Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Cột Mốc Hạnh Phúc

Thời gian trôi qua nhanh chóng. Cái bụng của Tabie ngày càng lớn, và dù cho những cơn nghén trước đó đã giảm bớt, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể mình. Mỗi sáng, mỗi tối, khi ngồi nghỉ ngơi hoặc lúc cô thư giãn trên sofa, cô luôn cảm thấy một cảm giác ấm áp, một niềm vui khẽ khàng khi đứa con trong bụng dường như đang cựa quậy.

Nhưng có một ngày đặc biệt mà Tabie và Jungkook sẽ không bao giờ quên. Đó là lần đầu tiên họ cảm nhận được cú đá nhẹ từ đứa bé.

---

Một buổi sáng sớm, khi ánh mặt trời mới bắt đầu xuyên qua rèm cửa sổ, Tabie ngồi trên giường, mệt mỏi nhưng vẫn cảm thấy sự bình yên trong lòng. Cô vuốt ve bụng mình, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận từng chuyển động của đứa bé.

Jungkook đứng ở phía cửa, vừa đánh răng vừa nhìn cô. Anh cảm thấy như một phần của cuộc sống này, một phần của gia đình này, mỗi ngày trôi qua đều ngập tràn yêu thương.

Tabie thở dài, nhẹ nhàng vuốt bụng: "Đứa bé... thật sự... đã lớn lên rồi."

Jungkook nheo mắt, bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô. "Em có cảm nhận được những cú đá không?" hắn hỏi, giọng đầy quan tâm.

Tabie gật đầu, khuôn mặt cô rạng rỡ hơn bao giờ hết. "Đúng rồi, vừa rồi, nó đã đạp mạnh đấy."

Jungkook đặt tay lên bụng Tabie, đôi mắt sáng lên đầy ngạc nhiên và yêu thương. "Em bé... đang đạp đấy à?"

Tabie nở một nụ cười dịu dàng, rồi khẽ nắm tay hắn. "Anh thử đặt tay vào đây, biết đâu em bé sẽ đá anh đấy."

Jungkook nghe lời, từ từ đặt tay lên bụng Tabie. Lúc đầu, mọi thứ đều im lặng, nhưng chỉ vài giây sau, một cú đá nhẹ nhàng vang lên dưới tay hắn. Hắn sững sờ, rồi ánh mắt hắn trở nên lấp lánh. "Nó thật sự... đá anh!" hắn nói, giọng đầy ngạc nhiên và thích thú.

Tabie cười khúc khích, đôi mắt cô sáng lên như những ngôi sao nhỏ. "Đúng vậy, em bé đang chào đón anh đấy."

---

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Cả hai chỉ nhìn nhau, không nói gì, nhưng trong lòng họ, niềm hạnh phúc và tình yêu dành cho đứa con nhỏ trong bụng Tabie đã khiến mọi thứ trở nên hoàn hảo. Mỗi cử động nhỏ từ đứa bé là một lời nhắc nhở rằng tình yêu giữa họ đang lớn lên từng ngày.

---

Một vài tuần sau, khi thời gian gần đến ngày sinh, Tabie bắt đầu cảm thấy mệt mỏi hơn, nhưng không gì có thể làm mờ đi niềm vui trong lòng cô. Jungkook luôn bên cạnh, chăm sóc cô từng chút một. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ, chỉ đợi ngày đứa bé chào đời.

Vào một buổi tối muộn, khi trời đã tắt nắng và ngôi nhà yên tĩnh, Tabie cảm thấy những cơn đau bất thường xuất hiện. Ban đầu, cô nghĩ chỉ là một cơn đau bình thường của việc mang thai, nhưng khi cơn đau ngày càng mạnh mẽ, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.

"Jungkook..." Tabie gọi tên hắn trong cơn hoảng loạn.

Jungkook ngay lập tức chạy đến bên cô, đôi mắt hắn sắc lẹm, không chút do dự. "Em sao vậy?" Hắn nắm lấy tay cô, cảm nhận được sự lo lắng trong từng cử động của cô.

Tabie thở dốc, cố gắng giữ bình tĩnh. "Em nghĩ... em nghĩ là em bé sắp ra đời rồi..."

Jungkook ngay lập tức ôm chặt lấy cô, không để cô hoảng loạn. "Được rồi, em đừng lo. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ." Hắn nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán.

Tabie gật đầu, đôi mắt đầy sự lo lắng, nhưng cô cảm nhận được sự vững vàng từ Jungkook. Dù cho mọi thứ có bất ngờ, nhưng trong khoảnh khắc này, chỉ có hắn là người duy nhất có thể khiến cô cảm thấy an tâm.

---

Tại bệnh viện, mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng. Sau một thời gian dài đầy căng thẳng, với sự chăm sóc tận tình của bác sĩ và sự hỗ trợ không ngừng nghỉ của Jungkook, cuối cùng, Tabie cũng đã hạ sinh đứa con gái bé nhỏ của mình.

Một tiếng khóc đầu tiên vang lên trong không gian bệnh viện, nhẹ nhàng mà kiên cường. Cô bé đã chào đời.

Jungkook đứng bên cạnh Tabie, mắt hắn ngấn lệ, đôi tay nắm chặt tay cô. "Chúng ta đã làm được rồi," hắn thì thầm, giọng đầy cảm xúc.

Tabie nhìn vào đứa con gái của mình, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt. Tình yêu trong lòng cô như vỡ òa, tràn đầy hạnh phúc.

"Chào mừng con, Eunji," Tabie thì thầm, đôi mắt ngập tràn tình yêu. "Mẹ và ba luôn yêu con."

Jungkook nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô, rồi cùng nhìn đứa con gái bé nhỏ trong tay bác sĩ. "Eunji..." hắn lặp lại, như thể muốn chắc chắn rằng mình không phải đang mơ.

---

Sau khi bác sĩ đưa con gái của họ về phòng chăm sóc đặc biệt, Jungkook và Tabie chỉ còn lại một mình trong phòng. Họ ngồi sát nhau, im lặng, nhưng trong lòng họ, một niềm vui vô bờ bến đang dâng trào.

Tabie tựa đầu vào vai Jungkook, nắm chặt tay hắn. "Chúng ta đã có một thiên thần nhỏ."

Jungkook mỉm cười, ánh mắt hắn ấm áp và tràn đầy hạnh phúc. "Anh cảm thấy như mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới."

Và trong khoảnh khắc ấy, cả hai biết rằng cuộc đời họ đã bước sang một chương mới. Tình yêu của họ không chỉ là giữa hai người, mà đã bắt đầu được chia sẻ với đứa con gái nhỏ, một tình yêu vĩ đại không thể nào đo đếm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #jungkook