Chương 51-52
Chương 51: Nhà kho
Edit: Nếp
Beta: Sakura
Cửa lớn này vốn mở rộng, có lẽ hậu quả sau tận thế, người sống sót ở bên trong khi đi ra ngoài thì không quan tâm được đến cửa lớn nữa.
Dù sao đối với việc không cần phá cửa như trong dự tính, mọi người đều hết sức hài lòng, trực tiếp đứng ở cửa lớn đi vào bên trong thu dọn một lượt.
Dọn dẹp xong, để cho Lưu Binh đi vào quan sát một lượt.
Trước khi Lưu Binh đi vào, Đường Nhược cũng dặn dò một lần, bảo cậu đừng đi về phía đông.
Sau khi Điền Hải cho cậu tinh hạch, cậu ta cũng noi theo Điền Hải coi Đường Nhược như chị mình, thấy Đường Nhược dặn dò cậu như vậy, tự nhiên nói: “Chị Đường, chị yên tâm, em nhất định sẽ nhớ kỹ.”
Đường Nhược sờ mũi một cái, hơi lúng túng.
Điền Hải nhỏ hơn cô thì gọi cô là chị cũng không có gì đáng trách, nhưng rõ ràng nhìn Lưu Binh còn lớn hơn cả Bạch Thất mà cũng gọi là chị sao?
Lưu Binh nhanh chóng chạy một vòng rồi trở lại, sau lưng còn có một đám zombie gầm gào đi theo ở phía sau.
“Nhanh nhanh nhanh, giúp em giải quyết hết mấy cái đuôi này.”
Đường Nhược dùng sức mạnh tinh thần bao bọc lấy cậu.
Hồ Hạo Thiên và La Tự Cường nhanh chóng dựng thẳng tường đất ở phía sau cậu.
Người có dị năng đánh xa vội vàng ra tay, ném kỹ năng của mình về phía zombie.
Một đám rất nhanh bị xử hết.
Lưu Binh thấy mình an toàn, tới báo cáo phát hiện của mình về vị trí ở bên trong: “Đi thẳng có thể trực tiếp đi đến nhà xưởng. Nhưng nhà kho ở góc tây nam, có lẽ chúng ta nên đi góc tây nam. Ký túc xá cũng ở phía tây, nhà ăn ở đây ở phía nam.”
Đã tới nơi này, nhất định phải cướp tấm năng lượng mặt trời càn quét nhà ăn một lần, bằng không thì sẽ cảm thấy mình lãng phí xăng rồi.
Chỉ là còn có một vấn đề.
Hồ Hạo Thiên nói: “Nếu nhà ăn còn người sống sót, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Mọi người thương lượng một chút.
Đoàn xe là tạo thành tạm thời, nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy, mọi người cũng đều rất đoàn kết, ngoại trừ vài người ý chí không kiên định, tham sống sợ chết đã bỏ đi, hiện tại, đám người còn lại có thể nói là tương đối tin tưởng.
Vật phẩm cũng đều do mọi người tìm được, hiện tại nếu như lại thêm một nhóm người, nhất định sẽ lại phân một bộ phận đi ra ngoài.
Nhưng nếu thấy chết mà không cứu, tất cả mọi người hiện giờ đều không làm được.
Bạch Thất thấy bộ dạng đắn đo của họ, nói một câu phân tích vấn đề cụ thể, đặc biệt phù hợp tình hình thực tế hiện giờ: “Chờ nhìn thấy người sống sót trong nhà ăn, mấy người hỏi trực tiếp bọn họ có phải tốt hơn không?”
Đúng vậy, người còn chưa gặp được, có hay không vẫn là ẩn số, có bao nhiêu người cũng không biết, chính mình ở đây nói chuyện như ngốc vậy.
Mọi người cũng không còn suy nghĩ về vấn đề này, bắt đầu làm chính sự.
Chính là đi cướp tấm năng lượng mặt trời.
Lưu Binh dẫn đường, người có dị năng càn quét, hai tiểu đội tiếp tục phối hợp, nhanh chóng đi tới góc tây nam nhà kho.
Hồ Hạo Thiên để vệ sĩ của mình lái hết xe tải vào đây.
Kinh nghiệm thực chiến nhiều lần phá vòng vây zombie, cũng có sự phối hợp từ đồng đội mình, mọi người đã không còn cảm giác sợ hãi với zombie, mỗi người đều tinh thần phấn chấn tiến lên.
Đường Nhược tung sức mạnh tinh thần ra, hiện giờ sức mạnh tinh thần có thể giống như mạng lưới trong suốt, kéo dài đến 300m, quan sát hoàn cảnh bên trong một chút.
Trong kho hàng không có dấu hiện tồn tại sự sống, ngược lại có hai mươi mấy con zombie lắc lư ở bên trong.
Không có Đường Nhược nhắc nhở, mọi người cũng vẫn rất cẩn thận tiến vào nhà kho.
Lưu Binh trước tiên nhanh chóng đi vào dạo qua một vòng, sau đó dùng phương pháp cũ hô hào lôi ra một đám zombie.
Dựa theo phương pháp vừa rồi, chưa tới vài phút đã giải quyết xong zombie ở trong.
Không có zombie, mọi người đứng ở cửa ra vào nhà kho, dò xét tình hình bên trong.
Lưu Binh nhìn một chút, bên trong có rất nhiều cells năng lượng ánh sáng mặt trời giấu ở trong, một chồng một chồng chồng chất ở bên trong, vẫn chưa được lắp ráp thành tấm điện.
Ngược lại bên ngoài đã được lắp ráp xong, chỉ cần trở về để trên nóc nhà là có thể sử dụng, nhưng từng này khẳng định vẫn không đủ chèo chống lượng điện sử dụng cho ba ngôi biệt thự. Vì vậy, nói: “Chúng ta chỉ nên lấy riêng tất cả cells về, tự mình lắp ráp.”
Dù sao tới nơi này, chính là muốn chứa vào xe tải đến mức không chứa nổi được mới bỏ qua, mọi người cũng đều không có ý kiến, chuyển là được.
Hồ Hạo Thiên đi vào bên trong đánh giá một chút, diện tích nhà kho ở đây khá lớn, khoảng năm sáu trăm mét vuông, ở bên trong còn có hai gian phòng làm việc. Anh ta nói: “Chúng ta qua đêm ở đây một hôm, phòng thì chỉ có hai gian, chúng ta có thể sắp xếp một chút.”
Chín người, hai gian phòng, rõ ràng không đủ, nhưng có hai dị năng hệ thổ ở đây, ngăn cách thành mấy gian cũng không có vấn đề gì lớn.
La Tự Cường nói: “Một đám đám ông cao to, vạm vỡ, đầu đội trời chân đạp đất, cần quái gì phân phòng. Dù sao cũng đều tự mang chăn theo, ngủ một đêm xong có thể trở về ngủ ở biệt thự lớn rồi, tất cả ngủ một gian thì tốt rồi.”
Hồ Hạo Thiên cũng thấy vô cùng hợp lý, hai phòng làm việc có phòng lớn hơn rất nhiều chứa được nhiều người, vậy thì chọn ở phòng đó đi.
“Em gái Đường là con gái, vậy cùng với cậu Bạch qua gian nhỏ ngủ đi.” Hồ Hạo Thiên lại nhìn Điền Hải, “Cậu cũng có thể theo chân bọn họ đi phòng nhỏ ngủ ….”
Cả người Điền Hải run lên, cảm thấy cả người đều không ổn: “Dĩ nhiên em sẽ chung phòng với mấy người.”
Từng có kinh nghiệm đến siêu thị nhỏ lần trước, lần này, quyết không thể tự gây họa!
Phân phòng xong, mọi người bắt đầu vận chuyển tấm năng lượng mặt trời.
Quá nhiều tấm điện, chuyển hai giờ vẫn chưa xong.
Buổi tối cho dù qua qua lại lại giữa kho hàng với cổng, mọi người cũng hiểu được không an toàn, dĩ nhiên, đến hơn bốn giờ sau, tất cả mọi người ngừng khuân vác, đóng kỹ cửa kho hàng, chuẩn bị ăn cơm ngủ.
Trước đó mọi người đã mang riêng phần chăn của mình, thậm chí còn mang cả lều trại đấy …
Mọi người trong phòng làm việc lớn nhiệt tình tăng cao bày chăn đệm của mình ra, Đường Nhược trong phòng làm việc nhỏ cũng đang xếp đệm lót.
Đối với việc buổi tối hôm nay không cần ngủ lăn lộn trên sàn nhà dưới đất, Đường Nhược vô cùng cao hứng.
Cho dù trước đó bị lưới bảo hộ vây quanh nhưng cô vẫn có thể vượt qua lưới bảo hộ lăn lộn trên mặt đất, đối với loại chuyện này, cô đã muốn ngửa mặt nhìn lên trời góc 45 độ luôn rồi!
Lúc cô tắm rửa, Bạch Thất không dám ngốc bên trong nữa.
Hình ảnh kia quá đẹp, anh không dám nhìn.
Vừa lúc Hồ Hạo Thiên ở sát vách cũng tìm Bạch Thất thương lượng kế hoạch sau này, nên nhường lại nơi này cho Đường Nhược tắm rửa.
Chương 52: Không biết
Hồ Hạo Thiên tìm mọi người thương lượng kế hoạch trở về, đường trở về nhất định sẽ gặp ngăn trở trên đường, hiện tại tận thế mới hơn một tháng, rất nhiều người giống như bọn họ đều tìm nơi nương tựa ở quân đội quốc gia.
Trên đường tới, xe cộ không nhiều, nhưng cũng thấy trên đường cái đối diện có rất nhiều xe dừng ở đó.
“Nếu vậy thì không còn cách nào, có thể vòng qua trấn nhỏ quanh đó.” Hồ Hạo Thiên cầm bản đồ nghiên cứu qua một chút, đưa nó cho mọi người.
Lưu Binh thở dài: “Tình hình giao thông trên đường như vậy, có lẽ lượng xăng không đủ cho ba ngày.”
Hồ Hạo Thiên chỉ vào một con đường ở vùng nông thôn phía nam, nói: “Chi bằng đi đường này, nhiều hơn 50 km mà thôi, nếu như tình hình giao thông tốt, có lẽ cũng chỉ thêm một ngày, nếu chặn đường càng thêm phiền phức, cũng không thể nhanh hơn được.”
Mọi người ngồi cùng một chỗ nghiên cứu thảo luận một chút, cảm thấy kế hoạch này cũng ổn, nếu mà so sánh, hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Bạch Thất ngồi ở trên bàn làm việc, nhìn mọi người, kỳ quái nói: “Chạy ngược lại đường đi để về, không phải được rồi sao?”
Mọi người: “. . .”
Vì sao không nghĩ tới cái này!
Hoa quốc quản chế giao thông rất nghiêm khắc, đường tách ra hai làn, ngăn cách bằng hàng rào và một lượng lớn cây xanh.
Nếu ai không tuân thủ giao thông, không phải chỉ cần trừ điểm phạt tiền là xong việc. Luật pháp heo chó viết rõ ràng, trực tiếp điên cuồng bắt người bỏ tù, phán xử tù có thời hạn!
Đối với thói quen hai mươi thậm chí ba, bốn mươi năm, mọi người thật sự không nghĩ tới lái theo đường ngược lại để trở về.
Đã giải quyết xong vấn đề con đường, như vậy thì lại thương lượng một chút về vấn đề vận chuyển tấm năng lượng mặt trời sau khi trở về, việc leo lên nóc nhà lắp đặt, còn có việc đi lấy tủ lạnh lắp đặt…
Lúc một đám đàn ông thương luận kế hoạch thì Đường Nhược bên kia lại đang nước sôi lửa bỏng.
Cô vốn dĩ không định ở đây ngâm bồn tắm, về sau nghĩ, hôm nay chuyển hàng ra toàn mồ hôi. Vả lại, nước trong không gian có tác dụng gia tăng dị năng, Đường Nhược lập tức lấy bồn tắm lớn ra.
Thoạt đầu cũng như thường ngày, nhưng sau đó, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Đây là tín hiệu dị năng tiêu hao quá độ, cô biết. Nhưng nếu có sử dụng dị năng vậy thì cũng thôi, nhưng bây giờ ngâm ở trong nước, tại sao lại xuất hiện loại chuyện này?
Dị năng lên cấp.
Đầu tiên Đường Nhược nghĩ đến cái này. Cô không dám chậm trễ, lập tức đứng lên mặc quần áo tử tế.
Nếu thật là lên cấp, vậy có phải cũng nên ngồi xuống thật tốt hay không?
Được rồi, cô chưa từng lên cấp, thật sự không hiểu.
Nhưng mà, ngồi xuống lên cấp dù sao cũng tốt hơn so với thân thể trần truồng ngâm trong bồn tắm.
Chờ sau khi vội vàng mặc quần áo xong, cũng không phải chỉ là đau đầu thôi, trong thân thể dường như có một nguồn sức mạnh như muốn xông ra ngoài.
Rõ ràng, rõ ràng dáng vẻ Bạch Thất lên cấp không phải vậy mà.
Đường Nhược nhanh chóng ngồi lên giường, dùng sức mạnh tinh thần vỗ về nguồn sức mạnh kia.
Đối với mọi chuyện không biết này, cô có chút sợ hãi, cũng có chút sợ hãi.
Nếu như hiện tại Bạch Thất ở chỗ này, có phải sẽ giảm bớt một chút cảm giác kinh hoàng này hay không.
Có điều giờ phút này, cũng không có thời gian để cho cô nghĩ tiếp, sức mạnh kia từ bốn phương tám hướng trong thân thể hội tụ lên đầu. Lúc này, mạch máu toàn thân cô co rút, khổ sở không chịu nổi, lại cảm thấy trận lạnh trận nóng trong cơ thể, như hàng vạn con kiến gặm nhấm, buồn nôn muốn nôn.
Đường Nhược sử dụng sức mạnh tinh thần đè ép sự rét lạnh kia. Như vậy có thể hơi khổ sở, nhưng chỉ sau một lát lại hóa thành hư ảo, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, có thể giảm bớt một phân khổ sở, vậy thì cứ dùng sức mạnh tinh thần cản trở một phân đi.
Thời gian trôi qua, các loại âm thanh ầm ỹ tiến vào lỗ tai của cô, có tiếng thảo luận sát vách, tiếng gầm của zombie ở phía xa xa…
Lúc cô dùng hết một phần sức mạnh tinh thần cuối cùng vẫn không thể loại bỏ phần khổ sở kia, thì đứng lên định đi sang bên cạnh tìm Bạch Thất.
Cho dù chết, cũng nên thấy mặt anh lần cuối cùng.
Không biết làm sao cả người cô đều run, tay chân không có sức, lảo đảo vài bước, dưới chân mềm nhũn, nhào về phía cửa: “Bạch Ngạn…”
“Rầm…” Cả người đụng vào cửa thủy tinh, phát ra tiếng động.
Một tiếng rầm này, khiến cho Bạch Thất ở bên cạnh nghe thấy, hắn lập tức đứng lên.
“Anh Bạch?” Những người khác đang thảo luận, không chú ý tới tiếng động ở bên cạnh.
“Mấy người cứ nói chuyện, tôi đi xem Tiểu Nhược.” Bạch Thất không dừng lại, gần như lập tức rời khỏi phòng.
Điền Hải cũng đứng lên, nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng muốn đi sang phòng bên cạnh nhìn rõ mọi chuyện.
Hồ Hạo Thiên ngăn cản, nói: “Chuyện của người ta, có lẽ không muốn chúng ta nhúng tay vào, nếu cần thì sẽ bảo chúng ta, chúng ta ngồi chờ thì tốt hơn, lỗ mãng đi qua ngược lại sẽ khiến đôi bên đều xấu hổ.”
Mọi người tưởng tượng, cũng cảm thấy có lý, nên không đi qua.
Cửa phòng làm việc nhỏ bị khóa trái, chỉ là những loại khóa này không làm khó được Bạch Thất, dễ dàng mở ra.
Nhưng, trông thấy Đường Nhược ngã trên mặt đất ở bên trong phòng, trái tim Bạch Thất nhảy lên một cái, bước nhanh tới đỡ cô dậy: “Đường Nhược?”.
“Chị?” Điền Hải cũng nhìn thấy Đường Nhược ngã trên đất ở trong phòng, vội vàng đi qua.
Bạch Thất nói: “Đóng cửa lại, khóa vào.”
Điền Hải lại quay trở lại giữ cửa rồi khóa. Sau khi quay trở lại, Bạch Thất cũng đã ôm Đường Nhược mang lên giường.
“Bạch, anh Bạch, chị Đường sao vậy?”
Trong lòng Bạch Thất cũng không nắm chắc, cậu cũng không biết Đường Nhược làm sao.
Lần mò hơi thở, còn có nhịp thở, chỉ là khá yếu ớt. Bạch Thất lại sờ lên trán Đường Nhược, cũng không có dấu hiệu phát sốt.
Bạch Thất nhìn không ra lý do, anh ngẩng đầu, nói thẳng: “Cậu đi ra ngoài, sau đó nói cho bọn họ biết, chúng ta không sao, để bọn họ nghỉ ngơi.”
Điền Hải chần chừ: “Anh Bạch, nhưng chị Đường …”
“Anh cần kiểm tra xem trên người cô ấy có vết thương gì không, cho nên cậu nhất định phải đi ra ngoài trước, hiểu chưa?”
Lúc này Điền Hải mới đỏ mặt đi ra ngoài, chạy được một lát vẫn không yên lòng quay đầu lại: “Anh Bạch, có chuyện gì lập tức gọi em, hôm nay em ngủ ở cửa ra vào.”
Bạch Thất gật gật đầu.
Điền Hải vừa trở về, cũng bị đám người trong phòng làm việc lớn tra hỏi.
“Tiểu Đường làm sao vậy?”
“Có sao không?”
“Có cần giúp không?”
“Ở đây có dầu hồng hoa, dầu cù là, cần đưa qua không?”
Điền Hải nhất trí trả lời mọi người, ý tứ nói là, chị Đường đại khái là quá mệt mỏi, bị ngã, nhưng không có chuyện gì cả, cám ơn ý tốt của mọi người.
Nhưng mọi người xem dáng vẻ vô cùng lo lắng của cậu ta, thế là lại bắt đầu an ủi cậu ta.
Chờ Điền Hải vừa đi, Bạch Thất khóa cửa lại cởi hết đồ cho Đường Nhược.
Nếu hiện giờ Đường Nhược tỉnh dậy, đoán chừng sẽ muốn kêu to lưu manh.
Cơ thể trắng nõn ngoại trừ vết máu ứ đọng do lăn xuống giường, không có những vết thương khác, chỉ là vết máu ứ đọng này thật sự khá nhiều. Bạch Thất lúc trước vân vê cánh tay cô, so với hiện tại nhìn thấy, quả thực có nặng hơn chút.
“Tiểu Nhược? Tiểu Nhược…” Bạch Thất nghĩ không ra nguyên nhân cô hôn mê bất tỉnh, vậy mà cảm thấy mình còn có chút suy nghĩ lung tung.
Hiện tại, có thể tỉnh lại hay không. . .
Dù anh lo lắng, đến cùng vẫn không đánh mất lý trí.
Một đám người đông như vậy, chắc sẽ không đột nhiên cứ như vậy xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ là, ôm tay của cô lại không tự giác thu lại.
Vốn nghĩ rằng người này sẽ luôn an ổn ở bên mình.
Hiện tại. . .
Bạch Thất vùi mặt thật sâu lên vai của cô, không nhúc nhích, tận đến bình minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com