4. Bài học về nụ hôn mạnh bạo
---
Không khí buổi tối trong nhà tập thể T1 vẫn yên ắng như mọi khi, nhưng lòng Doran thì hoàn toàn ngược lại. Từ sau cái gọi là “bài học” lần trước, cậu không còn dám ngồi một mình ở bất kỳ đâu. Mỗi góc nhà, mỗi chiếc ghế trống đều như tiềm ẩn nguy cơ có một Oner nào đó xuất hiện bất ngờ với nụ cười mơ hồ và đôi mắt chẳng bao giờ chịu buông tha.
Sau vài giờ đấu tranh nội tâm, Doran quyết định khóa trái cửa phòng mình. Đơn giản, an toàn, hợp lý. Và trên hết: giúp trái tim đang đập loạn xạ này tạm thời được yên.
Chưa đầy năm phút sau, giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa.
“Hyung. Mở cửa đi.”
Doran cứng người. Cậu không nghĩ hắn sẽ đến nhanh như vậy. Không đúng!! cậu không nghĩ hắn sẽ đến thật.
“Tôi đang bận!”
Cậu hét vọng ra, cố gắng giữ cho giọng không run.
“Bận gì? Em nghe thấy tiếng anh lật sách.”
Giọng Oner mang theo một nụ cười lười biếng, nhưng Doran lại nghe thấy rõ tiếng nghẹn ngào phía sau.
"Tôi không muốn học thêm bài gì nữa đâu!"
Ngoài cửa im lặng một lúc. Rồi… tiếng bước chân xa dần.
Doran thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rồi....
Cạch! Cánh cửa bị đẩy mạnh ra.
Doran quay phắt lại, mắt trợn tròn nhìn Oner bước vào, trên tay là... một chiếc chìa khóa dự phòng.
"Cậu... cậu lấy cái đó ở đâu ra?!"
Doran giật bắn, người lùi về phía giường.
"Gumayusi đưa cho em. Cậu ấy bảo giữ phòng khi hyung cần giúp đỡ."
Oner nhún vai, ném chìa khóa lên bàn.
"Giờ thì ngồi xuống, hyung. Chúng ta có bài học mới."
"Tôi không muốn!"
Doran cố chống cự, nhưng Oner đã nhanh chóng tiến đến, nắm lấy cổ tay cậu và kéo xuống giường.
"Hyung, đừng cứng đầu như thế. Em chỉ muốn tốt cho anh thôi."
Oner cúi xuống, gương mặt gần đến mức khiến Doran không biết phải nhìn đi đâu.
"Tốt... tốt cái gì mà tốt?!"
Doran ấp úng, mặt đỏ bừng khi nhận ra khoảng cách giữa hai người.
"Tôi không cần học hôn nữa đâu!"
"Không, bài hôm nay là về hôn... nhưng ở mức độ cao cấp hơn."
Oner nhếch môi cười.
"Cậu đừng đùa nữa!"
Doran cố gắng phản kháng, nhưng ngay lập tức, Oner đã cúi xuống, đôi môi hắn chạm vào môi cậu.
Không có thăm dò.
Chỉ là cơn khát dữ dội xô đến, như thể Oner đã nhịn thở quá lâu, và giờ thì không cần phép lịch sự nữa. Hắn giữ chặt sau gáy Doran, tay kia luồn vào eo, ép sát cậu vào người mình đến mức không còn khe hở.
Doran mở mắt, bàng hoàng. Nhưng đôi môi bị cuốn vào đến mức cậu không còn thở nổi. Môi chạm môi, răng chạm răng, lưỡi lướt qua như thiêu đốt.
Doran khẽ rên lên vì không kịp hít thở, nhưng âm thanh đó chỉ càng khiến Oner siết chặt hơn, hôn sâu hơn.
“Ưm...Oner…”
Cậu gọi tên hắn trong hơi thở đứt quãng, bàn tay vô thức níu lấy áo hắn, như thể đó là thứ duy nhất giữ cậu đứng vững.
"Hyung, tập trung đi."
Oner thì thầm khi tạm rời môi Doran, nhưng ngay khi cậu còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, hắn đã tiến đến một lần nữa, tiếp tục nụ hôn sâu hơn, kéo Doran vào vòng xoáy của cảm giác mà cậu không thể chống cự.
Doran không biết mình làm gì nữa, chỉ cảm nhận từng cử động của Oner, đôi tay hắn dẫn dắt từng chút một, khiến Doran dần dần hòa vào nụ hôn, không còn phân biệt được đâu là bắt đầu, đâu là kết thúc.
Khi cuối cùng Oner rời môi Doran, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt lấp lánh sự tự mãn.
"Thấy chưa? Anh làm được mà."
Hắn thì thầm, rồi lại cúi xuống, lần này hôn dọc theo đường quai hàm, gặm khẽ và để lại những dấu ấn nhỏ mờ mờ.
“Cậu… đừng… như thế…”
Doran cố nói, nhưng cổ họng nghẹn lại bởi từng nụ hôn nóng rực đang rơi dọc xuống cổ mình.
“Tại sao?”
Oner cười khàn.
“Anh thích, đúng không? Nói không, nhưng lại không đẩy em ra.”
“Không phải… tôi…”
“Anh run lên mỗi lần em chạm vào.”
Hắn thì thầm, hôn ngược lên, cắn nhẹ lên môi dưới của Doran khiến cậu bật ra một tiếng nấc nhỏ.
“Và anh mềm ra thế này đây.”
Doran tức giận đến mức không thể kiềm chế được nữa, bặm môi, cố gắng đẩy cảm xúc đang dâng lên trong mình.
"Cậu có thôi ngay cái trò này không?!"
Oner quay lại nhìn cậu, không vội vã, chỉ cười nhẹ. "Không. Vì em thích anh, Dojunie ạ."
Doran sững người, ánh mắt ngập ngừng như không thể tin vào những lời vừa rồi. Cậu không thể thoát khỏi cảm giác xấu hổ cùng bối rối đang dâng trào trong lòng.
"Cậu... cậu điên rồi."
Doran quay mặt đi, cố gắng giấu đi cảm xúc mãnh liệt đang dâng lên trong mình, nhưng Oner chỉ nhún vai.
"Đúng, em điên vì anh."
Oner mỉm cười, rồi bước ra ngoài, để lại Doran trong căn phòng tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn cùng trái tim đập loạn nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com