Chương 359-360
Chương 359: Tình bạn của chúng ta không thể ly tán
Edit: Trang Hồng
Beta: Sakura
Bên này Hồ Hạo Thiên hỏi thăm Bạch Thất mùi vị “Đã hối hận”, bên kia Dương Lê kéo tay Đường Nhược nhiều lần đánh giá cô: – “Trên thế giới này thật sự có chuyện mượn xác hoàn hồn cùng trọng sinh sao, quá thần kỳ, nếu không phải hiểu rõ tính tình của em và Tiểu Bạch, chị tuyệt đối không tin.”
Đường Nhược đem chuyện kiếp trước mình luôn luôn nằm trên giường bệnh thẳng đến khi chết sau đó xuyên không đến nơi này, từ đầu đến cuối kể rõ từng chi tiết một cách tỉ mỉ đều nói ra hết. Loại chuyện tình không thể tưởng tượng này nói đến nói đi cũng chỉ vài câu đã xong, trong đó có rất nhiều việc thật sự cô cũng không biết.
Sau khi Dương Lê nghe xong, vỗ vỗ tay cô yên lặng an ủi cô ở kiếp trước vất vả. Một cô gái trẻ không người chăm sóc, đến khi chết cũng chết trên giường bệnh, cảm giác đó tuy cô không trải qua nhưng cũng biết nhất định không phải dễ chịu gì. Ngẫm nghĩ, Dương Lê nhìn ba người nói: – “Không phải Tiến sĩ Lâm luôn luôn tán thành xuyên không có thể thành lập sao, sao hai người không đem những chuyện khó giải thích này đến hỏi tiến sĩ Lâm tìm lời giải đáp?”
Hồ Hạo Thiên lắc đầu nói: – “Anh cảm thấy tạm thời không được đem chuyện này nói với tiến sĩ Lâm, tuy tiến sĩ Lâm và chúng ta có quan hệ cá nhân, nhưng nhìn chung ông ta vẫn là người trong căn cứ, chủ tịch Nguyên còn muốn hạ sát thủ với Tiểu Đường, nếu như để ông ta biệt chuyện của hai người bọn họ không chừng ông ta sẽ cùng hợp tác với Tào Mẫn.”
Lợi ích chung của căn cứ và lợi ích cá nhân. Loại chuyện xuyên không này cùng việc quan trọng đều phát sinh, không chỉ chủ tịch Nguyên mà toàn bộ nhóm đại lão trong căn cứ chắc chắn đều tán thành Tào Mẫn nghiên cứu hai người bọn họ!
Dương Lê còn chưa mở miệng, chợt nghe Bạch Thất cười lạnh một tiếng:
“Như thế à, vậy thì giết sạch hết à nha.”
Ba người nghe vậy đều giật mình. Chỉ vì giọng điệu Bạch Thất vô cùng quả quyết, dường như ‘gặp phật giết phật, gặp thần giết thần’ tự tin cùng mây trôi nước chảy.
Ngay lập tức Hồ Hạo Thiên bước đến bên cạnh anh hai bước: – “Cậu muốn làm thế nào giết sạch bọn hắn, trong căn cứ nhiều binh sĩ như vậy, cứ như vậy xông thẳng vào trong rồi đại khai sát giới? Không được ah, Tiểu Bạch, việc này chúng ta nhất định phải bàn bạc thật kỹ lưỡng mới được.” Anh chỉ sợ Bạch Thất không thể đợi, trực tiếp mang theo mấy ngàn dị năng giả, phá cửa Tây tiến thẳng vào đánh giết! Một là nhân viên nghiên cứu của căn cứ, những tiến sĩ phát minh hàng đầu quyết định sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, một là tổng thống của căn cứ, một chủ tịch chỉ một quyết định đều liên quan đến an nguy của căn cứ. Như vậy đều giết chết bọn họ?
Bạch Thất đứng thẳng dưới vai, cầm bia trong tay trả lại cho Hồ Hạo Thiên, lại từ trong túi lấy một hủ sữa chua đâm mở hủ đưa cho Đường Nhược: – “Hồ đội, bản thân tôi cũng chỉ có một ham muốn cá nhân, người không phạm ta ta tuyệt không phạm người.” Trong tận thế được trọng sinh một lần, ở kiếp này đối với tận thế hoặc hòa bình thật ra anh cũng không để ý. Nếu như không có Đường Nhược thì dù sinh tồn trong thời thế yên ổn cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hồ Hạo Thiên vung tay lên tung cho Bạch Thất một người đầy đất, bất mãn nói: – “Tiểu Bạch, lời này của cậu nghe không đúng, trong cách nói của cậu ý tứ rõ ràng không tin tưởng tôi sẽ đứng về phía cậu?! Chẳng lẽ tôi chính là người chí công vô tư, hiền lành phải chịu đựng bị người khác ức hiếp lên trên đầu mới là bình thường? Ài, không đúng, tôi chính xác là đội trưởng chí công vô tư!”
Bạch Thất cười: – “Tôi nghĩ anh là người không có lương tâm.”
– “Này, cậu mới là người không có lương tâm, lương tâm của tôi lại không ghi thẳng trên mặt.”
Bạch Thất từ trong túi lấy ra chai bia, mở ra cùng chạm cốc một cái với chai bia của Hồ Hạo Thiên: – “Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng, cùng người loại bỏ sầu muôn thuở.”
Hồ Hạo Thiên duỗi một tay bắt lấy cánh tay Bạch Thất sắp thả xuống. Bạch Thất nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc.
Hồ Hạo Thiên thu lại nụ cười, nhìn thẳng anh, rất nghiêm túc như bình thường tuyên thệ: – “Bạch Ngạn, biển không cạn nước, đá không nát, tình bạn của chúng ta không thể ly tán!”
Bạch Thất cầm chai bia nhìn Hồ Hạo Thiên ánh mắt khẽ động. Vị đội trưởng này cùng chung hoạn nạn với mình trong suốt tám tháng qua, thật sự một lần cũng không để mình thất vọng. Trời cao phá hủy thế giới này, thu lại trật tự xã hội, lại phá hủy không được tình bạn cùng tình yêu của con người. Bạch Thất lại cùng anh ấy “cạn” lần nữa như uống máu ăn thề, uống một hớp bia trong chai, nở nụ cười: – “Tốt, tình bạn vĩnh viễn không vỡ tan.”
Sau khi nói rõ tấm lòng, hai bên xác định đối phương là bạn tốt, bốn người lại ngồi xuống bàn luận kế hoạch “Giết sạch”. Bọn họ thờ phụng giai cấp vô sản không thỏa hiệp với kẻ thù, đưa ra hai kết luận cụ thể: nếu như vẫn còn muốn yên ổn ở lại căn cứ thành phố A, kế hoạch này phải yên lặng không tiếng động thực hiện. Nếu như giống trống khua chiêng, đương nhiên phải sắp xếp đường lui an toàn cho nhóm người của mình. Công khai giết chết chủ tịch Nguyên, cho dù có giải thích như thế nào thì căn cứ thành phố A nhất định không thể tiếp tục ở nữa, tự nhiên phải ở chỗ này lưu lại cho một vài người của mình điều kiện sinh tồn cho tốt.
Bạch Thất cuối cùng đưa ra kết luận: có phải thực hành kế hoạch này hay không, tất cả đều xem bước đi kế tiếp của bọn họ như thế nào, nếu đối phương vẫn cứ quấn chặt không buông, vậy thì chiến!
Hồ Hạo Thiên gật đầu: – “Chúng ta cũng không phải người tùy tiện dễ bắt nạt, không thể vì chuyện riêng của hai người khiến cho đồng đội chúng ta phải hy sinh. Nếu như bọn hắn còn không biết tốt xấu thì tất nhiên sẽ là một trận chiến đến cùng!”
Cái gì là đúng với sai, cái gì thiện với ác, chỉ có bản thân mới biết rõ ấm lạnh.
Lúc này cũng không còn sớm, bốn người quyết định trở lại sườn núi mười dặm bên kia tìm đại bộ đội tụ hợp. Thời điểm Hồ Hạo Thiên đi ra, chủ động nói với Bạch Thất:
– “Về chuyện không thể tưởng tượng của hai người, có lẽ là ông trời sơ suất khiến hai người cả đời vô duyên nên một lần nữa cho hai người cơ hội thứ hai. Cho nên tình yêu kỳ diệu như vậy, tôi và tiểu Lê nghe một chút là được rồi, những đồng đội khác không được vô duyên vô cớ cho người ta ăn thức ăn của chó như vậy.”
Bạch Thất tự nhiên cười rộ lên: – “Được, các anh bách độc bất xâm, tôi cũng sợ người khác bị độc hạ gục.” Anh hiểu được ý của Hồ Hạo Thiên. Không nên nói bí mật của anh và Đường Nhược cho những đồng đội khác biết. Không phải là không tin nhân phẩm của đồng đội, nhưng trên thế giới này có một câu: biết được càng nhiều càng thêm nguy hiểm. Đây cũng là một biện pháp bảo hộ đồng đội.
Bốn người đi ra ngoài như vậy, trước tiên đào lấy tinh hạch, hai chiếc xe phong trần mệt mỏi trở về.
Ở sườn núi mười dặm, Phan Đại Vĩ làm người chỉ huy mọi người đánh càng ngày càng thành thạo: – “Bên trái, bên trái, tất cả tập trung ở bên trái, chạy nhanh, các người đều nghe lời chỉ huy của anh già này!” Ông cầm loa, đứng trên mui xe, vung vẩy dây leo lớn: – “Nhanh lên nhanh lên, tụ tập lại tụ tập lại… hệ lôi, phóng thích! Hệ hỏa, theo sát phía sau, phải một chiêu giết sạch toàn bộ!”
– “Đội thứ hai đấy, các người đang làm gì đó, các người xem lại đội ngũ của mình đánh ít nhất đấy, đội ngũ người ta thi thể chồng chất, so với các người nhiều gấp đôi, nhanh lên một chút, đều nhanh lên một chút cho tôi, lên tinh thần một chút!”
Phan Đại Vĩ chỉ huy hiệu quả tăng cấp đến lô hỏa thuần thanh, khiến cho năng suất của đội ngũ cũng đạt đến tối đa, phạm vi bảo vệ mười km mở rộng đến ba mươi km. Mỗi người bị bóc lột đến miệng sùi bọt mép, ngay cả Điền Hải là một đứa trẻ trung thực cũng thiếu chút nhịn không được phóng thích quả lôi cầu lớn giật chết cha vợ tương lai của mình ngay trên mui xe rồi! Bởi vì cứ tiếp tục đánh nữa, cậu cũng muốn đứt hơi ở chỗ này!
Chương 360: Hôm nay nhất định là có chuyện
Bốn người Bạch Thất cùng Hồ Hạo Thiên trở về đến làm cho mọi người mừng đến phát khóc, nếu không phải còn zombie phải đánh thì từng người từng người chen chúc lên rồi.
Có điều giọng nói truyền đến đều chứa đầy sự vui sướng.
– “Bạch đại ca, rốt cuộc anh trở về rồi.”
– “Hồ đội, chúng tôi rất nhớ anh.”
– “Các người mà trở về chậm một chút, không chừng phải nhặt xác cho chúng tôi rồi.”
– “Đúng vậy a đúng vậy a, ngoại trừ lần zombie triều kia ở căn cứ, đã rất lâu rồi tôi chưa đánh giết nhiều zombie như vậy rồi đấy.”
– “Dị năng giả tốc độ chúng tôi gặp rất nhiều nguy hiểm hơn hẳn lần zombie triều kia, tôi chạy tới chạy lui tối thiểu cũng một trăm lần rồi a!”
– “Tôi đều chạy đi ói năm lần, dạ dày đều ói không còn gì rồi!”
Bạch Thất, Hồ Hạo Thiên, Đường Nhược đều là những dị năng giả cường đại, nên nói đó là đỉnh của một đội a, nhưng quân chủ lực chỉ cần một người đỉnh thay bảy tám người chắc chắn cũng không có vấn đề. Do hiện tại phần đông vẫn còn nhiều zombie, mọi người cũng không để cho Hồ Hạo Thiên đặc biệt phô bày dị năng sau khi tiến cấp. Ở bên ngoài có một đám xác chết đi đi lại lại, còn đứng xem biểu diễn dị năng? Sẽ chết người đấy! Bởi vậy tất cả mọi người vẫn như trước ngoan ngoãn đứng ở nơi đó đánh zombie.
Sau khi có ba người gia nhập, tốc độ đánh giết so với trước tăng lên rất nhiều. Bạch Thất chỉ một chiêu “Đóng băng vạn dặm” làm cho những dị năng giả cũng ra ngoài đánh zombie nhàn hạ thay đổi cách nhìn.
– “Hôm nay đi ra ngoài làm nhiệm vụ chính là ai, nhìn xem, đội ngũ này rõ ràng so với đội ngũ ngày hôm qua lợi hại hơn nhiều!”
– “Tôi biết, là chỉ huy trong đoàn đội Tùy Tiện đấy, người phóng thích đóng băng kia đúng là Bạch Ngạn, tôi từng nghe qua chiến tích của anh ta lần trước ở cửa Tây!”
– “Bọn họ đánh zombie nhanh thật, nếu có cơ hội gia nhập đội bọn họ, có phải số lượng tinh hạch mỗi ngày sẽ tăng gấp bội so với chúng ta đi ra ngoài nhặt mỗi ngày không?”
– “Xem cách tổ chức của bọn hắn cũng làm cho mạng sống của chúng ta càng bảo đảm an toàn hơn a?”
…
Tiếng bàn luận vang lên không dứt. Rất nhiều người quan sát đều quyết định sau khi trở về căn cứ sẽ đi thăm dò đoàn đội của bọn họ có còn nhận người nữa không.
Lúc đánh nhau, rốt cuộc Đường Nhược phát hiện dị thường. Cô ngừng phóng thích tinh thần lực, tiến đến gần bên cạnh Bạch Thất nói: – “Anh có cảm thấy Lưu Binh có chút kỳ quái không?”
– “Sao thế?” Bạch Thất ngẩng đầu nhìn qua.
Đường Nhược nói: – “Anh ấy luôn luôn chạy, không chút nghỉ ngơi…” Sau khi cô trở về, vừa bắt đầu còn không cảm thấy gì, bây giờ đều nhìn ra hết, Lưu Binh không chỉ chạy rất nhanh, ngay cả một lần cũng không dừng lại. Hơn nữa sau khi bọn họ trở về, anh ấy chỉ đứng thoáng nhìn bọn họ một lần rồi lại chạy đi lần nữa.
– “Đợi chút nữa hỏi thăm thử xem.” Bạch Thất đứng ở nơi đó thoáng quan sát, nhìn thấy Lưu Binh lúc bấy giờ biểu hiện ý chí cường đại: – “Anh ta cũng sắp tiến cấp rồi.” Tốc độ dị năng cấp ba a… Bạch Thất thoáng chút ngẩng mặt nhìn lên bầu trời. Giống như cũng có thể bay bổng trên không.
– “Ừ.” Đường Nhược lên tiếng, nghĩ đến vấn đề nếu bây giờ anh ấy sắp tiến cấp thì mình chuẩn bị nước ấm có đủ hay không?
Đến lúc năm giờ, Hồ Hạo Thiên để cho mọi người thu dọn chiến trường, chuẩn bị trở về căn cứ. Kiểm tra sơ lược số lượng tinh hạch, đánh giết hơn ba vạn, số lượng này vượt qua số lượng cả buổi đánh giết ở cửa Tây lần zombie triều trước. Phan Đại Vĩ ngậm điếu thuốc trong miệng, đem theo một túi tinh hạch lớn đến hỏi Bạch Thất: – “Chia thế nào?”
Bạch Thất nói: – “Đem 20% cho căn cứ, phần còn lại chia đều cho đoàn đội đi theo.”
Phan Đại Vĩ nhìn Bạch Thất, vỗ lên bả vai anh, vẻ mặt vui mừng: – “Thằng nhóc này là người thành thật!” Nói xong cầm túi lớn rời khỏi.
Điền Hải cảm thấy khó hiểu, lưỡng lự rất lâu cuối cùng cũng hỏi ra miệng: – “Anh Bạch, theo quy định của căn cứ không phải nhiệm vụ ngày phải giao nộp 30% số lượng tinh hạch sao?”
Hồ Hạo Thiên nhìn Điền Hải cười nói: – “Đối đãi với người tiến vào cánh cửa của căn cứ, đã biết rõ anh Bạch của cậu làm như vậy là hành vi tốt rồi, bằng không thì sao cha vợ của cậu đều khen ngợi anh Bạch của cậu chứ.”
Điền Hải nói: – “Chẳng lẽ số lương tinh hạch chúng ta giao nộp nhiều hơn so với những người khác?”
– “Đó là đương nhiên.” Phan Đại Vĩ đem tinh hạch đưa cho đoàn đội Thiên Nhai, trở về chợt nghe con rể nhà mình đột nhiên có tư chất thông minh lên rồi, vui vẻ nói: – “Cậu có cha vợ là tôi làm chỉ huy, nộp lên căn cứ bên kia 10% cũng tuyệt đối là đủ rồi.” Nói xong, suy nghĩ lại, Phan Đại Vĩ gác tay lên bả vai Hồ Hạo Thiên nói: – “Hồ đội, tôi cảm thấy hai chữ cha vợ này không được đúng cho lắm.”
– “Như thế nào lại không đúng?”
Phan Đại Vĩ chỉ vào mặt của mình vẽ lên một vòng:- “Hai chữ cha vợ này để lộ sự già nua, không phù hợp với mặt mũi của anh già tôi cho lắm.”
– “Chú Phan.” Hồ Hạo Thiên khó hiểu: – “Mặt mũi của chú nhiều năm qua đi còn ít lắm sao?”
– “Cho cậu dám giờ trò ti tiện!” Phan Đại Vĩ quét một dây leo qua: – “Không sao cả, Hồ đội, xem thử chúng ta ai luộc ai chết trước… ” Nói xong lại hát lên: -“Không sao cả, không được xem thường Phan Đại Vĩ tôi…”
Thời điểm bọn họ chơi đùa hèn hạ, Lưu Binh còn không có dừng bước tiếp tục lôi kéo zombie. Anh vừa kéo đến, Điền Hải và Bạch Thất Tựu vứt qua vài đòn dị năng, giúp phía sau anh thoáng chốc trống rỗng.
Chuyện này khiến Hồ Hạo Thiên và Phan Đại Vĩ đều chú ý đến Lưu Binh không giống với lúc trước.
– “Thằng nhóc này điên rồi?” Phan Đại Vĩ nói: – “Bình thường đánh roi da cũng không chịu chạy, sao bây giờ lại chịu khó như thế.”
– “Chắc là hôm nay tức giận nên muốn phấn đấu rồi!” Hồ Hạo Thiên nói: – “Người trẻ tuổi có ý chí chiến đấu là chuyện tốt.”
– “Không đúng.” Phan Đại Vĩ nói: – “Hôm nay nhất định là có chuyện!”
– “Tôi cũng biết không ổn.” Hồ Hạo Thiên cũng tán thành.
Cuối cùng Bạch Thất giải quyết hết lớp cuối cùng bám theo phía sau Lưu Binh, dây leo Phan Đại Vĩ quét đến, kéo anh thẳng qua đây: – “Tiểu Lưu, cậu sao thế?”
Lưu Binh đứng đấy không nói, cúi thấp đầu để cho tất cả mọi người không thấy rõ nét mặt của anh. Điền Hải cẩn thận từng li từng tí đi đến bên người Lưu Binh, kéo tay áo anh: – “Anh Lưu, anh làm sao vậy?” Điền Hải nhớ đến hai ngày này có phải mình quá dính Phan Hiểu Huyên rồi không, làm cho cậu không có thời gian chơi cùng Lưu Binh nên Lưu Binh không vui?
Dây leo của Phan Đại Vĩ vẫn còn trói buộc kéo Lưu Binh đến trước mặt mọi người, anh ngẩng đầu lên nhìn đồng đội của mình, oa một tiếng khóc lớn lên. Vừa khóc như vậy, hù chết một đám đồng đội đang đứng bên cạnh. Cho dù Lưu Binh trưởng thành với gương mặt của em bé nhưng đã bao giờ khóc như thế đâu? Khi đó, lúc nghe cậu hai của mình gặp chuyện không may, nhưng lúc đó cũng im lặng rơi nước mắt hai ngày mà thôi, mỗi sáng sớm đều mang theo hai mắt đỏ như mắt thỏ ra ngoài đều cười miễn cưỡng nói mình không sao đấy. Nhưng… hôm nay lại khóc lớn như vậy…?
– “Bà mẹ nó, cậu làm sao, đại lão gia lại khóc lóc giống như cô gái nhỏ vậy chứ?” Hồ Hạo Thiên đưa tay muốn cho cậu nhóc này một cái ôm.
Điền Hải cũng sợ hãi, đưa tay nắm lấy tay anh: – “Anh Lưu, có chúng em ở đây, anh có chuyện gì cứ nói ra, chúng em đều sẽ giúp anh giải quyết.”
Đứng ở chỗ này bàn chuyện không phải chuyện tốt, zombie sẽ liên tục không ngừng kéo đến. Nhưng tình huống bây giờ đặc thù, Lưu Binh ở bên ngoài tận thế mỏi mòn chờ đợi một người, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ như thế. Đường Nhược liền bành trướng phóng thích tinh thần lực đem nhóm mười hai người mình bao bọc trong một tầng trong suốt che chắn ở bên trong, cũng có thể giảm bớt âm thanh, phòng ngừa kẻ có ý đồ nghe lén.
Hồ Hạo Thiên còn chưa ôm được Lưu Binh đã bị đẩy ra. Lưu Binh giương mắt, nhìn thoáng qua mọi người, nhận thức rõ ai với ai, lập tức bổ nhào qua Đường Nhược.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com