chap12
Sau bữa trưa kéo dài đến tận chiều, cả đội nhanh chóng tản ra nghỉ ngơi để hồi phục sau buổi bận rộn. Suphanat, như thường lệ, không chịu ở yên. Cậu ngồi bên cửa sổ, đôi mắt chăm chú nhìn ra bãi biển xa xa. Ánh mặt trời chiều đang bắt đầu nhuộm vàng cả khung cảnh, ánh sáng cam đỏ nhuộm lên mặt biển một vẻ đẹp thơ mộng.
“Anh Pansa!” Suphanat bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt sáng bừng. “Đi ra biển với em đi! Hoàng hôn đẹp như vậy, không đi ngắm là phí lắm.”
Pansa ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhíu mày nhìn cậu. “Cậu không mệt à? Đi sáng giờ rồi còn gì, lại muốn lôi tôi đi đâu nữa đây?”
“Anh nói thế là không được rồi. Đi một chút thôi mà, chỉ cần anh đi với em. Chúng ta ra đó ngồi ngắm hoàng hôn rồi về, không mất nhiều thời gian đâu!” Suphanat cười hì hì, bước tới kéo tay anh.
Pansa thoáng ngập ngừng. Anh không giỏi từ chối mỗi khi Suphanat nhìn mình bằng ánh mắt như thế, nhất là khi cậu cứ lắc lắc tay áo anh. Cuối cùng, anh thở dài, đứng dậy. “Được rồi, nhưng nhớ về trước khi trời tối hẳn đấy.”
“Dạ! Cảm ơn anh!” Suphanat cười tươi rói, kéo tay anh chạy ra ngoài.
---
Chiều dần buông, cả hai bước chậm rãi trên bãi cát mềm mại, cảm nhận từng cơn gió mát lạnh từ biển thổi vào. Biển lúc này vắng người, chỉ còn sóng vỗ nhịp nhàng vào bờ, ánh mặt trời đỏ rực soi sáng cả một khoảng trời. Suphanat chạy chân trần trên bãi cát, vừa chạy vừa nghịch những vỏ sò nhỏ dạt vào bờ, nụ cười rạng rỡ như trẻ con được thả vào một thế giới kỳ diệu.
Pansa lặng lẽ đi phía sau, ánh mắt dõi theo từng bước chân của cậu. Nhìn cậu lúc này, anh cảm thấy Suphanat không khác gì một đứa trẻ ngây ngô, hồn nhiên. Nhưng chính sự ngây thơ ấy lại khiến lòng anh thoáng xao động.
“Anh Pansa, sao anh đi chậm như thế? Ra đây nhanh lên!” Suphanat ngoảnh lại, vẫy tay gọi anh, giọng nói trong trẻo vang lên át cả tiếng sóng biển.
“Cẩn thận chút đi, ngã bây giờ.” Pansa nhắc nhở, nhưng vẫn bước nhanh hơn để bắt kịp cậu.
---
Đến gần mép nước, Suphanat ngồi xuống, nghịch cát bằng cả hai tay. Cậu vẽ những vòng tròn không theo quy tắc nào, đôi mắt sáng long lanh. Pansa đứng cạnh, đôi mắt không rời khỏi cậu.
“Anh, em cảm thấy hình như mình đã từng rất thích biển, nhưng chẳng nhớ rõ lý do là gì. Kỳ lạ nhỉ?” Suphanat khẽ ngẩng lên, ánh mắt thoáng chút mơ màng.
Pansa thoáng khựng lại trước câu hỏi của cậu. Anh nhìn Suphanat một lúc, rồi chậm rãi trả lời: “Có lẽ… là vì biển tự do và thoải mái, giống như tính cách của cậu vậy. Biển khiến người ta quên đi mọi buồn phiền.”
Suphanat bật cười, ánh mắt đầy sự ngây thơ nhưng cũng phảng phất chút gì đó buồn bã. “Có lẽ anh nói đúng. Nhưng mà giờ em không cảm thấy buồn nữa, vì có anh ở đây.”
Pansa không biết phải trả lời thế nào. Những lời nói đơn giản ấy của Suphanat lại khiến lòng anh khẽ dao động. Anh quay mặt đi, cố gắng giấu đi sự bối rối.
Khi ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn tắt hẳn, Suphanat bất chợt tựa đầu lên vai anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cảm ơn anh vì đã đi cùng em. Nếu không có anh, em chắc chẳng ra đây một mình.”
Pansa thoáng ngạc nhiên, cảm nhận được hơi ấm từ cậu truyền sang. Đôi tay anh hơi cứng lại, không biết nên làm gì. Nhưng rồi, anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, như một cách an ủi lặng lẽ.
Trên đường trở về, Suphanat vẫn líu lo kể chuyện về những vỏ sò cậu nhặt được, đôi mắt sáng bừng niềm vui. Pansa nhìn cậu, lòng thầm nghĩ: “Có lẽ, mình đang cảm nhận được điều gì đó đặc biệt…”.
-----
2 ngày sau
Sáng hôm sau, sau vài ngày nghỉ ngơi trọn vẹn, cả đội bắt đầu chuẩn bị cho chuyến trở lại CLB. Không khí xung quanh đầy ắp tiếng cười nói, mọi người ai nấy đều phấn khởi nhưng cũng không giấu được chút tiếc nuối khi phải rời xa kỳ nghỉ tuyệt vời.
“"Không muốn về chút nào đâu, huấn luyện viên ạ!" Jonathan vừa vẫy tay vừa nói, rồi quay sang nhìn Pansa.
"Đúng vậy, huấn luyện viên, lần sau mà có kỳ nghỉ như thế này nữa, nhớ mời chúng tôi đi cùng nha!" Kayak thêm vào.
Pansa cười khẽ, không nói gì. Anh chỉ khẽ lắc đầu, rồi quay lại nhìn đội ngũ đang chuẩn bị lên xe, mỗi người đều bày tỏ cảm giác tiếc nuối và vui vẻ vì chuyến đi này.
“Lần sau có thể nghỉ lâu hơn không?” Minji bày tỏ sự ngưỡng mộ về kỳ nghỉ này, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối vì chuyến đi quá ngắn ngủi.
Suphanat lại vui vẻ nhảy vào giữa đám đông, kéo tay Pansa: "Anh Pansa! Em muốn ở đây lâu hơn một chút nữa, hay mình đi khám phá thêm một chút nữa nhỉ?"
Pansa nhẹ nhàng vỗ vai cậu, cười nói: "Có thể, nhưng phải về CLB để chuẩn bị cho các kế hoạch tiếp theo. Đừng quá lo lắng, rồi sẽ có những dịp khác mà."
Cả đội lại cười đùa rôm rả, dù ai cũng tiếc nuối, nhưng ai cũng biết rằng công việc phía trước đang đợi họ.
Đúng lúc đó, huấn luyện viên của đội cũng bước lên xe, gọi mọi người vào vị trí. Anh nhìn qua một lượt, ánh mắt đầy ý cười nhưng cũng không thiếu sự nghiêm túc.
"Về thôi, về lại với công việc rồi. Đừng để mấy cái trò chơi ở đây ám ảnh thêm nữa, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm." Anh nhún vai, một tay vẫy vẫy, làm bộ nghiêm khắc nhưng trên môi không giấu được sự hài hước.
Mọi người cười lớn, không ai có thể kháng cự nổi tính cách của huấn luyện viên, và họ vui vẻ chuẩn bị lên xe, khép lại một kỳ nghỉ đầy ắp kỷ niệm.
Pansa cũng lên xe cùng mọi người, tay cầm lấy vali, lòng thầm cảm nhận những cảm xúc lạ lẫm đang dâng lên trong mình.
------
Sau khi cả đội về đến CLB, không khí vui vẻ từ chuyến du lịch dần dần lắng xuống. Mọi người nhanh chóng lên phòng, thay đồ, chuẩn bị cho buổi tập luyện lại. Dù mệt mỏi, nhưng không ai muốn bỏ qua buổi tập đầu tiên sau kỳ nghỉ, vì tất cả đều hiểu rằng họ còn nhiều việc phải làm để duy trì phong độ.
Suphanat và Pansa, sau khi thay đồ xong, đều nhận được cuộc gọi từ huấn luyện viên, yêu cầu gặp mặt tại phòng y tế trước khi bắt đầu tập. Bầu không khí bỗng chùng xuống khi Pansa thấy ánh mắt của huấn luyện viên, có chút gì đó nặng nề.
"Suphanat, Pansa, các em vào đây một chút." Huấn luyện viên chỉ tay về phía phòng khám.
Suphanat bước vào đầu tiên, nhìn Pansa và khẽ nhún vai, vẻ mặt cậu có chút lo lắng. Còn Pansa, sau khi nhìn huấn luyện viên, cảm thấy không khí không bình thường, lập tức theo sau. Cả hai đều cảm nhận được sự nghiêm túc trong ánh mắt huấn luyện viên, như thể có chuyện gì đó không ổn.
"Ngồi xuống đi." Huấn luyện viên ngồi vào ghế, rồi nhìn thẳng vào Suphanat. "Tình hình của em vẫn chưa có gì tiến triển. Dù rằng sức khỏe không có dấu hiệu xấu, nhưng rõ ràng khả năng phục hồi không nhanh như mong đợi."
Suphanat không nói gì, chỉ gật đầu, tâm trạng có chút chùng xuống. Pansa đứng bên cạnh, cảm nhận rõ sự căng thẳng từ cậu. Anh quay sang nhìn huấn luyện viên.
"Ý anh là… Suphanat vẫn chưa đủ khả năng để tham gia đội tuyển quốc gia?"
Huấn luyện viên gật đầu. "Đúng vậy. Nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi e rằng Suphanat sẽ không đủ điều kiện để tham gia đội tuyển quốc gia sắp tới. Điều này là một tin không tốt chút nào."
Suphanat nghe đến đó, sắc mặt hơi tái, nhưng cậu chỉ im lặng, không nói gì thêm. Cảm giác thất vọng dâng lên trong lòng, nhưng cậu không muốn để lộ ra ngoài.
Pansa đứng đó, đôi mắt hướng về phía Suphanat. Cảm giác lo lắng lại dâng lên, nhưng anh vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng im, chờ huấn luyện viên tiếp tục.
"Tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình trạng của em, Suphanat. Nhưng em cần phải nỗ lực hơn nữa. Đừng để mình bị cuốn theo cảm giác tiêu cực, phải mạnh mẽ lên," huấn luyện viên nói, ánh mắt cương nghị nhưng cũng đầy sự động viên.
Suphanat không nói gì, chỉ gật đầu. Cậu biết rõ rằng giờ phút này, chỉ có sự kiên trì và nỗ lực mới giúp mình vượt qua được tình huống khó khăn này.
Sau một hồi im lặng, huấn luyện viên cuối cùng đứng lên, vỗ nhẹ vào vai Suphanat. "Được rồi, các em về phòng chuẩn bị cho buổi tập đi. Chúng ta sẽ cùng cố gắng."
Cả hai đứng dậy, Pansa nhìn Suphanat, thấy cậu có vẻ đang suy nghĩ rất nhiều. Anh nhẹ nhàng vỗ vai cậu, không nói gì nhiều nhưng trong lòng thầm động viên.
“Chúng ta sẽ cùng vượt qua thôi. Cậu sẽ làm được,” Pansa nói, lời nói như một lời hứa, dù là nhỏ nhưng lại chứa đựng sự an ủi và động viên sâu sắc.
Suphanat chỉ cười nhẹ, nhìn Pansa một chút rồi đi ra khỏi phòng. Cảm giác nặng trĩu trong lòng cậu vẫn không thể dễ dàng xua tan, nhưng cậu biết rằng không có gì dễ dàng trong cuộc sống này. Thế nên, dù có khó khăn, cậu vẫn sẽ không bỏ cuộc.
Buổi tập hôm đó diễn ra với không khí căng thẳng hơn mọi ngày. Suphanat, từ sáng đến giờ, không ngừng rèn luyện. Cậu biết rõ rằng, để có thể tham gia đội tuyển quốc gia, mình cần phải nỗ lực gấp đôi, ba lần so với những người khác. Vì vậy, dù huấn luyện viên và Pansa đã khuyên cậu nghỉ ngơi, nhưng cậu vẫn kiên quyết không dừng lại. Cậu không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, đặc biệt khi đối mặt với thử thách lớn như thế này.
Pansa đứng ở bên, đôi mắt không rời khỏi cậu, vừa lo lắng vừa thán phục trước sự kiên trì của Suphanat. Anh thấy cậu như một cỗ máy không ngừng nghỉ, đôi chân không mệt mỏi, và ánh mắt thì luôn đầy quyết tâm. Pansa đã vài lần nhắc nhở cậu giảm tốc độ, nhưng Suphanat chỉ lắc đầu, không hề có dấu hiệu dừng lại.
"Suphanat, dừng lại đi!" Pansa gọi với theo, nhưng cậu không hề quay lại.
Cả đội cũng bắt đầu chú ý, họ đều nhìn nhau một cách lo lắng. Không ai dám ngắt lời Suphanat, vì họ hiểu cậu đang cố gắng vượt qua chính mình. Thế nhưng, không ai có thể ngờ được rằng, trong lúc chạy nhanh quá, Suphanat không kịp giảm tốc độ, và đột ngột lao thẳng vào khung thành. Mọi người chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh của cậu lao vun vút trước khi mọi thứ trở nên mờ mịt.
Đầu cậu đập mạnh vào khung thành, cả cơ thể lảo đảo, rồi đột ngột ngã quỵ xuống sân. Tình huống này giống hệt như lần trước, khi cậu mất trí nhớ, và lần này, mọi thứ lại tái diễn.
"Ôi suphanat !" Huấn luyện viên hoảng hốt hét lên, vội vàng lao tới và gọi điện thoại ngay lập tức. Các đồng đội xung quanh cũng nhanh chóng chạy tới, khuôn mặt họ đầy lo lắng.
Pansa đứng đờ người, cảm giác như mọi thứ xung quanh bỗng chốc chìm vào im lặng. Cậu lao về phía Suphanat, đẩy mọi người ra, không để ai cản đường. Anh bế Suphanat lên, thận trọng mà gấp gáp đưa cậu vào bệnh viện. Tim anh đập thình thịch, lo lắng không biết cậu có sao không, và liệu lần này tình hình có nghiêm trọng hơn không.
Khi đến bệnh viện, Pansa đứng ngoài hành lang, đi đi lại lại, lo lắng không yên. Anh chẳng thể ngồi yên một phút nào, cứ một lúc lại đi đến cửa phòng cấp cứu để nhìn vào. Mỗi lần bác sĩ đi ra, tim anh như thắt lại. Cả huấn luyện viên cũng không giấu nổi vẻ lo âu.
Một lúc sau, bác sĩ cuối cùng cũng bước ra, ánh mắt của ông có phần nhẹ nhõm hơn.
"Đầu cậu ấy không sao, chỉ là bị choáng do va đập quá mạnh và ngất đi do quá mệt mỏi," bác sĩ nói. "Cậu ấy chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ hồi phục."
Pansa thở phào, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nặng trĩu. Cả huấn luyện viên và anh đều nghe bác sĩ nói tiếp.
"Nhưng có một điều kỳ lạ. Trong quá trình sơ cứu cậu ấy lúc mớ nói những điều kỳ lạ, chúng tôi nhận thấy có dấu hiệu như cậu ấy đã nhớ lại một số chuyện từ quá khứ. Có thể tình trạng của cậu ấy sẽ tốt lên, nhưng chúng ta cần theo dõi thêm."
Pansa cảm thấy như một làn sóng nhẹ nhàng dâng lên trong lòng. Anh quay sang nhìn huấn luyện viên, rồi lại nhìn về phía phòng bệnh, nơi Suphanat đang nằm nghỉ.
"Vậy là cậu ấy đã nhớ lại một chút?" Pansa hỏi, giọng không giấu nổi sự lo lắng.
"Đúng vậy," bác sĩ gật đầu. "Chúng tôi không thể khẳng định, nhưng có vẻ như bộ nhớ của cậu ấy đang dần phục hồi. Chỉ là, em ấy cần thời gian để hồi phục cả về thể chất và tinh thần."
Pansa đứng im, suy nghĩ về những gì bác sĩ vừa nói. Anh cảm thấy một nỗi lo lắng không thể giải thích được, nhưng cũng có một phần nhẹ nhõm vì Suphanat đang hồi phục. Tuy nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc cả đội và bản thân cậu ấy sẽ phải đối mặt với rất nhiều thử thách trong tương lai.
"Chúng ta cần để cậu ấy nghỉ ngơi đầy đủ. Cứ để mọi thứ qua đi, rồi sẽ ổn thôi," huấn luyện viên nói, vỗ nhẹ vai Pansa.
Pansa gật đầu, quyết định ngồi lại đợi Suphanat tỉnh dậy.
---
Một lúc sau, Pansa vẫn ngồi đợi bên ngoài phòng bệnh, không thể ngồi yên dù bác sĩ đã thông báo tình trạng của Suphanat không quá nghiêm trọng. Nhưng trong lòng anh, nỗi lo lắng vẫn không buông tha. Anh cứ đi đi lại lại, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng lên trong lòng.
Huấn luyện viên đứng bên cạnh, cũng không giấu nổi vẻ lo âu. "Cậu ấy vẫn chưa tỉnh, nhưng bác sĩ nói sẽ ổn thôi, chỉ cần thời gian."
Pansa chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn hướng về phòng bệnh. Cảm giác của anh lúc này thật lạ, như một mối dây nào đó đang kéo anh về phía Suphanat, khiến anh không thể rời xa cậu dù chỉ là một khoảnh khắc.
Một lúc sau, cánh cửa phòng bệnh mở ra, và bác sĩ bước ra với một nụ cười nhẹ nhàng. "Cậu ấy tỉnh rồi, có thể vào thăm."
Pansa và huấn luyện viên đồng loạt đứng dậy. Pansa không nói gì, chỉ vội vã bước vào phòng bệnh. Suphanat đang nằm trên giường, ánh mắt mơ màng nhưng đã tỉnh lại. Vết thương trên đầu được băng bó nhẹ nhàng, và cậu có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng không quá nghiêm trọng.
Pansa bước vào phòng bệnh như thường lệ, ánh mắt vẫn đầy quan tâm như mọi khi. Anh đặt túi cháo lên bàn, sau đó quay qua Suphanat, nhẹ nhàng nói:
"Tôi có mua cháo cho cậu. Ăn một chút cho khỏe."
Giọng nói của anh không khác gì mọi ngày, vẫn dịu dàng và đều đặn, nhưng lần này, Suphanat lại chỉ ậm ừ, không nhìn anh mà hướng ánh mắt về phía cửa sổ. Hành động đó khiến Pansa thoáng khựng lại, nhưng anh vẫn giả vờ như không có gì, bước đến gần hơn.
"Cậu thấy trong người thế nào? Có đau chỗ nào không?" Anh hỏi thêm, giọng cố giữ bình thản.
Suphanat quay lại nhìn anh, ánh mắt đầy lảng tránh, chỉ gật đầu nhẹ, đáp ngắn gọn: "tôi.. ổn."
Pansa hơi bất ngờ ,đặt tay lên trán cậu, kiểm tra xem có sốt không. Suphanat giật mình, vội hơi nghiêng đầu né tránh, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh. Hành động lảng tránh của cậu không thoát khỏi ánh mắt của Pansa. Anh cảm nhận rõ ràng, Suphanat đang khác.
Trước đây, dù là một vết thương nhỏ, cậu cũng mè nheo nũng nịu với anh, đòi được chăm sóc. Nhưng giờ đây, cậu dường như đang cố gắng giữ khoảng cách, thậm chí tránh né ánh mắt của anh. Pansa cảm thấy như có điều gì đó không ổn.
"Suphanat, có chuyện gì sao? Cậu cứ nói với tôi, đừng giấu," anh lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng không giấu được sự lo lắng.
Cậu lắc đầu, đáp nhanh: "Không có gì đâu. Tôi..tôi chỉ hơi mệt chút thôi."
Pansa im lặng, không hỏi thêm. Nhưng ánh mắt anh vẫn dõi theo cậu, từng hành động, từng cử chỉ nhỏ đều bị anh ghi lại. Suphanat không còn tươi cười vô tư như trước, mà thay vào đó là một vẻ dè chừng, như thể đang cố gắng che giấu điều gì đó.
Không khí trong phòng trở nên trầm lắng lạ thường. Pansa cầm ly nước, đặt trước mặt cậu, nhẹ nhàng: "Uống nước đi. Dù gì cũng phải chăm sóc sức khỏe."
Suphanat đưa tay cầm lấy ly nước, khẽ cảm ơn, nhưng không hề nhìn anh. Khoảnh khắc đó, Pansa bỗng thấy tim mình nhói lên một cách kỳ lạ. Anh không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác xa cách giữa hai người càng lúc càng rõ ràng. Và điều đó khiến anh khó chịu hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com