chap15
Suphanat vẫn chưa thể thoát khỏi những suy nghĩ quẩn quanh về cuộc gặp gỡ đầy căng thẳng và ngượng ngùng với anh. Cậu cố gắng ngồi yên trong phòng, nhưng tâm trí lại không ngừng quay cuồng, lặp lại những câu nói, những hành động của Pansa. Dù có muốn, cậu cũng không thể phủ nhận rằng sự quan tâm của Pansa đã chạm đến một góc sâu thẳm trong lòng cậu mà chính bản thân cậu cũng chưa kịp nhận ra.
Cả buổi chiều hôm đó, Suphanat cố gắng tập trung vào việc học và luyện tập, nhưng mọi thứ dường như đều trở nên nhạt nhẽo và mờ mịt. Đầu óc cậu vẫn chỉ quẩn quanh hình ảnh Pansa, ánh mắt đầy lo lắng khi anh chăm sóc vết thương của cậu. Cậu không thể hiểu được tại sao anh lại kiên nhẫn đến như vậy. Nếu là trước đây, Suphanat chắc chắn đã cự tuyệt ngay lập tức, nhưng giờ đây… mọi thứ lại khác có vẻ khoảng thời gian mất trí nhớ đã 1 phần tạo nên cảm giác khó lý giải như bây giờ.
Suphanat cảm thấy không khí trong phòng quá ngột ngạt. Cậu quyết định rời đi và ra ngoài sân luyện tập để tìm một góc yên tĩnh. Trời đã sẩm tối, ánh đèn mờ hắt xuống hàng cây, tạo nên một khung cảnh yên bình nhưng có chút u tịch. Cậu ngồi xuống một băng ghế dài dưới gốc cây lớn, Tay Suphanat vô thức vân vê đầu ngón tay, một hành động nhỏ nhưng lại chứa đựng biết bao suy tư. Cậu không thể diễn tả được cảm giác đang cuộn trào trong lòng mình, một phần là vì sự khó chịu không thể nói thành lời, một phần là vì sự lúng túng khi đối diện với cảm xúc mà mình không hề chuẩn bị. Mỗi ngón tay nhẹ nhàng xoay quanh nhau, như thể đang cố gắng tìm ra câu trả lời cho chính mình
Gió thổi nhẹ qua, làm lá cây xào xạc, và Suphanat nhắm mắt lại, để bản thân chìm trong sự yên tĩnh hiếm hoi. Nhưng sự yên tĩnh ấy chẳng kéo dài lâu khi một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Ngồi đây một mình à?"
Suphanat mở mắt ra, quay đầu lại. Là Pansa. Cậu hơi bất ngờ, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu.
Pansa bước đến, không hỏi ý cậu đã ngồi xuống ngay cạnh. "Không phải giờ này em nên nghỉ ngơi à? Hay là trốn tránh ai đó?"
Suphanat khẽ nhíu mày. "Không trốn ai cả. Tôi chỉ muốn có chút không gian riêng thôi."
"Vậy à?" Pansa đáp, ánh mắt như cười, nhưng giọng nói thì nghiêm túc. "Vậy tôi có phá hỏng 'không gian riêng' của em không?"
Suphanat không trả lời ngay. Cậu định bảo anh rời đi, nhưng rồi lại chẳng nói được lời nào. Sự hiện diện của Pansa lúc này, kỳ lạ thay, không khiến cậu khó chịu như mọi lần.
"Không." Cuối cùng cậu cũng trả lời, giọng nhẹ như gió.
Pansa mỉm cười. Anh dựa lưng vào ghế, tay khoanh lại trước ngực. "Hôm nay em trông có vẻ suy tư hơn mọi khi."
Suphanat khẽ quay mặt đi, không muốn để anh thấy biểu cảm của mình. "Không phải chuyện của anh."
"Không phải chuyện của tôi, nhưng tôi vẫn quan tâm." Pansa đáp ngay, giọng anh vừa nhẹ nhàng vừa cương quyết. "Em có thể không thích tôi, Suphanat, nhưng tôi sẽ không đứng ngoài khi thấy em cứ tự đày đọa bản thân mình."
Cậu quay lại nhìn anh. Ánh mắt của Pansa đầy kiên nhẫn, nhưng cũng có một chút gì đó thách thức.
"Anh lúc nào cũng thích xen vào chuyện của người khác như vậy à?"
"Chỉ khi tôi nghĩ người đó cần sự giúp đỡ thôi," Pansa đáp, môi khẽ nhếch lên. "Và tôi nghĩ em cần."
Suphanat định phản bác, nhưng lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng. Một phần trong cậu không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng sự quan tâm của Pansa khiến cậu cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Cả hai ngồi yên một lúc lâu, không ai nói gì thêm. Không khí giữa họ tràn ngập sự im lặng, nhưng là một sự im lặng dễ chịu, không còn căng thẳng như những lần trước.
Pansa chợt phá vỡ bầu không khí ấy. "Ngày mai cả đội tập luyện tự do ,tôi có thời gian rảnh, nếu em muốn thì đi cùng tôi. Tôi biết một nơi rất thú vị, em chắc chắn sẽ thích."
Suphanat quay sang nhìn anh, ánh mắt cảnh giác. "Tại sao tôi phải đi cùng anh?"
Pansa chỉ nhún vai. "Không phải vì tôi. Em đi vì chính em thôi. Ai biết được, có thể em sẽ thấy thoải mái hơn khi rời xa đống áp lực này một chút."
Suphanat im lặng, không từ chối nhưng cũng không đồng ý. Pansa không ép buộc. Anh đứng dậy, nhìn cậu lần cuối trước khi rời đi. "Cứ suy nghĩ đi. Tôi chờ em ở cổng sân luyện tập lúc 6 giờ sáng."
---
Tối hôm đó, Suphanat nằm trên giường, ánh mắt nhìn chăm chú vào trần nhà. Những lời của Pansa cứ lặp lại trong đầu cậu. Đi cùng anh sao? Chỉ nghĩ đến việc dành thời gian riêng với Pansa cũng khiến cậu thấy lúng túng. Nhưng đồng thời, một phần trong cậu lại có chút tò mò về nơi anh muốn dẫn cậu đến.
Cậu không biết mình đang nghĩ gì. Chẳng phải trước đây cậu ghét Pansa nhất sao? Nhưng giờ đây, mỗi lần gặp anh, cảm giác khó chịu trong lòng lại dần được thay thế bởi một thứ khác.
"Anh ta muốn gì ở mình?" Suphanat khẽ lẩm bẩm.
---
Sáng hôm sau, Suphanat vẫn phân vân cho đến phút cuối. Nhưng rồi, khi đồng hồ điểm 5giờ 50, cậu vô thức cầm áo khoác lên và rời khỏi phòng.
Đúng như lời hẹn, Pansa đứng đợi cậu ở cổng sân luyện tập, vẻ mặt bình thản như thể anh đã biết chắc rằng Suphanat sẽ đến.
"Đúng giờ lắm," anh nói, nụ cười nửa miệng quen thuộc hiện rõ trên khuôn mặt.
Suphanat lườm anh, nhưng không nói gì. "Đi thôi. Anh định dẫn tôi đi đâu?"
Pansa chỉ cười. "Cứ đi rồi biết."
Trong ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng, cả hai bắt đầu chuyến hành trình nhỏ. Và đó là lúc Suphanat không ngờ rằng, chuyến đi này chính là bước khởi đầu cho những thay đổi lớn trong mối quan hệ giữa hai người.
---
Suphanat theo Pansa rời khỏi khuôn viên sân luyện tập, bước đi trong im lặng dưới ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sáng sớm. Không gian xung quanh yên bình đến lạ, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên vỉa hè vắng. Suphanat không hỏi gì, chỉ đi theo Pansa, cảm giác rằng có một sự yên lặng gì đó đang bao phủ mọi thứ. Cậu chưa bao giờ cảm thấy thế này, như thể mọi thứ xung quanh đang từ từ dừng lại, không có gì gấp gáp hay cần vội vã.
Con phố trở nên tĩnh lặng hơn khi hai người đi qua. Những bóng cây cổ thụ nghiêng nghiêng trên đường, ánh sáng yếu ớt xuyên qua những kẽ lá. Mỗi bước chân của Suphanat như đang dẫn cậu vào một thế giới khác, nơi mà mọi căng thẳng, áp lực dường như không còn tồn tại.
Khi đến một con hẻm nhỏ, Pansa dừng lại trước một quán café nhỏ nhắn, nơi ẩn mình sau những hàng cây xanh mát. Cảnh vật trong quán đơn giản, cổ kính với những chiếc bàn gỗ mộc mạc và những cuốn sách xếp chồng lên nhau trên kệ. Ánh đèn vàng nhẹ rọi lên những góc tối của quán, tạo cảm giác yên bình mà gần gũi.
"Chúng ta vào đây," Pansa nói, giọng nhẹ nhàng như không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng của không gian xung quanh.
Suphanat chỉ gật đầu và bước vào, mặc dù trong lòng cậu vẫn còn chút e ngại. Khi cả hai ngồi xuống bàn gần cửa sổ, Pansa gọi hai tách trà nóng. Suphanat nhìn ra ngoài, cảm giác như một phần của chính mình đang dần bình tĩnh lại. Những luồng suy nghĩ hỗn độn dường như đã được tạm gác lại, mặc dù những câu hỏi trong lòng vẫn chưa có lời đáp.
Một lúc lâu sau, Pansa phá vỡ sự im lặng, giọng anh nhẹ nhàng: "Có những lúc chúng ta cần ngừng lại, nhìn lại mình. Cuộc sống không phải lúc nào cũng là những bước tiến vội vã, đôi khi, chúng ta chỉ cần dừng lại và để cho tâm hồn được nghỉ ngơi."
Suphanat không trả lời ngay, chỉ nhìn chăm chú vào chiếc tách trà. Những lời của Pansa như một cơn sóng nhẹ nhàng lướt qua lòng cậu. Cậu không phải người dễ dàng mở lòng, nhưng lần này, không có sự phản kháng, không có cảm giác khó chịu. Thay vào đó, những lời đó như một phần của sự thật cậu chưa từng muốn đối mặt.
Pansa tiếp tục: "em có thể không đồng ý với tôi, nhưng tôi nghĩ rằng đôi khi, chúng ta cần phải chấp nhận rằng mình không thể tự mình vượt qua tất cả. Em không cần phải gồng mình lên, Suphanat."
"Anh nghĩ tôi yếu đuối sao?" Suphanat không thể kìm nén, giọng nói có chút lạ lùng, có chút thách thức, nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự phòng thủ.
Pansa mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn sâu vào mắt cậu. "Không phải là yếu đuối. Đó là sự chấp nhận rằng đôi khi, chúng ta cần có người khác để cùng chia sẻ. Và đó không phải là điều đáng xấu hổ."
Suphanat im lặng. Những lời này của Pansa, dù không trực tiếp chạm đến trái tim cậu, nhưng lại khiến cậu phải suy nghĩ lại về cách mình đã sống, về những lớp vỏ bọc cậu đã tạo ra để bảo vệ mình khỏi thế giới. Mỗi lời nói của Pansa đều nhẹ nhàng, nhưng lại sắc bén như một con dao mảnh mai, từ từ cắt đi những lớp phòng thủ mà cậu đã dày công xây dựng.
Cả hai ngồi im lặng, cảm nhận không gian xung quanh. Không có lời nói, chỉ có những tiếng thở dài khẽ khàng, những suy nghĩ của mỗi người đang lướt qua nhau mà không thể chạm vào. Pansa không vội vàng, không thúc ép Suphanat phải nói ra điều gì. Anh chỉ bình tĩnh nhìn cậu, như thể đang đợi một tín hiệu nào đó từ cậu, một lời nói hay một cái nhìn thay cho sự chấp nhận.
Cuối cùng, Suphanat là người phá vỡ sự im lặng. "Cảm ơn anh đã dẫn tôi đến đây. Nhưng tôi không nghĩ mình cần ai đó giúp đỡ."
Pansa không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. "Tôi không nghĩ là em cần tôi giúp đỡ. Tôi chỉ nghĩ rằng đôi khi, chúng ta không cần phải gánh vác mọi thứ một mình. Chỉ một lời động viên cũng có thể làm thay đổi rất nhiều."
Suphanat không nói gì thêm. Những lời này khiến cậu cảm thấy như mình đang đứng trước một ngã rẽ, nhưng cậu không biết liệu đó có phải là con đường mình muốn đi hay không. Cậu đã quen với việc tự mình đối diện với tất cả mọi thứ, nhưng có điều gì đó đang thay đổi. Cậu không thể phủ nhận cảm giác ấm áp khi có ai đó muốn ở bên cạnh mình.
Pansa nhìn đồng hồ rồi đứng dậy. "Giờ chúng ta đi thôi. Tôi muốn cho em thấy một nơi khác, một nơi có thể khiến cậu thư giãn hơn."
Suphanat gật đầu, có chút lo lắng, nhưng cũng không thể phủ nhận sự tò mò. Anh cảm thấy, cuộc gặp gỡ này đang tạo ra những thay đổi, mặc dù chưa rõ ràng.
---
Một lúc sau, họ dừng lại trước một công viên nhỏ, nơi những tán cây xanh rợp bóng mát, những con đường mòn trải dài dẫn đến những bãi cỏ rộng lớn, nơi mà không khí nhẹ nhàng và trong lành khiến Suphanat cảm thấy như mình đang bước vào một không gian khác biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia.
Pansa quay sang nhìn cậu, ánh mắt kiên định nhưng cũng nhẹ nhàng. "Nơi này có thể giúp em quên đi mọi thứ trong một lúc. Cứ để cho tâm trí được nghỉ ngơi."
Suphanat nhìn quanh, cảm nhận sự tĩnh lặng, nhưng không thể phủ nhận cảm giác mình vẫn còn mang theo rất nhiều suy nghĩ. Cậu ngồi xuống một chiếc ghế đá, cảm giác có gì đó nhẹ nhõm, nhưng cũng không thể xua tan đi hết những gánh nặng trong lòng.
Pansa ngồi xuống bên cạnh, không để ý đến khoảng cách giữa họ. "Suphanat," giọng anh trầm lại, "Tôi không biết cảm giác của em trước đây như thế nào, nhưng hiện tại tôi muốn em biết rằng tôi luôn sẵn sàng ở đây, nếu em cần."
Suphanat nhìn anh, đôi mắt không còn tránh né như trước. Cậu cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt của Pansa, điều mà cậu chưa từng nhận được từ ai khác. Và lần này, cậu không cảm thấy sự khó chịu hay e ngại nữa. Cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng cậu, như thể có một cánh cửa đang mở ra, và Suphanat không còn phải đi một mình nữa.
"Anh nói thật à?" Câu hỏi bất chợt bật ra, trong giọng nói có chút e ngại, nhưng cũng chứa đựng một hy vọng nhỏ bé.
Pansa mỉm cười, ánh mắt vững vàng. "Thật sự đấy."
Suphanat ngồi im lặng, nhưng trong lòng cậu, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi. Dù không thể chắc chắn về những điều phía trước, ít nhất cậu không còn cảm thấy đơn độc. Bước tiếp theo, liệu có phải là khởi đầu của một điều gì đó mới mẻ, hay chỉ là một bước đi nhỏ trong cuộc hành trình dài đằng đẵng? Suphanat không biết, nhưng lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình có thể cho phép mình hy vọng vào điều gì đó.
Đúng lúc ấy, có một làn gió nhẹ thổi qua, làm những chiếc lá trên cây xào xạc như thì thầm với nhau. Suphanat nhìn theo cơn gió, rồi chợt nhận ra một điều. Đôi khi, tất cả những gì cần làm chỉ là một bước đi nhỏ, và có thể, chặng đường dài phía trước sẽ không còn đáng sợ khi ta biết rằng có ai đó sẵn sàng cùng mình bước tiếp.
Suphanat ngồi im lặng trên chiếc ghế đá, đôi mắt dõi theo những chiếc lá xào xạc trong cơn gió nhẹ, lòng cậu lúc này cảm thấy có một thứ gì đó vừa mới được tháo gỡ, như thể một cánh cửa vừa hé mở. Cậu không biết mình đang tìm kiếm gì, nhưng cảm giác hiện tại không còn khó chịu như mọi khi. Có lẽ, chỉ là cảm giác được thả lỏng, được là chính mình trong khoảnh khắc này, không cần phải giữ vững bức tường phòng thủ mà cậu đã xây dựng trong suốt bao năm qua.
Pansa ngồi bên cạnh, không nói gì, chỉ im lặng nhìn về phía xa, giống như đang cho cậu không gian để suy nghĩ. Im lặng giữa họ không còn căng thẳng mà trở thành một thứ nhẹ nhàng, thoải mái, đầy thấu hiểu. Chỉ có tiếng gió thổi qua tán lá, tiếng chim hót líu lo từ xa và đôi khi là tiếng cười của những người dân trong công viên. Tất cả tạo nên một bức tranh bình yên đến lạ.
Bất chợt, một con mèo hoang nhỏ xíu, lông xù xù, bước ra từ dưới một bụi cây gần đó. Đôi mắt đen láy của nó nhìn Pansa một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn Suphanat. Con mèo nhìn như thể không sợ hãi chút nào, mà còn rất tự tin, đôi mắt sáng long lanh như muốn tìm kiếm sự đồng cảm. Sau một hồi quan sát, nó từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm vào chân Suphanat, như một lời chào không lời.
Suphanat ngước nhìn, có một chút ngạc nhiên trong ánh mắt, nhưng lại cảm thấy một thứ gì đó quen thuộc từ sự hiện diện của con mèo. Nó không giống những con mèo khác mà cậu từng thấy. Dù là mèo hoang, nhưng nó có vẻ tự do, không gò bó bởi sự sợ hãi hay kỳ thị. Mọi thứ đối với nó như một cuộc hành trình, một trải nghiệm, không có gì là sai trái.
Pansa liếc nhìn Suphanat rồi nhẹ nhàng hỏi: "em có thích mèo không?"
Suphanat im lặng một lúc, ánh mắt vẫn không rời con mèo nhỏ đang quấn quýt quanh chân mình. Cậu không nhớ mình từng có tình cảm đặc biệt với loài mèo hay không, nhưng lần này, sự xuất hiện của nó khiến cậu có cảm giác lạ kỳ. Con mèo, với bộ lông mềm mại và ánh mắt dịu dàng, như thể muốn nói rằng: "Mọi thứ đều ổn, chỉ cần ta dám sống thật với chính mình."
Cậu nhẹ nhàng cúi xuống, vươn tay ra và vuốt ve lưng con mèo. "Chắc là... thích," Suphanat trả lời một cách mơ hồ, giọng nói có chút ngập ngừng. "Nó có vẻ... dễ chịu."
Pansa mỉm cười, đôi mắt sáng lên, và có một tia gì đó như thấu hiểu trong ánh mắt của anh. "Mèo rất đặc biệt. Chúng không cần phải quá ồn ào, không cần phải cố gắng thu hút sự chú ý. Chúng chỉ là chính mình, tự do và không bị ràng buộc."
Suphanat nghe những lời này và trong lòng cậu như có điều gì đó thay đổi. Những câu nói đơn giản ấy, những lời tưởng chừng như rất bình thường, lại chạm vào sâu thẳm trong lòng cậu. Cậu đã từng nghĩ rằng phải luôn mạnh mẽ, phải luôn kiên cường để không bị tổn thương. Nhưng giờ đây, khi ngồi cạnh Pansa, khi vuốt ve con mèo nhỏ, cậu mới nhận ra rằng đôi khi, chỉ cần sống thật với cảm xúc của mình, không cần phải gồng mình lên mọi lúc.
Con mèo, dù không phải là một con thú cưng được nuôi dưỡng cẩn thận, nhưng lại mang một sự tự do rất lớn. Nó không cần phải giải thích lý do tại sao lại đến gần, chỉ cần là chính mình. Suphanat nhìn con mèo nhỏ, đôi mắt cậu dần trở nên dịu lại, không còn vẻ lạnh lùng, không còn sự phòng thủ như mọi khi. Mà thay vào đó là sự cảm thông, một thứ tình cảm mà cậu chưa bao giờ thật sự hiểu rõ trước đây.
Pansa nhẹ nhàng tiếp tục, đôi mắt anh nhìn vào Suphanat, như muốn thấu hiểu tất cả những gì đang chất chứa trong lòng cậu. "Em biết không, Suphanat, mèo chỉ tin tưởng những ai thực sự thấu hiểu chúng. Đôi khi, chúng ta cần một ai đó bên cạnh, không phải để thay đổi ta, mà chỉ đơn giản là ở đó, để ta cảm thấy được an toàn."
Suphanat nghe xong, im lặng. Câu nói ấy như một viên đá rơi xuống hồ, tạo ra những vòng sóng nhỏ dần dần lan rộng trong tâm trí cậu. Cậu đã bao giờ cảm thấy an toàn chưa? Câu hỏi này vang lên trong đầu, nhưng cậu không có lời đáp. Cả đời, cậu đã sống như một chiếc lá bị gió cuốn đi, không muốn gắn bó với bất kỳ ai, chỉ để tự mình vượt qua mọi thử thách.
"Anh nghĩ tôi cần sự an toàn sao?" Suphanat lên tiếng, giọng cậu lạ lẫm, như thể đang thử thách chính mình, thử thách cảm giác mới mẻ này.
Pansa không vội trả lời. Anh chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại: "Tôi nghĩ, đôi khi, chúng ta cần một nơi để quay về, một nơi để không phải gồng mình lên nữa. Chỉ cần được là chính mình, không cần phải trở thành ai khác không cần phải quan tâm người khác nghỉ gì."
Lần này, Suphanat không vội vàng trả lời. Cậu chỉ ngồi đó, đôi mắt nhìn vào con mèo nhỏ đang cuộn mình dưới chân mình, cảm nhận từng nhịp thở của nó. Cảm giác nhẹ nhàng, bình yên ấy như một phép màu, khiến cậu không thể dối lòng thêm nữa. Phải chăng, cậu cũng chỉ đang tìm kiếm một nơi để dừng lại, một nơi để không phải cố gắng nữa?
Con mèo nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Suphanat, đôi mắt sáng long lanh như muốn nói: "Đừng lo lắng, mọi thứ sẽ ổn thôi." Và Suphanat, lần đầu tiên trong cuộc đời, cảm nhận được sự bình yên trong chính bản thân mình.
Pansa nhìn Suphanat một cách dịu dàng, rồi đứng dậy. "Chúng ta về thôi," anh nói, "Ngày hôm nay đã đủ rồi."
Suphanat gật đầu, đứng lên theo Pansa, nhưng lần này, bước chân của cậu không còn nặng nề như trước. Có lẽ con mèo nhỏ, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, đã để lại trong lòng Suphanat một cảm giác sâu sắc: Đôi khi, chỉ cần một chút thảnh thơi, một chút yên bình, để có thể tìm thấy sự an yên trong chính bản thân mình.
--------
Chap này tui thấy hơi xàm giờ viết cạn ý tưởng r mò mãi mới dc 1 Chap 🥲
Giờ sắp tết r tui bận lắm thấy lâu k ra Chap thì mọi người thông cảm nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com