Chương 343-344
Chương 343: Bởi vì chị tốt
Edit: Nayuki
Beta: Sakura
“Cho tôi một cơ hội đi, Hiểu Huyên.” Điền Hải vẫn cố chấp muốn có được câu trả lời. Cậu ta hiền lành chất phác, không giống như Bạch Thất, nhìn sắc mặt người ta mà đoán suy nghĩ rồi quấn quýt lấy, đối với chuyện tình cảm cậu muốn có câu trả lời rõ ràng mới dám bắt đầu.
Có lẽ do ánh mắt cậu quá tha thiết, cũng có thể do gió hiu hiu lay động lòng người, Phan Hiểu Huyên quên hết tất cả, ngay thời khắc này, lần đầu tiên cẩn thận quan sát khuôn mặt của một chàng trai.
Mũi dọc dừa, trán rộng, mắt sáng, khuôn mặt sạch sẽ gọn gàng, cực kỳ cân đối ưa nhìn.
Ngay cả dáng người cũng cao, cao hơn cô nửa cái đầu rất xứng đôi.
Khi Phan Hiểu Huyên nhìn cậu như vậy, trong đầu Điền Hải xuất hiện một câu nói: hôn đi, hôn đi…
Nhưng lần đầu đã mất lý trí, nếu bây giờ lại làm vậy…
Phan Hiểu Huyên ngơ ngác hỏi lại: “Tại sao lại yêu chị?”
“Bởi vì chị tốt…”
“Tốt như thế nào?”
“Cái gì cũng tốt, tất cả những gì liên quan đến chị tôi đều thích.”
Phan Hiểu Huyên nghiêng đầu nói: “Đi xem so tài trước rồi nói sau.”
“Nếu tôi thắng, chị sẽ đồng ý yêu cầu của tôi chứ?”
Nói câu này xong, Phan Hiểu Huyên nhớ lại mình vừa tính nói gì với cậu ta: “Diệp Thành Luân rất mạnh, cậu đánh với anh ta có chắc thắng không? Vừa rồi anh ta ra tay dùng băng tinh độc ác lắm, không phải đến lúc đó bị anh ta chọc chết mất tiêu ha?”
Điền Hải thấy ánh mắt quan tâm của cô, bật cười lộ cả hàm răng: “Nếu như chiêu cuối cùng anh ta phóng ra được dị năng cấp tám thì đúng, còn không thì đánh anh ta không có vấn đề gì đâu.”
“Vậy thì tốt rồi.” Phan Hiểu Huyên gật đầu, mới để ý thấy cơ thể hai người đã sát rạt một chỗ. “…”
Phan Hiểu Huyên vội xoay lưng tạo một khoảng cách an toàn ở giữa: “Chúng ta ra thôi, thời gian so đấu đến rồi.”
“Nếu như tôi thắng…” Cái người này vẫn còn chưa chịu dừng lại.
Phan Hiểu Huyên nổi giận: “Cậu, cái đồ ngốc này!”
Mới rồi còn biết xài chiêu “bá vương ngạnh thượng cung” (ngang ngược bá đạo, thích làm theo ý mình) hôn môi mình, vậy mà giờ lại cứ nước đôi là sao!
Nói xong, bản thân cô cũng bừng lửa giận.
Một cô gái không có thái độ cự tuyệt rõ ràng, thực ra cũng là đang do dự. Chỉ có điều, Điền Hải thật sự không biết.
Đường Nhược ngồi ở phòng hai người, thấy hai người kia một thì sắc mặt đỏ bừng, một thì dáng vẻ u sầu, liền nháy mắt với Dương Lê.
Dương Lê nhìn hai người, làm động tác nhắc Đường Nhược an tâm.
Bởi vậy Đường Nhược cũng đi an ủi cậu em trai đang rầu rĩ của mình.
“A Hải, chút nữa lên đài có chắc chắn không? Nếu như em bảo so tài tốt ở chỗ có thể thăng cấp dị năng, đó chính là quá trình, không cần tự gây áp lực quá, cứ bảo vệ bản thân thật tốt là được.”
Điền Hải nghe Đường Nhược nói vậy cũng tạm quên buồn, gật đầu với cô: “Vâng chị, em hiểu mà, anh Bạch thường luận bàn với em, nên em cũng khá quen với dị năng hệ Băng ạ.”
Trong đoàn đội này chỉ có cậu ta là có thể đỡ được mấy chiêu của Bạch Thất, cho nên những lời này không phải là tự cao, đối với hệ Băng có khi cậu ta cũng làm được thầy giáo sơ cấp rồi.
“Vậy thì tốt…” Đường Nhược thực sự an tâm.
Chỉ một lúc sau, một tiếng chuông chính thức gõ vang.
Điền Hải cởi áo khoác, để ở chỗ Đường Nhược, cuối cùng, cô lại đưa cho Phan Hiểu Huyên: “Hiểu Huyên, cầm dùm mình một chút, bọn mình sẽ quay lại.”
Phan Hiểu Huyên có cảm giác bản thân đang có biểu cảm vô cùng thê thảm khi cầm quần áo.
Bình thường thì chẳng sao cả, nhưng mà, bây giờ là thời gian vừa mới được tỏ tình xong nha.
Giống như một cặp yêu nhau khi còn học đại học, bạn gái xem bạn trai chơi bóng rổ, ngồi đó giữ quần áo, rồi chuẩn bị nước uống khăn lau…
Cho nên, thật sự, thật sự, rất là ngượng ngùng đó!
Điền Hải đi rồi, Đường Nhược và Dương Lê quay đầu tò mò.
“Sao vậy, tiểu Điền làm gì em thế? Sao tự nhiên xấu hổ đến mức này.”
“Cậu em của mình rất tốt nhé, cậu có thể dựa vào nó được đấy.”
Hai người hai bên thay nhau tấn công, tiếng nói không ngừng.
Ba người đã cùng trải qua nhiều thứ như vậy, tất cả đều là bạn thân, thân đến mức đó rồi, thì tâm sự chuyện tình cảm với nhau cũng là điều bình thường.
Phan Hiểu Huyên thẹn thùng, cuối cùng đậu đen rau muống gì cũng đều khai ra tuốt luốt.
Điền Hải rất tốt, bản thân cô cũng không cảm thấy cậu ta có gì mà không xứng với mình, mới rồi khi được tỏ tình bầu không khí không được tốt lắm, sau đó một chút đã không còn cảm giác ấy nữa.
“Cho nên… mình cảm thấy, cảm thấy, mình với cậu ấy có thể vì tình yêu mà thăng hoa, nhưng còn thiếu chút gì đó…” Cuối cùng Phan Hiểu Huyên chốt lại.
Nghe xong, hai người nhìn nhau, về mặt này, kiến thức Dương Lê uyên bác hơn hẳn: “Ý của em là, không phải em không thích tiểu Điền, mà chỉ là vì cậu ta đối với em chưa đủ bá đạo, chưa đủ vô lại đó hả?”
Phan Hiểu Huyên: “…”
Là ý này hả?!
Làm sao mà bản thân tả chính mình thành cái mạng thích bị ngược đãi rồi?!
Dương Lê bảo: “Đúng rồi, nếu như lúc nãy em sắp ngã xuống, cậu ta ôm lấy em, xong lại hôn một cái, vậy là bầu không khí sẽ khác hẳn trước kia phải không?”
Lúc Dương Lê nói mấy lời này,không hề có chút ngại ngần nào cả, thái độ nghiêm túc như đang xử lý việc chung.
Bởi vậy mà Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược vô cùng bội phục.
Chị Dương à, cho dù chị từng làm ở bộ phận PR, cho dù đội trưởng Hồ chẳng để tâm thể diện vào thời tận thế này, thì chị cũng không đến nỗi giống ổng mà cho rằng con gái nhà người ta không còn thẹn thùng đấy chứ!
Có điều, lời của Dương Lê lại làm cho Pha Hiểu Huyên có suy nghĩ khác.
Cô cầm áo khoác của Điền Hải, lại nhìn đến nơi hai người kia đang đánh nhau, có chút suy nghĩ.
Khi các cô nói chuyện, hai người kia không ngừng thăm dò nhau, cũng chính thức quyết đấu bây giờ.
Ngay lúc nghỉ ngơi giữa trận Diệp Thành Luân đã có tư liệu về Điền Hải, biết được cậu ta thuộc đội Tùy Tiện, ở chung biệt thự và gọi anh em với Bạch Thất, có điều bình thường cậu ta rất ít khi xuất hiện, dường như không có cảm giác tồn tại bao nhiêu, tư liệu về dị năng chỉ vẻn vẹn hai chữ hệ Lôi là hết.
Cứ tưởng tuổi trẻ nên tính tình không ổn định, cho dù có dị năng cũng chẳng luyện được đến đâu, ai dè đến lúc thăm dò mới biết dị năng cậu ta cực mạnh.
Nếu như trong đội Tùy Tiện thì Bạch Thất đã mạnh hơn mình?
Vậy thì có luyện thêm hai tháng nữa cũng chẳng phải đối thủ!
Cho nên bây giờ phải đánh thắng được cậu thiếu niên này!
Diệp Thành Luân nghĩ thế, xòe tay ra kéo dài thành một thanh kiếm băng.
Chiêu này làm cho thủ hạ bên cạnh xúc động.
Cậu Diệp khi so tài với người khác rất ít khi dùng vũ khí.
Trường kiếm xuất hiện, âm thanh như rồng ngâm, thế kiếm kỳ dị vung về phía Điền Hải.
Điền Hải hồn nhiên không hề sợ, lách người vụt qua, tránh được đòn đánh của đối thủ, tay phải ném một quả cầu sét ngăn lại công kích đó.
Diệp Thành Luân lại cầm kiếm chém tạo thành một luồng kình khí, bóng kiếm ánh lên như cầu vồng.
Bên người Điền Hải điện tím nhấp nháy bảo vệ những chỗ hiểm toàn thân làm cho luồng kình khí kia bị đánh tan.
Chương 344: Quả nhiên danh bất hư truyền.
Bây giờ, mọi người ở đây đều nhìn rõ dị năng của Điền Hải không hề kém chút nào!
Chỗ đám người đặt cược vào Điền Hải thở phào, vì đều đặt cược Điền Hải nên kích động đứng dậy cổ vũ cậu ta.
“Chàng trai, việc đổi đời của tôi nhờ cả vào cậu dấy!”
“Vợ của tôi vốn dĩ phải nhờ vào cậu rồi!”
“Cố lên! Cho ta ôm chút lời về nào!”
Trong lúc ánh chớp bóng kiếm, chớp điện thì cuồn cuộn, ánh kiếm lại lạnh tới thấu xương, anh tới tôi đi, đấu vô cùng kịch liệt.
“Thắng chẳng khó chút nào, A Hải còn chưa dùng hết sức nữa.” Lưu Binh vừa nhìn vừa nói, còn nhàn hạ cầm đậu phộng vừa bóc vừa ăn.
“Umh, thắng là cái chắc rồi.” Dĩ nhiên Đường Nhược cũng nhìn rõ, hiện tại cậu em mình còn chưa dùng đến gậy sét, chỉ dùng cầu sét đơn giản nhất để đánh mà thôi.”
Phan Hiểu Huyên vốn đang rất căng thẳng cầm quần áo của Điền Hải, cũng vì nghe hai câu này mà bình tĩnh được một chút.
Sau đó, cô tự nhiên nhìn xuống, thấy mình nắm chặt áo khoác của Điền Hải đến nhăn nhúm.
Bộ đồ này trước tận thế là hàng hiệu, bây giờ tận thế rồi, hàng hiệu so với quần áo khác lại càng đắt hơn nữa.
Vì vậy đặt quần áo lên đùi vuốt phẳng.
Trên bộ đồ có mùi sữa tắm nhàn nhạt, như lan như xạ, thấm vào trong lòng làm Phan Hiểu Huyên nhớ lại cảnh cái người nào đó vừa mới ôm mình xong.
Thực lòng mà nói, mùi trên người Điền Hải rất dễ chịu…
Rõ ràng Diệp Thành Luân có học qua kiếm đạo, kiếm nào cũng tàn nhẫn chặn hết đường lui.
Cả hai người đều giống nhau, tăng dị năng dựa trên việc đánh Zombie.
Nhưng Điền Hải dù sao cũng được dùng nước trong không gian đến mấy tháng, ngay cả dị năng giả hoang dã cũng bằng, vậy sao được?
Chiêu thức của Diệp Thành Luân càng ngày càng hiểm ác, Điền Hải thả ra cầu sét, giẫm lên cầu để bay lên trời, cả người điện tím lập lòe, nhìn vô cùng hào hoa chói sáng!
Cậu ta “bay” một phát không ngừng làm cho Diệp Thành Luân sợ hãi, những người khác quanh đây cũng hết sức giật mình.
Từ hai tháng trước trong căn cứ đã xôn xao việc nữ thần dẫm cầu nước và một chàng trai dẫm lên sen băng để bay lên tường thành, đến giờ đã là người thứ ba có thể dùng dị năng “bay” lên rồi!
Hóa ra hệ Lôi cũng có thể dẫm lên được.
Cứ như vậy, thì hẳn là những người có dị năng cũng có thể làm cho bản thân mình bay được!
“A Hải cũng bay được!” Lưu Binh ngạc nhiên đến rơi cả đậu phộng.
“Tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy…” Phan Hiểu Huyên kinh ngạc nói.
Đường Nhược rất vui: “Nhìn tư thế này, chắc đã tập luyện được vài ngày rồi, thăng lên cấp ba cũng được hơn tháng, để thể hiện cho ai đó nhìn nên mới trốn đi luyện đây mà, có điều…” Nói xong, cô quay lại nhìn Phan Hiểu Huyên, “Hiện tại đúng là để thể hiện cho ai đó xem, lại còn vì người ta mà khiêu chiến với tình địch nữa cơ.”
“Tiểu Nhược!” mặt Phan Hiểu Huyên đỏ bừng.
Nhìn kỹ cách Điền Hải dẫm cầu sẽ thấy khác hẳn Bạch Thất với Đường Nhược.
Vốn dĩ dị năng của cậu ta không phải thực thể, sét vốn là hư thể nên để dẫm được lên nó cậu ta đã suy nghĩ rất lâu, còn đi hỏi Bạch Thất nữa.
Cuối cùng sau khi thử nghiệm nhiều lần, dùng cầu sét bao bọc toàn bộ cơ thể mình, để cho xung quanh hình thành chân không, làm giảm trọng lực. Sau đó ngưng tụ cầu sét ở dưới chân thật nặng mới miễn cưỡng nhảy lên được.
Đương nhiên tập luyện mãi, giờ mới có thể bay lên cao tầm 10 mét, chỉ cần tập luyện gấp rút, làm cho dị năng mạnh hơn nữa, như vậy thì cũng có thể bay cao hơn 10 mét giống Bạch Thất rồi.
Khi Điền Hải giẫm hai cái cầu sét lùi về sau, khẽ đảo người rơi xuống rồi nhảy ra sau lưng Diệp Thành Luân, cổ tay lắc nhẹ, trong không trung hình thành một cái gậy dài, thế lao tới cực nhanh, đánh thẳng vào lưng Diệp Thành Luân.
Sét từ trên không đánh xuống, gậy sét thì từ sau lưng đánh qua, làm cho Diệp Thành Luân phải lao về phía trước.
Sau khi lảo đảo vài bước, Diệp Thành Luân nhanh chóng xoay người lại, biến kiếm thành thương, đối phó với Điền Hải.
Gậy sét cùng thương dài giao thoa với nhau… Lại thêm một gậy đập lên người Diệp Thành Luân.
Bây giờ Điền Hải đã sử dụng toàn bộ dị năng của mình, một đòn đập vào người hắn… cậu đã sử dụng toàn bộ kỹ thuật của mình trên sàn đấu.
“Hay!”
“Vậy mới tuyệt chứ!”
“Mãnh liệt thật!”
…
Một trận chiến đặc sắc như vậy, làm cho tất cả mọi người phải đứng dậy vỗ tay.
Đoàn đội đệ nhất trong căn cứ, bên trong đúng là ngọa hổ tàng long, danh bất hư truyền!
Đại chiến của dị năng giả, không chỉ rực rỡ đẹp chói mắt, đôi khi làm cho tầm nhìn của mỗi người rộng hơn, cho nên trận này không chỉ có mấy người cược thắng được tiền, mà ngay cả những người thua cuộc đều đứng dậy vỗ tay.
Dị năng tiến bộ, tinh hạch và lợi nhuận hẳn sẽ đến!
Điền Hải thắng trận, ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía Phan Hiểu Huyên.
Khuôn mặt tươi cười vui vẻ, trong ánh mắt sáng rực rỡ tràn ngập vẻ si tình, ai cũng nhìn ra được.
Phan Hiểu Huyên cảm giác từng tầng từng tầng bảo vệ bản thân để giữ khoảng cách với cậu ta thoáng chốc đã bị bóc từng lớp xuống.
Ai cũng hữu tình cả, biết rõ người ta thành tâm thật ý đối với mình, sao tránh khỏi sự rung động.
Tình cảm cứ tích lũy qua năm tháng, cũng như tu thành chính quả ý chính là nước chảy sẽ thành sông.
Điền Hải nhảy ngay xuống sàn đấu, phấn khích nói: “Hiểu Huyên, tôi thắng…” Nói xong, ôm cô thật chặt.
Phan Hiểu Huyên, mày tiêu rồi!
Trong lòng Phan Hiểu Huyên thầm nghĩ, lại đưa tay đáp lại: “Umh, rất giỏi, cậu thắng rồi.” Qua bờ vai ấy, có thể nhìn thấy Diệp Thành Luân trên sàn đấu, hắn ta bây giờ đang nhìn xuống đất…cắn chặt môi dưới mà liếc về phía Điền Hải, ánh mắt lạnh lùng.
Một người là đàn ông thật sự có thể ôm lấy, một kẻ chỉ có thể nhìn từ xa giống như người trong mộng…
Vốn dĩ, người đàn ông này thắng rồi, trong lòng cô vui đến như thế!
So đấu xong, Lưu Binh rất nhanh lao đi nhận 600 tinh hạch.
Một lúc sau, nhìn thấy Bạch Thất ở cách đó không xa.
“Hờ hờ!” Lưu Binh vẫy tay, “Mọi người tới rồi à?”
Cậu ta vừa gọi, Dương Lê và Đường Nhược cùng nhìn qua.
Hai người đều vui vẻ đi về phía ấy.
“Mấy người nhận hết phần thưởng rồi?” Đường Nhược đến cạnh Bạch Thất.
“Ừ.” Bạch Thất cầm lấy tay cô. “Trưa rồi, qua tìm bọn em đi ăn cơm.”
“Vừa rồi anh có xem được Điển Hải so tài không?”
“Lúc tới cũng xem được đoạn cuối, đánh cũng không tệ.” Bạch Thất cảm nhận độ ấm trong tay mình biết được cô gái của mình đã phơi nắng quá lâu, tay kia sờ cổ cô rồi cởi bớt áo khoác vắt lên tay mình, kéo cô xích lại hỏi “Trưa nay em muốn ăn gì?”
“Đến phòng lớn ăn, hay ghé tiệm ăn nào? Bàn riêng trong tiệm sắp xếp được lắm, anh còn chưa nhìn thấy mà.” Đường Nhược cười nói.
“Uh, vẫn chưa nhìn thấy, bây giờ bố trí như thế nào rồi?”
“Giống phong cách của Anh ở cái nhà lần trước đó…”
Hai người vừa đi vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com