Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

23. Chị là đang ghen sao?

Orm Kornnaphat lập tức 囧, giờ phút này, nàng cỡ nào muốn thâm tình hướng Kwong Tổng hát một bài 《 tri tâm ái nhân 》 a.


Kwong Tổng ngồi xuống bên cạnh Orm Kornnaphat, một làn hương hoa hồng bay đến, khuôn mặt Orm Kornnaphat có chút hồng, nàng nhìn gương mặt tinh xảo của Kwong Tổng, thân thể không tự giác ngồi thẳng cũng xê dịch qua bên cạnh. Kwong Tổng thấy phản ứng ngây ngô của Orm Kornnaphat, nàng nở nụ cười, trong nụ cười mang theo một chút quyến rũ một chút câu người: "Orm, thật ra em là gạt chị đi."


"Cái gì?" Orm Kornnaphat ánh mắt vô thần, không dám nhìn nàng.


Kwong Tổng nhìn nàng như vậy khóe môi khẽ cong: "Sử tích hồi đại học phong lưu của em."


Orm Kornnaphat: "...."


Trong lòng Orm Kornnaphat lớn tiếng tê rống, nữ cường nhân thực sự rất đáng sợ!


Không chỉ có hiện tại, ngay cả gốc gác trước đây đều phải nhổ ra, dì nhỏ nàng quả nhiên không lừa gạt nàng! Cuồng kiểm soát! Nhưng nàng tuyệt không chán ghét! Nàng thậm chí bắt đầu hưởng thụ mà tưởng tượng!



Ghế dựa, roi da, nến đỏ —


Kwong Tổng mặc một thân áo da hắc sắc, vung roi mạnh, nàng lãnh ngạo nhìn Orm Kornnaphat bị trói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi ta, ta sẽ ngày đêm dằn vặt ngươi."


Orm Kornnaphat thê lương nhìn sợi dây trên người bản thân: "Ngươi không tin tưởng ta như vậy sao? Không cần dùng thủ đoạn như vậy."


Kwong Tổng có chút do dự: "Ngươi xác định ngươi sẽ không rời đi?"


Orm Kornnaphat cắn môi: "Ta dùng tình yêu của ta dành cho ngươi mà thề, ta tuyệt đối sẽ không rời xa ngươi."


Vì vậy, sợi dây được mở ra, Orm Kornnaphat nhìn Kwong Tổng, ánh mắt của Kwong Tổng đã có một chút né tránh, nàng thở dài, buông roi da trong tay: "Orm, ta đối với ngươi có phải có chút quá phận hay không? Là lỗi của ta, ngươi đi đi, ta không nên dùng loại phương pháp này trói buộc ngươi ở bên cạnh, nội tâm của ta cũng chịu dày vò."


Orm Kornnaphat lắc đầu như trống bỏi: "Kwong Tổng, nhìn vào mắt ta."


Kwong Tổng nhìn nàng, Orm Kornnaphat tràn ngập hưng phấn cùng chờ mong, cái mông nhỏ nâng lên: "Kwong Tổng, mau nhặt roi da cùng nến lên, theo tiết tấu của ta mà đánh! Nắm lấy ta! Nắm lấy ta! Mau tới mau tới nắm lấy ta!"


Kwong Tổng: "...."


— — — — — —


Orm Kornnaphat khụ một tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn Kwong Tổng: "Kwong Tổng."


Kwong Tổng bình tĩnh nhìn nàng: "Ừ?"


Đôi mắt phiếm quang mang, tựa như thủy quang nhộn nhạo, thoáng chốc là có thể xuyên thấu phần mềm mại nhất của nhân tâm, Orm Kornnaphat hít sâu một hơi, tự cổ vũ bản thân, nàng cũng không thể yếu thế: "Chị là đang ghen sao?"


Sắc mặt Kwong Tổng khẽ biến, Orm Kornnaphat lại nghĩ đến phương xa, thế nào? Sao lại nhìn nàng như vậy? Nàng từ lúc sinh ra đã có khí thế công quân! Đây không phải nhất thời bán manh làm nũng là gạt bỏ được, năm ấy đại tuyết bay tán loạn, nương theo tiếng khóc to rõ, nàng ra đời, một đạo sĩ xuất hiện ở cửa nhà, Mae Koy mẹ nàng —


"Đúng vậy." Lời của Kwong Tổng cắt đứt mơ màng của Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat nhìn nàng: "A?"


Kwong Tổng nhíu mày, nhìn vào mắt Orm Kornnaphat: "Chị quả thật không thích bên cạnh em xuất hiện người thân mật cùng em." Giọng nói của nàng rất nghiêm túc, cực kỳ giống dáng vẻ lúc họp tổng kết ở công ty.


Từng ngụm lớn nuốt nước bọt, giọng nói của Orm Kornnaphat đều hư thoát: "Phải....phải không?"


Kwong Tổng gật đầu, nàng như là muốn nhìn thấu nội tâm Orm Kornnaphat: "Chị biết, thời gian trước là vấn đề của chị, làm cho em ủy khuất không vui."


Orm Kornnaphat bĩu môi, cúi thấp đầu xuống, Kwong Tổng vuốt tóc nàng, thân thể Orm Kornnaphat cứng đờ, toàn bộ da đầu đều giống như bị điện giật! Lẽ nào tay của Kwong Tổng còn có công năng đun nóng!


Giọng nói của Kwong Tổng chậm rãi ôn nhu: "Chị cũng không phải đang tránh né em, là có rất nhiều chuyện chưa sắp xếp xong, như vậy không công bằng đối với em, cũng không có trách nhiệm."


"Chị là nói Linda sao?" Orm Kornnaphat xoắn tay, Kwong Tổng nhìn nàng nở nụ cười: "Em rất lưu ý nàng?"


Orm Kornnaphat không hé răng, lưu ý? Nàng dĩ nhiên lưu ý, hôm qua thậm chí nàng còn nằm mơ thấy bản thân biến thân thành đạo sĩ đem hồ ly tinh Linda thu phục dưới trấn yêu tháp. Nhưng chuyện này bảo nàng làm sao nói ra miệng a?


"Nói chung, em cho chị một ít thời gian."


Kwong Tổng tổng kết, Orm Kornnaphat không nói chuyện, rốt cuộc Kwong Tổng vẫn không nói cho nàng biết là nguyên nhân gì. Kwong Tổng vỗ vỗ vai nàng: "Sao không nói lời nào?"


Orm Kornnaphat ngẩng đầu nhìn Kwong Tổng: "Thật ra cũng không phải em muốn bức chị.... Em cũng thích cảm giác chậm rãi, Kwong Tổng, chị không nên có áp lực, em là một người trưởng thành, có thể làm chủ tình cảm của bản thân, có quyết định gì cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của bản thân, không liên quan đến chị. Khụ... Dĩ nhiên, căn cơ để quyết định là xuất phát từ...." Orm Kornnaphat có chút xấu hổ, Kwong Tổng nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu.


"Chị chỉ là hy vọng chúng ta không nên xa lạ như vậy nữa .... Chúng ta bắt đầu từ bạn bè có thể chứ?" Những lời này của Orm Kornnaphat coi như là nói ra suy nghĩ trong lòng, Kwong Tổng gật đầu, nhìn thẳng vào nàng: "Orm, em là một cô gái có tình thương rất cao."


Hai người đang nói, Kwang mua xiên nướng trở về, hắn vừa vào nhà nhìn hai người ngồi gần như vậy có chút kỳ quái, lại nhìn một chút Kwong Tổng, nàng rất ôn nhu a, một chút cũng không giống dáng vẻ lãnh đạm đối với hắn, cổ quái hơn nữa chính là khuôn mặt Orm rất đỏ, trong nhà nhiệt độ vừa phải các nàng rốt cuộc đã làm cái gì?


"Đến đến đến, ăn đồ nướng."


Kwang hô bằng gọi hữu, Orm Kornnaphat đi hỗ trợ, nàng đã quen rồi, hầu hạ Kwong Tổng, Kwong Tổng vốn dĩ không thích ăn những thứ này, nhưng Orm Kornnaphat cho nàng, nàng đều ăn hết.


Ăn được một nửa, Kwang vỗ vỗ bụng, âm thầm nói với Orm Kornnaphat: "Tao còn mua quả thận lớn, sợ Kwong Tổng nhìn thấy mất mặt nên giấu trong túi ở bên cạnh, bổ thận khí, mày ăn không?"


Orm Kornnaphat vô cùng khinh bỉ nhìn hắn: "Vẫn là cho mày ăn đi."


Kwang hừ lạnh một tiếng: "Mày không hiểu đạo lý ăn gì bổ nấy sao? Đây đều là lão tổ tông truyền dạy."


Tay của Orm Kornnaphat đang muốn đi cầm thịt xuyên cũng dừng lại, nàng suy nghĩ một chút, đem năm cái chân gà bên trong đều đặt trước mặt mình.


Kwang cắn thận nướng kỳ quái nhìn nàng: "Mày cần bổ tay sao? Làm gì?"


Giọng nói của hắn không nhỏ, khiến cho Kwong Tổng chú ý, khuôn mặt Orm Kornnaphat thoáng chốc đỏ bừng, Kwong Tổng nhìn Orm Kornnaphat một chút, lại nhìn chân gà trước mặt nàng một chút, khóe môi kéo ra nụ cười chế nhạo.


"Tao phi, mày lập tức ăn của mày, không ai xem mày là người câm." Orm Kornnaphat một cước đá Kwang, Kwang ăn đau, hai người lại náo loạn một lúc, lúc gần mười hai giờ, pháo hoa bên ngoài càng ngày càng nhiều, Orm Kornnaphat nhìn Kwong Tổng: "Ăn no rồi, chúng ta đi xem pháo hoa?"


Kwong Tổng gật đầu, Orm Kornnaphat thay quần áo xong, nói với Kwang còn đang ăn: "Chúng ta xuống dưới lầu xem."


Kwang uống hơi nhiều: "Cẩn thận một chút a, hai đại mỹ nữ nửa đêm ra ngoài, có việc gọi anh đây, anh bảo vệ ngươi."


Orm Kornnaphat cho hắn một cái bạch nhãn, cảm giác Kwang hôm nay có chút khác thường, sợ là bị mấy lão mẹ sai sử tâm tình không tốt. Kwong Tổng mím môi nhìn Kwang , lúc xuống lầu, Kwong Tổng hỏi Orm: "Em và cậu ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau?"


"Đúng vậy." Orm Kornnaphat quay đầu nhìn Kwong Tổng: "Cẩn thận một chút a, có hơi tối."


Kwong Tổng có ý ám chỉ: "Cậu ta đối với em rất không tồi."


Orm Kornnaphat nghe hiểu: "Đúng vậy, chúng ta cùng nhau lớn lên, từ tiểu học đến đại học đều là học cùng một trường, giống như anh em."


Anh em? Kwong Tổng lắc đầu cười khẽ, có đôi khi Orm Kornnaphat khôn khéo không gì sánh được, có đôi khi lại chất phác đến đáng sợ, nàng là được rồi đục thủy tinh thể hay là bị tăng nhãn áp mà nhìn không ra sủng nịch cùng tình cảm trong mắt Kwang?

Cũng có thể không ai thấy được ngoài Kwong Tổng đâu ạ...


Đến khu Nam Uyển, đã có rất nhiều người tụ tập, sóng người đông đúc chen lấn, khói phá mù mịt, Orm Kornnaphat sợ Kwong Tổng đi lạc, quay đầu lại nắm lấy tay nàng.


Lúc bàn tay hơi lạnh đặt trong lòng bàn tay Orm Kornnaphat khẩn trương run nhè nhẹ, Kwong Tổng cảm giác được, nàng mỉm cười, chế trụ tay của Orm Kornnaphat.


Thì ra mười ngón đan vào nhau là cảm giác tuyệt vời như vậy a!


Miệng Orm Kornnaphat rộng thành miệng ếch, nàng đi vào dòng người, tuy rằng không phải lễ mừng năm mới chính thức nhưng người nhiều bầu không khí trong nháy mắt cũng náo nhiệt, đi đến giữa quảng trường, Orm Kornnaphat thấy pháo hoa xinh đẹp liền chỉ cho Kwong Tổng xem, trên mặt thủy chung Kwong Tổng có nụ cười nhàn nhạt, nàng vốn không thích chỗ nhiều người, nhưng nhìn Orm hài lòng, tâm tình của nàng cũng tốt hơn.


Orm Kornnaphat cảm thấy bản thân tựa hồ đang ở trong mộng cảnh, tuy rằng chỉ là nắm tay nhưng người trước mắt cười yếu ớt ẩn tình, mắt ngọc mày ngài, nàng nhìn thấy mà tim đập nhanh, đầu óc của nàng từ lâu đã bay lên theo pháo hoa.


Lúc gần mười hai giờ, rất nhiều người đem pháo hoa tập trung cùng một chỗ, muốn tạo một thịnh cảnh hoành tráng.


Orm Kornnaphat quay đầu nhìn Kwong Tổng, Kwong Tổng nhãn thần nhàn nhạt, nhưng mang theo mỉm cười, nàng cắn môi, thu đủ dũng khí đi đến phía sau Kwong Tổng nhẹ nhàng ôm lấy nàng.


Thân thể Kwong Tổng khẽ run lên, nàng nghiêng đầu nhìn Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat giải thích: "Bạn thân, em sợ chị lạnh."


Kwong Tổng nở nụ cười, vành tai khéo léo lại mẫn cảm đỏ lên, Orm Kornnaphat ôm chặt nàng, lúc pháo hoa nổ rộ khắp bầu trời, mọi người trên quảng trường hoan hô, nàng ở bên tai Kwong Tổng nhỏ giọng nói: "Em —rất — thích — chị —"


Giọng nói này Kwong Tổng nghe không được, Orm Kornnaphat an tâm nói xong cũng không khẩn trương, chờ người tán đi, Kwong Tổng kéo áo choàng, nhìn Orm Kornnaphat đang cúi đầu đá xác pháo: "Orm."


"Dạ?" Orm Kornnaphat ngẩng đầu nhìn nàng, mũi đông lạnh đến hồng hồng.


Kwong Tổng nhàn nhạt cười: "Lời vừa rồi, sau này lại nói cho chị nghe."


Orm Kornnaphat: "...!!!!!."


Kwong Tổng chị là quỷ hút máu sao?! Có thể đọc nhân tâm?!


* * * * *


Đã trải qua tối qua, tâm tình đi làm của Orm Kornnaphat cũng đã khác.


Nhất là sáng sớm ở phòng trà nước gặp được Kwong Tổng, Kwong Tổng nhìn nàng mỉm cười, Orm Kornnaphat trực tiếp há mồm cười thành gấu chó.


Trở lại chỗ ngồi, mở app chat, Orm Kornnaphat chăm chú hướng dì mẹ nhỏ lãnh giáo kinh nghiệm theo đuổi nữ nhân.


Orm lếch: Dì mẹ nhỏ, nói cho dì một tin tức tốt, con chuẩn bị theo đuổi Kwong Tổng của chúng ta.


Chồng tôi là Fahlada: Không phải con đã bắt đầu mấy tháng rồi sao? Hiện tại mới thừa nhận, mất mặt ghê wá.


Orm Kornnaphat hít sâu một hơi, dù sao cũng là cầu người, thái độ của nàng phải nhu hòa.


Orm lếch: Có kinh nghiệm gì để truyền thụ sao?


Chồng tôi là Fahlada: Con đợi một chút.


Rốt cuộc là dì mẹ nhỏ, vẫn sẽ quan tâm nàng. Orm Kornnaphat kiên trì đợi một phút đồng hồ, Chồng tôi là Fahlada gửi tới một tập tin nén, Orm Kornnaphat vội vã tải xuống rồi mở ra, sau khi nhìn tên các tập tin trong file nén nàng tức giận muốn đập vỡ máy vi tính.


— 《Tiểu Bạch Kiểm Dưỡng Thành Ký 》, 《 luận một tiểu bạch kiểm thành công làm sao dỗ dành tổng tài hài lòng 》, 《Tiểu Bạch Kiểm Thượng Vị Ký 》, 《Tiểu Bạch Kiểm Tam Thập Lục Thức 》


Bên dưới dì mẹ nhỏ ghi chú: Xin trọng điểm xem 《Tiểu Bạch Kiểm Tam Thập Lục Thức 》


Orm Kornnaphat: "....."


Nàng đã biết! Dì mẹ nhỏ năm đó vì để bắt gọn dì nhỏ nhất định đọc không ít thư tịch xấu xa!


Dì mẹ nhỏ rốt cuộc xem xem hảo thiếu nữ đóa hoa tương lai không nhiễm nước bùn của quốc gia trở thành cái gì rồi!


Còn có, nàng ngoại trừ khuôn mặt có hơi trắng ra thì có chỗ nào giống tiểu bạch kiểm!?


Nàng là nữ cường nhân tương lai a!


Cư nhiên cho nàng xem loại sách này!!


Một giờ sau, Tôn tỷ cầm tách cà phê đi đến bên cạnh Orm Kornnaphat huých nàng: "Orm, mày nhìn cái gì đây, chuyên chú như vậy nửa ngày không nhúc nhích, uống nước?"


Orm Kornnaphat đôi mắt chăm chú nhìn máy vi tính: "Đừng phiền tỷ, em đang đọc sách."


Tôn tỷ uống cà phê: "Tỷ không quấy rầy mày, chính là nhắc tỉnh mày, vừa rồi Kwong Tổng đứng sau lưng mày hơn mười phút, nhìn chằm chằm vào máy vi tính của mày, biểu tình đó cực kỳ giống lần đầu tiên mày học kinh tế học, nhưng lần này hẳn là tức giận hơn so với lần trước, khuôn mặt của nàng đều giận đến đỏ rồi."


Orm Kornnaphat: "....!"


Nhân sinh có cần tàn nhẫn như vậy hay không, Orm Kornnaphat bắt đầu run rẩy, vội vã đem 《Tiểu Bạch Kiểm Tam Thập Lục Thức 》 đóng lại.


Nàng nhìn vào phòng làm việc, chột dạ vô cùng, Kwong Tổng sẽ không hiểu sai mà tức giận đi.


Lúc tan tầm, Orm Kornnaphat khó có được chủ động ngồi vào trong xe của Kwong Tổng.


Kwong Tổng kỳ quái nhìn nàng: "Làm sao vậy?"


Orm Kornnaphat lắc đầu: "Không có việc gì, em biết bên hồ có một chỗ có thể đi xe đạp hai người, chúng ta đi thả lỏng một chút đi."


Kwong Tổng suy nghĩ một chút, muốn nói cái gì đó, Orm Kornnaphat vội vã nói: "Ngày mai nghỉ ngơi, hơn nữa em đã hỏi Carrie, ngày mai chị không có hành trình, không nên cứ ở nhà, người sẽ mọc lông."


Kwong Tổng nở nụ cười: "Chị chỉ là muốn thắt dây an toàn cho em."


Orm Kornnaphat: "...."


Xe chạy trên đường, Orm Kornnaphat thỉnh thoảng nhìn lén Kwong Tổng một cái, Kwong Tổng mạn bất kinh tâm nói: "Năng lực quan hệ xã hội của em rất mạnh, đã đánh vào nội bộ, không phải em không thích Carrie sao?"


Orm Kornnaphat nhỏ giọng nói thầm: "Nếu không phải vì chị thì em có thể không thích sao? Nàng cũng rất đẹp."


Kwong Tổng: "Nga?"


Orm Kornnaphat khụ một tiếng: "Được rồi, bất quá em là đem thời khóa biểu của Ratee cho nàng, nàng đã đem lịch trình của chị nói cho em biết."


Nhìn Kwong Tổng thay đổi sắc mặt, Orm Kornnaphat vội vã bổ đao: "Chị đừng trách nàng a, nếu không lần sau chúng ta không có cách nào vui vẻ chơi đùa nữa."


"Orm Kornnaphat." Kwong Tổng lên tiếng, Orm Kornnaphat bật người ngồi thẳng.


Kwong Tổng liếc mắt nhìn nàng: "Trước đây chị vẫn cho rằng em là một cô gái rất ngây thơ chất phác, nghĩ không ra em còn có thể như vậy, khiến chị nhìn với cặp mắt khác xưa."


Orm Kornnaphat cười theo: "Thay đổi cách nhìn thì thay đổi cách nhìn đi, thật ra Kwong Tổng, em vẫn cảm thấy ngây thơ chất phác từ này dùng trên người nữ hài 22 tuổi như em đặc biệt không thỏa đáng, đến tuổi này của chúng ta, thật sự không liên quan đến ngây thơ."


"Em ngụy biện trái lại rất giỏi."


"Hắc, người ta đã vì chị giảm thiểu số lần tưởng tượng rồi, chị tha thứ cho em đi."


"Em còn không biết xấu hổ nói đến tưởng tượng?"


"Em vẫn buồn bực thắc mắc, Kwong Tổng chị là thế nào biết em sắp muốn tưởng tượng?"


"Em xem qua đại thúc hèn mọn biến thái trong phim sao?"


"... Quên đi, xem như em không có hỏi."


Lúc xe chạy đến bên hồ ánh mặt trời vừa đến giữa sườn núi, chiếu vào trên người có vẻ lười biếng vô cùng thoải mái.


Orm Kornnaphat hoả tốc trả tiền thuê một chiếc xe đạp đôi, Kwong Tổng nhìn xe đạp này tràn đầy bất khả tư nghị.


"Đến a, không có việc gì không cần sợ, chị không cần đạp." Orm Kornnaphat nhìn ra sợ khó trong mắt Kwong Tổng, săn sóc vô cùng. Kwong Tổng lắc đầu: "Chị không biết đạp."


Orm Kornnaphat làm bộ thất vọng: "A? Em mong đợi cả ngày đây." Nội tâm của nàng đã sớm mừng như điên, không biết được đi, em sớm đã biết chị sẽ không biết đi xe đạp, không biết mới dễ làm việc!


Đến cuối cùng, Kwong Tổng nhìn Orm Kornnaphat dáng vẻ khổ sở nên vẫn ngồi lên xe, nàng có chút lo lắng: "Em chạy chậm một chút."


Orm Kornnaphat gật đầu: "Được rồi."


Một cước đạp xuống, chạy nhanh như gió...


Kwong Tổng kinh hô, sắc mặt đều thay đổi, hai tay như là tìm cứu mạng gắt gao ôm lấy Orm Kornnaphat.


Đón gió nhẹ, Orm Kornnaphat cười đến nhộn nhạo.


"Em là cố ý!"


Đến chỗ bình ổn, Kwong Tổng thở hổn hển nói, khuôn mặt trắng nõn đều đỏ lên, Orm Kornnaphat lắc đầu: "Em cũng không có, ai, chỉ trách chân này của em, không nghe lời."


Nhìn Orm Kornnaphat giả khuôn giả dạng đánh đùi mình một cái, Kwong Tổng tức giận nhéo lưng nàng.


Orm Kornnaphat đau đến nhe răng, Kwong Tổng hừ lạnh: "Chị phát hiện em thực sự là sói đội lốt cừu."


"Vậy chị cũng quá coi thường sói rồi."


Orm Kornnaphat bĩu môi, nghĩ không ra Kwong Tổng hạ thủ rất độc, sau này đây cũng là một chuyện phiền toái a.


"Ây, ngài còn biết cái gì nữa?" Kwong Tổng nhói mày, ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trên mặt đã có nụ cười. Orm Kornnaphat nói không sai, luôn ở nhà người sẽ mọc lông, ánh dương quang chiếu một lúc thể xác và tinh thần đều thoải mái.


"Em còn biết rất nhiều." Orm Kornnaphat chậm rãi cưỡi xe, hừ tiểu khúc.


Kwong Tổng an tâm ôm nàng, cảm thụ được ánh dương quang, ngửi hương sữa nhàn nhạt trên người nàng, tâm tình thư hoãn hạnh phúc.


"Giọng hát của em thật là dễ nghe."


Kwong Tổng nghe giọng hát của Orm Kornnaphat mà cảm thán, Orm Kornnaphat nhe răng: "Dĩ nhiên, em rất chuyên nghiệp, bất quá em không chỉ có giọng hát êm tai, thanh âm ở những phương diện khác cũng rất êm tai."


Khuôn mặt Kwong Tổng bật người đỏ bừng, dùng sức lực càng ác nhéo thắt lưng Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat đau nhức kêu to: "Làm gì? Chị lại nghĩ sai lệch có phải hay không? Em cái gì cũng chưa từng nói a!"


Kwong Tổng vẫn không buông tay, Orm Kornnaphat đau nhức vô cùng có kỹ xảo đem xe đạp nghiêng một cái, mắt thấy xe đạp sắp ngã, nàng lại vô cùng có kỹ xảo ghé vào trên người Kwong Tổng, chuyện trước đó đều dựa theo dự liệu của Orm Kornnaphat mà phát triển, rất đáng tiếc chính là nàng đánh giá thấp trọng lượng của xe đạp, xe đạp ngã trên người nàng, thiếu chút nữa đè nàng ói ra máu.


Kwong Tổng kinh hô muốn đi giúp Orm Kornnaphat đẩy xe đạp ra, nhưng Orm Kornnaphat lại ở trong kịch liệt đau đớn còn không quên đè hai tay Kwong Tổng xuống cỏ, nàng dùng ngữ khí nửa mệnh lệnh nói: "Chị đừng động."


Orm Kornnaphat chăm chú nhìn Kwong Tổng, Kwong Tổng nóng lòng có chút giật mình nhìn nàng, tóc dài mất trật tự, ánh mắt ngây thơ vô tri của Kwong Tổng khiến Orm Kornnaphat tâm động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com