúng ta sẽ đi từng bước một,” Trần Hiểu thì thầm
"Không có gì phải vội vàng."

Dương Thụ nhìn anh, trái tim như thắt lại vì cảm xúc đang trào dâng. Cậu gật đầu, và lần này, cậu không còn cảm thấy bối rối nữa. Cậu cảm nhận được sự an toàn, sự dịu dàng của Trần Hiểu, và điều đó khiến cậu muốn mở lòng hơn nữa, để đón nhận tất cả những gì họ có thể cùng nhau chia sẻ.

Dương Thụ che mặt lại với vẻ ngượng ngùng, miệng khẽ phát ra những tiếng rên nhỏ, hắn theo từng nhịp ra vào.
Dường như cả hai hoà vào sự dục vọng của cả hai dưới màn đêm tối...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #otp