[Oneshot] Đới Mạc [MA]
Mạc Hàn vào trong phòng Đới Manh, tại lúc Đới Manh không biết việc gì xảy đưa tay khóa lại cửa. Đến gần Đới Manh, nàng đeo tai nghe còn chưa phát hiện Mạc Hàn xuất hiện. Mạc hàn bất đắc dĩ thở dài, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Hứa Giai kỳ cũng sẽ đi tới giống nàng như vậy, ở lúc Đới Manh đang làm gì đó không chú ý tới, tâm tình vốn u ám lại nâng lên thành tức giận.
"Ngốc Manh Manh ~" Mạc Hàn tháo xuống ống nghe điện thoại của Đới Manh, giọng điệu cực kỳ nũng nịu khiến trong lòng Đới Manh hơi khô nóng, kéo Mạc Hàn ngồi lên đùi mình, mặt cọ xát trên lưng nàng "Tại sao tới đây vậy?"
"Nhớ em a." Mạc Hàn xoay người, một tay ôm cổ, tay kia thì nghịch tóc của nàng, không biết là cố ý hay là vô tình mà ngẫu nhiên tay chạm tới xương quai xanh của nàng. Đới Manh nhìn người trước mặt trên thân mang theo nhàn nhạt hương khí, trong lòng ngứa ngay, không hiểu có xúc động muốn đem nàng ăn sạch sẽ.
"Nhớ em? Vậy nhớ em cái gì?"
Đới Manh giữ lại đầu Mạc Hàn, khẽ ngẩng đầu hôn lên. Không ngờ Mạc Hàn lại phối hợp khiến Đới Manh mừng rỡ như điên, lấy lưỡi của nàng chơi đến vô cùng vui vẻ, ngậm lấy lại nhả ra, giống như đang ăn một loại đường ngon ngọt, mãi cho tới khi Mạc Hàn bất giác bật ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ trong lúc hai người đang quấn quýt dây dưa, Đới Manh mới dừng lại "Lúc này?"
Hai tay Mạc Hàn ôm cổ nàng, chậm rãi lùi về phía sau, Đới Manh thuận thế bước theo. Mạc Hàn cầm lấy tay nàng, đặt lên ngực mình. Cách một lớp vải khiến Đới Manh cầm không được mềm mại, ánh mắt nóng rực.
"Đây là chị đang quyến rũ em sao?"
Mạc Hàn giơ lên y phục của nàng, vuốt ve cơ bụng của nàng "Em nói thử xem? Ngốc Manh Manh."
Một luồng nhiệt lưu ở phía dưới tuôn ra, Đới Manh cắn răng "Đây là chị đang đùa với lửa, ngày mai không muốn diễn stage?"
Mạc Hàn lại vòng tay lên cổ nàng, mượn lực nâng người lên,ở bên tai nàng khe khẽ nói " Chị tin tưởng Ngốc Manh Manh sẽ rất dịu dàng."
Đới Manh giữ chặt tay nàng, hung hăng lôi kéo nàng ngã xuống, ngược lại Mạc Hàn lại hít một hơi, nhìn nàng oán trách.
"Chị không biết nhìn em như vậy càng khiến em muốn ăn chị sao, thỏ nhỏ?"
Đới Manh cúi người ngậm lấy bầu ngực bên trong áo, thấm ướt vải áo mỏng, mơ hồ hiện ra phong cảnh bên trong, Đới Manh cởi y phục của nàng, ném xuống giường, si mê nhìn người dưới thân.
"Ngốc Manh Manh, như vậy không phải lỗ mãng sao."
Đới Manh hôn nàng, đầu lưỡi quấn quýt giao nhau phát ra thanh âm ở trong phòng yên tĩnh cực kỳ rõ ràng.
"Không phải là chị yêu thích em như vậy sao?" Buông ra môi của nàng, nối giữa hai người một sợi tơ bạc, Đới Manh liếm liếm khóe miệng, ngả ngớn nói.
Đới Manh hôn một đường từ cổ, bộ ngực, bụng xuống dưới, thấy Mạc Hàn không ngoài dự định tay nắm chặt ga giường cùng vẻ mặt ẩn nhẫn.
Đới Manh dùng một tay giữ lấy quần lót của nàng, từ từ kéo xuống. Nhìn bộ dạng Đới Manh ngừng thở nhìn chằm chằm hạ thân của mình. Mạc Hàn mặc dù ngượng ngùng cũng không nguyện bày ra, hai chân vô thức hơi khép lại.
"Hàn bảo đừng xấu hổ, để em nhìn thật tốt"
Đối diện với ánh mắt mê luyến lại chân thành, Mạc Hàn hoảng hốt một chút, sau đó là bộ tức giận khẽ hừ một tiếng liền nhìn sang nơi khác. Ánh mắt của người này khiến nàng nhanh chóng rơi vào, hôm này mình còn mục đích khác, không thể nhanh chóng rơi vào tay giặc như vậy.
Cuối cùng bỏ hết những thứ vướng víu, nhìn vào nơi riêng tư rậm rạp của bảo bối nhà mình, , Đới Manh nghe thấy được tim đập của mình.
Ở trên đùi trơn bóng lưu lại một đống dấu vết, Đới Manh cuối cùng không nhịn được liếm một chút vào chỗ kín của nàng, nghe thấy người bên dưới ngâm một tiếng nhỏ, Đới Manh càng cấp bách muốn nghe thấy càng nhiều, xâm chiếm đôi môi nàng, lúc tay nghĩ muốn tiến vào đột nhiên Mạc Hàn giữ lấy tay của nàng.
"Momo..."
Chết tiệt, đừng có dùng ánh mắt đáng thương như nhìn chị. Mạc Hàn thầm mắng một câu, vẫn kiên quyết không buông tay.
"Gần đây cùng Hứa Giai Kỳ chơi rất vui đi."
Bỗng nhiên nghe được tên Hứa Giai Kỳ, trong chốc lát Đới Manh không kịp phản ứng.
"Hàn bảo đây là ghen tị?" Đới Manh vừa nói vừa chơi đùa nơi mềm mại.
"Ưm... Đừng chạm vào chị..." Mạc Hàn thẹn quá hóa giận, nâng lên tay kia muốn đánh lên kẻ đang tác oai tác quái trên người mình, lại bị giữ chặt đặt ở trên gối đầu.
"Em với em ấy không có gì, không phải là nói vài câu thôi mà? Bình dấm nhỏ."
Mạc Hàn giận, xoay đầu không nhìn nàng. Đới Manh hạ thấp người xuống khẽ thì thầm bên tai nàng, "Hàn bảo, chị lúc này, cũng không ngăn được em đâu."
Mạc Hàn đơn giản bị thanh âm khàn khàn của nàng kích thích chấn động, Đới Manh hơi dùng sức giãy tay nàng ra, lập tức tiến vào trong thân thể nàng.
"A... Đới Manh em..."
"Suỵt, đừng nói nữa, em sẽ khiến chi cực kỳ thoải mái."
Ngón tay ở trong cơ thể nàng từ từ co lên "Cục cưng ở trong đó, thật chặt, thật nóng."
"Em... Em đừng nói nữa..." Câu nói của Đới Manh khiến nơi đó của Mạc Hàn càng thêm ướt át, Mạc Hàn có chút hối hận ý định ban đầu của mình.
Bị Đới Manh giữ chặt tay không có biện pháp giữ lại, Mạc Hàn không muốn phát ra thanh âm đáng xấu hổ, cắn mu bàn tay ngăn chặn tiếng rên rỉ mà mãnh liệt, khóe mắt hơi có nước.
Đới Manh nhìn nàng, thương yêu mà giọng nói đều mang theo đau lòng "Không cần nhịn, em muốn nghe thanh âm của chị, cục cưng thả lỏng một chút." Đới Manh lấy tay bị cắn của nàng, vuốt ve nơi nàng cắn. Mạc Hàn bị sự dịu dàng của nàng làm cho hốc mắt hồng hồng, thanh âm mềm nhuyễn "Ngốc Manh Manh..."
"Dạ." Ánh mắt vô tội lóe sáng của nai con Mạc Hàn khiến động tác của Đới Manh vốn dịu dàng lại càng thêm nhẹ nhàng, đôi mắt chứa đựng ý nghĩ yêu thương chăm chú nhìn nàng, mãi cho tới khi nàng ôm tay của mình mạnh mẽ giữ chặt lấy.
"Tắm rửa sao?"
Mạc Hàn dùng ánh mắt mê mang nhìn nàng, nhẹ gật đầu.
Trong lòng Đới Manh run lên, mặc niệm sắc tức là không không tức là sắc, ngày mai còn phải diễn stage, phải khắc chế khắc chế, đi vào phòng tắm xả nước, đem Mạc Hàn bỏ vào bồn tắm lớn, bản thân cũng cùng đi vào. Nhìn mắt nàng sắp mở không ra, Đới Manh cười "Mệt mỏi như vậy, mới là lần thứ nhất thôi."
"Hôm nay có rất nhiều việc nha... Uz... Mệt mỏi..."
"Mệt còn chạy tới dụ dỗ em, có ngốc hay không."
"Chị... Sau này không cho phép em cùng người khác chơi tốt như vậy."
"Biết rồi." Xoa xoa tóc của nàng, Đới Manh chuyển tới, từ phía sau ôm lấy nàng, giúp nàng lau thân thể.
"Hàn bảo, quen em đi."
Yên lặng. "Momo?" Đới Manh kéo nàng ra sau nhìn, đã thấy nàng nhắm mắt bật cười.
"Tên ngốc, quên đi, đều như vậy, chị còn không thể đồng ý sao." Đới Manh ôm nàng ra khỏi bồn tắm, lau khô rồi cẩn thận đặt nàng lên trên giường, mình cũng nằm xuống.
"Ngủ ngon, Hàn bảo." Hôn lên trán nàng, đắp chăn, ôm nàng thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com