Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1.





-Manjirou! - Chifuyu tròn xoe mắt nhìn người trước mặt

– Lâu rồi không gặp, nhớ cậu quá nha.

Chifuyu tươi cười nói lớn, trên tay vẫn còn cầm một chiếc phun kem nhỏ.

-Sao vậy? dạo này không được khỏe sao? Gầy quá!

Sắc mặt chuyển dần sang lo lắng, nhìn bạn đồng môn đại học của mình năm trước còn trắng trẻo mịn màng, béo tốt, hiện tại bờ môi tái nhợt, hai mắt thâm quầng, mặt cũng gộc đi rất nhiều, nhìn kĩ sẽ lộ ra vẻ tiều tụy rất đáng sợ.

-Tớ sống ở gần đây.

Hai bờ môi chuyển động, nói nhỏ.

-Vậy à.

Chifuyu tròn mắt sung sướng.

Manjirou nhìn bạn cũ, hồi ức đẹp đẽ đánh đến liên hồi. Phút chốc làm bản thân muốn khóc.

-Tớ muốn đặt bánh sinh nhật, không ngờ cậu lại là chủ quán.

Giọng nói buồn buồn. Chifuyu kinh ngạc phát hiện người này so với năm trước thay đổi quá nhiều. Vẻ ngây thơ, đáng yêu thực sự không còn kiếm nổi, chỉ thấy ánh mắt u buồn, âm tối. Giống như đã ở địa ngục rất lâu rất lâu rồi.

-A. vậy lại đây đi, cậu chọn mẫu đi.

Manjirou khúm núm đi đến, đưa tay chỉ đến trang có chiếc bánh đẹp nhất.

-Cái này!

-Cậu đúng là tinh tường nha. Chiếc bánh có một không hai đấy. Thế nào trên đó ghi gì?

-Sanzu Haruchiyo 20-2. Viết đơn giản thôi

-Hửm, đơn giản vậy sao? – Chifuyu hơi nhíu mày, người nào đến đây đặt bánh cũng sẽ cầu kì viết lên bánh những chữ thật đẹp, uốn lượn, tinh tế. Sau đó dường như nhớ ra điều gì. Lại nhìn Manjirou cười tà.

-20-2 nha, tớ nhớ ra rồi, có phải cái người cậu nói cậu hâm mộ không?

Ánh mắt Manjirou lúc nào cũng long lanh, Chifuyu còn nghĩ là do em đeo lens, nhưng kì thực ẩn sau đó là một nỗi đau đớn rất đáng sợ. Em ngẩng đầu lên biểu tình khó khăn.

-Không phải...

Không  phải là người đó. Không phải Sanzu Haruchiyo lúc trước.

-A. Nhưng mà giờ mới tháng 1 nha.

Chifuyu loay hoay làm tiếp chiếc bánh đang dở.

-Không biết tháng 1 có thể ở đây không. Nên tớ đặt sớm. Nếu tớ không đến lấy bánh, ngày đó có thể mang đến cho anh ấy không ?

-Cậu đi đâu ?

-Tớ có việc.

Manjirou trả lời, đôi mắt bỗng chốc khó chịu, sực lên nỗi đau đớn đến tận trái tim.

...

Sanzu là một kẻ rất đáng thương. Dù có một gia đình bề thế, giàu có. Nhưng lại rất cô đơn. Hắn là một kẻ có dục vọng mãnh liệt, nhưng đến khi có người yêu thì phải giả vờ tôn trọng, nâng niu cô ta. Đến bây giờ cũng chỉ dừng lại ở hôn môi, ôm.

Nói chung. Trong mắt cô gái ấy, tình cảm của hai người bọn họ là trong sáng, và Sanzu cũng bất chấp để giữ gìn cái quan niệm đó.

Manjirou là một phần nhỏ trong cuộc sống của hắn.

Ban đầu chú ý đến em là khi phát hiện đứa ngốc này hay đứng nép ở gara của công ty theo dõi mình. Sau đó cũng biết qua qua em là sinh viên đại học, sau đó là biết được em thầm mến mình, dùng mọi cách ngờ nghệch để tiếp em, ví dụ như đến công ty hỏi linh tinh những thứ trên trời dưới đất, mà lần nào cũng không thể gặp được hắn.

Ấn tượng của hắn về em là quá ngờ nghệch.

Manjirou tốt nghiệp ra trường liền xin ngay vào công ty của Sanzu làm một nhân viên nhỏ. Cảm giác ngồi bên ngoài nhìn vào phòng giám đốc thấy dáng hắn thực sự rất hạnh phúc.

...

Nhìn ra phía cửa sổ thấy Sanzu chia tay người yêu bước vào nhà, em biết ngay tiếp theo sẽ như thế nào. Lúc trước đã nghĩ cách trốn ở nhà kho, hay trốn trong phòng, trong nhà vệ sinh, nhưng cuối cùng vẫn phải ra vì em thấy hắn rất đáng thương.

Mà Manjirou không muốn người em yêu trở nên đáng thương như vậy.

Hiện tại Manjirou ngồi yên vị trên ghế, chờ đến lúc cánh cửa kia mở ra.

Cuối cùng hắn cũng xuất hiện trước mặt mình.

Chân tay có chút phát run.

Vừa rồi từ cửa kính nhìn ra đã thấy biểu tình của Sanzu rất kiềm chế. Khi hắn ôm ái nhân vào lòng, cô ta không e ngại hôn phớt lên mặt hắn.

Hắn nhìn xuống thấy Sano Manjirou ngồi an vị trên ghế, thật chướng mắt, muốn đem kẻ kia ném xuống mười chín tầng địa ngục.

Im lặng...

Vẫn im lặng.

Giữa hắn và em chỉ có im lặng.

Hơi thở càng ngày càng tiến gần.

Sanzu hấp tấp đưa tay kéo khóa quần xuống, lôi ra thứ đáng sợ đã bị kìm chế quá độ kia. Không hiểu sao nhìn kẻ kia chỉ có cảm giác chán ghét nhưng vẫn càng mãnh liệt nổi lên thứ dục vọng, ý niệm muốn dìm em xuống đánh đập, tàn phá.

Manjirou vẫn ngồi bất động, chờ sự tra tấn.

Thấy thứ quen thuộc kia, nắm chặt nắm tay.

Thay đổi đi, chạy trốn. chạy trốn.

*Banh..

Tiếng vỡ nát. Hàng trăm lần cứ như vậy vỡ nát khi nhớ đến khuôn mặt hắn cười cười xoa đầu mình.

..
Đó là một buổi sáng mưa bão. Manjirou vẫn phải đạp xe đến trường như thường lệ. Đi ngang qua căn nhà này, không hiểu sao nhìn mãi vào dàn hoa hồng bên tường, vấp phải viên gạch ngã lăn xuống...

Vừa khóc lớn vừa nhặt giấy từ trong cặp bay tứ tung. Người đi đường cũng ngó lơ không ai thèm để ý, mãi cho đến khi có một kẻ cầm ô, trên tay còn có vài hộp mì đi đến, giúp em nhặt những tờ giấy ướt lên.

- Đừng khóc nữa, không sao rồi!

Hắn xoa xoa đầu em, lấy ô che cho em.

Hắn chính là Sanzu Haruchiyo. Từ ngày hắn xuất hiện trong cuộc đời em, trời mưa cả tuần không dứt.

....
Đứng lên một chút lại bị kẻ kia tát thật mạnh vào má ngã nhào.

Không được khóc. Thật sự không thể khóc.

Sanzu giật thật mạnh tóc em kéo cả người lên. Thứ đó đâm thẳng vào miệng, đâm sâu đến tận yết hầu.

Manjirou đau đớn ô ô lên mấy tiếng. Sau đó chuyên tu dùng lưỡi cho hắn hưng phấn. Việc này cũng làm rất nhiều lần rồi, không còn là thiếu niên thuần khiết như trước nữa, không cần giả bộ. Mặc dù em rất muốn trước mặt kẻ kia, mình phải thật tốt, thật trong sáng. Nhưng vĩnh viễn đều không thể nữa.

Sanzu cơ hồ về đến nhà là muốn em phục vụ hắn. Nhiều lúc em nhận định bản thân có vẻ giống một đứa trai bao. Có điều, nhiều người cũng được chủ nhân đối xử ôn nhu lắm nha.

-Ưm. Đồ đê tiện. Hạ dâm.

Sanzu phấn khích đưa người đung đưa hung hăng cho ra rút vào thứ đó trong miệng em.

« Đê tiện » « Hạ dâm »

Manjirou chấp nhận mình là kẻ như vậy. Ngày đó nhân cơ hội thấy Sanzu trong nhà vệ sinh tự giải quyết, Manjirou trong đầu toàn những thứ đê tiện. Khi đó liền yêu cầu, mình có thể giúp hắn.

Kì thực, Manjirou cũng không hiểu được làm cách nào hai người đàn ông giao hoan, chỉ biết đưa tay nắm lấy thứ đó xoa nắn.

« Dùng miệng »

Sanzu run rẩy ghé vào tai em nói nhỏ. Trước đó hắn biết kẻ ngốc nghếch này yêu mình nên cũng chẳng ngại ngần gì mà nhìn em khẩu giao cho bản thân.

Nhưng kẻ này thực rất đê tiện. Được nước lấn tới.

-Tôi muốn anh báo đáp.

-Cần gì.

-Một đêm.

Sau đó

lại câu nói kia rồi là sống cùng.

Sanzu đích nghĩ cũng chẳng sao. Có dụng cụ phát tiết, mình cũng được lời.

...

Chất lỏng không báo trước bắn lên miệng sau đó phun lên mặt em một chút. Manjirou quỳ xuống sàn ho sặc sụa, khuôn mặt đỏ như quả cà chua. Miệng đau nhức, cảm giác buồn nôn cuộn lên.

Sanzu nhìn thấy vậy trong đầu chửi rủa một tiếng. "Còn giả bộ, muốn hút tinh trùng của đàn ông còn giả ngờ"

Nghĩ đến đó, phía dưới lại nhớ đến mỗi đêm đều mang kẻ kia đặt dưới thân đâm chọc đến khi cơ thể em nhuyễn ra thì thôi. Dưới bụng lại rục rịch, nam căn lại vươn vai cương dậy.

Đẩy ngã Manjirou xuống sàn, nhanh chóng lột quần em xuống, cũng không làm những động tác ban đầu để khai thông, cứ như vậy đâm mạnh vào.

Sảng khoái, cảm giác của hắn.

Thống khổ, cảm giác của em.

Manjirou vẫn mím chặt môi không dám kêu đau.

Lưỡi đau, phía dưới đau, đầu đau,

Tim cũng đau.

Trước đó, em cũng từng kêu đau, nhưng đều bị hắn cười nhạo "Bị đâm bao nhiêu lần rồi, đừng giả bộ. Làm ơn. Tôi buồn nôn lắm"

Manjirou chỉ biết dở khóc dở cười, cắn chặt môi thôi không phát ra tiếng nữa.

Cứ thế, khi làm chỉ có tiếng cười, tiếng mắng khinh bỉ của người kia, rồi tiếng nhóp nhép của tinh dịch, da thịt va vào nhau.

Manjirou nhất nhất đều im lặng.

Hung hăng trừu sáp, cuối cùng tinh dịch nóng hổi vọt ra lần thứ tư, Sanzu rút nhanh bảo bối của mình ra, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống em một giây, sau đó quay đầu bước vào phòng.

Đôi lúc Manjirou nghĩ cả đời này mình cứ sống như vậy. Có thể là vui hay buồn cũng không cảm nhận được.

...

-Hôm đó sẽ có thật nhiều đèn ở sân vận động. Sau đó có một màn ảnh lớn để chiếu cuốn phim.

Baji gật đầu nhìn Manjirou tả, em ấy rất hứng khởi. Nhưng điều hắn không hiểu nổi, cuốn băng kia, chính là chỉ có hình ảnh của một người con gái. Sinh nhật của người yêu mình, lý gì đi phát video của người con gái khác mà không phải mình.

-Manjirou. Cậu gần đây sắc mặt rất kém.

Baji nói nhỏ, dè dặt hỏi thăm:

-Uống nhiều sữa vào. Không phải cậu thích uống sữa sao? Khi đó hai người Chifuyu với cậu vì lý do này mà da rất đẹp nha.

- Ừm. Giờ rất xấu sao?

Manjirou sờ sờ lên má mình.

-Không có. Haha.

Baji lo lắng nhìn sau đó cười lớn để chuyển câu chuyện.

-Được rồi. Hôm đó sẽ gọi anh ta ra ngoài sân vận động, sau đó thì cứ như vậy.

-Cám ơn.

Manjirou cười cười.

-2 ngày nữa thôi. À, anh ta không phải bạn trai cậu. Tôi cứ tưởng.

« bạn trai »

Manjirou đôi lúc nghĩ nếu mình với Sanzu chỉ là bạn bè, đồng nghiệp có thể bánh sinh nhật đã tự mình mang đến, cùng hắn ăn.

Nhìn thấy Manjirou run nhẹ, Baji lại lo lắng không biết đối ứng thế nào.

Đang nói chuyện, cửa phòng mở ra. Manjirou kinh hãi nhìn người trước mặt say mềm, hai má đỏ ửng. Baji nhìn như vậy cũng đột ngột đứng bật dậy.

-Bạn cậu về rồi. Tôi xin phép.

Cúi đầu chào em, sau đó hướng người kia.

-Chào. Tôi xin phép.

Baji ra khỏi cửa, Sanzu quay sang nhìn Manjirou nhếch miệng cười lạnh một tiếng.

Hôm nay hắn tâm tình thực không tốt, vừa cãi nhau với người yêu xong. Không hiểu sao nhìn thấy bản mặt tên kia vốn đã chán ghét giờ còn muốn chán ghét hơn.

Manjirou co rúm lại, muốn đi làm bữa tối, vội quay đi, nhưng sau đó một cước bị đạp thật mạnh xuống chân, đầu vập mạnh vào mép bàn chảy máu. Choáng váng vài giây mở mắt ra liền nhìn thấy nam căn lớn chướng lên trước mặt.

-San... San.. zu..

Lần đầu tiên, em cảm thấy không thể. Hắn say rượu, Mỗi lần say rượu làm đều rất đáng sợ. Căn bản là đại thú tính bộc phát.

-Muốn đến nỗi mang cả đàn ông về nhà tôi à.

Sanzu vươn tay kéo tóc Manjirou dí sát miệng em về phía háng mình. Manjirou mím chặt môi, không muốn cho thứ đó đi vào.

*Ba.

Hắn tát xuống thật mạnh vào má em. Đầu còn đau đập xuống đất, cảm giác cả thế giới quay mòng trước mặt.

-Nên nhớ đây là nhà tôi. Thằng trai bao như cậu có quyền gì làm với thằng chó má khác ở đây.

Điên cuồng đá xuống bụng Manjirou, điên cuồng chửi.

Manjirou tối sầm hai mắt, đâu đó nghe thấy tiếng thánh đường. Em thường mơ có thể bước chân vào đó, tươi cười đeo nhẫn cho người kia. Sau đó thì hôn môi, sau đó họ sống với nhau.

Sanzu chưa bao giờ hôn môi Manjirou. Chưa bao giờ, cho dù sống với nhau đã lâu cũng chưa bao giờ hôn.

Manjirou có một con gấu bông nhỏ trong phòng, thường hay nghĩ đó là hắn, thường âu yếm hôn xuống môi con gấu bông êm ái đó.

Rất ngọt. Em cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

...

Trong đầu ong ong tiếng thở hực hực của người kia. Hắn đưa tay dúi chặt đầu Manjirou xuống sàn, phía trên đâm kịch liệt vào hậu huyệt em. Tư thế giống như dã thú giao phối.

Bộ dạng của Manjirou không thể thảm hơn. Áo dính đầy vết máu chảy xuống.

Bắn được hai lần, hắn kéo Manjirou vào phòng tắm, xả nước mạnh lên người em. rửa qua loa sau đó lại kéo em đi. Manjirou giống như một đồ vật bị lê đi khắp nhà. Mà vẫn không dám van xin.

Đích đến là nhà kho. Sanzu đẩy mạnh em vào đó. Sau đó mình đi nhanh ra ngoài, cửa đóng lại, ánh sáng cuối cùng bị tắt hẳn. Manjirou sợ hãi nhìn đồ vật xung quanh. Nhưng hơi sức không còn nữa. Ngất đi.

Em thấy mình đi trong một không gian trắng tinh. Cảm giác mình rất nhơ bẩn, không hợp được với nơi đây. Manjirou điên cuồng tìm vệt tối, sau đó chạy theo nó. Tối.. tăm.. có lẽ hợp với em.

Cuối cùng va vào một người.

Dù thế nào cũng không thể ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người kia.

Đến cuối cùng là sao?

Tình yêu còn tồn tại không ?

...

Buổi tối đang ở quán bar uống rượu liền có cuộc điện thoại gọi hắn đến sân vận động. Thật chán ghét. Hắn cũng nghĩ có kẻ nào muốn lừa hắn đến sau đó cướp tiền hay gì đó.

Cũng được. Hắn đang muốn đánh nhau. Chia tay với bạn gái quả thực buồn chán muốn chết. Hồi sáng có ra nhà kho dày vò kẻ hạ lưu kia, cũng buồn nôn kinh khủng.

Đến sân vận động, chả có gì, tối om một khu. Vừa muốn quay đầu đi, tiếng nhạc vang lên đằng sau. Quay lại nhìn vào một màn hình lớn sáng lên trước mặt.

« Sanzu Haruchiyo. 20-2 »

Hôm nay 20-2 a !

Hình như là sinh nhật hắn. Thế nào trong phòng làm việc có mấy hộp quà. Căn bản hôm nay buồn chán vừa đến văn phòng hắn đã rời đi uống rượu rồi.

Sanzu khoanh tay trước ngực, chờ đợi nhìn lên màn hình lớn trước mặt. Có thể đây là một kẻ điên tình khác, chắc hẳn sẽ thoải mái, cũng không ti tiện như Sano Manjirou.

A! Lại nghĩ đến kẻ kia. Cả ngày hắn thấy việc của em còn đáng điên đầu hơn cả việc chia tay người yêu. Đúng là tâm thần rồi.

Hiện lên trước mặt là ảnh hắn cùng đi chơi với ái nhân. Có cả đoạn ghi hình, có ảnh. Không phải cô ta muốn xin lỗi chứ.

Cuối cùng là màn hình tối đen.

-Sanzu! Sinh nhật vui vẻ.

Giọng nói đó, đã lâu hắn không nghe thấy. Giọng nói này khiến hắn nhớ đến sinh nhật năm ngoái.

-Sanzu, tặng anh.

Giọng nói nhẹ, trong có chút run. Của Sano Manjirou

Sau đó là hình ảnh một hộp quà vất trong thùng rác, hắn có thể nhớ ra. Hộp quà của em tặng. Tiếp đó là hình ảnh con gấu bông nhỏ.

Từ đầu đến cuối clip Manjirou vẫn không một lần xuất hiện.

Dòng chữ Sanzu Haruchiyo đã dừng lại đoạn Video.

Sanzu Haruchiyo giờ mới nhớ đến, Manjirou kì thật yêu mình rất lâu rồi. Hắn nhớ đến hồi năm đó, Manjirou lẽo đẽo theo mình, khác hẳn với hiện tại. Em ấy đáng yêu, hay mặc áo sơ mi trắng, còn hay cười nữa. Lúc bối rối cũng rất đáng yêu.

Nhìn ảnh tập giấy ướt dừng lại trên màn hình. Hắn mới nhớ lại hồi đó Manjirou có nhắc lại một lần, hắn giúp em nhặt luận án.

Hắn cũng nhớ nhưng cười lạnh, cũng chẳng có ấn tượng gì.

Vậy mà em ấy vẫn lưu lại kí ức này.

Ngày ngày dày vò hành hạ, Manjirou vẫn cố gắng tổ chức sinh nhật như vậy cho hắn.

Vì sợ hắn không thoải mái Manjirou nghỉ việc trong công ty, em có nói mỗi tuần em đi dạy gia sư hai buổi cũng kiếm đủ tiền nuôi bản thân.

Nhưng lúc đó hắn không quan tâm.

Thói quen ngược đãi Manjirou đã ăn sâu vào hắn.

-Happy birthday to you.. happy birthday to you.

Giọng hát trong trẻo vang lên. Phía xa xuất hiện chiếc bánh sinh nhật, có vài ngọt nến nhỏ. Chifuyu, Baji bê đến vừa hát vừa cười.

-Sanzu. Sinh nhật vui vẻ. Đây là Manjirou chuẩn bị cho cậu !

Chifuyu cười tươi, đi đến chỗ Baji tiếp nhận chiếc bánh đặt xuống chiếc bàn đã chuẩn bị sẵn.

-Chúc mừng sinh nhật. Hãy thổi nến. Còn nữa. Đây là của Manjirou tặng anh.

Một hộp quà nhỏ. Sanzu vội vàng nhận lấy, mở ra. Một máy ghi âm. Một tấm thiệp.

« Không phải quà đâu. Em biết có thể anh vất đi, nên không đưa cho anh thứ anh thích. Như vậy rất tiếc. Cái này sẽ khiến anh chán ghét. Giọng em. chắc chắn là chán lắm

Nhưng mà, Sanzu Haruchiyo 20/2 là ngày này»

Sanzu không hiểu sao hai mắt đã thấm ướt, nắm chặt máy ghi âm trong tay, vội vàng chạy đi !

Manjirou đối với hắn, cũng không hiểu là gì nữa, chỉ biết về nhà sẽ thấy, lúc cần sẽ có. Mà hôm nay đột nhiên hắn sợ mất em quá.

Nhớ đến tình cảnh sáng nay Manjirou người mệt mỏi xanh xao, co lại một góc trong nhà kho. Hắn quá tàn nhẫn rồi. Hắn đáng chết, sao lại đối xử giống ác thú như vậy.

« Sanzu a.. em yêu anh.. haha.. »

Tập tin lưu ngày 10-6-2013

"Sanzu a.. anh thật đẹp trai. Làm việc ở một công ty lớn như vậy, nhất định ra trường em sẽ làm ở đó. Còn có. Nhiều cô gái theo anh, em không thích một cô nào hết, nhìn họ chẳng xứng gì. Em là xứng nhất, em đáng yêu, vui vẻ có thể làm cho mỗi ngày anh cười rất nhiều"

Tập tin lưu ngày 12-6-2013

Em ấy ban đầu là rất tự tin.

"Anh à. Hôm nay làm sao vậy chứ. Anh không đi làm"

...

"Sanzu, em có thể làm việc cùng anh ấy rồi, Huhu.. nhìn cách anh ngồi trên bàn làm việc thực đẹp trai.."

"Em rất thương anh. Anh cố lên theo đuổi cô gái ấy"

Tập tin lưu ngày 20-8-2014

"Gấu nhỏ. Tao rất ti tiện sao? Tao đã tra cả một ngày cách lên giường với đàn ông, còn nữa. xem mấy chục cái GV mặc dù rất buồn nôn. Tao sẽ làm anh ấy vui. Sẽ cố gắng. Từ giờ anh ấy không cần phải tự làm chuyện đó, có tao mà. Nhưng mà cảm giác sờ thứ đó đã sợ như vậy rồi"

"Gấu nhỏ. Tao nói muốn cùng anh ấy chung sống, nhưng anh ấy có vẻ rất khinh tao. Tại tao không lý do gì hết. Nên mới nói anh ấy báo đáp. Thực ti tiện"

"Gấu nhỏ. Tao muốn anh ấy nhìn tao bằng con mắt khác"

"Gấu nhỏ. Tao không muốn làm công cụ phát tiết của anh ấy, tao đau, còn buồn nôn nữa"

"Gấu nhỏ. Nếu không làm, thì chắc anh ấy sẽ không cho tao sống cùng"

"Gấu nhỏ. Tao không phải là giả bộ kêu. Thực sự rất đau."

"Gấu nhỏ...sinh nhật anh ấy, sẽ chiếu clip người phụ nữ kia, sau đó có bánh, có đèn. Tao thực sự muốn cùng anh ấy đến đó, nhưng ngày đó tao sẽ đi. Tao đã xin được việc ở quê rồi, sẽ sống thật tốt ở đó. Gửi lời chúc đến anh ấy nha: chúc anh ấy luôn hạnh phúc. Còn nữa. Nói tao yêu anh ấy"

Cuối cùng chỉ có nói với Gấu nhỏ, chưa nhắc đến tên Sanzu một lần nào nữa. Giọng em, đã lâu hắn chưa được nghe thấy, không ngờ lại hay như vậy.

Sanzu phát run, cố chạy nhanh xe về nhà. Manjirou. Anh biết rồi, em yêu anh.

Xin lỗi! Xin lỗi Manjirou.

Nhưng mảnh thủy tinh vỡ rồi liệu có lành lại không?

............

Việc em có tha thứ cho Sanzu hay không là việc của sau này.

Chỉ biết bây giờ Sanzu yêu Manjirou.

............

Chỉ biết bây giờ Sanzu yêu Manjirou.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com