Phần 16: Phiên Ngoại - Chuyện Lông Gà Vỏ Tỏi
Hạ Tiểu Hoa, về nhà đi.
Hàng chữ đỏ thắm lớn đến đáng sợ trên tầng cao nhất của Diệp thị.
Trụ sở tập đoàn Diệp thị.
Số 2 liều mạng vỗ Số 5 đang vùi đầu gõ máy tính, "Ê! Số 5, đừng gõ đơn xin việc nữa. Chúng ta không cần lăn lộn tìm việc làm suốt tết nữa rồi."
Số 5 nước mắt đầm đìa ngẩng đầu, "Ai nói tôi đang gõ đơn xin việc? Tôi đang vào trang web nội bộ của tập đoàn Diệp thị, phơi bày chuyện mất mặt của Diệp tam công tử, tôi muốn cho anh ta thân bại danh liệt, bị vạn người cười nhạo."
Số 2 đảo mắt khinh bỉ, "Diệp tam công tử thì có nhược điểm gì để mà thân bại danh liệt bị vạn người cười nhạo chứ?"
Số 5 cười nham hiểm, vung tay gạt nước mắt, "Hạ Tiểu Hoa kể đấy. Hạ Tiểu Hoa làm thịt sạch sẽ xong dứt khoát bỏ đi. Diệp tam công tử lại như mất hồn, chạy theo sau mông, theo đuổi lại Hạ Tiểu Hoa đấy."
Số 2 trợn mắt, "Mất mặt thế cơ à?"
Số 5 cúi đầu, lại bắt đầu cười nham hiểm trước màn hình máy tính.
Số 2 túm Số 5 dậy, lôi đến trước cửa sổ, "Này! Nhìn kìa!"
"Hạ Tiểu Hoa, về nhà đi." Hàng chữ đỏ thắm, phản chiếu đỏ rực cả bầu trời đêm.
Số 5 há hốc miệng, "Không phải chứ!"
Di động liều mạng đổ chuông.
Bắt máy, Số 1 ở đầu kia điện thoại gào lên: "Này! Số 5! Không cần tìm việc làm nữa rồi!"
"Có thấy hàng chữ trên tầng cao nhất của Diệp thị không?" Số 6 gào lên.
Rất nhanh, cả đám trợ lý đều hưng phấn gào lên.
"Muôn năm! Không cần tìm việc làm nữa rồi! Ngày mai đi uy hiếp Hạ Tiểu Hoa đi!"
"Ha ha ha!"
"Ha ha ha ha!"
"Ha ha ha ha ha!..." Số 5 cười cười, trào nước mắt.
"Số 2, bài post phơi bày chuyện mất mặt của Diệp tam công tử, tôi ấn gửi mất rồi."
"..."
Khách sạn quốc tế Kerry, phòng tổng thống.
"Thần Tư, chuyến bay của chúng ta sáng mai là cất cánh, gian bên cạnh của Hạ Tiểu Hoa, cậu thật sự không định trả phòng, cứ giữ lại vậy hả?" Gã quản lý chỉ huy một đám trợ lý, một bên thu dọn túi lớn túi nhỏ, một bên gân cổ lên gào về phía Thần Tư đang xem tivi trong phòng khách, "Phụ nữ ly hôn chạy nhiều ngày nay rồi, muốn về thì đã về lâu rồi. Chắc chắn là không về nữa đâu."
Thần Tư quay đầu lại trừng gã quản lý một cái.
Gã quản lý thấy thế, thở dài, rút một chiếc phong bì từ trong túi, "Vốn không định đưa cho cậu đâu. Chiều nay nhân viên chuyển phát nhanh chuyển tới khách sạn, đúng lúc tôi nhận được. Cái này mà truyền ra ngoài, lại kéo theo bao nhiêu tin tức phiền toái."
Trong phong bì, là một tờ chi phiếu mỏng manh.
Nét chữ viết rất ẩu, đủ thấy tâm tình rối loạn khi đó.
Thần Tư gấp chi phiếu nhiều lượt, cuối cùng gấp thành một hình vuông nho nhỏ, ném vào ly đế cao, rót rượu vang, uống một hơi cạn sạch.
"A a a!" Gã quản lý rú lên thảm thiết, xông tới, giơ ngón tay móc vào họng Thần Tư, "Cậu nhổ ra! Mau! Mau! Nếu hỏng mất dạ dày thì biết làm thế nào?"
Thần Tư tránh trái tránh phải, "Uống cũng uống rồi, nhổ ra thế nào được?"
Hắn cầm điều khiển từ xa, tiện tay chuyển kênh.
Kênh giải trí đang truyền hình trực tiếp chương trình ca nhạc đón chào năm mới, đột nhiên tới thời gian quảng cáo lại chèn vào một đoạn video tin tức.
Màn hình lớn vô cùng bắt mắt của cao ốc Diệp thị, hình ảnh được quay từ máy bay, cực kỳ sắc nét.
Hàng chữ đỏ thắm.
Thần Tư nhìn tivi chằm chằm, cho đến khi 3 phút quảng cáo kết thúc, chương trình âm nhạc đón chào năm mới lại tiếp tục.
Thần Tư đứng lên, quay sang cười bảo gã quản lý: "Gian phòng bên cạnh, trả luôn một thể đi. Sẽ không trở lại nữa đâu."
Hắn siết chặt nắm tay, trong đó, là mảnh giấy nho nhỏ, bị ngấm rượu vang trở nên đỏ sẫm.
Viện điều dưỡng trên sườn núi.
"Lão Diệp tiên sinh, đã trễ thế này, ngài không tham gia hoạt động mừng năm mới trong viện, lại đi thu dọn đồ đạc làm gì?" Quản gia Lưu vừa chỉ huy người làm dọn dẹp vừa hỏi.
Lão Diệp chỉ chỉ hàng chữ đỏ trên kênh giải trí, "Đứa nhỏ mất mặt kia sắp về nhà ở, tôi không quay về giám sát, làm sao yên tâm được?"
Quản gia Lưu thét chói tai một tiếng, "Lão Diệp tiên sinh, ngài, ngài muốn chuyển về nhà ở ạ?! Diệp tiên sinh đã biết chưa?"
Lão Diệp đáp lại rất tự nhiên, "Nói thừa! Nhà là nhà của tôi, tôi thích dọn về lúc nào thì dọn, không đến lượt thằng con bất hiếu quản."
Quản gia Lưu càng không ngừng lau trên mồ hôi trên đầu, "Lão, lão Diệp tiên sinh... Chuyện đó, hay là ngài trì hoãn một thời gian nữa, rồi dọn về sau..."
"Dựa vào cái gì?" Lão Diệp thò tay vào bể cá móc ra một con rùa đen nhét vào trong ngực, huơ gậy ba toong bước ra ngoài cửa, "Đêm nay tôi sẽ dọn về."
"Lão Diệp tiên sinh, ngài quên rồi ạ? Ngài vừa dọn đi, phòng của ngài đã bị Diệp tiên sinh đổi thành phòng khách cho cô Hạ rồi. Bây giờ ngài về... chỉ có thể ngủ ở phòng dành cho khách thôi." Quản gia Lưu thấp thỏm nói.
"Ngủ — ở — phòng — dành — cho — khách!" Gân xanh đã nổi đầy trán lão Diệp.
"Ngủ ở phòng dành cho khách." Quản gia Lưu nói nghiêm chỉnh.
"A —" Lão Diệp một tay giơ rùa đen, một tay huơ gậy ba toong, "Hạ Tiểu Hoa! Vô lễ! Quá vô lễ rồi! Đã sớm nói không thể lấy được, thằng bất hiếu lại nhất định không nghe! A —"
Quản gia Lưu giơ khăn tay liều mạng lau mồ hôi, giọng nói nhỏ như muỗi, "Cô Hạ ngoại trừ hơi tục một chút, kỳ thật cũng đâu có tật xấu gì lớn lắm..."
Một cánh tay choàng qua vai quản gia Lưu, bà quay đầu lại, giáo sư Trần cười nhìn bà, "Tùy lão Diệp tiên sinh đi, ông ấy mạnh miệng thế thôi, thật ra trong lòng thương cô Hạ lắm."
Quản gia Lưu há hốc miệng.
Giáo sư Trần nghiêm túc gật đầu, "Thật đấy. Khi ông ấy phẫu thuật xong tỉnh lại, thuốc tê còn chưa tan hết, câu đầu tiên đã hỏi tôi 'Đứa nhỏ chết tiệt kia còn ở đây không'. Tôi tưởng ông ấy nói mê sảng, không để ý, đến nửa đêm y tá nói ông ấy làm ầm ĩ, tôi vội chạy tới xem, lão Diệp tiên sinh nắm chặt cánh tay tôi nói: 'Giáo sư Trần, cả đời này, lần đầu tiên tôi có cảm giác sợ hãi như thế, cho rằng mình không qua khỏi. Không ngờ, còn có thể gắng gượng qua.' Tôi nói, đều là nhờ cô Hạ việc gì cũng nghe ông, ông mới bằng lòng làm phẫu thuật, tự ông tìm đi. Lúc ấy tôi chỉ giận quá mà nói thế, lão Diệp tiên sinh lại cả đêm không chợp mắt. Thuốc tê vừa tan hết, có thể cử động, tôi đã thấy ông ấy đốt tờ đơn ly hôn mà cô Hạ đã ký."
Miệng quản gia Lưu mở ra càng to, "Thế, thế là, thật ra lão Diệp tiên sinh, xem như là được cô Hạ cứu sống hả?"
Giáo sư Trần dựng thẳng một ngón trỏ, đặt ở bên miệng, "Suỵt! Không nói thế được. Tính tình của ông ấy, nhất định không chịu xuống nước dù chỉ một chút, thật ra trong lòng ông ấy biết cả đấy."
Lão Diệp giằng co một hồi, mệt mỏi, dừng lại, quay sang bảo quản gia Lưu, "Đuổi đứa nhỏ chết tiệt vô lễ kia sang phòng dành cho khách, tôi muốn ngủ phòng ngủ chính."
Quản gia Lưu giơ khăn tay, nước mắt chảy thành sông.
Trung tâm nghiên cứu của Diệp thị.
Bốn Mắt nhìn trừng trừng hàng chữ đỏ thắm trên màn hình tivi, há hốc miệng.
"Bùm!" Một tiếng vang thật lớn.
Toàn bộ phòng thí nghiệm phía sau sụp đổ hơn phân nửa.
"Á —" Bốn Mắt rú lên thảm thiết, lao vào đống đổ nát, "Tôi mất hơn nửa năm mới nghiên cứu ra loại nhiên liệu mới này, còn chưa chép lại công thức pha chế đâu a a a —"
Hắn bị đám nhân viên túm lại, "Chủ nhiệm! Mạng nhỏ mới là quan trọng, chủ nhiệm!" Đám nhân viên một bên khuyên nhủ một bên tuôn lệ, "Tôi lại phải tiếp tục mất ăn mất ngủ nữa sao? Hu hu hu!"
Bốn Mắt không giãy giụa được, ngửa đầu lên trời gào thét, "Tôi sớm đã nhìn ra, Hạ Tiểu Hoa quả nhiên là loại bồ nhí cao tay mà."
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com