03
Bởi vì điểm đến không quá xa nên hai người cũng không ngủ, Phác tổng chuyên tâm vào công việc, Biên Bá Hiền ngoại trừ bưng trà đưa nước thì chính là chống cằm ngắm trai. Phác tổng thật là đẹp, bàn tay của hắn rất lớn và ấm áp, nhớ cái lúc hắn hôn cậu, bàn tay to lớn giữ phía sau gáy thật sự rất dịu dàng. Mũi thì cao thẳng, nhưng vẫn chưa là gì so với đôi mắt đào hoa kia, thật là có chút ghen tị với tập văn kiện mà hắn đang đọc!
"Đẹp không?" - Phác tổng không ngẩng đầu lên.
Biên Bá Hiền ngồi lại ngay ngắn, cầm quyển tạp chí lên che mặt mình, vì để mình nhìn trông đẹp trai, cậu cũng bắt chước ngồi vắt chân như Phác tổng, khuôn mặt ửng đỏ, giả vờ là mình đang rất man =)) "Ừm... Tạm được thôi!" (Ừ, làm sao đẹp trai bằng em bé =)))
Tạm được? Lại là tạm được? Phác tổng nhẹ nhàng đóng nắp bút, đè quyển tạp chí Biên Bá Hiền đang che trước mặt xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt cún con của cậu, khí thế bức người, "Tối chúng ta ở cùng một phòng, tôi cho em xem lại thật kỹ, là < đẹp>, hay vẫn là < tạm được >." – Hành vi đùa giỡn lưu manh của Phác tổng lại bước sang một trang mới, tự nhiên chuyển chủ đề thì có gì khó với Phác tổng đâu, quá là bình thường luôn... Khụ khụ, quên đi, máy bay sắp hạ cánh rồi.
Tổng tài đã nói là làm, hắn thật sự chỉ đặt một phòng đôi. Đi đến gần phòng, Biên Bá Hiền cảm thấy bước đi của mình ngày càng nặng nề, mũ thì đã bị lấy đi, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ mà không có gì để che chắn, "Phác tổng... Nếu không... Để tôi ở phòng đơn là được rồi..."
"Khách sạn này không có phòng đơn, từ tầng mười trở lên đều là phòng tiêu chuẩn hết." - Phác Xán Liệt rất tự nhiên giúp cậu đem hành lý vào, kéo rèm cửa sổ ra rồi đi dạo một vòng, môi trường tốt, có thể nhìn rõ cảnh đẹp bên ngoài, khi nào về sẽ giới thiệu khách sạn này cho Ngô chân gà (Bởi vì NTH thích ăn chân gà =)))
"Vào sắp xếp quần áo đi, buổi tối dẫn em đi ăn gì đó ngon ngon."
Phác tổng vốn muốn nói loại câu chuẩn hóa "Buổi tối đi đâu ăn cơm", nhưng nhìn tiểu quỷ đáng yêu thì bất giác nói bằng giọng điệu dỗ trẻ nhỏ, Biên Bá Hiền thật sự rất đáng yêu, lúc đưa văn kiện thì chỉnh sửa thật lâu ở cửa, lúc chờ ký tên thì chắp hai tay ra sau lưng đứng bên cạnh hắn nhìn ngó, hỏi một câu "Hôm nay Phác tổng còn muốn dùng trà chiều ở nhà hàng xx nữa không?" - Tan tầm thì duỗi tấm lưng đang mỏi, sau đó khôi phục vẻ đứng đắn nói tạm biệt với hắn, có thể nói, Biên Bá Hiền đã chiếm đoạt toàn bộ tâm tư tình cảm của Phác Xán Liệt rồi.
Đứng ở ngoài cửa một hồi, cuối cùng Biên Bá Hiền cũng quyết định buông tha đấu tranh tư tưởng, ngoan ngoãn đóng cửa đi vào. Hôn cũng hôn rồi, chỉ là ở chung một phòng thôi mà, hơn nữa vừa nhìn đã biết Phác tổng chính là chính nhân quân tử*, tuy là hay đùa bỡn lưu manh, thế nhưng chắc là do hắn kìm lòng không đậu**. Biên Bá Hiền đứng ở cửa sổ sát đất, cảnh sắc thu hết vào tầm mắt, "Phác tổng, anh đi gặp đối tác, tôi có cần theo không?"
*: Người đoan chính
**: Không nén nổi tình cảm hay còn nói cách khách là không kiềm chế được cảm xúc hihihi :>
"Không cần." - Phác Xán Liệt mở vali, lấy cái túi màu đen ra, từ phía sau ôm lấy Biên Bá Hiền. Cảm giác được người trong ngực run rẩy một chút, "Nếu thành công thì ngày mai có thể đàm phán xong, lần này chỉ bàn về việc cho ra sản phẩm mới. Còn em, ra ngoài chơi chú ý an toàn."
Mắt cún mở to, Biên Bá Hiền nhìn vào các mặt chữ tiếng anh trên cái túi đen, thương hiệu máy ảnh này rất đắt, tuy vậy hiện tại Phác tổng đang ôm chặt eo mình khiến cậu không biết phải làm sao. Xong đời, thế quái nào bị hắn ôm mà lại thấy thích thích?! Mãi mà trợ lý nhỏ vẫn chưa chịu cầm máy ảnh, Phác tổng không thể làm gì khác hơn là tiến thêm một bước (đùa giỡn lưu manh), miệng ngậm chặt vành tai "ngọt ngào" của Biên Bá Hiền, trên tay cũng dùng sức ôm lấy khiến cậu không thể chạy trốn, "Không thích?"
Làm sao có thể nói chuyện tử tế với một tên thích đùa giỡn lưu manh được! Biên Bá Hiền càng cố thoát thì phía sau lại càng lấn tới, cuối cùng cậu đành phải tiếp nhận chiếc máy ảnh. Khớp xương như nhũn ra khi Phác Xán Liệt vừa buông tha cho cậu, dựa lưng vào cửa sổ sát đất, Biên Bá Hiền hạ quyết tâm nói tiếng lòng với Phác tổng: "Đây không phải lỗi của anh ngay cả khi anh là người có tiền lại rất đẹp trai và thích tôi,... " - Phác tổng nắm tay Biên Bá Hiền rồi ra hiệu cho cậu tiếp tục nói, bị Phác tổng vừa nắm tay vừa nhìn khiến trợ lý nhỏ có chút bất ổn: "Thế nhưng... Phác tổng... Anh không thể đùa giỡn lưu manh vào ban ngày ban mặt được đâu mà..."
Âm thanh càng ngày càng nhỏ cho đến khi biến mất hoàn toàn.
"Đây là lần đầu có người nói yêu em à?" - Trợ lý nhỏ đỏ mặt gật đầu, lần đầu tiên được tỏ tình chưa gì đã bị vạch trần! Tiểu Hồng và tiểu Hoa gần nhà chúng nó còn đi hẹn hò từ cái hồi học sinh rồi cơ.
"Lần đầu tiên hôn luôn?" - Trợ lý nhỏ ngồi xổm xuống, Phác tổng nhìn Biên Bá Hiền ngoan ngoãn bên cạnh không nhịn được liền bật cười, biến sức lực thành dịu dàng, ôm trợ lý nhỏ ý chí yếu ớt vào lòng: " "Vậy là còn rất nhiều chuyện em chưa từng làm? Đúng không?"
Xong đời, bây giờ biết phải trả lời thế nào đây?
Dĩ nhiên, tán tỉnh thì tán tỉnh, mà đến giờ là phải đi ăn cơm. Trời vừa sẩm tối, tiểu trợ lý đã bị Phác tổng nắm tay dẫn lên sân thượng của khách sạn thưởng thức bữa ăn xa hoa ở ngoài trời, một bữa ăn mà xung quanh được bao bọc bởi núi tuyết đặc biết khiến trợ lý nhỏ cảm thấy thích thú. Phác tổng từ đầu đến cuối đều duy trì một tư thế, thỉnh thoảng hắn chỉ gắp vài miếng ăn lấy lệ, còn lại toàn bộ đều gắp để vào bát Biên Bá Hiền. Khều khều đồ ăn trong bát mắt lại nhìn về phía đối diện, khi Biên Bá Hiền ăn cơm miệng cậu sẽ mở ra một chút, sau đó sẽ biến thành một tam giác đều và ngậm lại, đáng yêu, không tài nào mà tả hết cái sự đáng yêu của cậu ấy.
Phác Xán Liệt cứ như vậy ngồi nhìn Biên Bá Hiền ăn cho đến khi có một người phục vụ đi tới: "Thưa ngài, bên ngoài có vị khách nói có việc muốn gặp ngài."
"Cao khoảng 1m68, mắt nhỏ, hơi mập, có phải không?"
Người phục vụ có chút kinh ngạc, lập tức gật đầu, Phác Xán Liệt liếc nhìn qua cửa kính, "Được, tôi biết rồi, cậu cứ ra ngoài nói với cô ta bây giờ tôi không tiện gặp." - Người phục vụ tự nhiên hiểu ý, thu dọn mấy cái đĩa không trên bàn liền đi ra. Ngô Thế Huân vừa gọi điện thoại nói qua, buổi đàm phán ngày mai, hợp tác với họ là nữ giới, cô ta cố ý hỏi bóng gió về khách sạn mà Phác Xán Liệt đang ở, điều này có nghĩa là gì, hắn cũng đoán được 7, 8 phần.
Mặc dù đây là không gian mở, nhưng cấu trúc cũng rất tuyệt vời, ngăn cách bởi một phòng kính riêng biệt, ba mặt đều có rèm che đầy đủ. Rèm ở cửa được kéo lên một nửa, có thể thấy những người đi qua, và ngoài ra, còn thấy người đối tác đang tìm kiếm bên ngoài.
Phác Xán Liệt đặt cái đĩa lên bàn, hướng về phía Biên Bá Hiền vẫy tay, "Em qua đây."
mới lên, để nguội ăn sẽ không ngon! Chẳng qua ăn nguội sẽ không ngon cho nên Biên Bá Hiền mới đặc biệt nghe lời mà lau nhẹ miệng rồi ngồi xuống bên cạnh Phác Xán Liệt: "Chuyện gì vậy Phác tổng?"
"Ngồi đây." - Phác tổng vỗ vỗ bắp đùi của mình, làm sao có thể ngồi trên đó được cơ chứ? Chân của hắn là ghế sau xe đạp sao? Biên Bá Hiền vẻ mặt "Anh lại thế?!" nhìn Phác Xán Liệt, không có động tác kế tiếp, lẽ nào... Kể cả lúc ăn tổng tài bá đạo cũng muốn đùa giỡn lưu manh ư?
"Nhanh lên, em mau ngồi đây." - Biên Bá Hiền nhìn tấm rèm phía sau vẫn cảm thấy rất ngại, toàn thân tự nhiên nóng bừng lên chẳng biết là làm sao! Đẹp trai ơi! Lại biến mất nữa rồi! Suy nghĩ một lúc, Biên Bá Hiền sải bước đôi chân thon dài, đối diện Phác tổng, ngồi lên bắp đùi của hắn, xong rồi, sắp không thở nổi nữa rồi!
Còn chưa kịp nói gì, tay của Phác tổng đã xuyên qua những sợi tóc đè lại gáy tiểu trợ lý rồi hôn xuống, hương vị của bữa ăn trên núi tuyết quá mức ngọt ngào. Biên Bá Hiền phản xạ có điều kiện nhắm chặt mắt, trong đầu tất cả đều là hình ảnh hôm Phác tổng say rượu hôn mình và hình ảnh hắn đang hôn cậu ở hiện tại chồng lên nhau. Đầu lưỡi linh hoạt đẩy hàm răng của Biên Bá Hiền ra, cuốn lấy cái lưỡi mềm mại nằm bên trong, lưỡi nóng và ẩm cọ xát hàm trên, không được không được, phải hết sức bình tĩnh!
Tay trợ lý nhỏ để lên gáy Phác tổng, haizz, không đành lòng cào Phác tổng, đành tay này nắm tay kia của mình tự cấu xé nhau. Không biết tổng tài bá đạo này rốt cuộc đã hôn tất cả bao nhiêu cô gái, tại sao lại điêu luyện như vậy! Bất mãn với nụ hôn quá nhẹ nhàng này, Phác tổng đi vòng qua sau lưng Biên Bá Hiền, lồng ngực phập phồng dán vào nhau. Âm thanh thở hổn hển không thể kiểm soát tan chảy trong sự ngọt ngào của bữa ăn trên núi tuyết, không đủ, muốn trợ lý nhỏ trở thành bữa ăn ngon miệng trên núi tuyết mới tuyệt vời cơ.
Dĩ nhiên không phải hiện tại, Phác tổng nhìn ngoài cửa không có bóng người, vẫn chẳng muốn cứ thế mà rời khỏi trợ lý nhỏ. Thu hồi đầu lưỡi vừa mới làm loạn của mình, hắn phát hiện ánh mắt Biên Bá Hiền bị phân tán, nhìn có điểm bất lực, xong đời, tại sao trong đầu lại có suy nghĩ muốn bắt nạt trợ lý nhỏ cho bé con khóc chứ! Hắn vuốt ve lưng cho Biên Bá Hiền, cuối cùng lại vỗ nhẹ lên mông nhỏ của cậu: "Bá Hiền, em thật là..."
Biên Bá Hiền lấy tay bịt miệng Phác tổng, "Không nghe!" - Hôn xong đã muốn nói người ta đáng yêu gì gì đó, phạm quy rồi phạm quy rồi! Xoay người từ trên chân dài của Phác tổng đi xuống, trợ lý nhỏ ngồi lại vị trí của mình, quả nhiên bánh Tard đã nguội lạnh, cầm lấy điện thoại áp lên mặt mình, bánh Tard lạnh, mình cũng muốn lạnh, nếu không... Sẽ biến thành người lửa Biên Bá Hiền mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com