Chương 39-40
Chương 39 : Dị năng thăng cấp
Edit: Little Squirrel
Beta: Sakura
Cũng có những người có dị năng khác nhìn thấy những thứ màu xanh lấp lánh đó.
“Cái này là cái gì, thì ra trong cơ thể Zombie còn có vật như vậy.”
“Tốt nhất đừng động nó, Zombie ghê tởm, nhiều virus như vậy, ai biết cái đó có virus hay không đây. . . . . .”
“Rất xinh đẹp mà, có thể làm mặt dây chuyền đấy. . . . . .”
“Thôi đi, hiện tại cửa hàng vàng bạc nhà ai không phải là để anh mặc sức lấy, tùy tiện đi dạo một vòng, cũng có thể lấy đầy một túi kim cương, cầm cái này làm gì. . . . . .”
Ba người mắt điếc tai ngơ, tiếp theo tự mình làm việc của mình, hai đào, một rửa.
Trong đó, cũng có mấy người tới đây đào thử, nhưng nhìn đồ mình lấy ra từ óc Zombie, vụ chua trong cổ họng nổi lên vẫn không thể nhịn xuống được, trực tiếp phun ra.
Nhìn thấy một vài người ói ra, mọi người đối với ‘ thứ đồ ’ này lại càng không có hứng thú.
Nghỉ ngơi một lát, Hồ Hạo Thiên liền đứng lên để cho mọi người chỉnh đốn, sau đó tiếp tục lên đường.
Trải qua trận chiến thử thách thật sự này, tất cả mọi người đều im lặng hơn rất nhiều, giờ phút này ý nghĩ của mọi người, đều là muốn tìm một chỗ để thu xếp ổn thỏa.
Kiểm lại nhân số, phát hiện trong đội xe tổng cộng đã chết chín người, trong đó có hai là người có dị năng.
Nguyên bản đoàn xe cũng chỉ có năm mươi tám người mà thôi, trận chiến này đã mất đi gần một phần sáu.
“Hồ đội trưởng, chúng tôi tính quay đầu đi về thành phố L. . . . . .”
“Hồ đội trưởng, chúng tôi cũng đã thương lượng qua, tính quay về trụ sở thành phố L. . . . . .”
“Hồ đội trưởng, suốt con đường này cảm ơn anh đã chiếu cố, như vậy chúng ta từ biệt, nếu có duyên sẽ gặp lại thôi. . . . . .”
Còn có người mấy xe đi tới cáo biệt, trải qua trận chiến này, bọn họ cũng sinh ra cảm giác sợ hãi với thành phố A. Trên đường cũng đã như vậy, vậy sau khi tiến vào khu vực thành thị thì sao đây, không ai bảo đảm quân đội ở thành phố A đã khống chế được cục diện, cũng không biết trụ sở thành phố A ở nơi đâu, lên đường không có mục tiêu như vậy, hiện tại đã là một loại tuyệt vọng.
Trong những người tới cáo biệt còn có A Ninh và người phụ nữ bên cạnh hắn lúc nãy.
Hồ Hạo Thiên cũng không có mạnh mẽ lưu lại bọn họ chỉ hơi níu lại, thấy bộ dáng kiên trì của họ, cũng cảm tạ bọn họ đã chiến đấu, sau đó dặn dò bọn họ dọc theo đường đi cẩn thận.
Anh có hai chiếc xe vật tư, hiện tại cũng không khách khí, để cho vệ sĩ trực tiếp lấy một xe phân ra cho mọi người.
Có thể sống sót, còn nhận được vật tư, tất cả mọi người cũng không nói thêm gì nữa, trận chiến bảo vệ này vốn chính là vì bản thân mình mà chiến đấu.
Người ta cho anh mấy thứ đồ này, cũng thật hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Lần này cộng lại cả chết đi cả rời bỏ, đoàn xe năm mươi tám người chỉ còn lại hai mươi tám người.
Mấy chiếc xe bị đập vỡ, dọn dẹp một chút, hai mươi mấy chiếc xe biến thành mười ba.
Bạch Thất và Đường Nhược và Điền Hải trở lại trên xe.
Đường Nhược thấy sắc mặt Bạch Thất vẫn luôn không tốt, không khỏi hỏi: “Không thoải mái à, anh muốn uống chút nước không?”
Bạch Thất lắc đầu, chậm rãi nói: “Có lẽ là sắp lên cấp rồi, cho nên mới có chút mệt mỏi.”
“Lên cấp?” Đường Nhược đối với việc này thật đúng là không có khái niệm.
Bạch Thất cũng là người đã từng ‘ lên cấp ’, tự nhiên hiểu rõ năng lượng trong cơ thể mình khác thường. Vừa rồi sau khi hoàn toàn tiêu hao sạch năng lượng trong cơ thể, lại bổ sung thêm nước trong không gian, cảm giác ấy trở nên càng thêm rõ ràng.
“Đừng lo lắng, anh ngồi xuống chút sẽ ổn ngay.” Bạch Thất vừa nói xong liền nhắm mắt lại, cảm giác năng lượng trong cơ thể anh cũng muốn tuôn ra ngoài.
“Ừ, được rồi.” Đường Nhược gật đầu liên tục, trực tiếp bao trùm hai tầng tinh thần lực trên người hắn, lại sợ không an toàn, trực tiếp bao trùm một tầng tinh thần lực lên xe của mình.
Mặc dù cô không biết lên cấp là dạng gì, nhưng cô xem mấy đại hiệp trong phim truyền hình, khi đột phá đều không thể bị quấy rầy .
Điền Hải ở phía trước lái xe, nghe được hai chữ ‘ lên cấp ‘, cũng thấy kì lạ: “Chị, dị năng của chúng ta còn có lên cấp sao?”
Đường Nhược chú ý đến Bạch Thất: “Phải, không chỉ có chúng ta, Zombie cũng sẽ lên cấp.”
Phản ứng của Điền Hải cũng không khác Đường Nhược lần đầu nghe đến chuyện này mấy, vô cùng kinh ngạc nói: “Nếu như Zombie cũng sẽ lên cấp, vậy Zombie sau này không phải càng khó đánh hơn?”
Đường Nhược gật đầu: “Ừ, Zombie sẽ càng ngày càng lợi hại, cho nên chúng ta phải nhanh chóng nâng cao thực lực của mình, mới có thể bảo vệ bản thân.”
Điền Hải quay đầu, còn thật sự nói: “Chị, em nhất định sẽ nâng cao thực lực của mình thật tốt, bảo vệ chị.”
Đường Nhược: “. . . . . .”
Không phải là cô khoe khoang, cô vẫn có tự tin, đối mặt Zombie, cô vẫn không cần người khác bảo vệ.
Tinh thần lực của cô bao vây một nhóm người thì không được, nhưng là bao lấy một mình cô thật sự là rất dễ dàng nha.
Có điều em trai nhà mình thật lòng nói muốn bảo vệ chị gái, quả thật cũng làm người ta rất vui mừng.
Loại cảm giác tự hào ‘ nhà ta có em trai sắp trưởng thành ’ vẫn rất rõ ràng .
Thời gian Bạch Thất lên cấp cũng không có bao lâu.
Dù sao cũng chỉ là lên cấp thứ hai, mà anh lại có kinh nghiệm, chỉ cần không có ai quấy rầy, nhất định anh sẽ thành công.
Chỉ thấy một tầng băng vô cùng mỏng bao lấy toàn thân anh, sau đó, băng kia từ từ hòa tan, tan thành bọt nước, sau đó bọt nước lại bị hấp thu vào trong lỗ chân lông của anh. . . . . .
Chỉ qua hai giờ, Bạch Thất đã mở mắt ra.
Đường Nhược vẫn chú ý đến anh thấy anh mở mắt, cũng không dám lên tiếng, rất sợ anh còn chưa khỏe, sau đó quấy rầy anh.
Cho đến khi anh khẽ mỉm cười nhìn cô, Đường Nhược mới vươn bàn tay run rẩy ra nắm lấy tay anh.
Vừa rồi, thật sự là lo lắng, vạn nhất tẩu hỏa nhập ma giống như trong TV hay gì đó. . . . . .
Thật không dám nghĩ.
“Thành công không?” Cô hỏi một tiếng.
“Ừ.” Bạch Thất quay đầu, nhưng thấy khuôn mặt u sầu của Đường Nhược. Nghĩ lại, đại khái hiểu nguyên do trong đó. Trong lòng ấm áp, anh nhẹ nhàng cầm tay cô, “Không cần lo lắng, trong tình huống dị năng đầy đủ thì lên cấp không có nguy hiểm gì lớn.”
Kiếp trước anh mất chừng bảy tháng mới lên cấp, giờ ngắn ngủn hơn nửa tháng đã lên cấp, thực sự đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Đường Nhược khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới: “Dị năng cấp hai có phải lợi hại hơn không? Phóng ra chút, cho em nhìn xem.”
Bạch Thất mở bàn tay, năm lưỡi dao băng trong nháy mắt xuất hiện ở trong lòng bàn tay anh.
Lưỡi dao trong suốt lấp lánh, giống như thủy tinh. Thứ này nhìn không giống công cụ giết Zombie, mà giống như một tác phẩm nghệ thuật trong cuộc triển lãm điêu khắc băng.
“Wow, lưỡi dao thật tinh xảo.” Đường Nhược đưa tay cầm lấy, thế mà cũng có thể cầm lấy một cái.
Chẳng qua là tách khỏi tay Bạch Thất, lưỡi dao hòa tan rất nhanh trong cái nóng giữa 12h trưa.
“Dị năng anh Bạch thật mạnh, lúc nào em cũng có thể lấy cầu sét cho chị Đường chơi như vậy.” Điền Hải ở phía trước, sau khi nhìn thấy qua kính chiếu hậu, không khỏi lộ ra bộ dạng mơ ước.
Đường Nhược: “. . . . . .”
Em xác định cầu sét có thể để chị cầm lấy, sẽ không bị điện giật chết người?
Dị năng lên cấp đến cấp hai, hơn nữa cảm giác uy lực còn mạnh hơn cấp ba hồi trước, Bạch Thất cũng có chút ngứa tay, cho nên, nhìn thấy Zombie bên ngoài nơi xa, anh liền thỉnh thoảng ném ra một lưỡi dao băng, xuyên thẳng đỉnh đầu Zombie.
Phan Đại Vĩ lái xe đi theo phía sau bọn họ, nhìn thấy lưỡi dao thỉnh thoảng bay ra từ trong xe bọn họ, nắm tay lái thở dài nói: “Trẻ tuổi thật là tốt, ngày hôm qua mới vừa đại chiến một đêm, hôm nay vẫn có thể đùa giỡn trêu chọc bạn gái.”
Phan đại tẩu bên cạnh liếc ông một cái: “Ông già, ông yên tâm, nếu như tôi đây bên cạnh ông đổi thành mười tám cô gái như hoa, ông cũng có thể đùa giỡn như vậy.”
Phan Đại Vĩ: “. . . . . .”
Tâm thực mệt !
Tận thế rồi, lão bà còn lo lắng tôi tìm nhân tình bên ngoài, mặc dù người đàn ông già rồi, mị lực vẫn còn quá lớn! Làm sao bây giờ?
Chương 40 : EQ bằng 0
Sau khi có cảm nhận rung động ngày hôm qua, Đường Nhược cũng không thể thoải mái lăn vào ngực đối phương như thường ngày được.
Không chỉ không có loại không câu nệ tiểu tiết này, ngay cả nhìn vào ánh mắt của anh, cũng đều mang theo chút ngượng ngùng, thấy Bạch Thất nhìn cô, ngược lại sẽ quay đầu đi, làm bộ nhìn ngoài cửa sổ.
Bạch Thất nhìn ra sự khác thường, anh tựa như không để ý kéo Đường Nhược qua, giữ tay cô trong tay mình: “Anh thấy em đang lén nhìn anh.”
Đường Nhược: “. . . . . .”
Bầu không khí nói lời đường mật thế này đâu rồi ?
Không phải mọi người hẳn sẽ mắt đưa mày lại trước sao! ?
EQ của anh đâu rồi, ngược lại với chỉ số thông minh đấy à?
Bạch Thất nói: “Anh liền ngồi ở ngay đây, em muốn nhìn chỉ cần nhìn thẳng là được, không cần len lén .”
Đường Nhược: “. . . . . .”
Cô đã xác định, Bạch Thất chắc không có EQ.
Đã như vậy.
Đường Nhược lợn chết không sợ nước sôi, cũng trình diễn liễu một phen hào khí can vân: “Em không nhìn vị hôn phu của mình cũng không được sao?”
Vẻ mặt thê thảm không đành lòng nhìn như vậy, khiến Bạch Thất buồn cười.
Đáng tiếc, phía trước có người đang ngồi, nếu không thật ra có thể ăn cô luôn.
Dù sao cũng là của mình.
Bạch Thất đối với hai chữ ‘ của mình ’ này, thật sự là phi thường hài lòng.
Tay Đường Nhược bị Bạch Thất nắm trong tay, cô rõ ràng cảm giác được, ngón tay Bạch Thất đang vuốt ve chiếc nhẫn trên tay cô.
Anh cầm tay cô lên, đặt trên khóe miệng ấn xuống một cái hôn, lẳng lặng nhìn cô: “Ừ, có thể, nếu là vị hôn phu, như vậy, thì càng phải quang minh chính đại mà nhìn.”
Trong nháy mắt đối mặt với gương mặt nghiêm túc đến mức khiến người ta rung động này, cảm giác tim đập đến mức muốn rơi ra ngoài, chỉ cảm thấy trong lòng đầy tràn ôn nhu.
Nhưng dưới tình huống như vậy, Đường Nhược lại không biết nên cư xử như thế nào, không thể làm gì khác hơn là nhếch miệng lên làm mặt quỷ với hắn.
Được rồi, cô chưa từng nói chuyện yêu đương, EQ của cô cũng là số lẻ!
Điền Hải ngồi ở phía trước lệ rơi đầy mặt.
Mặc dù cảm giác sự tồn tại của em tương đối thấp, nhưng là dầu gì cũng là bóng đèn a, có cần phải anh nhìn em, em nhìn anh, anh anh em em như vậy không hả . . . . . .
Tận thế rồi, làm một tài xế cũng thật dày vò!
Trải qua lần Zombie đại chiến này, mọi người trong đoàn xe cũng đều không có tâm tư dừng xe rồi, mọi người đều ở bên trong xe ăn bữa sáng bữa trưa. Chẳng qua, trên đường mọi người vẫn dừng xe nghỉ ngơi, nếu không lại gặp bầy Zombie, thì mất nhiều hơn được.
Lúc đi qua một chỗ rẽ, đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi ở chỗ này.
Bạch Thất mở bản đồ ra nghiên cứu một chút, nói với Điền Hải: “Chúng ta chờ đi xuống khỏi đường cao tốc.”
Nơi anh muốn đi chính là trụ sở tương lai xây dựng tại thành phố A, mặc dù không biết hiện tại quân đội có ở đó hay không, nhưng trước khi tận thế, nhà của anh cũng là ở bên trong khu vực mới giải phóng này.
Điền Hải nhìn phương hướng Bạch Thất chỉ: “Anh Bạch, nhưng xem ra bọn họ còn muốn tiến lên phía trước nữa.”
Bạch Thất nói: “Mặc kệ bọn họ, tự chúng ta ra khỏi đường cao tốc.”
Điền Hải gật đầu.
Sau đó, Bạch Thất xuống xe cáo biệt với Hồ Hạo Thiên.
“Cậu muốn đi tới khu vực mới quy hoạch ở ngoại thành phía Nam?” Hồ Hạo Thiên nghe xong, nhíu mày.
Bọn họ đều muốn đi tìm thân nhân trong quân đội, nhưng trụ sở quân đội ở khu phía Tây.
Bạch Thất gật đầu: “Tôi còn có căn nhà ở ‘ Hoàng Đình ’, đi tới đó cũng có chỗ đặt chân. Nơi đó là vùng mới quy hoạch, đoán chừng Zombie cũng không nhiều, buổi tối qua đêm ở đó cũng an toàn hơn một chút.”
“Như vậy, bây giờ qua đêm ở trên đường cũng quả thật không an toàn.” Hồ Hạo Thiên nhìn con đường thông đến thành phố A ở phía trước, suy nghĩ một chút nói: “Thật ra thì trong ‘ Hoàng Đình ’ công ty của chúng tôi cũng có cổ phần tham dự, vài phòng nhỏ cũng còn giữ lại dưới danh nghĩa của công ty tôi, nếu như tất cả chúng ta đều đi qua đó, thật ra thì tất cả đều có thể ở lại.”
Bạch Thất nhíu mày.
“Chúng ta cũng có thể thuận tiện tiếp tục làm bạn đi Hoàng Đình.”
Bạch Thất không nói một lời.
Dù sao, anh chỉ đi vùng mới quy hoạch ở ngoại thành phía Nam.
Hồ Hạo Thiên tính toán lộ trình từ nơi này đi tới ‘ Hoàng Đình ’. Tính ra đại khái sau một canh giờ là có thể đã tới, nhanh chóng tập kết mọi người nói: “Mọi người, bây giờ chúng ta đã ở trong phạm vi thành phố A, nhưng hiện tại khu vực nội thành như thế nào, vẫn còn chưa rõ ràng, tình huống tối ngày hôm qua tất cả mọi người đều nhìn thấy, hiện tại ở ngoài đường không an toàn, cho nên chúng ta tính trú tại khu mới quy hoạch ở ngoại thành phía Nam, không biết ý kiến mọi người như thế nào.”
Có một chỗ đặt chân, mọi người tự nhiên không có ý kiến gì, dù sao vật tư trên xe chỉ có thể kiên trì khoảng nửa tháng, hơn nữa mỗi ngày đều lên đường khiến cho tinh thần mọi người cũng mỏi mệt .
Cho nên rối rít quyết định đi ‘ Hoàng Đình ’ nghỉ ngơi chỉnh đốn lại.
Mười mấy chiếc xe tạo thành đoàn xe, dọc theo đường đi tránh né các loại chướng ngại vật, chỉ ba giờ chiều đã ‘ Hoàng Đình thự uyển ’ ở khu Nam thành phố A.
Song, sau khi Bạch Thất nhìn bộ dạng ở nơi đây, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nơi này không có nhóm quân đội lớn kiếp trước đóng quân, cũng không có tường vây cao cao, hết thảy đều còn là bộ dáng ban đầu.
Chẳng lẽ bọn họ tới quá sớm, quân đội còn chưa tới đây?
‘ Hoàng Đình thự uyển ’ là khu nhà giàu phối trí cao cấp nhất trước khi tận thế, một căn biệt thự lớn cao ba tầng đứng sững trong khu vườn lớn, Đường Nhược và Điền Hải nhìn đến hai mắt đều thẳng.
Cô không thể tin hỏi Bạch Thất: “Anh ở chỗ này có… có nhà?”
Đâu chỉ là nhà , đó là một tòa nhà nghiêm chỉnh, còn có cả vườn hoa, vườn hoa siêu cấp lớn.
Lại dùng ‘ nhà ’ để hình dung, quả thực khoe của khoe đến phát rồ!
Điền Hải cũng có chút lắp bắp: “Ta, chúng ta. . . . . . Sau này sẽ ở nơi này sao.” Nơi này còn lớn hơn cả căn nhà xi măng hai mẫu ruộng ở quê hắn. Loại nhà ở này, cậu chỉ từng nhìn thấy trên TV, vốn tưởng rằng tiểu khu lúc trước ba cậu làm đã là cao nhất rồi.
Bạch Thất cũng không có để ý, vẫn chú ý đến tình huống chung quanh vừa nói: “Sau này sẽ không có diện tích lớn như vậy cho cậu ở, chính phủ sẽ sử dụng dị năng thổ hệ tạo ra rất nhiều phòng ốc trên những căn nhà này.”
Diện tích trụ sở chính là chỉ có thế này, nhưng người tới đầu nhập vào lại càng ngày càng nhiều, cho dù chính phủ vẫn xây rộng ra bên ngoài, cũng không thể có tốc độ an trí từng người tới đầu nhập nhanh như vậy, cho nên sau lại sẽ để người có dị năng xây dựng phòng ở tạm thời ở chỗ này.
Mặc dù ‘ vi phạm luật lệ kiến trúc ’ như thế, trị an trong khu biệt thự cũng tốt hơn bên ngoài rất nhiều, khu cao ốc bên ngoài, cũng coi như có thể ở, nhưng khu lều dựng ở phía ngoài cùng, liền hoàn toàn chỉ có thể coi là là khu dân nghèo rồi, bên trong dơ dáy bẩn thỉu, cái gì cũng có thể xảy ra.
Xem như đề xướng cho biệt thự kiểu mới, an toàn, thoải mái, công năng đầy đủ, nơi này đều đồng loại sử dụng khóa vân tay, thủy tinh công nghiệp, khóa mật mã chống trộm chờ xử lí an toàn.
Xe Hồ Hạo Thiên dẫn đầu, một đường chạy nhanh quan sát khu biệt thự, trong tiểu khu hoàn toàn không thấy bóng dáng bảo an, khu biệt thự cũng không có nhiều Zombie như khi gặp phải ở khu cao ốc trên đường đi tới đây, cơ hồ vào ‘ Hoàng Đình thự uyển ’ liền không nhìn thấy bóng dáng Zombie với người, điều này cũng giải thích được, khi tận thế tới, hầu như nơi này còn chưa có ai vào ở.
Một nhóm người mạc danh kì diệu đi theo Hồ Hạo Thiên vào phòng hành chính trên tầng quan sát.
Hồ Hạo Thiên nhìn mọi người giải thích nói: “Bởi vì ban đầu khi xây nơi này, muốn tạo nên phối trí cao cấp nhất Hoa quốc, cho nên nơi này tất cả đều là khóa vân tay, không thể dùng vũ khí để phá, đành phải đưa mọi người tới nơi này, chọn vài căn còn chưa có chủ nhà, để mọi người ấn vân tay.”
Hiện tại tặng không biệt thự lớn như vậy, mặc dù sau này cũng không có tác dụng gì, nhưng là mọi người vẫn rất vui vẻ. Chỉ là, đối mặt với căn nhà lớn như vậy, trong lòng mọi người vẫn còn có chút thấp thỏm.
Trước kia ở trong nhà lớn vậy gọi là hưởng thụ, nhưng hiện tại không có năng lực tự vệ, ở nhà lớn như vậy quả thực gọi là muốn chết, nếu gặp phải Zombie hay gì đó, không phải là kêu trời, trời không thấu, gọi đất, đất chẳng hay sao?
Trước kia còn có hàng xóm tốt bụng có thể hỗ trợ, bây giờ cầm cái loa kêu ra bên ngoài, đoán chừng ngay cả nhà đối diện cũng không nghe được. Cho nên trừ ba người Bạch Thất còn có đám người Hồ Hạo Thiên có một căn bất động sản ở nơi này ra, những người khác chỉ cần một căn để vào ở. Dù sao nhà lớn như vậy, nhiều gian phòng như vậy, hai người một gian cũng là đủ ngủ rồi.
Hồ Hạo Thiên biết bình ắc-quy dự bị của phòng hành chính này ở chỗ nào.
Mở bình ắc-quy, lưu tất cả vân tay vào, liền hoàn thành.
Giải quyết xong vấn đề nhà ở, mọi người lại chậm rãi đi ra khỏi đây, ‘ về nhà ’ riêng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com