Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

– Chương bảy: Nhân phẩm của trò cũng chẳng ra sao –

Khách sạn năm sao Vic, một trong số tài sản của Park gia, đôi tiểu dã uyên ương vừa tỉnh dậy trong một phòng đôi đã bị bắt quả tang. Vì sao bị bắt? Ấy là vì cô em đeo tai mèo là cháu ruột của lão già Park, em họ của Park Soyoung, năm nay mới mười sáu tuổi, tên gọi Park Hwayoung.

Hai người bọn họ vừa vào khách sạn đã bị theo dõi, thế nhưng vì sao tới sáng hôm sau mới ập đến bắt người, rốt cuộc là do tay chân báo cáo trễ hay lão già Park có ý đồ gì, chuyện ấy ai mà biết được.

Khi Ong Seongwu chạy đến nơi, đôi tiểu dã uyên ương tội nghiệp đã hục hục hặc hặc rửa mặt xong, xung quanh cả đám người xếp vòng, nhìn qua đã thấy có Park lão gia và Park Soyoung, cả Kang Daniel cũng đang ngồi trên sô pha, hắn vẫn mặc đồ tây đen như có người nói là để tang Ong Seongwu, tay xoay xoay cái bật lửa, không biết đang nghĩ ngợi gì.

Hwang Hyunjin dửng dưng ngồi dựa cửa sổ, chân bắt chéo, tuyền một bộ dạng "ngủ thì ngủ rồi làm gì nhau". Park Hwayoung thì cầm bấm móng tay tỉ mỉ chau chuốt bộ móng, còn đang khoác áo bông tắm, cả khe rãnh trước ngực cũng thấp thoáng lộ ra.

Ong Seongwu đẩy cửa vào, cả phòng đều quay lại nhìn hắn. Hắn cũng có vẻ ngạc nhiên, hào phóng vẫy tay: "Chào các đồng chí!"

Park đại lão đập bàn chát một tiếng, còn chưa kịp nói gì, Hwang Hyunjin đã đứng dậy vươn vai duỗi lưng: "Anh tới vừa đúng lúc, Ong Seongwu, mình về thôi."

Ông già Park rốt cuộc cũng gầm lên được mấy câu đã nghẹn hồi lâu trong họng: "... mày muốn đi đâu đây? Mày ngủ với cháu gái tao, còn muốn chơi rồi bỏ đó hả?"

"Cậu ngủ với con gái nhà người ta, còn tính chơi rồi bỏ đó hả?"

Vẫn một câu nói lại do chính miệng Ong Seongwu cùng lúc gào lên, khí thế kinh người không khác gì, nhưng lực sát thương đã nhân gấp đôi. Park lão gia không khỏi đánh mắt nhìn Ong Seongwu, hai con cáo già đều thầm giơ ngón cái với đối phương: Gã này, nói hay lắm!

Hwang Hyunjin hoảng hồn: "Ong Seongwu, anh không tính bắt tôi chịu trách nhiệm với cô ta chứ? Cô ta đâu phải con nít!"

Park Hwayoung đặt cái bấm móng tay xuống cạch một tiếng: "Ông già, ông không tính bắt tôi chịu trách nhiệm với thằng đó chứ? Nó là trai đấy nhé!"

Ong Seongwu đôn đáo chạy đến nơi, vừa cầm chén nước đưa lên miệng uống, nghe nói mấy câu đã phì một tiếng phun ra cả ngụm nước: "Hwang Hyunjin cậu lựa cũng không tệ, cô nhỏ này mặt mũi thân thế đều được lắm, người ta là thiên kim tiểu thư có chỗ nào không xứng với cậu nào, còn làm bộ nhăn nhó gì nữa?"

Park lão gia chỉ hận không thể nhào sang bóp cổ cháu gái mình: "Hồ đồ! Một đứa con gái trong sáng thanh bạch như thế, ăn nói nghe sao cho được hả? Giờ có bác làm chủ, gả mày cho cậu hai Hwang, chờ sau này không còn bác đây nữa, xem ai dám lấy mày!"

Tính tình Park Hwayoung rõ ràng lợi hại hơn chị họ cô ta, giờ chỉ cười lạnh một tiếng: "Thôi đi bác, bụng bác tính toán gì tự bác biết, việc gì phải chờ cháu chắt nói toẹt ra cho khó chịu? Trước mặt bao nhiêu người thế này bác làm mất mặt tôi vậy, coi chừng cái mặt mũi già lão của bác cũng không còn đâu!"

Lão già Park tức tối đến run cả người: "Mày mày mày..."

Park Soyoung vội lên tiếng nhỏ nhẹ đỡ lấy cha mình, lại đưa mắt liếc cô em họ: " Hwayoung, chúng ta cũng vì muốn tốt cho em thôi, em xem em kìa."

"Tốt cho em?" Park Hwayoung cười khinh thường, lại cầm bấm móng tay lên tỉa tót bộ móng đã hoàn hảo không chút trầy xước, "... vì ý đồ của chị ấy chị ạ! Ừ thì lấy nhau đấy rồi sao? Người ta có coi chị là bà chủ đường hoàng trong nhà không?

Nếu không có bác, chị sống chết đòi chồng, người ta thì cả cái vòng tay tín vật cũng không cho chị, xem chị có..."

Park đại lão điên người đập bàn: "Im mồm!"

Ong Seongwu đang đứng đối mặt với Hwang Hyunjin, xoay lưng về phía sô pha, đột nhiên lúc ấy hắn cảm giác được một luồng mắt cháy rực chiếu thẳng về phía mình, quả thực mãnh liệt đến muốn thiêu cháy người ta.

Ong Seongwu nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, đến khi mở mắt ra đã lại như chẳng có chuyện gì, hắn quay lại nói với Park lão gia: "Việc này vậy là quyết rồi, hôm nào đó bớt chút thời gian tôi sẽ bàn chi tiết chuyện đính hôn với lão gia hơn, ông nói trợ lý xếp cho tôi một cái hẹn đi, cứ nên bàn bạc cho kĩ một chút."

Park lão gia gật đầu nói: "Vậy nhà ta cũng không nói nhiều nữa, phiền cậu Seongwu vậy."

Ông ta vừa dứt lời hai giọng nói chẳng ăn nhập gì nhau đã đồng loạt vang lên: "Tôi không cần!"

"Tôi cũng không cần!"

Park lão gia quay sang cháu gái, trán đã muốn vằn gân xanh: "Ở đây không có chỗ cho mày nói!"

Ong Seongwu thở dài, vừa tính mở miệng, Hwang Hyunjin đã giành trước phủ đầu hắn: "Anh khỏi phải nói gì hết, tôi sẽ không lấy cô ta. Đừng nói là cô ta, dù có là tiên giáng trần tôi cũng không lấy!"

Ong Seongwu đột nhiên nghĩ mình cứ như vú em tận tình khuyên nhủ hết nước hết cái, giờ lại chạy theo dọn dẹp cho cậu ấm nhà này. Ý tưởng ấy khiến hắn cụt hứng thở dài, chán nản ỉu xìu lắc đầu: "Trễ rồi, giờ cậu nói gì cũng trễ rồi. Từ sau lên giường với ai nhớ lấy phải xem trước hai thứ, thứ nhất là chứng minh thư, thứ nhì

là giấy khám sức khỏe, sảy chân một lần là lưu hận nghìn thu, quay đầu nhìn lại đã hết trăm năm a!"

Lời này nghe ra có vẻ ý tứ dạt dào như máu lẫn nước mắt đúc rút được từ miệng người từng trải, nhưng xung quanh ai nấy đều im lìm, mặt mày xám xịt.

Hwang Hyunjin hừ lạnh một tiếng, đứng lên bỏ ra cửa, đương nhiên là chẳng thèm nhìn ai: "Đừng nói người họ Park, dù có là con nhà thị trưởng đến đây cũng vô ích. Lão tử còn trai trẻ, chẳng hơi đâu dây với đồ con gái hư hỏng ấy."

Ong Seongwu gằn từng tiếng qua kẽ răng: "Tôi có thể hỏi vì sao không hả cậu hai Hwang?"

Hwang Hyunjin quay phắt lại, trước mắt bao người, đột nhiên hắn mỉm cười xán lạn hại ai nấy đều hoang mang.

"... là vì." Hắn nhìn Ong Seongwu, chân thành sâu sắc, dịu dàng vô hạn, "... vì người tôi yêu, thật ra là anh a."

Phụt một tiếng ngụm nước trong miệng Ong Seongwu phì ra đất lần nữa, trong khi Park đại lão bị kích thích quá độ, hầu như huyết áp tăng vọt ngất xỉu tại chỗ.

Hai lão cáo già tiền bối trong giới, đấu đá nhau mấy năm ròng rã đến giờ, thật hiếm có dịp trong chớp mắt cùng nhất loạt sinh ra một loại ảo giác "đời này là mơ sao?"!

So ra Park Hwayoung tiểu thư lại trấn tĩnh hơn hẳn. Cô ta nhìn Hwang Hyunjin, lại nhìn qua Ong Seongwu, rốt cuộc soi mặt mình, đột nhiên lên cơn rầu rĩ: "Mình ấy vậy mà kém một gã đàn ông..."

Nói rồi ôm ngực, ánh mắt lại sáng lấp lóe: "... thật là, thật là... tàn khốc quá!"

Một tiếng cốp! vang lên như có vật gì bị quăng thô bạo xuống bàn, thì ra Kang Daniel đã ném văng cái bật lửa zippo kinh điển số lượng hạn chế, rồi hắn đột ngột đứng dậy, như định nói gì đó. Không gian trong căn phòng khách sạn năm sao xa xỉ thoáng chốc nặng như chì, nhưng cuối cùng hắn chỉ lạnh nhạt buông một câu: "Tôi đi trước."

Nói rồi liền cương quyết quay lưng, dẫn đầu đám tay chân bỏ đi, đóng sầm cánh cửa sau lưng.

Âm thanh nặng nề dường như phá toạc bầu không khí lúng túng bế tắc trong phòng, Park Soyoung thấy tiên sinh nhà cô ta đã bỏ về, cũng vội vàng đứng dậy, nói nhỏ với Park đại lão: "Ba à, con cũng về trước đây."

Park đại lão bình tĩnh gật đầu, cô ta nhanh chóng vơ lấy cái xắc tay tinh xảo rồi chạy vội ra ngoài.

Kang Daniel đã đứng trên bậc tam cấp chuẩn bị vào xe, lại thấy Ong Seongwu nghênh ngang bước ra đến cửa khách sạn, một tay cầm điếu thuốc một tay cào cào tóc, bộ dạng lớt phớt chẳng ra sao. Tóc tai hắn vốn đã không yên vị, cứ luôn lòa xòa trước trán, giờ còn bị hắn vò nắm thành ra càng thêm mất trật tự.

Kang Daniel đẩy cánh cửa xe, quay lại bước nhanh lên bậc thang. Đám tay chân vội vàng đuổi theo: "Kang tiên sinh..."

Kang Daniel nóng nảy khoát tay ngăn bọn họ lại, mấy gã thủ hạ đứng ngây tại chỗ, nhìn hắn bước hai ba bước lên, chụp lấy cổ tay bàn tay đang cầm thuốc của Ong Seongwu.

Ong Seongwu như thể giờ này mới để ý đến hắn, lười biếng dài giọng: "... ây da, không phải Kang lão đại đấy sao?"

Kang Daniel đứng cao hơn hạ mắt nhìn xuống hắn. Người đàn ông này luôn luôn kiệm lời nghiêm nghị, khi hắn đứng giữa gió đông lạnh lẽo thế này, thân hình cao lớn thẳng tắp trong bộ đồ tây đen tuyền gợi lên một cảm giác vô cùng cứng rắn, như thể ngọn núi đá sừng sững trước mặt, không thể lẩn tránh, càng không thể khước từ.

Ong Seongwu đưa mắt nhìn cổ tay mình: "Kang lão đại, có việc gì nhỉ?"

Kang Daniel nghe được giọng mình cất lên, vẫn lạnh lùng bình thản: "Vì sao lại đồng ý nhận con gái nhà họ Park?"

"A, việc ấy hả?" Ong Seongwu nhìn lại hắn, mặt mày rất chi vô tội, cứ như thật tình hắn đâu biết gì đâu, "... cưới hỏi là phương tiện củng cố quyền lực lẫn vốn liếng sống còn hữu hiệu nhất, điều ấy không phải tôi đã dạy anh rồi sao Kang Daniel?"

Kang Daniel nhận ra kỳ thực hắn căn bản không thể nói chuyện với Ong Seongwu. Mỗi một lần hắn cố gắng làm vậy, Ong Seongwu luôn có cách khiến hắn tức giận, khiêu khích hắn, thậm chí nhắm thẳng vào nơi đau đớn nhất, không thể đụng chạm nhất trong con người hắn, để rồi dễ dàng tóm gọn hắn trong tay.

Giống như rất lâu trước đây hắn cũng nói với Kang Daniel như vậy, cũng nguyên vẻ vô tội này, vô tội đến mức khiến người ta chỉ hận không thể bóp chết hắn ngay lập tức: "... Cưới a? chuyện tốt Kang Daniel, cưới xin là phương tiện củng cố quyền lực lẫn vốn liếng sống còn hữu hiệu nhất, chuyện ấy cũng phải chờ tôi dạy anh nữa sao?"

Lời lẽ cùng một khuôn, thậm chí cả giọng điệu, thái độ, bộ dạng nhạt nhẽo như có như không cũng vẫn như trước. Khi ấy Kang Daniel đã tin rằng mình sẽ không phải đau đớn lần nữa, ai biết được thời gian dài như vậy qua đi, hắn mới nhận ra nỗi đau còn có thể kinh khủng hơn trước nhiều.

"Huống gì Park Hwayoung cũng là mỹ nhân khó kiếm, thanh niên mà, chơi bời chút xíu cũng phải thôi, chỉ cần đính hôn rồi không gây ra chuyện lớn gì, mọi người cùng cho qua là ổn rồi."

Ong Seongwu đổi điếu thuốc qua tay kia, uể oải rít một hơi dài. Hai con ngươi Kang Daniel đã co rút lại, bên tai ong ong lùng bùng, hầu như không nghe được một âm thanh nào nữa.

Phải rồi, chính là bộ dạng này, thậm chí cả động tác hút thuốc, đuôi mày khóe mắt, một tia phóng túng khi phá lên cười... tất cả đều hệt như trước, giống như hắn đang tái hiện lại cảnh tượng ngày đó, ký ức ứ nghẹn không sao chống đỡ nổi lại bị thô bạo cào toác ra, buộc hắn phải nếm trải một lần nữa.

Lẽ nào là số phận?

Vết thương hết lần này tới lần khác trầy trụa trong tay gã đàn ông không tim không gan này, bất cứ lúc nào cũng hút cạn nhiệt lượng trong hắn, rồi vụt bùng lên thiêu hắn thành tro bụi, rốt cuộc chỉ để đổi lấy một ánh mắt lười biếng, một cái phất tay thản nhiên của hắn ta?

Khiến hắn thống khổ đến thế, khiến hắn tuyệt vọng đến thế...

... Nếu hắn ta chết đi...

... Nếu, kẻ đáng chết luôn khiến người ta đau thấu tim gan chết đi, không bao giờ còn tồn tại trên thế giới này nữa...

Kang Daniel vung tay lên, ngay trước khi chính hắn kịp ý thức được hành động của mình, hắn đã thô bạo giáng cho Ong Seongwu một cái tát.

Chát một tiếng, âm thanh vang lên như thể có vật gì vừa rớt vỡ tan trên mặt đất, Ong Seongwu ngã dúi ngay trước bậc tam cấp khách sạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com