Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Mặt Nạ Và Bóng Tối

Tabie không thể ngờ rằng chỉ trong một đêm, thế giới của mình lại bị xé nát, biến thành một mê cung của những bí mật và nguy hiểm mà cô chưa bao giờ tưởng tượng. Mỗi câu nói của Jungkook, mỗi ánh mắt hắn trao cô đều như một nhát dao sắc bén, cứ từ từ cắt đứt từng mảng bảo vệ mà cô dựng lên cho bản thân mình.

Căn phòng nơi Jungkook ngồi chỉ có một chiếc bàn nhỏ với vài chai rượu, ánh đèn vàng yếu ớt chiếu lên những bức tranh trừu tượng trên tường, khiến không gian thêm phần mờ ảo và lạnh lẽo. Cảm giác ngột ngạt và u tối ấy cứ chèn ép lấy cô, khiến cô không thể thở được.

Jungkook dừng lại ngay trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người không quá gần nhưng cũng chẳng xa, đủ để cô cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ cơ thể hắn. Cô không thể rời mắt khỏi hắn, dù mọi tế bào trong cơ thể cô đều đang phản ứng lại sự hiện diện của hắn. Hắn không giống ai mà cô từng gặp, và cũng không giống bất kỳ điều gì mà cô từng hình dung về một tên tội phạm.

"Em vẫn không hiểu sao?" Giọng hắn vang lên, trầm ấm nhưng đầy lấn át.

Tabie cố gắng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, dù tim cô đang đập thình thịch. Cô không muốn khuất phục, không muốn trở thành một phần trong cái thế giới của hắn, nhưng có lẽ cô đã hiểu một điều quan trọng – cô không có quyền từ chối.

"Anh nói tôi là của anh. Nhưng tôi không hiểu. Anh là ai? Tại sao lại muốn tôi?" Cô hỏi, giọng mình run run nhưng kiên quyết.

Jungkook nhếch môi cười, nhưng nụ cười đó không hề mang đến sự an ủi hay sự lôi cuốn mà Tabie nghĩ hắn sẽ có. Đó là một nụ cười của một kẻ đã quá quen thuộc với quyền lực và sự khuất phục.

"Em thực sự không hiểu sao?" Hắn hỏi lại, ánh mắt nhìn cô như thể đang dò xét từng suy nghĩ trong đầu cô. "Em nghĩ cuộc sống của em vẫn sẽ như thế này sao? Một cô nữ sinh ngây thơ sống trong cái vỏ bọc an toàn, học hành, vui chơi với bạn bè? Em không thuộc về thế giới đó. Em chỉ chưa nhận ra thôi."

Tabie cảm thấy như mình vừa bị kéo xuống một vực sâu, cái thực tế mà hắn đang nói với cô quá lạnh lẽo và tàn nhẫn. Cô không thuộc về cái thế giới đó, thế giới mà cô nghĩ mình có quyền kiểm soát.

"Em thuộc về tôi," Jungkook tiếp tục, lời nói như thép lạnh, không chút do dự. "Tôi không cần em yêu tôi, tôi chỉ cần em hiểu rằng em không thể thoát khỏi tôi. Không ai có thể."

Cả người cô như bị chôn vùi dưới những lời này. Cô không thể tưởng tượng được mình sẽ phải sống trong cái bóng tối ấy, không có đường thoát. Nhưng điều làm cô sợ hãi hơn cả là ánh mắt hắn, nó giống như một cơn sóng lớn đang cuốn trôi mọi thứ xung quanh, buộc cô phải bơi trong biển tối đen của chính mình.

---

Cả đêm hôm đó, cô không thể ngủ. Những suy nghĩ cứ xoáy quanh đầu óc cô như những đợt sóng không ngừng vỗ vào bờ. Hắn nói đúng. Cô không thể thoát khỏi thế giới của hắn. Và câu hỏi đặt ra là, liệu cô có thể đối mặt với thế giới đó và sống sót hay không?

Ngày hôm sau, cô vẫn phải đến trường, cố gắng làm như không có gì xảy ra, như thể cuộc gặp đêm qua chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng khi cô bước vào lớp, lại một lần nữa, cô cảm thấy mình như đang đeo một chiếc mặt nạ. Cô nhìn mọi người trong lớp cười đùa, trò chuyện, nhưng trong lòng lại chẳng có chút gì là nhẹ nhõm.

Jiwon, bạn thân của cô, lại tiếp cận. Cô nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Jiwon, như thể có điều gì đó không ổn. Tabie biết rằng cô không thể giấu bạn mình lâu được nữa, nhưng cô không thể nói cho Jiwon biết mọi chuyện, không thể cho ai biết về cái bóng tối mà cô đang bước vào.

"Tabie, cậu sao vậy? Mấy hôm nay cậu cứ lạ lắm. Cậu bị sao thế?" Jiwon hỏi, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy lo lắng.

Tabie chỉ mỉm cười gượng gạo, cố gắng che giấu cảm xúc của mình. "Không có gì đâu, chỉ là mệt chút thôi." Cô lảng tránh ánh mắt của Jiwon, không muốn để bạn mình phát hiện ra điều gì. Cô không thể làm hại Jiwon, không thể kéo cô ấy vào thế giới của Jungkook.

Nhưng bất chấp những nỗ lực của cô, sự căng thẳng trong lòng càng lúc càng tăng lên. Hôm qua, khi cô ra khỏi căn hộ của Jungkook, mọi thứ vẫn còn mơ hồ, như một cơn bão vừa đi qua và để lại trong lòng cô những vết thương mà cô không thể chữa lành.

Và cái cảm giác kỳ lạ ấy lại càng rõ rệt hơn khi cô nhận được một tin nhắn nữa từ hắn vào buổi tối.

*"Đừng nghĩ em có thể trốn tránh tôi lâu. Tôi sẽ luôn tìm em, dù em có ở đâu."*

Những từ này như những cơn sóng vỗ về phía cô, lấn át mọi cảm giác còn sót lại của sự bình yên. Cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn, dù hắn không ở gần. Hắn đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô, một bóng đen không thể tránh khỏi.

---

Ngày hôm sau, cô đón xe bus như mọi khi, nhưng lần này, cảm giác khác lạ lại trỗi dậy trong cô. Cô cảm nhận được sự bất an, như thể có một sự hiện diện nào đó đang theo dõi cô. Bóng hình của Jungkook cứ ám ảnh cô, dù cô biết hắn sẽ không xuất hiện ở đây.

Khi cô bước xuống xe bus và đi vào khuôn viên trường, ánh mắt của cô vô tình gặp phải ánh mắt của một người đàn ông lạ. Người đó đứng cách cô không xa, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy một sự chấn động. Lạ là, ánh mắt của hắn, tuy không phải là của Jungkook, nhưng lại khiến cô rùng mình. Cái cảm giác quen thuộc ấy, cái cảm giác bị theo dõi khiến cô không thể không cảm thấy lo sợ.

Tabie vội vã quay đi, nhưng sự lạnh lẽo trong không khí khiến cô không thể yên lòng. Cô không thể quên được Jungkook, không thể quên rằng hắn đang dõi theo từng bước đi của cô. Trong thế giới của hắn, chẳng ai có thể trốn tránh. Và ngay cả khi cô có muốn, thì cũng chẳng có lối thoát.

Cô không thể sống trong bóng tối mãi mãi. Nhưng liệu cô có đủ sức để đối mặt với nó, hay sẽ mãi là một con tốt trong bàn cờ của Jungkook?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #jungkook