Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 111-112

Chương 111 : Căn cứ nhỏ (1)

Edit: Pethuong

Beta: Sakura

Ở phía bên kia chân núi Đại Sơn có một đoàn người đang đi bộ họ vừa đi vừa phân tích vị trí.

Bạch Thất cầm trên tay tấm bản đồ , nhưng trên bản đồ không có nói chi tiết về ngọn núi này . Mà chỉ vẽ sơ một số con đường và thôn xóm thôi.

Bọn họ đành đi theo phương hướng của mặt trời mà phán đoán vị trí đóng quân của quân đội .

“Không có xe thật là không tốt ,chúng ta phải đi bộ .”

“Cậu nói nhảm vậy, trong đây cậu là người đi nhanh nhất.”

” Đội trưởng Hồ, tại sao anh luôn nhắm vào tôi ! ”

” Haha , ai kêu cậu đáng yêu , ai kêu tôi luôn tốt với cậu .”

Mặt trời dần dần ngã về phía tây , bóng của đoàn người kéo dài trên mặt đất .

Tuy nhiên , dù mọi người không có xe nhưng không một ai có ý kiến, tất cả đều là vật ngoài thân, miễn sao mọi người bên nhau không thiếu một ai là tốt rồi .

Mọi người vẫn hào hứng đi về phía trước , nhưng họ càng đi càng thấy nóng, càng đi càng thấy hoang vu …

Đi khoảng chừng hai tiếng nhưng vẫn không thấy có một bóng người nào .

Hồ Hạo Thiên dùng ống dòm nhin về phía trước , rồi nói với Lưu Binh : ” Cậu đi lên phía trước dò xét thử xem.”

Lưu Binh : ” Hồ đội, anh nhìn thấy cái gì à?”

Hồ Hạo Thiên buông ống dòm xuống: ” Tôi không nhìn thấy gì cả , nhưng trong lòng cảm thấy chút không ổn, nên mới nói cậu lên phía trước xem thử .”

Lưu Binh : “……”

Cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tay lãnh đạo đâu rồi !

Tuy nhiên đây là vấn đề chỗ ở qua đêm cho mọi người thì Lưu Bình rất tình nguyện chạy về phía trước .

Còn những người khác từ từ châm rãi đi về phía trước

Phan Hiểu Huyên bắt đầu dò xét trong không gian của mình một chút, rồi nói với mọi người : ” Ở đây tôi chỉ có hai cái lều, tất cả mọi thứ đều nằm trong xe hết rồi , nếu không tìm được chỗ ngủ , mọi người phải chen chúc với nhau thôi.”

Bây giờ nguyên đội có tới mười một người , mà chỉ có hai cái lều quả thật không đủ.

Dù chen nhau ngồi ,hay đứng.

Chen thế nào …

Cũng không đủ.

Hơn nữa bây giờ đang ở ngoài có Zombie chạy đầy đường, mặc dù có phòng bị như thế nào cũng không ổn.

Bạch Thất cầm bản đồ trên tay nhìn kĩ hơn : “Nếu chúng ta không đi sai phương hường , thì chắc sẽ có thôn xóm gần đây.”

La Tự Cường lấy tay che mắt nhìn lên mặt trời : ” Mọi người nói xem, có khả năng mặt trời mọc hướng tây lặn ở hướng đông không?”

Hồ Hạo Thiên rủa một tiếng nói  : ” Tiểu La , có phải cậu bị lây bệnh thần kinh của Lưu Binh rồi phải không ?”

La Tự Cường nhìn kim nam châm la bàn không ngừng chuyển động trên tay của Dư Vạn Lý : ” Tôi cảm thấy cái la bàn này không chính xác , cho nên không thể dùng vật này mà phán đoán được.”

Bạch Thất nói : ” Từ lúc tận thế , từ trường trên mặt đất quả thât mạnh lên rất nhiều lần , vì vậy có nhiều thiết bị hàng không đều không thể dùng được.”

Hồ Hạo Thiên  nói : ” Vậy làm sao bây giờ, đi ra ngoài dễ bị lạc đường vậy làm thợ săn tận thế kiểu gì đây.”

Bạch Thất khẳng định nói  : ” Nhưng mặt trời mọc hướng đông và lặn về phía tây sẽ không thay đổi.”

Tận thế ba năm kiếp trước mà anh cũng chưa nghe về sự chuyển hướng của trái đất.

” Chúng ta có nên tiếp tục đi về phía trước?”

” Có.”

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, đi được nửa giờ , Lưu Bình cũng quay trở về .

Khi thấy cậu quay trở về ,mọi người đều nhất trí cảm nhận phương hướng của cậu ta khá tôt, quả nhiên rất hợp với dị năng hệ Tốc độ .

“Phía trước có ánh đèn, chắc có người ở, giống như là một căn cứ nhỏ .” Lưu Bình vừa thở hỗn hền vừa nói, miệng uống ngụm nước lớn .

Mọi người liếc nhìn nhau .

Hồ Hạo Thiên kỳ quái nói : ” Nơi này có căn cứ ?”

Phan Đại Vĩ cũng ngạc nhiên nói:”Nếu có căn cứ thì tại sao không tham gia vào nhiệm vụ nhà máy hạt nhân ?”

Mọi người suy đoán mãi không ra.

Bạch Thất nói : ” Chúng ta đi nhìn thử thì biết.”

Mọi người đều gật đầu .

Sau đó mọi người đều đi theo sau Lưu Bình.

Quản chi nó là căn cứ hay là thôn Zombie , chỉ cần có chỗ qua đêm là được ..tất cả đều tốt hơn là phải qua đêm ở nơi này .

Đi theo Lưu Bình khoảng một giờ , đến khi trời hoàn toàn tối hẳn thì mọi người mới tới được nơi mà Lưu Bình gọi là “căn cứ” .

Một thôn xóm nghèo nàn được bao quanh bởi nhiều xe cũ và phụ tùng ô tô , lều vãi cũ nát , thậm trí còn có vài tấm ván gỗ hư dựng tạm thành căn cứ ,

Trên gò đất bên cạnh đống lều .Có thiếu niên gầy gò đang đứng ở đó.

Trông thấy Bạch Thất cùng mọi người đi tới ,nó nhanh chóng nhảy khỏi gò đất rồi chạy về phía trong .

Mọi ngươi quay lai nhìn nhau.

Nhóm mình vừa mới tới mà, vì sao đối phương lại không quan tâm mà ngược lai chay đi ?

Nhưng Bạch Thất biết nó chay đi thông báo cho người phụ trách ở đây.

Kiếp trước anh thường qua lại mấy căn cứ nhỏ kiểu này thậm chí cả mấy kiểu trại tập trung cho nên anh khá quen thuộc kiểu quy cũ này.

Cho dù ở căn cứu nào cuungx đều phải giao nộp phí tiến vào, đây cũng là lí do tại sao anh bảo Đường Nhược lấy thi thể con chuột ra.

Nếu muốn qua đêm ở nơi này thì những vật nàyđược sử dụng như tiền tệ .

Quả nhiên chỉ trong chốc lát đứa bé mang theo người đàn ông trung niên vạm vỡ.

Người trung niên đánh giá mọi người một phen, cũng không hỏi họ từ đâu tới mà chỉ nói : “Mười một người ,tổng cộng mười tám cân thịt.”

Mọi người đang còn mơ hồ thì đã thấy  Bạch Thất lấy balo xuống ,từ bên trong lấy ra gói to đưa cho họ , nói : ” Một ngôi nhà dân .”

Người trung niên nhìn nhìn phía trong , ước lượng sức nặng gói đồ rồi nói : ” Vào đi.”

Bạch Thất ôm Đường Nhược đi theo sau người trung niên.

Thấy thế mọi người đều đi theo .

Ban đầu chỉ là ngôi làng nhỏ  tầm khoảng hai mươi hộ dân, tất cả nhà đều được xây bằng đá .Nhưng sau này thêm người nên đành phải chồng rơm rạ thành nhà mà ở .

Trên đường thấy nhiều người đang ngồi rửa một số rễ cây không biết tên đào được ở phía ngoài.

Nước đã đục không thấy đáy , sau tẩy rửa xong họ lại lấy nước lọc lại rồi lấy nước nấu rễ cây .

Tận thế chưa tới ba tháng.

Người nơi này đã thành bộ dáng như thế này.

Mọi người cùng nhau đi tới , tựa hồ đi vào nơi hoàn toàn xa lạ khác với thế giới họ.

Trước kia cuộc sống của bọn họ và nơi này đều khác nhau quá xa.

Người đàn ông trung niên làm như không thấy bọn họ nhìn xung quanh ,mà trưc tiếp mang họ tới một căn nhà bình thường : ” Đêm các người ở lại đây .”

Sau khi đàn ông trung niên đi thì Hồ Hạo Thiện đi quanh đánh giá căn nhà .

Ngôi nhà trệt làm từ đá , bên ngoài có một sân nhỏ  bên trong có hai gian phòng..

Trong nhà hoàn toàn không có gì , mỗi phòng chỉ có một cái giường.

Nhưng dù sao như vậy cũng tốt hơn là ngủ ở những ngôi nhà rơm bên ngoài .

Sau khi Hồ Hạo Thiên trở về , mọi người nghi hoặc hỏi Bach Thất : ” Vừa rồi cậu đưa cái gì thế .”

” Thi thể của con chuột .” Bạch Thất ôm Đường Nhươc ngồi lên cái giường duy nhất trong phòng.

Mọi người nhớ tới một ít thịt vụn trong đường cống ngầm thì lập tức hiểu ra.

” Họ ăn mấy con chuột kia?”

” Đúng .”

“ Mấy con chuột bị biền dị mà, thịt của nó không bị nhiễm virut sao.” Lưu Binh hỏi.

Chương 112: Gác Đêm

Bạch Thất : “ Chúng ta cũng biến dị , cho nên chúng ta không bị trúng độc.”

Lưu Binh :” …”

Nghĩ  ngược lại , quả thật đúng như vậy …

Bọn họ đều có dị năng , dị năng còn thể lên cấp nên cũng không khác gì biến dị cả.

Bọn họ cũng không định ở lâu dài, cho nên bọn họ đi ngủ sớm rồi dậy sớm , đi tìm Vệ Lam sau đó cùng tụ hợp với quân đội .

Bạch Thất mang theo Đường Nhược ra ngoài sân ngủ.

Vấn đề này làm Hồ Hạo Thiên khó hiểu :” Vợ chồng cậu da thịt mềm mại ra ngoài ngủ cho muỗi cắn à ?”

“Uh .” Bạch Thất .” Nhớ phải trả phí bảo vệ.”

Lưu Binh ngồi xổm xuống giúp đỡ Bạch Thất dựng lều ,cậu nhìn người trong thôn này , luôn khó hiểu : “Vì sao bọn họ không nương nhờ vào quân đội.”

Bạch Thất bên cạnh đáp : “ Bọn họ đều cho rằng nếu đi ra ngoài còn chưa kịp tới chỗ quân đội thì đã chết trong tay bọn Zombie rồi.”

“Nhưng cứ thế này , bọn họ chống đỡ được bao lâu đây?” Đường Nhược thắc mắc  , cứ như thế này bọn họ chống đỡ đươc bao lâu , một tháng hay một năm?

Bạch Thất nói  : “ Mỗi người đều có cách sinh tồn riêng của họ, nhiều người nghĩ rằng cách này quả thật không tốt ,nhưng đối với bọn họ đó là cách tốt nhất rồi .”

Mọi người gật đầu đều hiểu.

Như xã hội trước kia của cô, đại khái người có tiền không hiểu những người nghèọ hai bàn tay trắng còn đẻ lắm con, những người nghèo họ càng không hiểu tại sao những người làm quan đều có công việc thu nhập ổn định lại còn đi tham nhũng.

Bọn họ sống những nơi khác nhau thì nhận nền giáo dục khác nhau , tuổi thơ họ không giống nhau  nên có khái niệm về cuộc sống và mọi thứ đều không giống nhau.

Bạch Thất lại nói tiếp : “ Không phải tất cả căn cứ nào cũng sẽ thu nhận người ,lực lượng không đủ ,tài nguyên thì có hạn, vì vậy xã hội đang tiến hành đào thải lần nữa.”

Đường Nhược nói : “ Vậy cho nên khi muốn vào căn cứ thì nhất đinh phải nộp phí theo quy định ?”

“Đúng.”

Cho dù quy định này đúng hay sai thì bọn họ cũng không thể nói gì.

Không thể nói bọn hắn làm sai . Tất cả đều do thời thế bắt buộc.

Đến khi chỉ còn lại hai người , Đường Nhược dựa vào ngực Bạch Thất hỏi : “ Tại sao chúng ta phải canh giữ ở đây, tối nay sẽ xảy ra chuyện gì sao ?”

Bạch Thất vuốt mặt cô nói  “ Trong thôn này toàn là người nghèo khó , mà chúng ta ai ai cũng đeo balo , bọn họ sẽ nghĩ chúng ta là người giàu có , chúng ta không thể không phòng bị được.”

Bạch Thất hôn lên trán cô nói  : “ Ngủ đi , bằng không tối nay ồn ào , em không có thời gian nghỉ ngơi .”

Đường Nhược : “ Anh cũng ngủ đi , em có tinh thần lực , cho dù ngủ em vẫn cảm thấy được .”

“ Ừm. “ Bạch Thất vẫn tiếp tục ôm cô nói : “ Tiểu Nhược , cho dù có xảy ra chuyện máu tanh gì , em không cần sợ hãi .”

Đường Nhược ngừng một chút , rồi nhẹ nhàng đáp : “ Vâng .”

Chim có thể vì thức ăn mà chết .

Chim có thể vì thức ăn làm bất kì điều gì , huống chi là con người vì thức ăn họ quả thật sẽ liều mạng .

Đường Nhược nhắm mặt lại ,dựa vào ngực Bạch Thất.

Xuyên tới này cô gặp được Bạch Thất , khiến cô rất cao hứng .

Quả thật cô không thích cái thế giới lạnh lùng máu tanh này chút nào.

Nhưng  chuyện trên đời đều không chiều theo lòng người  , nếu cho cô lựa chọn thì cô vẫn muốn đến nơi này , gặp được Bạch Thất , sau đó cùng anh sống thật tốt.

Ngủ thẳng tới hai giờ sáng , Đường Nhược nghe một ít tiếng động .

“ Anh Thủy , nhìn bọn họ gọn gàng sạch sẽ , dường như bọn họ rất lợi hại , chúng ta làm như vậy  không có vấn đề gì sao ?”

“ Không có vần đề gì đâu, bọn họ đã ngủ sâu rồi , chỉ cần đi qua cho họ một dao là được …”

“ Tôi , chúng ta chỉ cần cầm balo đi là đươc rồi .. tại sao phải giết người .”
“ Làm như  vậy để bọn họ không khai bí mật của chúng ta ra !”

Không lâu sau , Bạch Thất mở mắt ra , rồi nhìn Đường Nhược hôn lên môi cô : “ Không cần phải sợ .”

Đường Nhược gật đầu.

Bạch Thất ôm Đường Nhược ngồi dậy , chờ bọn người kia tới ,

Từng bước từng bước , hai người kia dần tiến gần hơn .

Bach Thất ngưng tụ băng tinh trên tay tùy thời bắn ra , nhưng ở bên ngoài người đàn ông đột nhiên “ah” một tiếng .

Chỉ thấy hai người kia bị che miệng , rồi bị kéo đi.

Đường Nhược nhìn Bạch Thất , Bạch Thất nghiêng đầu lắng nghe một lát rồi thu băng tinh trong tay lại .

Đường Nhược lập tức phóng tinh thần lực xem bọn họ xảy ra chuyện gì .

Người kéo bọn hắn  không ai khác chính là người đàn ông trung niên đã đưa bọn họ vào trong thôn .

Ông ta rất nhanh kéo hai người nọ ra cửa thôn .

“ Bộp “ , người trung niên ném bọn họ xuống rồi cho bọn họ một cái tát  : “ Hơn nửa đêm các người không ngủ , đang làm gì đó .”

“ Nguyên …anh Nguyên … chúng ta chỉ muốn …”

Người đàn ông trung niên lại tát bọn họ rồi nói : “ Nghĩ cũng đừng nghĩ tới , đều cút về ngủ cho tao , về sau còn làm chuyện như thế này , tao sẽ chặt hết tay chúng mày đi.”

“ Nhưng mà … những người kia … đều từ bên ngoài tới chắc chắn có rất nhiều thứ , hôm nay chúng ta đã không có cái gì ăn rồi , những vỏ cây rễ cây chúng ta đào lên đều hư hết rồi , nếu cứ như vậy chúng ta sẽ chết đói mất !” Anh Thủy ôm mặt tranh thủ cơ hội giải thích , nếu trưởng thôn tham gia thì càng tốt . “…”Hơn nữa bây giờ là nửa đêm , mọi người sẽ không biết…”

Người đàn ông trung niên nghe xong lời này thì cầm lấy con dao trong tay anh Thủy ra đâm vào cánh tay hắn nói  : “ Tao – Trương Hồng Nguyên tuy không đọc nhiều sách vở  nhưng cũng biết cái gì gọi là thỏa thuận , tao đã thu thịt của bọn nó , nên phải bảo đảm cho họ! Nếu như mày có năng lực  thì cũng đừng làm gì trên địa bàn của tao , chờ bọn họ ra khỏi thôn này  thì bọn mày muốn chém giết cướp đồ vật gì đều được .” Nói xong nhanh tay rút con dao ném xuống chân anh Thủy

Anh Thủy nghe thấy vậy ôm lấy cánh tay đau đớn run rẩy  …  lúc Trương Hồng Nguyên dùng dao đâm vào cánh tay hắn , thì có người phía sau bịt miệng hắn , cho dù đau đến chân run rẩy  nhưng hắn không thể phát ra tiếng nào .

“Giam bọn họ lại .” Trương Hồng Nguyên nói xong thì xoay người đi về phòng của  mình.

Đường Nhược nói tất cả mọi chuyện cho Bạch Thất nghe .

Ánh mắt Bạch Nhất khẽ động , ôm lấy cô mà nói  : “ Không cần chúng ta động thủ , vậy chúng ta tiếp tục ngủ .”

“ Vâng.” Đường Nhược cảm thán người đàn ông trung niên một cái , tiếp tục dựa vào người Bạch Thất ngủ .

Bởi vì buổi tối cô thường rất bận rộn , trong không gian hoa quả đều đã chín hết, lúc trước cô ngủ gần tiến sĩ Tào nên cô không có tiến vào , thời gian khác cô đều vào không gian thu hoạch , còn phải múc nước tích trữ để  mai này có mà dùng, bởi vì cô cung cấp mước cho cả đoàn xe  cho nên mỗi ngày cô phải tích nước rất nhiều.

Nhưng cũng may gần đây tinh thần lực cô tiến bộ rất nhanh , cho nên làm việc này không tốn nhiều công sức .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com