Chương 61-62
Chương 61: Vệ Lam
Edit: Nayuki
Beta: Sakura
Bên ngoài cửa sổ
Từng dãy xe bọc thép đi vào cư xá, cùng với bộ đội cơ giới đánh chết Zombie xung quanh.
Đây là bộ đội tinh anh, ưu tiên đến đây để tiêu diệt toàn bộ Zombie, dọn đường để nhân viên chính trị quan trọng và thương gia giàu có đi tới.
Mở đầu tận thế, các nhân viên quan trọng của thành phố A, thương gia và một ít người bình thường trong quân đội định rút lui về căn cứ miền tây, nhưng virus Zombie không ngừng phát tán, tất nhiên không phải là cảm cúm bình thường, nó đã trực tiếp uy hiếp đến sự sinh tồn của nhân loại, chính vì vậy những nhân viên chính trị quan trọng tập trung lại bàn bạc hoàn thiện quyết định sách lược thành lập một trụ sở tạm thời.
Bàn bạc suốt nửa tháng chọn đi chọn lại mới được khu vực mới quy hoạch này.
Chỗ này cũng gần quân đội, ba phía xung quanh là nước, hệ thống xây dựng cơ bản đã hoàn thiện, mật độ dân cư cũng thấp, phụ cận còn có diện tích đất lớn đang khai thác.
Bên trong bờ tường của biệt thự người đoàn xe cũng đã nghe được tiếng súng, vội vàng nhao nhao ngó qua cửa sổ.
“Quân đội đến rồi.” Vợ chú Phan nhìn thấy cảnh này kích động mừng rơi nước mắt, “Tiểu Đường không nói sai, đúng là quân đội chọn chỗ này làm căn cứ, như vậy chúng ta có thể tìm được Huyên Huyên rồi.”
Tuy nhìn Phan Đại Vĩ không đáng tin cậy cho lắm, nhưng thực tế vô cùng nhớ con gái của mình: “Đúng rồi, như vậy quá tốt, còn tưởng đánh đến khu Tây, không ngờ bọn họ lại tiến về đây thật, đợi bọn họ ổn định xong chúng ta đi qua hỏi thăm xem sao.”
Ông Tần nói: “Đừng vội, bây giờ đang là tận thế, mọi thứ phải cẩn trọng, trước tiên nên thương lượng cùng Bạch Ngạn và Hồ Hạo Thiên đã.”
Phan Đại Vĩ gật đầu, đi qua biệt thự của Hồ Hạo Thiên.
Trong biệt thự của Hồ Hạo Thiên, mọi người còn đang bàn bạc.
“Anh Hồ, quân đội đến rồi, chúng ta nên làm như thế nào bây giờ, hay đợi một lúc nữa mới đi ra ngoài?”
Hồ Hạo Thiên cũng không biết.
Nhìn thấy quân đội tuy mọi người ai cũng vui mừng, bản thân anh ta cũng rất xúc động, nhưng vẫn cần phải có kế hoạch cẩn thận.
Đến tận thế, những thứ tự tồn tại trong xã hội trước đó để không thể sử dụng được.
Trong quân đội hiện tại đang có tiêu chuẩn gì, không ai biết cụ thể. Bọn họ ở đây đã không có tin tức hơn nửa tháng.
Quân tiên phong vừa đến cư xá “Hoàng Đình” cảm thấy hết sức kỳ lạ.
Cư xá quá sạch sẽ, không có bóng của một con Zombie nào cả.
Nhưng dù như thế, bọn họ vẫn phát loa thông báo đã ghi âm sẵn: Trong nhà có người treo vải trắng hoặc quần áo trên cửa sổ, trong nhà có Zombie đang bị cách ly treo vải đỏ hoặc quần áo đỏ. Buổi chiều sẽ có binh sĩ giúp thanh lý, căn hộ không có biểu hiện gì sẽ bị quân đội cưỡng chế trưng thu.
Bạch Thất tìm được một cái khăn lông treo lên cửa sổ xong đi ra ngoài, sau đó thấy Hồ Hạo Thiên ở đối diện đang vẫy anh lại.
Đường Nhược cũng nhìn thấy: “nhóm anh Hồ bảo bọn họ sẽ đi qua đấy.”
“Uh, vậy em đi rửa mặt trước đi.” Bạch Thất vuốt nhẹ mái tóc của cô.
Đường Nhược không hề lề mề, nhanh chóng rửa mặt, thay đồ rồi cùng Bạch Thất đi qua biệt thự của Hồ Hạo Thiên.
Ba tòa biệt thự này được xây tường vây kín, căn bản Zombie không thể vào được.
Hồ Hạo Thiên thấy Bạch Thất kéo Đường Nhước tới, Điền Hải đi theo phía sau, tiến đến chào hỏi: “Nhà cậu treo vải trắng trên cửa sổ à?”
Bạch Thất gật đầu.
Bốn người đi đến phòng khách rồi ngồi xuống.
Đội xe 16 người đều đã tập hợp ở đây.
Quân đội đến sớm, trong đội xe có người còn chưa kịp ăn sáng, nhưng ai cũng coi như đây là nhà mình, vừa ăn vừa họp cũng không có vấn đề gì cả.
“Trong lòng tôi vừa vui mừng lại vừa lo lắng.” Hồ Hạo Thiên nói với mọi người.
Bạch Thất lấy bình sữa đậu nành và cơm nắm đưa cho Đường Nhược ăn sáng, Đường Nhược mở màng bọc giữ ấm ra, đưa cho Bạch Thất cắn một cái rồi mới bắt đầu ăn.
Hồ Hạo Thiên liếc qua cặp vợ chồng son này, nhìn mãi cũng thành quen quay qua chỗ khác nói tiếp: “Vui mừng vì dĩ nhiên chúng ta không cần phải đi khu Tây rồi, nhưng lo lắng thì có thể quân đội cũng thiếu của cải vật chất gì đó, luật pháp xã hội trước đó không còn nữa, nếu lỡ may họ đến cướp đoạt đồ của mình thực sự tôi cũng không muốn.”
Ông Tần bảo: “Có lẽ sẽ không cướp đoạt, nhưng trật tự xã hội không còn nữa, nghe nội dung thông báo vừa rồi cũng biết chính phủ muốn giành lại thành phố A, cho nên chúng ta cũng không cần lo lắng quá.”
“Nhưng bây giờ tất cả các dây chuyền sản xuất đã ngừng hoạt động rồi, tất nhiên quân đội cũng thiếu thốn vật chất, nhìn tình thế như vậy muốn đi giành lại cũng không dễ gì.”
“Đúng vậy, nếu bọn họ không có của cải, làm sao nuôi người thường được?”
“Cho nên, chắc chắn sẽ phải giao nộp gì đó.”
Lưu Binh nói: “Thực ra chúng ta bàn qua bàn lại cũng không được gì, cứ đợi đến buổi trưa quân đội tới xem sao.”
Hồ Hạo Thiên cuối cùng quay lại bảo với Bạch Thất: “Chú Bạch, chú có ý kiến gì không?”
Bạch Thất với tay Đường Nhược lại cắn một miếng cơm nắm.
Hồ Hạo Thiên: “…”
Đang lúc nói chuyện nghiêm túc, có thể nghiêm túc một chút được không!
Bạch Thất chầm chậm nuốt xong mới nói: “Mở đầu tận thế, trong quân đội chắc chắn cũng có người bị nhiễm virus, cũng chắc chắn có người sẽ có dị năng, chỉ cần chính phủ nhận ra được tầm quan trọng của người có dị năng sẽ không làm chuyện quá đáng, chúng ta cứ yên tâm chờ là được.”
Nếu đã vậy mọi người cũng không cần phải bực bội vội vàng.
Nhưng vẫn lo lắng quân đội sẽ cưỡng chế đi vào điều tra vật tư, dù sao trong ba căn biệt thự tất cả đều là năng lượng điện mặt trời, xung quanh còn xây dựng tường cao vây bọc quá nổi bật, chính vì vậy mọi người đều di chuyển vật tư xuống hầm ngầm.
Nhìn phòng khách đã trống trải nhưng Hồ Hạo Thiên vẫn chưa yên tâm: “Vẫn còn có chút lo lắng, cảm giác này khó chịu quá.”
La Tự Cường nói: “Anh Hồ à, không phải cha của anh cũng là quân nhân sao, chắc nể mặt cha anh cũng không đến nỗi cướp đoạt của chúng ta đâu.”
Thực ra mọi người lo lắng cũng có lý, thời điểm mà công nông nghiệp và khoa học kỹ thuật kém phát triển thế này, chỉ cần còn mạng, dù quân đội tới sẽ có hi vọng, nếu không có gì cũng sẽ không sợ mất đi.
Nhưng bây giờ trong phòng không chỉ có điện còn có vật tư, nếu quân đội tới chỉ sợ bị cưỡng chế cướp đi thôi. Tuy chính mình là người có dị năng, nhưng đối mặt với súng ống đạn dược vẫn là song quyền nan địch tứ thủ – đấu sao lại đây…
Nhưng dù như thế nào thì đến chiều, người nên đến cũng vẫn đến thôi.
Dẫn đầu quân đội đến đây là một sĩ quan trẻ tuổi – Vệ Lam, anh ta cầm kính viễn vọng nhìn về khu biệt thự Hoàng Đình, phát hiện bên này có một khu bị tường đất vây quanh.
“Bên kia là cái gì? Trên bản đồ lúc trước không thấy có khu này.” Vệ Lam hỏi phụ tá của mình.
Phó quan kia nhìn cũng bảo: “Không biết nữa, nhưng nhìn qua giống như tường đất của dị năng hệ Thổ xây nên.”
Quân đội cũng có binh sĩ thức tỉnh dị năng, đối với những người này gọi cung là dị năng hệ Thổ.
“Ra là những người có dị năng ở lại…” Vệ Lam trầm ngâm: “Bảo sao Zombie trong cư xá ít như vậy.”
“Thiếu tướng Vệ, nếu ở đây có người sở hữu dị năng, vậy đưa họ vào quân đội là được rồi, lần này chúng ta bị đưa ra làm quân tiên phong, chết không biết bao nhiêu anh em, đều vì đại tá Chu bảo vệ con mình, xem chúng ta không giống người, chỉ sợ sau này ông ta lại tìm cách diệt trừ chúng ta.”
Vệ Lam tiếp tục dùng kính viễn vọng quan sát: “Này, cậu nói ở đó có bao nhiêu người có dị năng?”
Sĩ quan phụ tá nói: “Tường đất xây cao như vậy, chắc chắn số lượng người có dị năng không ít, phạm vi xây dựng lớn như vậy số lượng người cũng không ít được.”
Vệ Lam gật đầu: “Ở đây chắc có tư liệu đăng ký của các hộ gia đình, đã nắm được chưa?”
“Buổi sáng đến chỗ cơ sở dữ liệu đã lấy được tất cả thông tin các hộ gia đình sở hữu, khu biệt thự cũng có nhưng vẫn phải đợi buổi chiều đi từng cái để xác minh mới được.”
Vệ Lam gật đầu lần nữa: “Vậy để người đi đến từng khu cao ốc đăng ký đi, chúng ta qua khu biệt thự được xây tường kia nhìn một chút xem.”
Sau khi đến gần cái tường đất kia, Vệ Lam cùng sĩ quan phụ tá và binh linh đều kinh ngạc.
Một cái tường đất phòng ngự cao như vậy, dày như vậy, xung quanh lại không có chỗ nào để đi vào, đi hết một vòng mới tìm thấy cửa vào khu biệt thự.
Quay qua nhìn thấy một cái biệt thự khác đã bị phá đi chỉ còn một nửa.
Sĩ quan phụ tá đầu đầy vạch đen.
Có khi nào cái chỗ này là nhà của chính trị viên quan trọng nào đó, đã bị dỡ xuống như vậy rồi, đến lúc người tìm đến ở thì phải giải thích như thế nào bây giờ.
Cửa lớn bị đóng chặt, cũng không có chuông cửa, lại cách bên trong quá xa, một binh sĩ đứng ở đây kêu gào cũng không thấy ai nghe tiếng,
Nhưng cũng may, Hồ Hạo Thiên đã dặn Lưu Binh thỉnh thoảng chú ý bên ngoài, nên khi cậu ta thấy có binh sĩ đến gần đây liền kêu Lưu Binh đi mở cửa.
Chương 62: Hạnh ngộ
Tiểu binh vừa gọi: bên trong có người ở hay không?
Bên này, Lưu Binh đã nhanh chóng mở cửa, nhìn sơ qua đội người này: “Các người là quân đội đóng ở khu Tây thành phố A phải không?”
Vệ Lam nhìn tường vây xung quanh bốn phía, đi thẳng vào trong: “Có bao nhiêu người ở đây?”
Tiểu binh phía sau vội đưa một tờ giấy ra để Lưu Binh xem.
Lưu Binh nhìn sơ qua tờ giấy.
Trên đó ghi nội dung rất đơn giản, giới thiệu vắn tắt về quân đội thành phố A, một số việc cần lưu ý khi tận thế:
“Quân đội muốn đến đây đóng quân à?” Lưu Binh nhìn tờ giấy ghi công việc hỏi lại.
Vệ Lam đi về phía trước khu biệt thự: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì đúng vậy.”
Lưu Binh lại hỏi: “Vậy những người tìm đến khu Tây nương tựa vào quân đội cũng sẽ chuyển đến phải không?”
Vệ Lam gật đầu: “Nếu quân đội tới đây, những người kia nhất định cũng sẽ tới.”
“Vậy thì tốt quá.”
Cậu hai của Lưu Binh cũng ở ngay trong căn cứ quân đội thành phố A, cậu ta đi đến thành phố này cũng là để tìm người đã tự tay nuôi lớn cậu.
Hai người đi đến phía trước biệt thự của Hồ Hạo Thiên, vì cửa của biệt thự Hồ Hạo Thiên ở gần nhất.
Hồ Hạo Thiên cũng đã đứng chờ ở biệt thự đầu tiên, đứng đợi cùng anh ta còn có Hà hộ vệ.
Tuy cha của Hồ Hạo Thiên đã đến thành phố A làm nhân viên chính trị cầm quyền, nhưng anh ta trước đó cũng không tòng quân, không nhận ra được người trẻ tuổi trước mặt là Vệ Lam, chỉ nhìn quân hàm trên quân trang mà đoán được cấp bậc của hắn ta trong quân đội không thấp nên đưa mọi người tới chào đón: “Xin chào, tôi là Hồ Hạo Thiên, cha tôi là Hồ Hành Sâm.”
Vệ Lam nói: “Tôi cũng có nghe qua về anh, nhà xí nghiệp ở thành phố H.” Sau đó đưa tay ra bắt, “Vệ Lam”
Hồ Hạo Thiên mỉm cười thong dong: “Đấy là là chuyện ngày xưa rồi.”
Bây giờ là tận thế, chỉ có dị năng mạnh mẽ mới quyết định được địa vị tồn tại.
Vệ Lam cũng không tiến hành điều tra ngay tại chỗ, chỉ để cho binh sĩ tuần tra thoáng qua, thấy ở đây không có Zombie, sau đó kiểm tra xem mọi người có vết thương nào hay không, rồi đưa cho họ mấy tờ kê khai, sau khi điền xong nộp lại.
“Ngày mai, người trong căn cứ sẽ chuyển đến, cha của anh cũng sẽ theo quân đội đến đây.” Vệ Lam đi ra cửa, nhìn hai căn biệt thự ở kế bên, “Ai ở bên kia?”
Hồ Hạo Thiên nói: “Đều là anh chị em trong đoàn xe, kể cả tôi, tổng cộng có 16 người.” Sau đó mang theo một đội đi đến hai tòa biệt thự bên cạnh.
Thật ra, anh ta cũng rất lo lắng, tuy nhìn qua Vệ Lam là người thẳng thắn, nhưng không biết tính tình thật sự như thế nào, nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì mình ở đây cũng có thêm nhiều trợ giúp.
Lúc nghĩ vậy, Hồ Hạo Thiên cũng bị hình tượng vĩ đại của mình làm cho mình tự cảm động
Làm đội trưởng của đoàn xe, chính mình cũng chuyên nghiệp ra phết.
Căn nhà thứ hai là của Phan Đại Vĩ.
Những người ở trong căn nhà này, số người không có dị năng cũng là nhiều nhất, tổng cộng có ba gia đình.
Vệ Lam lại kêu binh sĩ đưa mấy tờ đơn cho họ, nói ngày mai sẽ có người đến thu.
Tiếp đến là căn biệt thự của Bạch Thất, lúc này bọn họ đang dọn vệ sinh.
Nếu không thấy quân đội tới, chắc chắn ba người bọn họ sẽ ra ngoài luyện tập dị năng.
Bây giờ ở nhà, như vậy thì cứ quét dọn một chút đi, ít nhất sẽ không nhàm chán vì nhàn rỗi.
Điền Hải cầm đồ lau nhà ra mở cửa, đón người vào.
Mọi người nhìn thấy như vậy bộ dạng vô cùng đau đớn.
Hiện tại nước rất là đắt, các người không biết hay sao, lại còn lãng phí đem một thùng nước đi lau nhà!
Hồ Hạo Thiên giới thiệu Vệ Lam với Bạch Thất.
Bạch Thất nghe được cái tên Vệ Lam này nhíu mày: “Hân hạnh”
Cái tên này kiếp trước anh cũng đã từng nghe qua.
Khi đó anh mới đến căn cứ thành phố A không lâu, nghe được chuyện một thiếu tướng bị điều đi thu hồi một nhà máy quân sự mà hi sinh ở đó. Vốn dĩ chuyện này cũng rất bình thường, nhưng về sau lại nghe được vị thiếu tướng này thực ra cực lực phản đối Tào tiến sĩ thực hiện thí nghiệm nghiên cứu trên người sống nên mới bị các đảng phái loại bỏ, nên thảm kịch đấy mới phát sinh.
Bởi vì nhiệm vụ đưa binh lực cho Vệ Lam đến nhà máy quân sự kia mà nói, căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Nếu chuyện này là thật, thì Bạch Thất không ngại kết giao với sĩ quan trẻ tuổi này. Dù sao Tào tiến sĩ có dị năng tinh thần lực kia cũng coi như là cái gai trong lòng anh.
Người trước mắt là ai cũng không biết, đừng nói là hiểu rõ, hiện giờ đang ở căn cứ thành phố A rồi, đương nhiên càng muốn biết người biết ta. Nếu không đối với tác phong của Tào tiến sĩ ở kiếp trước, nếu như phát hiện được dị năng của Đường Nhược, chắc chắn sẽ bị chú ý, bởi vậy Đường Nhược sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu như có thêm người hỗ trợ, về sau cũng có thể bảo đảm hơn một chút.
Vệ Lam nhìn thấy Bạch Thất cũng giới thiệu bản thân và quân đoàn 34 một lần.
Anh ta nhìn thấy Bạch Thất cũng không giống những người khác.
Bạch Thất rất điềm tĩnh, lạnh nhạt, nhưng lại có chút hào phóng, xem như là loại người thích hợp sinh tồn ở thời tận thế này.
Người như vậy nếu có thể làm thuộc hạ của mình chắc chắn sẽ hỗ trợ cực lớn.
Vệ Lam vừa đi xong, Hồ Hạo Thiên gọi người trong đoàn xe tụ tập lại ở biệt thự của mình cùng điền bảng kê khai.
Bảng kê khai này nội dung thật ra vô cùng đơn giản, chì cần điền tên tuổi, có loại dị năng nào, có loại năng khiếu nào, nghề nghiệp trước khi tận thế là gì.
Đến khi tận thế, chứng minh nhân giân, quê quán, địa chỉ nhà đều không có tác dụng gì cả.
“Bây giờ điền những thứ này cũng chỉ để làm công tác thống kê cơ sở xem ai có thể cống hiến được cái gì. Cũng bởi vậy mà chúng ta có thể yên tâm một chút, ít nhất có giá trị thì quân đội sẽ không đuổi tận giết tuyệt.” Hồ Hạo Thiên điền bảng kê khai xong thở dài nói.
Lưu Binh nhìn bảng kê khai lại nói: “Chắc chúng ta cũng không phải làm lao động miễn phí chứ, ít nhất phải có chút tiền công.”
La Tự Cường nói: “Tôi sợ là sẽ cưỡng chế. Mọi người nói xem, để xây dựng một trụ sở, cái cần nhất là gì, cần nhân lực à nha. Nếu tất cả mọi người không ai giúp đỡ, chắc chắn quân đội sẽ làm không xong.”
Lưu Binh nói: “Nếu như quốc gia chiêu mộ binh lính, mọi người có đi không?”
Phan Đại Vĩ: “Bên ngoài tất cả đều là Zombie, cái đầu tiên cần xây dựng chính là tường ở bên ngoài.” Nói xong nhìn qua ba người Hồ Hạo Thiên: “Mọi người không ai thoát được đâu, tự tìm cách giải quyết thôi à.”
Hồ Hạo Thiên bảo: “Anh không cần nói, ông Tần chẳng bảo bây giờ cây cối đều chết hết rồi hay sao, như vậy người trong quân đội chắc chắn cũng biết, chú thuộc hệ Mộc chắc chắn trốn không thoát.”
Phan Đại Vĩ bi ai rên một tiếng: “Chúng ta cùng cống hiến vì đất nước thôi, đáng thương cho lão già lọm khọm như chú còn phải bán mạng cho quốc gia.”
Ông Tần liếc Phan Đại Vĩ nói: “Nếu mày là lão già lọm khọm, thì tao đây chẳng phải mồ yên mả đẹp à?”
Phan Đại Vĩ: “…”
Sao tự nhiên quên mất bố vợ cũng đang ngồi ở đây!
Phan Đại Vĩ: “Cha à, cha là càng già càng dẻo càng dai mà.”
Mọi người điền xong bảng khai rồi, Hồ Hạo Thiên chiêu đãi mọi người bữa tối, tuyên bố với mọi người nếu thật sự gặp nguy hiểm, mọi người phải cùng đoàn kết lại suy nghĩ.
Thực ra mọi người cũng đều tự nguyện giúp chính phủ trùng tu xây dựng căn cứ, dù sao đây cũng là quốc gia của mình.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chính phủ không hại bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com