19. Hận thù biển máu
Một khắc đó Orm Kornnaphat cảm giác được cái gì gọi là giận sôi lên.
Không biết có phải do trong máu trộn lẫn độc rắn hay không.
Nàng cảm thấy đầu mình oanh một tiếng gần như muốn bạo tạc, đến cuối cùng nàng không biết bản thân là thế nào được mọi người đỡ lên, sau đó nàng nhìn thấy hướng dẫn viên du lịch khẩn trương cầm chân Kwong Tổng mà quan sát, sau khi xem xong cô ấy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu xác nhận: "Quả thật không có độc."
Không có độc sao?
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó lực chú ý của mọi người chuyển đến trên vết cắn dữ tợn trên bắp chân Kwong Tổng.
Đây là phải có bao nhiêu cừu hận a! Chân thật là huyết hải thâm cừu không phải giả a!
Sau khi Orm Kornnaphat nghe được tin tức này thì há hốc mồm, nàng ánh mắt của mọi người, nàng đứng dậy muốn giải thích, nhưng có lẽ là ngồi xổm quá lâu hay thế nào đó, nàng cảm giác trước mắt tối sầm, tiếp theo chân liền mềm nhũn, Linda đứng gần nhất vội vã ôm lấy nàng, lo lắng nhìn hướng dẫn du lịch: "Đây là chuyện gì? Không có độc còn biến thành như vậy."
Trước khi Orm Kornnaphat mất đi tất cả trực giác nhịn không được nở nụ cười, nàng hiện tại tin tưởng hỗn huyết tỷ tỷ quả thật là người tốt, cư nhiên vì nàng rõ ràng gấp đến lộ vẻ ông chú đông bắc.
Kwong Tổng thấy Orm Kornnaphat ngất đi cũng nóng lòng, nàng nóng lòng đứng dậy muốn đi nhìn, bất đắc dĩ trên đùi tê rần, lại ngồi trở lại. Linda vội vã đưa Orm Kornnaphat đến trong lòng hướng dẫn viên du lịch, nàng lập tức xoay người lại ôm lấy Kwong Tổng.
Quần chúng vây xem bên cạnh bắt đầu hít sâu một hơi.... Như vậy thực sự được sao?
Hướng dẫn viên du lịch đơn giản kiểm tra một chút thân thể của Orm Kornnaphat, thở dài: "Leo núi leo quá nhanh tiêu hao thể lực, vừa rồi phỏng chừng bị hù dọa, nên ngất xỉu."
Mọi người: "....."
Lúc Orm Kornnaphat tỉnh lại, nàng đã nằm trên giường lớn mềm mại, nàng mở mắt mê hoặc nhìn trần nhà, biết bản thân là ở khách sạn. Đầu của nàng có chút hỗn loạn, thong thả sắp xếp lại tất cả đã phát sinh, không phải nàng leo núi sao? Thế nào lại trở về?
"Tỉnh? Uống nước không?"
Thanh âm rất ôn nhu truyền tới, Orm Kornnaphat ngẩng đầu nhìn, thấy được Kwong Tổng. Kwong Tổng mỉm cười đem nước đưa đến bên miệng nàng: "Khát nước rồi đấy." Sắc mặt của Kwong Tổng còn có chút tái nhợt, nhưng không biết là nguyên nhân gì, trong ánh mắt cư nhiên lòe lòe ánh sáng, trạng thái tinh thần cả người đều tốt.
"Phốc" Orm Kornnaphat đỏ mặt, nàng nhớ đến tất cả đã phát sinh trên núi, nàng giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, vội vã giải thích: "Kwong Tổng, em thực sự không phải cố ý!"
Kwong Tổng nở nụ cười, cười chế nhạo: "Cái gì không phải cố ý?"
Orm Kornnaphat cũng sắp cắn rách môi: "Em thực sự cho rằng đó là rắn độc, không có ý khi dễ chị!"
"Làm cũng làm rồi, chị sẽ không trách em." Xem ra Kwong Tổng tâm tình tốt, bắt đầu phúc hắc trêu chọc người, nàng thích nhìn dáng vẻ quẫn bách của Orm Kornnaphat, bất đồng với dáng vẻ đỉnh đạc bình thường, trên da thịt tuyết trắng che một tầng phấn hồng, còn có ánh mắt lo lắng, làm cho người chị muốn ôm vào trong lòng mà bảo vệ cẩn thận. Kwong Tổng nhìn nàng có vẻ thật sự nóng lòng, sợ nàng lại chịu kích thích mà bất tỉnh nên vội vã nói: "Được rồi, uống nước đi đừng lăn qua lăn lại nữa." Orm Kornnaphat trái lại bắt đầu uống nước, nàng có chút không được tự nhiên, ánh mắt thủy chung không dám nhìn Kwong Tổng, nhưng Kwong Tổng vẫn mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu đó khiến Orm Kornnaphat nghĩ đến mẹ nàng.
// ngưng một chút cho mami fake thở đi con mẹ cái gì mà mẹ =))))
Cửa được gõ vang, là Hoa Thượng, Hoa Thượng ra dấu với Kwong Tổng, Kwong Tổng gật đầu, nàng kéo chăn cho Orm Kornnaphat: "Nghỉ ngơi cho tốt, chị ra ngoài xem."
"Vâng vâng vâng!" Orm Kornnaphat vội vã gật đầu trả lời, Kwong Tổng đột nhiên ôn nhu như vậy nàng thật đúng là không thích ứng, nàng hiện tại thật sự cần hảo hảo nghỉ ngơi một chút để điều chỉnh tư duy, hôm nay quả thực quá mệt mỏi!!! Thiếu chút nữa bị đá xuống núi còn không nói, còn ở trước mặt công ty làm một con quỷ hút máu, ôi khuôn mặt già nua của nàng a!
Rất đáng tiếc, Orm Kornnaphat cũng không như nguyện được nghỉ ngơi bình thường, nàng mới vừa nằm xuống Linda đã gõ cửa đi vào.
Linda rốt cuộc là tâm giao, nàng đem theo một túi lớn đồ ăn vặt đặt ở đầu giường.
Orm Kornnaphat nhìn đồ ăn vặt đôi mắt phát sáng, Linda nhìn nàng như vậy liền ha ha nở nụ cười.
"Hiện tại biết sợ?" Linda vừa mở miệng chính là rạch vết sẹo của người ta, Orm Kornnaphat bĩu môi: "Tôi mới không sợ, chính là cảm thấy có chút mất mặt." Orm Kornnaphat đối với giác quan thứ sáu của bản thân vẫn đều đặc biệt tín nhiệm, tuy rằng bởi vì nguyên nhân nào đó quan hệ giữa nàng và Linda thẳng tắp giảm xuống nhưng từ sâu trong nội tâm, nàng vẫn tán thành Linda.
"Hút điếu thuốc, em không ngại đi." Linda đột nhiên nói khiến Orm Kornnaphat giật mình, nàng vô thức lắc đầu. Mới đầu đã hút thuốc thì không phải dấu hiệu gì tốt, xem ra là muốn nói đến vấn đề nghiêm trọng nào đó.
Linda lấy ra một điếu thuốc lá, nàng châm lửa, hút một ngụm híp mắt nhìn Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat nhìn ngón tay thon dài cùng ánh mắt mê ly của nàng, tim đập lợi hại, quả thực quá yêu cơ mị hoặc rồi!
"Cảm thấy chị xinh đẹp?" Linda bị ánh mắt mê gái của Orm Kornnaphat chọc nở nụ cười, Orm Kornnaphat hào phóng gật đầu: "Quả thực rất đẹp."
"Ha hả." Linda cười kiều mị: "So với Kwong Tổng của em thì sao?"
Orm Kornnaphat không nói, trong đầu của nàng quanh quẩn một bức tranh Kwong Tổng hút thuốc.
Ngón tay thon dài trắng nõn.
Đôi môi căn mộng nhả ra khói trắng.
Lệ quang dịu dàng ánh mắt mê ly.
Chỉ hình ảnh đó cũng đủ để nàng nín thở.
Orm Kornnaphat: "Vẫn là Kwong Tổng đẹp hơn, trường phái cấm dục."
Không như chị, bại hoại dâm đãng, thua cả loại đê tiện hư hỏng như tôi.
Linda: "...."
"Chị thực sự là coi thường em rồi." Linda nhìn khuôn mặt Orm Kornnaphat đột nhiên nói chuyện, Orm Kornnaphat buồn bực nhìn nàng: "Chị nói cái gì?"
"Em thích Ling Ling?" Linda hôm nay không biết làm sao vậy, đề tài rất rộng, Orm Kornnaphat có chút không thích ứng kịp.
"Cái gì?"
Linda nhả ra một ngụm khói: "Đừng giả vờ nữa."
Orm Kornnaphat khoa trương, Linda nhìn đôi mắt nàng cười thành bán nguyệt: "Nếu như không phải yêu một người, làm sao có thể ở thời khắc nguy hiểm nghĩ đến không phải là rời khỏi mà là thủ hộ, thậm chí vì nàng có thể mạo hiểm sinh mệnh?"
Orm Kornnaphat liếm môi, thế nào đều cảm thấy Linda vô cùng có phong phạm của đại văn hào Quỳnh Dao. Nàng làm tất cả căn bản là vô thức phản ứng không nghĩ nhiều như vậy, vừa đến phân tích của Linda cư nhiên đều biến thành ái tình canh gà: "Tỷ, có phải bà từng có rất nhiều bạn gái hay không a?"
Thân thể Linda cứng đờ, nàng nheo mắt nhìn Orm Kornnaphat: "Vì sao nói như vậy? Chị đang vì Ling Ling mà nỗ lực thay đổi." Nếu như Orm Kornnaphat cho rằng như vậy có thể nắm nhược điểm của nàng, vậy nàng ấy thật là sai rồi, Linda nàng không phải ăn chay mà lớn.
Orm Kornnaphat mê gái nhìn Linda: "Chính là cảm thấy tỷ tỷ chị thật là lợi hại, các loại ngôn ngữ địa phương của Trung Quốc đều có nghiên cứu, em suy nghĩ có phải các bạn gái cũ mới dạy chị hay không?"
Linda: "...."
Hai người đang trò chuyện, Kwong Tổng lại trở về, nàng nhìn thấy điếu thuốc trong tay Linda liền nhíu mày: "Sao chị lại tới đây? Thế nào còn hút thuốc?"
Linda híp mắt nhìn nàng, cười băng lãnh: "Thế nào, hiện tại đã bắt đầu bao che cho con, ghét bỏ chị rồi?"
Mi tâm của Kwong Tổng vặn thành một đoàn: "Chị đang nói cái gì?"
"Chị nói cái gì em hiểu được sao!" Linda rống lên một tiếng, nàng cũng chịu đủ rồi, nàng chưa từng vì nữ nhân nào mà hạ thấp thân phận như vậy, kết quả lại đổi lấy một lần lại một lần ghét bỏ như vậy. Orm Kornnaphat bị hù dọa run rẩy, động chuyện rồi? Sao nàng lại vô tội bị cuốn vào chiến tranh rồi?
Kwong Tổng thật sâu hít một hơi, nhìn Linda: "Chị có chuyện gì thì nhắm vào em, thân thể Orm không tốt, không nên làm loạn ở đây."
Linda mặt không biểu tình nói: "Chị vừa nhìn đã hiểu, khó trách em không nghe cũng không trả lời điện thoại tin nhắn của chị, thấy chị gặp mưa cũng không đau lòng, thân thể em ấy không tốt em sẽ bảo vệ, chị có thể nói là các em có tình cảm sao?"
Kwong Tổng căm tức nàng: "Chuyện hôm nay ai cũng không nghĩ tới, nếu như bị thương chính là chị, Orm cũng sẽ cứu."
Trong ổ chăn Orm Kornnaphat bĩu môi, nàng thề với trời, nếu như là Linda bị rắn cắn, nàng tuyệt đối một giây sau liền biến thành người mù.
Linda như là nghe chuyện cười gì đó, nàng nhìn vào mắt Kwong Tổng chăm chú nói: "Chị nói cho em biết, Từ Ling Ling, nếu như hôm nay bị rắn cắn chính là chị, Orm Kornnaphat người này nhất định sẽ một cước đem chị đá đến chân núi, không để cho con rắn cắn được em."
// =))))))))))))))))))))))))))
Orm Kornnaphat: "....."
Kwong Tổng: ".... Chị đây là cố tình gây sự."
Linda cười nhạt: "Chị gây sự? Hay là em thay đổi?"
"Em thay đổi?" Kwong Tổng cũng cười băng lãnh châm chọc.
Tay của Orm Kornnaphat giấu ở trong ổ chăn âm thầm tạo thành chữ thập, các người ồn ào thì ồn ào, nghìn vạn lần đừng ngộ thương người vô tội nữa.
"Em vẫn luôn nói chị không chuyên nhất, trong lòng có những người khác, em có chỗ nào tốt hơn chị?" Linda hung hăng hút một ngụm khói, bị khói sặc đến phát ho: "Chính em đi soi gương xem ánh mắt em nhìn em ấy!"
Tay của Linda chỉ về phía Orm Kornnaphat, trên giường, Orm Kornnaphat từ đầu đến cuối đều dùng cái chăn đắp kín giả vờ làm xác ướp, ngay cả một sợi tóc cũng không lộ ra.
Linda: "...."
Kwong Tổng hàn lãnh cười: "Nói xong rồi? Chị có thể đi rồi."
"Chị sẽ đi." Linda dập điếu thuốc, ánh mắt của nàng kéo dài nhìn Kwong Tổng: "Ling Ling, em cùng chị chung quy là cùng một loại người, cuối cùng sẽ có một ngày em sẽ hiểu được, nàng cũng không thích hợp với em."
Kwong Tổng cắn môi dưới, Linda nhìn nàng như vậy trái lại không tức giận nữa, nàng nhàn nhạt cười: "Vẫn là câu nói kia, chị sẽ không từ bỏ, cho em thời gian, nếu như em hối hận thì trở lại tìm chị."
Nói xong, Linda giống như một phân đoạn trong phim Mỹ, nàng đá cửa tiêu sái rời đi.
Mắt thấy chiến tranh dập tắt, Orm Kornnaphat chậm rãi đem cái chăn kéo xuống, nàng híp mắt âm thầm nhìn Kwong Tổng, thình lình thấy đôi mắt Kwong Tổng đang phiếm hồng không chớp mắt mà nhìn nàng.
"Không trốn nữa?"
Orm Kornnaphat cười gượng: "Em sợ khói."
Kwong Tổng không để ý tới cái cớ của nàng, Kwong Tổng tựa hồ vẫn chưa thoát khỏi bầu không khí của trận cãi nhau kịch liệt vừa rồi, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Orm Kornnaphat: "Orm Kornnaphat, chị hỏi em, vì sao em cứu chị?"
Orm Kornnaphat nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Kwong Tổng, đầu óc trong nháy mắt xuất hiện một hình ảnh cao lớn vĩ đại!
Bãi biển, gió lạnh thổi.
Orm Kornnaphat một thân áo đen, bên hông đeo một khẩu súng, trong mắt Kwong Tổng đều là nước mắt mà nhìn nàng: "Em muốn đi cũng nên cho chị một đáp án, vì sao muốn cứu chị?"
Orm Kornnaphat lẳng lặng nhìn Kwong Tổng khóc nháo, Kwong Tổng cố chấp nhìn nàng, nửa ngày, Orm Kornnaphat từ bên hông rút súng ra, nàng hướng về phía Kwong Tổng mà bóp cò, một phát bắn ra, Kwong Tổng hét lên rồi ngã gục: "A!"
Orm Kornnaphat bi thống nhìn Kwong Tổng nằm trong vũng máu, thổi khói trên nòng súng, nàng đạm nhạt nói một tiếng: "Xin lỗi, thật ra em là một kẻ nằm vùng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com