Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Final

Au: Kazama Yulsic

Translator: Bông

Note: thêm một fic nam hóa Seulgi nữa nhé. Cơ mà mình nghĩ mình thích nam hóa hơn, hợp vs hình tượng bạn Gấu :D, vs cả khi trans sẽ không bị rối.

Như thường lệ, fic sẽ có vài chỗ mình không dịch trôi, các bạn hãy góp ý thẳng thắn để mình rút kinh nghiệm nhé ^^

Now, let's start!

-----------------------------------------------------

- Mình phải làm gì bây giờ?

Joohyun tự nói với chính mình trong khi cô ôm lấy đầu gối chặt hơn. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống. Chỉ có mình cô, cô đơn. Bị bao phủ trong bóng tối nơi hành lang lạnh lẽo.

- Bố, mẹ.....- Cô lẩm bẩm giữa những giọt nước mắt, trước khi cô nghe thấy tiếng gì đấy.

'' Chắc đó là một trong số chúng '', cô nghĩ. Cô cố gắng đứng dậy nhưng cơ thể cô vẫn còn yếu. Joohyun cố bám vào thứ gì đó, nhưng đã quá muộn.

- Đứng yên. - Joohyun sốc và dừng chạy. Cơ thể cô run lên khi cô thấy chóp lưỡi dao chạm vào cơ thể.

- Cô là ai? - Giọng nói nói lại lần nữa, lần này có vẻ bình tĩnh hơn. Irene từ từ quay lại, và khiến cho anh bỏ con dao xuống. Anh cười nhẹ

- Oh, người mới đến. - Anh dừng lại một lúc.

- Tên cô là gì? - Anh ta hỏi.

- T...tôi là Joo....- Cô dừng lại. Người đàn ông đứng trước mặt bối rối nghiêng đầu, chờ đợi câu trả lời.

- Tôi là Irene, Bae Irene.

Đó là tất cả những gì phun ra khỏi miệng cô lúc đó.

'' Không còn Joohyun nữa. '', cô nghĩ.

- Irene...- Anh nói, ''Tôi là Kang Seulgi, cứ gọi tôi là Seulgi. Mà cô làm gì ở nơi này trong khi không có vũ khí gì trên người vậy? Cô mất trí rồi sao? '' Anh cởi chiếc hoodie, để lộ gương mặt điển trai.

Irene cứ nhìn xuống mặt đất lạnh lẽo cho đến khi bàn tay ấm áp chạm vào cổ tay cô.

- Đi với tôi - Seulgi đưa Irene tới chỗ của anh ấy

--------------------------------------------------------

 - Ngồi đây. - Seulgi ra lệnh khi anh chuẩn bị thứ gì đó để ăn. Irene vẫn sợ, và Seulgi để ý điều đó.

- Đừng lo, tất cả bọn tôi không có ai là người xấu cả. - Anh nói.

- Cô vẫn ăn thức ăn của con người, hay bây giờ thích máu hơn? - Seulgi hỏi, nửa đùa.

Irene nhìn anh chằm chằm, '' Tôi sẽ ăn thứ mà ma cà rồng ăn, kể từ giờ ''

Seulgi cười khoái trá, '' Ổn thôi nếu cô không thể uống máu, không phải sinh vật nào cũng uống nó. Tôi vẫn thích pizza. '' Anh đặt chiếc sandwich trước mặt Irene. '' Ma cà rồng, đó là tên mà con người gọi chúng tôi hả? ''

Irene chỉ gật đầu. Miệng cô đang đầy bánh mỳ, cô THỰC SỰ RẤT ĐÓI.

- Hey, từ từ thôi nào. - Seulgi nghịch làm tóc Irene rối. Hai đôi mắt gặp nhau, và Irene bắt đầu cảm thấy như có bướm bay trong bụng mình. Cô thầm tự tát vào mặt mình, bởi vì có thể cô đang trông thật kinh khủng trong mắt Seulgi lúc này. Cô tiếp tục nhai nó và nuốt trước khi nói.

- Sao anh biết là tôi mới?

- Dễ thôi, cô chưa hoàn toàn chuyển màu hết. - Seulgi nói. Irene bắt đầu nhìn chằm chằm vào mắt của Seulgi. Màu của chúng không phải nâu hay đen, mà nó có màu quýt pha chút đen trong mỗi con mắt.

- Có vẻ những người còn lại sẽ về sớm thôi, xuống tầng nào. - Anh nói và nắm tay Irene.

- Gì cơ? Những người khác á? Anh không sống một mình à?

- Không, tôi sống cùng với 5 người khác, và chúng ta sẽ gặp họ...ngay bây giờ. - Khi anh mở cửa, 5 cô gái xuất hiện.

- Hey, Sseul....- Cô gái với mái tóc rất ngắn đập tay với Seulgi.

- Mọi người, mình muốn mọi người gặp Irene. - Anh kéo nhẹ Irene lên phía trước.

- Umm...bạn gái cậu hả? - Cô gái tóc vàng hoe nói.

- K-Không phải vậy, mình tìm thấy cô ấy ở hành lang - Seulgi gãi gãi gáy. Irene giấu đi gương mặt mình, cô đã ngại giờ càng ngại hơn khi bị bạn của Seulgi trêu chọc.

- Hey, hey, dừng lại đi nào mấy đứa này! - Seulgi cầm tay Irene, "Irene, cô gái với mái tóc ngắn này là Amber, cô ấy là bậc thầy về vũ khí ở đây. Đây là Krystal, công chúa băng giá. Khi tôi nói ''băng giá'', nó có nghĩa đúng như vậy đấy. Đây là Wendy, cô ấy là bác sỹ. Wae? Bởi vì cô ấy có thể chữa lành cho mọi người một cách dễ dàng. Còn đây là Joy, cô ấy...Joy?

- Cái gì vậy? - Joy rên rỉ.

Seulgi cười lớn, " Joy có khả năng đọc suy nghĩ. Và hacker, cùng với Krystal.''

Irene nhìn họ bối rối, '' Tất cả mọi người đều có sức mạnh sao?''

- Cô có thể nói như vậy - Seulgi nói. Amber vỗ nhẹ lên vai Seulgi " Và Irene, đây là Seulgi...nhóm trưởng của chúng tôi. Anh ấy điều khiển ánh sáng. ''

Irene gật đầu. Bây giờ cô không thể tin được, cô trở thành một trong những sinh vật này. Cô nhìn những chiếc răng nanh khi họ cười, nó khá sắc và luôn sẵn sàng để giết ai đó. Đó là lý do vì sao con người gọi họ là ma cà rồng. Kẻ giết người. Nhưng khi cô gặp Seulgi, cô đã thay đổi suy nghĩ. Không ai trong số họ xấu xa cả. Irene nhìn vào đôi tay mình, thầm ước rằng mình cũng có sức mạnh, hoặc cô chỉ là kẻ yếu đuối.

- Đừng lo, cô sẽ khám phá ra sức mạnh của mình. - Joy nói. Cô nghe được tâm trí của Irene khi đôi mắt xanh lục của cô sáng lấp lánh.

- Mắt cô đẹp quá! - Wendy nói. '' Nó có màu như kiểu tím pha với hồng vậy! ''

Bạn của Seulgi tập trung lại quanh cô, và cô có thể thấy Seulgi đang cười với cô, một cách dịu dàng.

 -----------------------------------------------------------

- Vẫn thức à?

Seulgi quay người lại - đó là Irene - anh cười chút ít, rồi lại tựa vào ban công.

- Tôi luôn luôn như vậy. - Anh nói.

- À..ừ nhỉ. - Cô gái mắt hồng đứng cạnh Seulgi

- Tôi đang nghĩ đến việc kiếm một việc làm. - Đột nhiên Seulgi nói.

- Làm thế nào? Con người sẽ chú ý...

- Đó là vấn đề của tôi. Tôi không phải con người như vậy. Không giống như Wendy, cô ấy làm ở bệnh viện địa phương. Amber là một gián điệp.

Họ lại rơi vào không khí im lặng. Seulgi hít một hơi thật sâu.

- Irene?

- Yeah?

- Cô có gia đình trước tất cả chuyện này chứ?

Câu hỏi của Seulgi đánh động mạnh vào trái tim của Irene

- C-có. - Cô trả lời.

- Tôi thì không. - Seulgi thở dài, '' Chắc phải hạnh phúc lắm nhỉ? Gia đình cô yêu cô nhiều lắm đúng không? ''

Irene không hề trả lời, chỉ mỉm cười cay đắng.

- Tôi là đứa trẻ mồ côi. Trại mồ côi đuổi tôi ra khỏi đó như một con chó bẩn thỉu khi họ phát hiện ra rằng tôi không phải là con người.. Nhưng, tôi không muốn trở thành một con ma cà rồng xấu xa, đi giết người và nhiều thứ khác. Điều đó thật ngu ngốc. - Seulgi cười khoái trá. Nhưng Irene cảm thấy rằng đây không chỉ là một nụ cười. Seulgi đang khóc đằng sau nó. Cô nhận ra rằng Seulgi không hề cứng rắn như cô nghĩ. Irene cứ nhìn Seulgi chằm chằm, khuôn mặt tái nhợt của anh trông thật hoàn hảo dưới ánh trăng. Đôi mắt màu cam của anh sáng lấp lánh, nó cho thấy rằng anh hiền từ và tinh khiết. Anh chỉ đơn giản là người đàn ông cần được yêu, giống như Irene vậy. Seulgi cười toe toét, những chiếc răng nanh của anh hiện lên rõ ràng. Kỳ quặc, nhưng Irene không sợ. Cô thích nó. Seulgi trông thật đáng yêu, và nóng bỏng.

- Tại sao em lại nhìn tôi chằm chằm vậy? - Irene lập tức nhìn đi chỗ khác. Cô thầm nguyền rủa bản thân mình vì đã trông thật kỳ quặc.

- Môi em thật đẹp - Bỗng dưng Seulgi nói.

- X-Xin lỗi, gì c-cơ ạ? - Irene chớp chớp mắt.

- Môi em thật đẹp - Seulgi lặp lại. '' Tôi không biết nó có vị như thế nào ''.

Mặt Irene trở nên đỏ như quả cà chua, cô tránh ánh mắt của Seulgi. Nhưng người trẻ hơn chỉ cười khúc khích.

- Tôi đùa thôi. - Anh nói.

Điều đó khiến Irene đau đớn một chút. Cô tự hỏi tại sao. Có thể, cô cũng muốn nếm vị môi của Seulgi sao?

- Đi vào thôi, tôi nghĩ lũ trẻ đang xem phim buổi đêm trong phòng Krystal bây giờ đấy. - Seulgi nói. Tay anh chạm vào tay Irene. Họ đan những ngón tay lại với nhau. Irene thích điều đó. Irene yêu skinship. Nhưng skinship với Seulgi thì hoàn toàn khác. Nó làm trái tim cô xao xuyến và như có bướm bay trong bụng cô.

----------------------------------------------------------

- Joohyun...

Irene mở to mắt. Một năm rồi chưa có bất kỳ ai gọi cô với cái tên này, trừ bố mẹ cô ra. Cô quay đầu lại và thấy Seulgi đứng đằng sau.

- L-Làm sao anh....

- Em là con gái của Thượng nghị sỹ Bae, phải không? - Anh hỏi. Irene không dám nhìn. Cô gật đầu.

- Ba em không còn là Thượng nghị sỹ nữa...

Irene mở to mắt, lần này cô nhìn Seulgi, vào mắt.

- Ý anh là sao, ô-ông ấy....

- Gia đình em đã chết rồi. sáng nay. Wendy nói vậy. Cô ấy là một trong những bác sỹ chăm sóc cho họ. Cô ấy nói rằng bố mẹ em đã bị cắn đến chết.

Irene thấy chân mình như mềm nhũn ra. Điều này thật quá sốc đối với cô. Gia đình cô mất rồi sao? Cô không thể nào tin được. Cô khóc. Cô nhắm đôi mắt mình lại. Cô muốn tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng này, nhưng cô thất bại. Đây là sự thật. Cô khóc to hơn. Seulgi vòng đôi tay mình quanh cơ thể cô.

- Tôi rất tiếc - Anh nói, '' Tôi có thể đưa em đến chỗ họ, nếu em muốn. ''

Irene lắc đầu. Cô chưa sẵn sàng để chấp nhận sự thật rằng bố mẹ cô đã ra đi. Mãi mãi.

Đó là khởi đầu của tất cả. Irene đã thay đổi. Cô không còn yếu đuối nữa. Cô quyết định sẽ tìm ra, và trả thù những kẻ đã giết bố mẹ cô.

-------------------------------------------------------------------- 

Đã qua 5 năm kể từ khi Irene sống dưới hình hài của một con ma cà rồng. Cô đã biết như sát thủ bóng đêm ở thế giới con người. Đồng hành cùng với những người bạn có những sức mạnh siêu nhiên, tuy nhiên, Irene vẫn chưa biết sức mạnh của cô là gì. Nhưng cô nhanh, nhanh hơn những người khác. Cô giết người xấu, giết những con ma ca rồng xấu như một thói quen. Đó là con đường giúp cô tìm ra nguyên nhân cái chết của bố mẹ. 

- Sẵn sàng chưa?

Irene đặt khẩu súng đằng sau lưng, '' Luôn luôn ", cô nói với Seulgi.

- Wow....- Seulgi nhìn Irene từ đầu đến chân.

- Gì vậy?

- Em trông....cực kỳ hot đấy. - Đúng vậy. Irene quả thực hot trong bộ đồ đen bó sát người với mái tóc được buộc lên, để lộ ra vùng cổ trắng ngần.

-  Để dành những lời khen ngợi cho lần sau đi Kang. Chúng ta có việc để làm đấy. 

Seulgi cười khúc khích, '' Đã rõ thưa đội trưởng! ''

------------------------------------------------------------------------ 

Hai tên lính rên lên đau đớn khi Seulgi đấm vào gáy chúng, rồi chúng ngã xuống, bất tỉnh.

- Đi nào. - Anh nói khẽ với Irene.

Họ đang ở trong hang của ma cà rồng. Irene cảm thấy rằng mình phải đi tới chỗ này đêm nay.

'' Các cậu nghe thấy gì chứ? '' - Đó là Krystal, nói qua bộ đàm.

- Rất rõ, Jung. - Irene nói.

'' Tuyệt lắm. Giờ nhìn đi, các cậu nên đi về phía bên trái, chỗ đó có hai cánh cửa. Hãy đi vào cái bên phải. Các cậu nên chuẩn bị vũ khí sẵn sàng, chỗ đó có rất nhiều lính gác. '' Krystal nói.

- Hiểu rồi. - Seulgi nói, đồng thời rút con dao ra.

- Đi nào. - Irene đi trước Seulgi. Và Krystal đã đúng, lính gác đứng dọc cả hành lang.

Đúng như cô đã được gọi, Irene giết lính gác với tốc độ anh sáng. Seulgi cũng rất nhanh, anh giết một vài tên lính với lưỡi dao sáng loáng và tia chớp.

- Joy đã truy cập vào được chưa? - Seulgi nói với Krystal.

- Yeah. - Joy nhấn phím ''ENTER'' trên bàn phím của cô và cánh cửa lập tức bật mở.

- Đây rồi. - Irene bước vào. Căn phòng tối om, và Seulgi theo ngay sát đằng sau cô.

Một phút đã trôi qua và Irene không thấy bất cứ thứ gì. Nhưng cô nghe thấy tiếng Seulgi rên rỉ.

- Seulgi? - Cô không thấy Seulgi.

- Well....sát thủ bóng đêm lừng danh đã ở đây. Thật là một niềm vinh dự cho ta.

Irene cô tìm kiếm giọng nói đó. Nhưng cô thất bại. Cô nghe thấy tiếng bước chân. Và dần dần, cô thấy một người đàn ông trong bộ vest gọn gàng. ( sao nghe giống Slender Man thế T.T )

- Ng....Ngươi là....

 Irene sốc khi cô thấy người cầm đầu của bọn ma cà rồng, hay còn được gọi là ''Chủ tịch''

- Sốc hả? - Người đàn ông vừa cười vừa nói '' Ta cũng không ngờ con gái của Thượng nghị sỹ Bae lại là con ma cà rồng bị truy đuổi ráo riết nhất trong thế giới của ma cà rồng đấy. ''

Irene vẫn còn điếng người, '' Vậy ngươi là kẻ giết bố mẹ ta? ''

- Đúng. Đúng rồi Bae Joohyun. Ta nhớ vị máu của bố mẹ ngươi. Thật ngon. - Hắn cười nhếch mép và bước gần hơn tới Irene.

- Đứng yên. - Cô chĩa súng vào hắn.

- Ngươi nghĩ có thể giết ta với cái súng đó à?

Và lúc đó, Irene nhận ra rằng địch thủ của cô rất mạnh. Giờ đây, nòng súng của cô đã chạm vào đầu hắn.

- Nào, bắn ta đi - Hắn nói.

Irene làm như hắn ta nói. Cô bắn hắn ta, để lại một cái lỗ ở trên đầu hắn. Nhưng mắt cô mở to khi cái lỗ ấy đang chầm chậm lành lại.

- Sợ không nào? - Irene cố bắn hắn, nhưng lần này hắn đã không còn ở đằng trước cô.

- Đằng sau ngươi này...- Cô nghe thấy giọng nói thì thầm vào tai mình. Cô quay lại và bắn loạn xạ. Điều đó khiến cho khẩu súng của cô hết đạn.

- Well, well....quá tệ. - Hắn xuất hiện trước mặt Irene lần nữa, '' Giờ thì đến lượt ta. ''. Hắn cười.

Irene thề, cô đã thấy những chiếc nanh vô cùng sắc bén của hắn.

Cô hét lên đau đớn khi thấy thứ gì đó sắc nhọn đâm thủng làn da cô.

'' Chắc hẳn đó là răng nanh của hắn ta. '' Cô nghĩ.

- Không vui chút nào cả, quá sớm để chết. - Hắn nhún vai. Hắn tưởng rằng đã kết thúc, nhưng hắn đã nhầm. Hắn thấy một luồng điện chạy dọc cơ thể mình.

- Không được chạm vào...bạn gái của ta.

Đó là Seulgi. Irene cười với tất cả sức lực của mình khi cô nghe những điều mà Seulgi đã nói.

 - Quá muộn rồi. Nọc độc sẽ giết cô ta sớm nhất có thể.

- Ta sẽ không để ngươi làm như vậy đâu!

Seulgi đâm hắn ta liên hồi và sử dụng một số vũ khí mà Amber bảo anh qua bộ đàm, mặc dù anh biết là sẽ vô dụng. Nhưng anh không thể để Irene chết. Anh thậm chí còn chưa thừa nhận cảm xúc của mình với cô gái mắt hồng. Anh rên lên đau đớn khi hắn hạ nắm đấm xuống vùng bụng của mình và ngã xuống sàn.

- Đồ ngốc! Ngươi không thể giết một ma cà rồng hoàn hảo như ta. Ta là bất tử! - Hắn cười lớn và đá Seulgi lần nữa.

'' Ma cà rồng hoàn hảo?.....Phải rồi! ''

Seulgi nghe thấy giọng Amber, '' Seulgi, sử dụng ánh sáng đi. Có cửa sổ khắp phòng đấy. Một khi có cơ hội, hãy mở hết chúng ra! ''

Seulgi cười, '' Ngươi biết không, ta có thể kết liễu ngươi...không có gì là bất tử cả. ''

Seulgi từ từ đứng dậy, anh đu đưa con dao để đánh lạc hướng. Và khi có cơ hội, anh dùng răng nanh của mình xé toạc da của hắn, rồi ngay lập tức nhảy lên để tìm lấy thứ gì mở cửa sổ. Anh thấy một chiếc dây thừng. Anh kéo nó, cửa sổ mở toang. Luồng sáng rực rỡ từ ánh mặt trời rọi thẳng vào căn phòng.

Hắn rên rỉ, da của hắn từ từ biến thành bụi.

- Ngươi hiểu rồi chứ? Như ta đã nói, không có gì là bất tử cả. '' Anh nói trước khi hắn ta trở về với cát bụi.

Seulgi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên anh nhớ ra điều gì.

'' Irene ''

Anh thấy cô nằm dài ở góc phòng, bất tỉnh.

- Joohyun!

- S-Seulgi, anh ổn chứ?

Seulgi ôm Joohyun thật chặt, '' Hãy ở lại, Joohyun à, tôi yêu em. ''

Irene khóc trong hạnh phúc, '' Nói lại lần nữa đi. ''

- Tôi yêu em.

Seulgi bắt đầu khóc, anh nhìn vào mắt của Irene, đôi mắt màu hồng từ từ nhạt dần.

- Lần nữa.

- Tôi yêu em.

- Lân nữa, Kang Seulgi.

- Tôi yêu em... - Seulgi khóc to hơn.

- Hmm...thật tốt khi nghe được điều này....- Irene dần vùi mặt vào vòng tay của Seulgi và từ từ nhắm mắt.

- J-Joohyun? Này, Bae Joohyun!

Seulgi lay cơ thể của Irene vài lần, và anh không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

- Tôi yêu em, Bae Joohyun! Tôi yêu em nhiều lắm! Làm ơn, hãy ở lại với tôi!

Seulgi càng khóc to hơn nữa và ôm chặt cơ thể Irene thêm chặt hơn.

'' Seulgi, Wendy đây. Mang Irene về nhà, ngay bây giờ. ''

Seulgi gạt nước mắt. Anh bế cơ thể của Joohyun lên và làm đúng như những gì Wendy nói.

----------------------------------------------------------------- 

'' Kể cả khi ở trong tình trạng này, em vẫn thật đẹp. '' Seulgi lẩm bẩm. Đã được 9 ngày rồi mà Irene vẫn chưa tỉnh lại. Wendy nói nếu sau 10 ngày mà Irene vẫn bất tỉnh, cô sẽ phải rút ống truyền thuốc ra khỏi cơ thể Irene. Và điều đó có nghĩa là, họ không thể giúp Irene. Cô sẽ ra đi, mãi mãi.

-  Tôi cầu xin em, hãy tỉnh lại đi. 

Seulgi lại khóc. Bạn anh chưa hề thấy anh khóc. Và họ biết rằng, một khi Seulgi đã khóc, chắc hẳn là anh phải rất buồn.

-------------------------------------------------------------------- 

10 ngày đã qua mà Irene vẫn bất tỉnh.

- Tớ xin lỗi, anh bạn. - Wendy vỗ nhẹ vai anh bạn. Anh chỉ nhìn Irene một cách vô hồn.

- Chúng ta nên rút bỏ ống truyền thuốc ra. Nọc độc quá mạnh.

Cuối cùng thì Seulgi gật đầu. Anh đứng dậy và đi ra khỏi phòng.

- S-Seulgi....

Anh dừng bước khi nghe thấy giọng của Irene.

- Cô ấy tỉnh rồi! - Wendy nói. Tất cả mọi người vây quanh lại xem.

- Joohyun! - Seulgi nắm tay của Irene. Đôi mắt của cô đã hồng trở lại.

- Seulgi - Cô lặp lại.

- Tôi ở đây, Joohyun...Có tôi ở đây rồi...- Cuối cùng anh cũng đã cười, '' Đừng bỏ tôi nữa nhé. ''

- Em sẽ không làm như vậy đâu. - Irene nói. Seulgi kéo cô vào một nụ hôn. Để họ biết họ yêu nhau nhiều đến mức nào.

----------------------------------------------------------------- 

[ EPILOGUE ]

- Em tưởng ông ta bất tử chứ? - Irene nói khi đang dựa mình vào vai Seulgi.

- Không có gì là bất tử trừ tình yêu của chúng ta. - Seulgi cười toe toét. Irene xoắn những ngón tay lại

- Sến vãi hà....( đại loại câu này ý là như vậy, mình cũng không biết nên dịch thế nào cho đúng :< )

- Em thích nó đúng không? - Seulgi cười khúc khích và hôn nhẹ lên môi Irene, '' Tôi nghĩ là tôi đã biết sức mạnh của em là gì rồi, Bae Joohyun. ''

- Hm, là gì vậy? - Irene nghiêng đầu.

- Em có thể làm tan chảy...trái tim tôi. - Seulgi cười khoái trá. Irene đảo mắt và búng nhẹ vào trán Seulgi.

- Điều đó có thể làm được cái gì chứ? Tôi chỉ muốn thể hiện là tôi yêu em thôi mà...! - Seulgi nhún vai và xoa trán mình.

- Em cũng yêu anh, đồ ngốc... - Irene hôn lên môi Seulgi.

END

P/s: fic rất hay phải không mọi người? ^^ Nói thật trong tất cả những fic SR mình vẫn thích cái này nhất TvT

Mọi người hãy ủng hộ mình và cp SR nhé, và đừng quên quăng cho mình cái cmt nha *thăng*  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: