Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[Oneshot] [JunSeob] Chúng ta...lại quen nhau được không ?

Author: JyHana *call me Jy*

Disclaimer: hãy cầu cho tác giả và nhân vật thuộc về nhau nhé :* =)) * trắng trợn ><*

Rating: K

Pairing: JunSeob ofcouse

Category: Happy ending :X

Note: câu chuyện khá phổ biến zồi nên au chỉ muốn thử sức dưới cách viết và cảm nhận của au thoy nhé :X mọi người cứ ném đá không s hết vì au pik còn nhìu sai sót mà :X 

------------------------------------------------------------------------<3

  - Chúng ta chia tay đi..

  Lời nói của anh như ngàn mũi dao cứa vào tim Yoseob. Cậu bất động, nụ cười trên môi dần tắt ngấm. Cảm giác như có vật gì đó ngăn cách giữa cậu và anh, dù không cách xa nhưng lại xa vời vợi.

  - Wae? Em đã... làm gì sai sao?

  - Ko!

  - Vậy tại sao?

  - Chỉ đơn giản là...tình cảm đã không còn nữa!

  - Không còn nữa sao? Em không tin...Junhyung à anh đang chọc em đúng không?

  - Trưởng thành hơn đi Yoseob. - Anh lạnh lùng nhìn cậu rồi quay lưng bỏ đi.

  Người ơi chỉ mấy bước chân mà sao khó nắm giữ đến thế. Nhìn bóng dáng thân quen dần rời xa mà không cách nào nắm lại. Giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên má, cảm tưởng như tim đã không còn đập. Thế là hết, bao nhiêu kỉ niệm, khoảnh khắc, kí ức từng được trân trọng giờ đây cậu buộc lòng nhấn Delete. Tất cả như cuộn băng hạnh phúc chiếu chậm trong cậu, nuối tiếc đau khổ còn cứu vãn được gì chăng...!

  Đã một năm trôi qua không có anh bên cạnh, cậu vẫn cố gắng tỏ ra mình ổn, cậu trưởng thành hơn một cách vụng về, không có sự che chở bao bọc của anh. 

  Lặng lẽ nhấm nháp chút Capuchino tìm nguồn cảm hứng cho bài hát mới, cậu chủ của quán cafe The Fact đang tính dọn dẹp đóng cửa chợt nhíu mày. Nơi đằng xa, bóng người vội vã băng qua đường, đẩy cửa bước vào. "Vị khách cuối cùng của ngày" Yoseob uể oải bước đến bên người khách.

   - Cho tôi li cafe đen nóng.

  Hắn gọi, ánh mắt trầm tư lướt khắp quán. Chạm nhẹ vẻ ngỡ ngàng trên khuôn mặt cậu, hắn nhoẻn miệng cười.

  Yoseob lóng ngóng pha li cafe cho hắn mà lòng không khỏi quặn thắt. Anh tại sao lại xuất hiện hành hạ trái tim cậu như thế! Bất giác khẽ mỉm cười, bao nhiêu chua xót tràn trộn với vui mừng nhỏ bé len lỏi trong tim.

   - Cafe đây ạ!

  Yoseob đặt li cafe lên bàn rồi bỏ đi. Cậu lén nhìn anh, khuôn mặt 1 năm trời chưa từng gặp lại. Dòng cảm xúc chảy siết trong tâm hồn, cậu bắt đầu viết nắn nót từng nốt nhạc, từng lời ca. Tất cả như nỗi lòng được giải thoát trên trang giấy, nhanh chóng ngân lên giai điệu buồn nhẹ nhàng mà tê tái cõi lòng. 

               ♫                              Baby u Uuuu

                                             Kieokgi bbuyeohge heuryeojil ddaejjeum

                                            Baby u Uuuu

                                            Eoneu saenga chajawa kyeoteul maemdora

                                                         Just the way u are niga nan piryohae

                                                         Niga anin haruneun da ttok gata

                                                 Eonje jjumimyeon neowa kkumeul kkulsu isseulkka

                                                            Gateun haneul arae uri                 

 ♪     Baby u when my memory starts to blur, about to fade

      Baby u come and find me somehow, you linger beside me

     Just the way you are need me

     A day without you are all the same

     When will I be able to dream with you

     Us under the same sky                                    ♪ 

    - Em lại sáng tác à?

 Anh bước lại gần cậu từ bao giờ, im lặng lắng nghe cậu ngân nga hát nho nhỏ. Lời bài hát chất chứa biết bao nuối tiếc, khát khao tình yêu đã mất khiến lòng anh khẽ chùng xuống. Là cảm giác áy náy, nuối tiếc hay tội lỗi đang hành hạ anh?

     - Ừhm...lâu quá không gặp anh

     - Em khỏe chứ?

    - Vâng...còn anh?

    - Anh cũng ổn

    -.......

  Khoảng không yên lặng giữa anh và cậu sao mà bứt rứt khó chịu đến thế. Còn có gì để nói sao? Một Yoseob trưởng thành sẽ không phụ thuộc vào anh như ngày xưa nữa. Cậu rút nhẹ bản nhạc trên tay anh, vội quay lưng đi.

    - Chúng ta...lại quen nhau được không?

  Câu nói của anh khiến cậu khựng lại, nghe trái tim hẫng mất một nhịp. Kí ức ngày xưa ồ ạt khơi dậy dù tưởng đã bị xóa từ lâu. Cậu mím môi im lặng, giọt nước mắt nóng hổi lại vô thức lăn dài trên gò má.

    - Nếu em đã có người khác rồi thì...

    - Tên khốn! Anh có thể dễ dàng rời bỏ tôi rồi lại bảo muốn quay lại là quay lại được sao! Tôi là trò đùa à?

 Cậu tức giận nói trong tiếng nấc, tay run rẩy nắm chặt lấy bản nhạc. Sự giận dữ cay đắng hòa trong làn nước mắt nhạt nhòa rơi ướt lời ca.

   - Anh xin lỗi....nhưng thật lòng anh vẫn còn yêu em...

  Anh đượm buồn, nhìn tấm lưng của cậu quay lại phía mình như sự chấm dứt mà chính mình tạo ra, đau đớn không thể nói lên lời.

   - Vậy tại sao...anh lại muốn chia tay?

   - Anh không muốn gò bó em phải đợi anh khi anh đi du học

   Cuối cùng anh cũng có câu trả lời cho cậu. Tia hạnh phúc xao xuyến trong tim, là mừng cho anh thành đạt hay là mừng cho tình yêu dồn nén bấy lâu!

   - Junhyung là đồ ngốc! - Cậu chợt bật khóc thành tiếng, lấy tay lau những giọt nước mắt hạnh phúc không ngăn được. Nụ cười khẽ nở trên môi, biết bao đau khổ vơi đi từng chút một. 

  Vòng tay ấm áp của anh siết chặt lấy cậu. Anh mỉm cười thì thầm:

    - Em sẽ tha thứ cho anh chứ?

Cậu cười, nụ cười thật sự đầu tiên suốt 1 năm qua. Quay người lại nhìn anh, đôi mắt long lanh vui sướng. Yoseob khẽ nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn, xóa bỏ sự xa cách.

   - Tất nhiên là em tha thứ!

 ------------------------------------------------------------------END<3

P/S: hạnh phúc là sự tha thứ mà khi 2 tâm hồn đã đồng hòa với nhau sẽ mãi mãi tồn tại :X

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com