Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 5: Vàng thỏi mới là đáng tin cậy nhất

Kết quả của uất ức tới cực điểm, chính là mất ngủ. Tôi lăn lộn trên chiếc giường nhỏ xíu của Khả Nhạc, đổ toàn bộ vàng thỏi ra, cầm một cái khăn tay cũ rích bắt đầu lau chùi. Theo tôi lâu như vậy, một thỏi cũng chưa từng dùng. Liếc mắt nhìn phong tiền mừng tuổi Khả Nhạc giấu kỹ đã bị tôi rút dần rút mòn, tôi dứt khoát rút ra sạch, ôm chút áy náy trong lòng, nhét toàn bộ vào ví của mình.

Tôi quả là một món hàng bồi thường không hơn không kém.

Di động ở đầu giường rung lên từng đợt.

Tôi cầm lên liếc qua, người gọi ẩn số.

"A lô?"

"Ô! Hạ Tiểu Hoa! Đang chờ điện thoại của tôi đấy à?" Giọng của Thần Tư.

Tôi không nói hai lời, tạch một tiếng cúp điện thoại. Di động im lặng hai giây, lại tiếp tục rung. Tôi rên rỉ ngân nga theo điệu nhạc, lau vàng thỏi của tôi. Di động kiên trì bền bỉ không ngừng rung lên. Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, bắt máy, "Anh có thôi đi không hả!"

"Hạ Tiểu Hoa, đang làm gì thế?"

"Đang lau vàng thỏi." Tôi lau thỏi vàng cuối cùng sáng bóng loáng xong, thả lại vào trong túi, "Thần Tư, hai chúng ta không có tiếng nói chung, anh đừng có rỗi hơi đi quấy rầy phụ nữ vừa ly hôn nữa." Nói xong tôi lại định cúp điện thoại.

"Hạ Tiểu Hoa, cô vô đạo đức quá vậy, qua sông đoạn cầu. Lúc hôn tôi thì cô đâu có thế!"

"Ai hôn ai!" Tôi tức giận nói.

"Cô dám thề, cô không định nhân cơ hội hôn tôi chắc?"

So đo đến thế là cùng! Tôi ngoác miệng, "Là tại cái mặt anh trời sinh dụ dỗ người ta hôn thì có." Tự mình lớn lên thành ra như thế, trách sao được người khác.

Thần Tư đầu kia điện thoại cười phát ghét, "Hạ Tiểu Hoa, cô đang mơ tưởng đến thân thể tôi chứ gì?"

Vẫn biết các minh tinh đều tự kỷ, không ngờ còn có thể tự kỷ đáng khinh đến vậy.

"Này! Tôi có một yêu cầu nhỏ có được không?"

"Hạ Tiểu Hoa, hôm nay tôi đang vui, chấp nhận yêu cầu nhỏ của cô. Nhưng mà, cô biết rồi đấy, muốn bao nuôi tôi thì đừng hòng."

"Hứ! Tôi đói bụng rồi, mua giúp tôi tô mỳ Bát Trân, cho nhiều giấm một chút, mang tới số xx, đường xx, lô B tầng 12."

"Hạ — Tiểu — Hoa!"

"Thôi quên đi." Tôi ngắt điện thoại.

Nhân phẩm kiểu gì không biết, chính mình bảo người ta yêu cầu, người ta yêu cầu hắn lại nổi cáu.

Di động vừa buông xuống lại bắt đầu rung lên. Thật đúng là muốn ăn đòn.

Tôi cầm di động, ỏn ẻn méo giọng nói: "Anh tới đi mà! Người ta đang đói bụng nằm trên giường chờ anh nè."

Bên kia điện thoại im lặng hồi lâu. Tôi giơ điện thoại lên nhìn, màn hình vẫn không hiện số.

"Hạ Tiểu Hoa." Chất giọng trầm thấp quen thuộc.

Diệp Tỉ! Tay tôi run lên, xém chút đánh rơi di động.

"Đây là thái độ nhận sai chăng?" Nghe giọng Diệp Tỉ, dường như tâm trạng rất tốt.

"Không phải là hết sức hấp dẫn rồi à? Sao hả? Nói như đinh đóng cột, lại hối hận nhanh thật đấy."

"..." Tôi nắm chặt di động, "Diệp Tỉ, Khả Nhạc khỏe không?"

Đầu kia điện thoại truyền tới một tiếng hừ nhẹ, "Hạ Tiểu Hoa, anh còn tưởng em không thèm để ý cơ đấy."

Tôi gật đầu, cũng đúng, người bên cạnh Diệp tam công tử, không đến phiên tôi để ý.

"Diệp Tỉ, khi nào thì về?"

"Hạ Tiểu Hoa, em bỏ đi vui vẻ, sung sướng, hài lòng lắm cơ mà? Anh có về hay không, khi nào thì quay về, em lại quan tâm rồi à?"

"..."

"Hạ Tiểu Hoa, lần này, anh tha thứ cho em." Diệp Tỉ lại hừ một tiếng.

"Từ nay về sau, không bao giờ được nói ngán rồi nữa, nếu không..."

"Diệp Tỉ!" Tôi lớn tiếng ngắt lời của hắn, "Anh và Khả Nhạc đã công khai rồi, về sớm một chút để ly hôn đi."

Đầu kia điện thoại im lặng hồi lâu. Tôi cũng đột nhiên lặng thinh, không biết phải nói gì.

"Hạ Tiểu Hoa, nếu em còn tiếp tục như vậy, anh sẽ giận thật đấy!" Giọng Diệp Tỉ đã căng thẳng tới mức đáng sợ.

Tôi cố gắng hắng giọng, vẫn lớn tiếng nói: "Diệp Tỉ, tôi đang rất nghiêm túc."

"Hạ Tiểu Hoa, thôi cái trò ấy đi! Giọng điệu vừa rồi của em đâu có như thế. Em đừng có nói với anh là em không quan tâm, Hạ Tiểu Hoa, anh — không — tin — đâu!"

"Diệp Tỉ, ly hôn đi." Tôi siết chặt di động trong tay, "Từ giây phút ký tên, tôi vẫn luôn nói thật."

Chẳng qua là, lãng phí thời gian hồi lâu, không chịu đối mặt mà thôi.

"Hạ Tiểu Hoa, không cho phép em nói từ nay về sau không thích nữa! Rõ ràng em thầm mến anh, rõ ràng yêu anh nên mới sống chết đòi gả cho anh."

"À." Tôi đáp lại một tiếng, gật gật đầu, "Vậy thì, Diệp Tỉ, anh nghe rõ cho tôi, tôi không yêu anh, thật sự không yêu nữa, tôi muốn ly hôn!"

Lúc cầu hôn, Hạ Tiểu Hoa nói: "Em không quan tâm, chỉ cần em yêu anh là đủ rồi."

Khi kết hôn, Hạ Tiểu Hoa nói: "Diệp Tỉ, em yêu anh."

Năm thứ nhất vào ngày kỷ niệm tròn một năm kết hôn, Hạ Tiểu Hoa nói: "Cậu trợ lý, nhờ cậu chuyển lời cho Diệp Tỉ, tôi yêu anh ấy."

Năm thứ hai, trên biển quảng cáo điện tử tầng cao nhất của tập đoàn Diệp thị, Hạ Tiểu Hoa viết thể chữ Tống thật lớn: "Diệp Tỉ, em yêu anh nhiều lắm!"

Năm thứ ba, Hạ Tiểu Hoa ở nước ngoài xa xôi, nói vào hộp thư thoại: "Diệp Tỉ, anh biết không, thật ra em rất yêu anh!"

Có những lời, đã nói lâu như vậy, lại không thể không từ bỏ.

Diệp Tỉ dập máy rất dứt khoát, một đường sống cũng không chừa lại.

Trong tiếng chuông cửa đinh tai nhức óc, tôi lồm cồm bò dậy, ra mở cửa, trước cửa là Thần Tư đeo kính râm to oành, tay bưng tô mỳ Bát Trân. Mỳ bị quẳng ở trên bàn, tôi hào hứng nhào tới đánh chén.

"Hạ Tiểu Hoa, cô có biết giữa nhân viên giao hàng và tân siêu sao châu Á nổi tiếng nửa vùng trời, là một khoảng cách không thể vượt qua không hả?"

"Cô thật đáng khinh! Ăn mỳ mà cũng cảm động phát khóc được à!"

"Thần Tư, anh cho nhiều giấm chua thế làm gì, làm người ta chảy cả nước mắt."

"Nói bậy! Cô bị tôi làm cảm động thì có!"

"..."

"Hạ Tiểu Hoa, cô nổi tiếng rồi!" Số 2 run run tờ báo lá cải trong tay, hét lên.

Trên bìa mặt là ảnh chụp nụ hôn trợn mắt của tôi. Tiêu đề rất giật gân: "Siêu cấp nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa lợi dụng bữa tiệc đóng máy bộ phim mới cưỡng hôn tân siêu sao châu Á trước công chúng". Thật đúng là nên nhắm mắt.

Tôi giật lấy, nhìn chăm chú, "Cũng có phải chưa hôn bao giờ đâu, lần trước ở Ô Trấn, còn ôm hôn trên mũi thuyền cơ mà!"

Số 2 cười khẩy, lại quăng một quyển khác tới.

"Nhà giàu mới nổi say đắm đại minh tinh, hôn nhân với công tử của Diệp thị đang trong tình trạng báo động!"

"Cái rắm! Ai say đắm đại minh tinh!"

Số 2 lại quăng một quyển khác tới.

"Sự thật sau cuộc hôn nhân tan vỡ, Thần Tư đêm khuya lén lút hẹn hò với Hạ Tiểu Hoa."

Thần Tư đeo kính râm bản lớn, tay bưng tô mỳ Bát Trân đang đứng đợi thang máy.

"Há há há! Mất hết mặt mũi rồi nhé, đáng đời!" Tôi hả hê nói.

Số 2 tiếp tục quăng một quyển khác tới.

"Phân tích đa chiều, nhà thiết kế chính Hạ Tiểu Hoa fan giả sàm sỡ mới là thật."

Trên trang báo là một hàng chữ thật lớn, "Tôi biết, tôi biết, cô yêu tôi lâu rồi — Tân siêu sao châu Á chính miệng xác thực tin tức tình cảm."

Tâm tình hả hê của tôi đã tiêu tan.

"Hạ Tiểu Hoa, còn nhiều lắm!" Số 2 liều mạng lật các loại báo lá cải.

"Tờ này, nói rằng vì muốn tiếp cận Thần Tư nên cô đã dùng hậu thuẫn xung phong đảm nhận vai trò tạo mẫu chính cho bộ phim thường niên của công ty giải trí M."

"Tờ này, nói cô và Diệp tam công tử vừa không bằng mặt vừa không bằng lòng từ lâu rồi."

"Tờ này, nói cô bắt ép Thần Tư gặp gỡ."

"Còn nữa, tờ này, tờ này, tờ này!" Số 2 trải ra một dãy.

"Hạ Tiểu Hoa, cô đã được xuất hiện trên báo lá cải khắp cả nước. Chúc mừng nhé! Cô nổi tiếng rồi!"

Tôi sờ sờ đầu, "Vụ tai tiếng lần trước của tôi với Thần Tư cũng không tới cỡ đó, sao lần này lại ầm ĩ thế nhỉ?"

Chẳng lẽ Thần Tư đã nổi tiếng tới mức này rồi à?

"Hạ Tiểu Hoa!" Số 2 tung một chưởng đánh tôi bắn xa ba thước, "Cũng không ngẫm lại xem lúc đó là ai chống lưng hậu thuẫn cho cô? Nếu không có Diệp Tỉ đi sau mông thu dọn cho cô, chỉ dựa vào bộ dạng phô trương này của cô, mấy năm nay đã nổi tiếng khắp rồi. Làm gì có chuyện chỉ thi thoảng mới có vài tin vụn vặt mất mặt trên báo như vậy?"

Thì ra là thế.

Thế nên, có nguồn vui mới, là không quan tâm gì nữa, Hạ Tiểu Hoa chỉ còn cách tự sinh tự diệt.

"Cô đừng có mà không thừa nhận! Hạ Tiểu Hoa, giang hồ đồn đãi Diệp Tỉ vì cô mà đặc biệt mời ba trợ lý tư nhân cao cấp chuyên giúp anh ta xử lý chuyện của cô, là sự thật."

"..."

"Hạ Tiểu Hoa! Thời gian này cô đừng bước chân ra khỏi cửa, cứ làm tổ trong nhà tránh gió đi. Tôi và đám Số 1 đều bị phóng viên khủng bố oanh tạc điện thoại rồi đây. Cô nhớ kỹ cho tôi, dù người ta có hỏi cô cái gì, cô cũng nhất định không được trả lời. Chuyện còn lại, để bọn tôi xử lý."

"Ờ..."

Tôi đang đáp lời, bỗng nhiên khóe mắt liếc thấy một gã người dơi nhào về phía tôi, "Hạ Tiểu Hoa —"

Bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi, khấu đầu ba cái, "Tôi van cô, cô hãy mở một cuộc họp báo đi mà."

Tôi sợ hết hồn, nhìn lom lom gã người dơi đen sì từ đầu đến chân này cả buổi, mới quan sát thấy ngón tay hơi vẹo mà nhận ra thân phận hắn, "A! Anh không phải gã quản lý ẻo lả của Thần Tư sao!"

Gã người dơi ngay tức khắc tuôn lệ nóng hổi, "Vâng vâng vâng, tôi ẻo lả, tôi chết tiệt, tôi không biết coi trọng Thần Tư, ngàn tội vạn tội đều là tội của tôi. Hạ Tiểu Hoa, xin cô thương xót, mở cuộc họp báo làm sáng tỏ vụ tai tiếng này đi mà."

"Hử?"

"Không mở! Dựa vào đâu mà Hạ Tiểu Hoa của chúng tôi phải mở!" Số 2 đáp lại rất nhanh chóng.

"Thần Tư nào có tội tình gì, cậu ấy là đại minh tinh nổi tiếng khắp nửa vùng trời, xin cô hãy buông tha cho cậu ấy đi mà. Vì vụ tai tiếng này mà cậu ấy đã thoái thác hai bộ phim bom tấn quốc tế rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì cậu ấy chẳng còn đường sống mất thôi." Người dơi một bên nước mũi một bên nước mắt nức nở nói.

"Hạ Tiểu Hoa cũng không thể mở họp báo!" Số 2 vỗ bàn cái rầm, "Tuy cô ta rất thô tục, rất phô trương, rất thiếu não, nhưng dù thế nào cô ta cũng là bà chủ của Diệp thị, sao có thể làm loại chuyện khiến người đời phỉ nhổ này được."

Người dơi khóc càng tức tưởi.

Điện thoại di động trong túi chợt rung. Tôi bắt máy, "Cô Hạ, Diệp tiên sinh muốn gặp cô, mời cô lập tức tới phòng làm việc của Diệp tiên sinh một chuyến."

Diệp Tỉ về rồi. Vậy mà Khả Nhạc vẫn chưa về nhà. Ngắt máy đến là dứt khoát.

Tới lúc đối mặt rồi.

"Cô Hạ?"

"Ừ. Tôi biết rồi." Tôi cúp điện thoại, bước ra ngoài.

Người dơi ở phía sau tôi khóc thét, "Hạ Tiểu Hoa, tôi cho cô hai giờ suy nghĩ. Cô mà không mở là tôi sẽ bảo Thần Tư tự mình mở. Tôi sẽ mở luôn đấy! Tôi sẽ truyền hình trực tiếp! Đến lúc đó nội dung không được như ý, cô đừng có trách tôi ác đấy nhé."

"Số 3, Số 5! Gọi bảo vệ!" Số 2 lên tiếng.

Ở chung một tòa cao ốc tốt ở chỗ, chỉ cần đi thang máy, cho dù cao tới đâu cũng có thể lập tức thấy được. Khi cửa thang máy mở ra ở tầng 39, cô thư ký xinh đẹp đã lập tức bước tới.

"Cô Hạ, Diệp tiên sinh đang đợi cô đấy." Nữ thư ký định gõ cánh cửa lớn của phòng làm việc khổng lồ của Diệp Tỉ hộ tôi.

Tôi vội tranh trước nữ thư ký, đẩy phăng cánh cửa, "Diệp Tỉ, có việc nói mau!"

"Cô Hạ!" Nữ thư ký như hoa như ngọc vừa muốn vào theo, cửa đã bị dùng sức sập lại.

Đều không phải do tôi làm.

Tôi trơ mắt nhìn nữ thư ký biến mất phía ngoài, rụt cổ quay đầu đối mặt với Diệp Tỉ vừa đóng sập cửa, đang nghiêng đầu trừng mắt nhìn tôi.

"Hạ Tiểu Hoa, giải thích đi!" Diệp Tỉ chỉ vào các loại tuần san lá cải đang bày la liệt chiếm phân nửa cái bàn làm việc to đùng của hắn.

"Hơ! Diệp Tỉ, anh cũng thích xem báo lá cải à?" Tôi ngẩng đầu, liều mạng nhìn trần nhà đăm đăm.

"Hạ Tiểu Hoa!" Diệp Tỉ đẩy tôi một cái đập vào ván cửa phía sau.

Người ở Singapore bị chụp còn nhiều ảnh hơn, rõ ràng không phải là tôi. Chẳng những không phải là tôi, tôi thậm chí còn chưa thèm hỏi. Tôi cúi đầu, không hé răng.

Diệp Tỉ lớn tiếng nói: "Hạ Tiểu Hoa, bây giờ còn không muốn giải thích nữa sao?"

Diệp Tỉ tiến lên một bước dài, khiến tôi không thể không dán sát vào ván cửa.

Diệp Tỉ dồn ép quá gần, thậm chí còn nghe thấy được từng tiếng hít thở, "Hạ Tiểu Hoa, đêm hôm đó, em đang đợi ai? Người mà em nằm trên giường đói bụng đợi chờ, là ai?"

"......"

Diệp Tỉ nheo lại đôi mắt xinh đẹp, "Bất chấp tất cả đòi ly hôn, là vì ai?" Hắn lại tiến gần thêm một tấc.

"......"

"Vội vã tặng anh cho người khác, vì ai?"

Đã không thể lại gần thêm nữa.

"Tránh ra!" Tôi cố sức đẩy Diệp Tỉ.

Diệp Tỉ không nhúc nhích, mặc cho tôi cố sức đẩy ra.

"Không muốn trả lời phải không? Hạ Tiểu Hoa, dù em không nói, anh cũng vẫn biết." Môi của Diệp Tỉ, gần như đã dán sát môi tôi.

"Anh cho em một cơ hội cuối cùng, Hạ Tiểu Hoa, rút lại những lời em đã nói. Rõ ràng em vẫn muốn anh..."

Diệp Tỉ cúi đầu, áp môi hôn.

Tôi nghiêng mặt đi, tránh được. "Diệp Tỉ, tôi không muốn anh nữa. Tôi muốn ly hôn."

"Hạ Tiểu Hoa!" Diệp Tỉ nổi giận, giọng trầm thấp đến nỗi gần như không thể nghe thấy, lại đẩy tôi ra.

"Em đã nói em yêu anh. Rất lâu, rất lâu trước kia, em đã nói thế mà."

Tôi lùi về sau mấy bước, đứng vững vàng, không nhúc nhích, "Diệp Tỉ, tôi thật sự, không còn yêu anh nữa."

Diệp Tỉ cắn chặt môi.

"Hạ Tiểu Hoa, im ngay!"

"Diệp Tỉ, ly hôn đi!"

Diệp Tỉ buông lỏng môi, nhìn tôi chằm chằm, nhìn hồi lâu, đột nhiên khóe miệng cong lên, cười đến là kiêu ngạo.

"Hạ Tiểu Hoa, em nghĩ rằng anh thèm chắc? Không yêu thì không yêu! Không phải chỉ là ly hôn thôi ư, ly hôn đi!"

Hắn bước vài bước tới trước bàn làm việc, rút ra một tờ đơn ly hôn mới.

"Hạ Tiểu Hoa! Ly hôn, là do em yêu cầu đấy nhé. Em yên tâm, một xu anh cũng sẽ không để lại cho em. Anh nhất định sẽ tính toán chi li rõ ràng." Nụ cười của Diệp Tỉ càng thêm rõ nét, gương mặt xinh đẹp tỏa sáng bốn phía.

"Hạ Tiểu Hoa, túi xách, phòng ở, ô tô của em, đừng mơ lấy lại được thứ gì!"

Diệp Tỉ cúi đầu, tự mình ký thật nhanh.

"Từ nay về sau, Hạ Tiểu Hoa, em đừng hối hận!" Hắn vung cây bút trong tay, động tác lưu loát liền mạch.

"Ừm." Tôi gật đầu, giật lấy đơn ly hôn.

Diệp Tỉ nhìn tôi chằm chằm, thái độ ngạo mạn, "Hạ Tiểu Hoa, em tốt nhất nên nhìn cho rõ, ký tên xong, em sẽ trắng tay."

Tôi nhặt chiếc bút Diệp Tỉ quăng ra, lật tới trang cuối của đơn ly hôn, không thèm nhìn một cái, vung bút lên, ký tên rất nghiêm túc. Không hề gì, Diệp Tỉ.

Diệp Tỉ đập tay xuống bàn làm việc.

"Hạ Tiểu Hoa, em ký đi! Cứ việc ký! Anh sẽ lập tức giải tán phòng làm việc!"

"Ừm!"

Chữ cuối cùng cũng ký xong, ba chữ Hạ Tiểu Hoa đoan đoan chính chính, có vẻ lẻ loi. Phía sau chữ Hoa, tôi vẽ một bông hoa nhỏ, như vậy sẽ không cô đơn nữa.

Tôi nhìn chữ ký, vui vẻ nở nụ cười, gấp lại đơn ly hôn thật cẩn thận, cất vào trong ngực.

"Diệp Tỉ, chúc anh hạnh phúc."

Tôi đổ toàn bộ 80 thỏi vàng, bày ra trên bàn.

Ánh vàng rực rỡ, vô cùng chói mắt.

Số 1 đến Số 8 nhìn chằm chằm vàng thỏi không chớp mắt, miệng há hốc.

"Hạ Tiểu Hoa, cô không có việc gì làm vác vàng thỏi đi chơi cho vui hả?" Số 2 nuốt nước miếng đánh ực một cái, ánh mắt chưa từng dời khỏi đống vàng.

"Hờ." Tôi gật đầu, tùy tiện nhấc một thỏi lên, "Này! Vàng thỏi có đẹp không?"

Số 5 vỗ bàn nhỏm dậy, "Hạ Tiểu Hoa, cô đúng là thèm đòn!"

"Chẳng ra sao cả! Tục tĩu!" Số 1 hừ hừ nói.

"Tục! Nhàm chán giống hệt cô!" Số 6 cũng hừ hừ nói.

"Khó coi!" Số 8 vẫn như cũ hừ hừ nói.

Đám còn lại đều liều mạng gật đầu phụ họa.

"Ồ," Tôi tiếc nuối nhún nhún vai, "Thế thì thôi vậy, vốn định tặng cho các cô."

Tôi đứng lên, nhét lại vàng thỏi vào trong túi.

Tay của tôi lập tức bị túm lấy, "Hạ Tiểu Hoa, vừa nãy tôi hoa mắt, vàng thỏi thật quá đẹp!"

"Đẹp ngây người!"

"Thượng hạng!"

"Giống y như cô, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở!"

"Thật không?" Hai mắt tôi tràn ngập chờ mong.

"Thật chứ!" Số 1 giật phăng túi của tôi, đám còn lại đồng loạt xông lên, ba chân bốn cẳng phân chia vàng thỏi.

Tôi bị gạt ra thật xa, mắt thấy vàng thỏi trên bàn nhanh chóng cạn kiệt, trong đó có một thỏi bị xô ra, kênh lên một góc, lộ ra chữ số được khắc dưới đáy.

Hạ Tiểu Hoa, 100 tuổi.

Tôi vươn tay định chộp lấy, bị Số 2 hất phăng, "Làm gì đấy! Của tôi!"

Cô ả vội vội vàng vàng nhét vàng thỏi vào trong túi.

"Số 2, cho tôi nhìn một cái thôi, tôi nói lời từ biệt với nó." Tôi trơ mắt nhìn 100 tuổi biến mất trong túi xách của Số 2.

"Không cần, không cần, Hạ Tiểu Hoa, cô cứ đứng đó mà nói. Nó ở trong túi tôi cũng nghe được mà." Số 2 túm chặt miệng túi, dáng vẻ rất đề phòng.

"Lỗ tai của nó không được tốt, tôi muốn nói trước mặt." Tôi cố gắng giãy giụa.

Số 2 càng che kín cái túi, "Hạ Tiểu Hoa, bọn họ mỗi người đều chia mười thỏi, sao cô cứ phải tìm tôi cáo biệt? Số 5, lấy của cô ra, để cho Hạ Tiểu Hoa nói lời từ biệt kìa."

Số 5 vác túi xách, lao ra bên ngoài không thèm quay đầu lại, "Ôi chao! Giờ làm việc trong văn phòng ồn quá đi mất, chẳng nghe được gì hết, tôi ra bên ngoài cho yên tĩnh đây."

"Đúng vậy đúng vậy, ồn quá đi mất!"

"Sao lại ồn thế nhỉ?"

"Ồn — quá — đi!"

Một đám người chen chúc, liều mạng giãy giụa ra ngoài cửa.

Ti vi LCD màn hình lớn treo trên tường đang phát chương trình quảng cáo, "Đúng 18:00 Bắc Kinh, tân siêu sao châu Á mở cuộc họp báo, kênh giải trí tổng hợp truyền hình trực tiếp."

"Không phải chứ? Gã ẻo lả kia thật sự ép Thần Tư mở họp báo kìa." Số 2 vừa chen tới cửa, nghe thấy thông báo liền ngừng bước.

Cô ả bất cẩn bị tôi túm lại, "Ê! Số 2, chúng ta cũng tới góp vui đi."

Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, vẫn còn nửa tiếng.

"Không đi!" Số 2 đảo mắt khinh bỉ, "Tôi còn đang vội về nhà giấu vàng thỏi, đang vội đây."

"À!" Tôi xua xua tay, "Vậy thì thôi, cứ để tôi thu lại vàng thỏi đi, đỡ cho các cô phải nhọc lòng..."

Số 5 đang phăm phăm đi dẫn đầu lập tức ngừng lại, rút điện thoại bên người, "A lô? Phóng viên Kim, họp báo của Thần Tư tổ chức ở đâu thế?"

"Tôi đi đánh xe tới. 5 phút sau tập hợp." Số 1 vừa đi vừa nói.

Số 6 giơ cao một cái áo khoác đen cực kỳ giản dị, "Hạ Tiểu Hoa, thay quần áo đi này."

Chậc chậc chậc, tôi cười híp mắt cầm lấy túi xách, các trợ lý của tôi quả nhiên đều là tinh anh! Hiệu suất cứ phải gọi là bậc nhất. Tôi đội mũ lưỡi trai sùm sụp che mặt, trước ngực đeo tấm thẻ phóng viên chẳng biết Số 2 kiếm được từ đâu, điên cuồng theo mông các trợ lý chen lấn cuối hàng phóng viên.

Đến muộn, gã quản lý ẻo lả và người phát ngôn đã đứng trên bục thao thao bất tuyệt. Thần Tư vẫn đeo kính râm bản lớn, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, chẳng nói câu nào ngồi ở chính giữa. Tôi nghển cổ, muốn nhìn rõ hơn, bị Số 2 kéo khom cả lưng.

"Hạ Tiểu Hoa!" Số 2 thấp giọng, "Cô ngoan ngoãn một chút cho tôi."

"Ờ!" Tôi gật đầu, tiếp tục khom lưng nghển cổ lên hóng chuyện.

Số 2 nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô mê Thần Tư tới mức này cơ à?!"'

"Ai mê hắn!" Tôi khinh thường đáp, "Tôi đang có lời muốn nói."

"Nói cái gì mà phải gặp tận mặt Thần Tư? Gọi điện thoại không được chắc?"

Tôi lắc đầu, không hé răng.

"Nói tóm lại, Thần Tư tạm thời thoái thác hai bộ phim bom tấn quốc tế đơn thuần là vì vấn đề lịch trình, chứ không phải do bị đổi vai như tuyên truyền bên ngoài, cũng hoàn toàn không liên quan gì đến những tin đồn khác, mong các bạn phóng viên không nên tiếp tục suy đoán theo hướng sai sự thật." Người phát ngôn tin tức đã lên tiếng tổng kết.

"Thần Tư, mấy hôm trước liên tiếp hai lần bất ngờ lộ ảnh anh cùng nhà thiết kế chính Hạ Tiểu Hoa hôn môi, xin hỏi anh và Hạ Tiểu Hoa rốt cuộc có quan hệ gì?"

"Thần Tư cùng cô Hạ chỉ là quan hệ bạn bè trong công việc, về phần cô Hạ là fan hâm mộ của Thần Tư, ngẫu nhiên có hành vi kích động, Thần Tư cũng không khống chế được."

"Thật đúng là chỉ biết trốn tránh đùn đẩy trách nhiệm." Số 2 đảo mắt khinh thường, quay lại vỗ đầu tôi, "Đã bảo cô không có việc gì thì đừng chọc vào Thần Tư, cô lại không nghe!"

"Thần Tư, truyền thông chụp được cảnh anh đem đồ ăn khuya tới nơi ở tạm thời của cô Hạ, là thật hay giả?"

"Thần Tư chỉ đi thăm bạn bè thôi mà. Cô Hạ vẫn ở biệt thự nhà họ Diệp, đêm hôm khuya khoắt sao lại ở bên ngoài được?"

"Thần Tư, nghe đồn hôn nhân của cô Hạ đang gặp đèn đỏ, chuyện này có thật không?"

"Vấn đề này, các bạn hẳn là phải hỏi trực tiếp cô Hạ, mới đây Thần Tư vừa nhận lời quay bộ phim x của đạo diễn xx..."

Xem ra không có chuyện gì của tôi.

Tôi quay sang Số 2 giơ tay ra hiệu rời đi, khom lưng, xoay người lùi về hướng cửa sau của hội trường.

Mới vừa đi hai bước, đã nghe được giọng nói trầm thấp bình tĩnh của Thần Tư, "Đúng vậy, Hạ Tiểu Hoa sắp ly hôn rồi."

Gã quản lý hét lên một tiếng, cả hội trường nhất thời bùng nổ.

"Thần Tư, anh và Hạ Tiểu Hoa có quan hệ thế nào?"

"Thần Tư, lúc anh mới gặp Hạ Tiểu Hoa, có biết cô ấy đã có chồng rồi không?"

"Thần Tư, phải chăng Hạ Tiểu Hoa dựa vào tập đoàn Diệp thị tạo áp lực với anh?"

"Thần Tư, anh qua lại thân mật với Hạ Tiểu Hoa, có phải vì đối phương là siêu cấp nhà giàu mới nổi?"

"Thần Tư, thân là kẻ thứ ba chen vào hôn nhân..."

Thần Tư quả là vô đạo đức mà! Tôi dùng sức thở dài. Quay người lại, tôi tháo mũ lưỡi trai xuống.

"Không có kẻ thứ ba nào hết. Tôi cùng Diệp Tỉ, đã chính thức ký tên ly hôn rồi."

Tôi đã biết, mọi chuyện cuối cùng sẽ biến thành như vậy. Tôi rút tờ đơn ly hôn vừa mới ký từ trong túi, nắm chặt trong tay.

"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chỉ là Hạ Tiểu Hoa mà thôi."

"Tôi đã không còn là siêu cấp nhà giàu mới nổi, cũng hoàn toàn không còn quan hệ gì với tập đoàn Diệp thị."

Rất nhiều phóng viên chen chúc kéo tới. Toàn bộ đám trợ lý của tôi đều chạy ra, liều mạng chắn trước mặt tôi. Tôi cười mỹ mãn. Không hổ là nhóm trợ lý ưu tú nhất, hiệu suất nhất, tinh anh nhất. Có vàng thỏi, cho dù thất nghiệp, cũng không phải lo toan về sau nữa rồi.

"Cô Hạ, phải chăng cô quyết định chấm dứt hôn nhân là vì Thần Tư?"

"Cô Hạ, cô cùng Thần Tư rốt cuộc có quan hệ gì?"

"Cô Hạ..."

Cuộc họp báo phát sóng trực tiếp, cho dù là Diệp Tỉ, cũng sẽ phải bó tay.

Tôi hất hất tóc, nghiêm túc nhìn thẳng vào ống kính, "Ly hôn, là bởi vì tôi không còn yêu Diệp Tỉ nữa."

"Thần Tư..." Tôi quay đầu.

Thần Tư ngồi trên bục cao, đã gỡ kính râm ra, nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt khá hung tợn.

"Tôi cũng không còn là fan của anh ta. Tôi và anh ta là..."

Chiếc bàn trên bục cao bỗng rầm vang một tiếng. Thần Tư hất tung bàn, vội vàng đoạt lấy MIC.

"Hạ Tiểu Hoa là nhà tạo mẫu tôi mới mời về làm việc, phải không nào!?" Đôi mắt xinh đẹp liếc xéo gã quản lý bên cạnh một cái.

"Đúng đúng đúng!" Gã quản lý ẻo lả liều mạng lau mồ hôi trên trán, "Đang chuẩn bị công bố cho mọi người đây. Bọn họ gặp nhau là để bàn chuyện công việc, bàn chuyện công việc. Thần Tư không hề thích Hạ Tiểu Hoa đâu nhé."

Thần Tư thỏa mãn gật đầu, híp mắt, đắc ý nhìn tôi.

Mời ai hử? Tôi còn chưa kịp hé răng, đã bị Số 2 túm lấy liều mạng chen ra khỏi hội trường.

Ra cửa, đám phóng viên bị bảo an cản lại, Số 2 đẩy tôi lên xe, "Hạ Tiểu Hoa, cô lên xe với Số 5, những người còn lại chia nhau ra, xe của chúng ta giống nhau, phóng viên sẽ không theo đuôi được."

Số 5 lái xe, chở tôi lượn lờ trên phố hơn nửa ngày, đến khi trời tối mịt, mới trở lại dưới lầu nhà Khả Nhạc.

Tôi xuống xe, vừa đi vài bước, đã bị gọi lại, "Hạ Tiểu Hoa, cô ký tên ly hôn thật rồi à?"

"À!" Tôi sực nhớ ra, nhét đơn ly hôn vào tay Số 5, "Số 5, chuyện này quan trọng lắm đấy, giúp tôi lo liệu toàn bộ thủ tục nhé."

"Hạ Tiểu Hoa!" Số 5 đập vô lăng, "Tôi không làm!"

"Số 5, cô làm trợ lý cho tôi bao nhiêu năm rồi?"

"Ba năm, bắt đầu từ khi cô được gả cho Diệp tiên sinh."

"Vậy, cô cho rằng, tôi đem chuyện ly hôn Diệp Tỉ ra nói giỡn chơi sao?"

"......"

"Số 5, tôi thật sự, ly hôn rồi."

"Hạ Tiểu Hoa!" Viền mắt Số 5 đỏ lên, "Cô có bị ngốc không hả!"

Tôi khinh thường hừ nói: "Cô mới ngốc ấy! Nhận vàng thỏi rồi đấy nhé, làm không xong thủ tục thì trả lại vàng thỏi cho tôi!"

Số 5 liều mạng túm chặt túi tiền, cất kỹ đơn ly hôn.

Tôi vẫy vẫy tay, "Số 5, tạm biệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #haihuoc