Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chap5

Những ngày qua, Suphanat đã không ngừng nỗ lực cải thiện khả năng của mình. Mỗi buổi sáng, khi ánh mặt trời còn chưa kịp ló dạng, cậu đã thức dậy và chuẩn bị cho những buổi tập luyện khắc nghiệt. Đầu tiên là các bài tập thể lực, sau đó là kỹ thuật chuyền bóng, và cuối cùng là bài tập với đồng đội. Không có ngày nào trôi qua mà không có mồ hôi và sự cố gắng.

Pansa luôn là người cùng cậu tập luyện, không chỉ là một đồng đội mà còn là người hướng dẫn. Anh không chỉ quan tâm đến kỹ thuật của Suphanat mà còn chú trọng đến tinh thần và cảm giác của cậu. Mỗi khi Suphanat tỏ ra mệt mỏi, Pansa sẽ là người ở bên cạnh, động viên và thúc đẩy cậu vượt qua giới hạn của bản thân.

Ngày đầu tiên của tuần, khi cả đội bắt đầu một buổi tập mới, không khí trên sân có phần căng thẳng. Mọi người đều nhận thức được tầm quan trọng của trận giao hữu sắp tới, và vì thế, mỗi người đều muốn mình thể hiện tốt nhất. Suphanat đứng giữa sân, quan sát các đồng đội luyện tập. Hơi thở của cậu có phần gấp gáp, và những bước chạy vẫn chưa thật sự vững vàng như trước.

Pansa đứng ở ngoài sân, quan sát Suphanat. Ánh mắt anh không rời khỏi cậu, nhưng không phải là ánh mắt chê bai, mà là ánh mắt đầy sự quan tâm. Pansa hiểu rõ hơn ai hết rằng Suphanat đã gặp phải rất nhiều khó khăn trong thời gian qua, nhưng điều làm anh cảm thấy tự hào là thái độ kiên trì và không bỏ cuộc của cậu.

“Suphanat, ra đây!” Pansa gọi lớn, và Suphanat lập tức tiến lại gần.

“cậu cảm thấy thế nào?” Pansa hỏi, giọng nói của anh trầm và ấm áp, nhưng cũng đầy sự lo lắng.

“Em ổn,” Suphanat trả lời, cố gắng giữ vẻ tự tin. Nhưng Pansa có thể nhìn thấy qua ánh mắt của cậu rằng Suphanat vẫn còn cảm thấy lo lắng về khả năng của mình.

“Chúng ta sẽ làm một bài tập phối hợp hôm nay. Tôi biết cậu có thể làm được, đừng quá lo lắng,” Pansa nói, nhẹ nhàng vỗ vai cậu.

Suphanat gật đầu, cố gắng lấy lại sự tự tin. Cậu không muốn làm Pansa thất vọng, và cũng không muốn mình trở thành gánh nặng cho đội.
---
Bài tập hôm đó là một bài tập phối hợp nhóm, yêu cầu các cầu thủ di chuyển nhanh và chuyền bóng chính xác. Suphanat chưa thể lấy lại phong độ hoàn hảo, nhưng với sự hướng dẫn của Pansa, cậu đã dần dần cải thiện được kỹ năng của mình.

Mỗi lần chạy nước rút hay chuyền bóng, Suphanat đều cảm thấy mệt mỏi, nhưng cũng có sự tiến bộ. Pansa luôn đứng bên cạnh, không ngừng chỉ bảo và nhắc nhở cậu phải giữ bình tĩnh.

“Lần sau, khi cậu nhận bóng, hãy dứt điểm ngay. Đừng suy nghĩ quá nhiều,” Pansa nói, trong khi cả hai đang chạy cùng nhau.

Suphanat gật đầu, cố gắng tập trung vào bài tập. Mỗi lần cậu chuyền bóng cho đồng đội, hoặc mỗi lần cậu nhận bóng, Suphanat đều cảm thấy có một sự khác biệt. Không chỉ là cơ thể đã dần phục hồi, mà tinh thần của cậu cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Cứ thế, từng ngày trôi qua, Suphanat tiến bộ rõ rệt. Cậu không còn bị đau khi di chuyển, và những pha xử lý bóng cũng trở nên mượt mà hơn. Tuy nhiên, vẫn có những ngày cậu cảm thấy cơ thể mệt mỏi và muốn bỏ cuộc. Nhưng mỗi lần như vậy, Pansa luôn ở bên cạnh, động viên và kéo cậu vượt qua.
----
Một tuần sau, Suphanat đã cảm thấy khác biệt. Cậu có thể chạy nhanh hơn, xử lý bóng tự tin hơn và đặc biệt là khả năng chuyền bóng đã trở lại gần như hoàn hảo. Pansa không giấu nổi niềm tự hào khi chứng kiến sự tiến bộ vượt bậc của cậu.

“cậu đã làm rất tốt hôm nay,” Pansa nói, nhìn Suphanat với ánh mắt kiên định và tự hào. “cậu đang tiến bộ rất nhanh. Tôi nghĩ trận giao hữu sẽ không còn là vấn đề với cậu”

Suphanat mỉm cười, cảm nhận được sự động viên chân thành từ Pansa. Đó là những lời nói mà cậu cần nhất trong lúc này. Khi có Pansa ở bên cạnh, Suphanat cảm thấy như mình có thể vượt qua mọi thử thách, kể cả những giới hạn của bản thân.

“Cảm ơn anh, Pansa. Em sẽ không bỏ cuộc đâu,” Suphanat trả lời, ánh mắt cậu quyết tâm hơn bao giờ hết.

Một Buổi Tập Luyện Khó Khăn

Tuy nhiên, không phải lúc nào mọi thứ cũng suôn sẻ. Một buổi chiều, khi đội đang luyện tập những bài tấn công, Suphanat lại gặp phải một khó khăn khác. Cậu nhận bóng từ đồng đội và chuẩn bị thực hiện một pha chuyền dài, nhưng khi chân cậu chạm bóng, một cơn đau nhói bất ngờ xuất hiện ở đầu gối. Suphanat khựng lại, mặt nhăn lại vì đau đớn.

Pansa thấy vậy, lập tức chạy tới, lo lắng hỏi: “cậu sao rồi?”

“Không sao đâu, anh Pansa. Chỉ là chút đau thôi,” Suphanat cố gắng nói, nhưng có thể thấy rõ sự lo lắng trong ánh mắt của anh.

“Để tôi xem thử,” Pansa nói, khẽ đỡ Suphanat ngồi xuống. Anh kiểm tra đầu gối của cậu, xoa nhẹ vào vùng đau.

“cậu phải nghỉ ngơi một chút. Đừng để sự cố này làm cậu lo lắng. Hãy thư giãn và tôi sẽ đưa cậu đi kiểm tra,” Pansa tiếp tục dặn dò.

Suphanat cảm thấy có chút thất vọng khi phải nghỉ ngơi giữa buổi tập, nhưng anh hiểu rằng việc bảo vệ cơ thể là quan trọng hơn hết. Dù sao, trận giao hữu sắp tới mới là điều quan trọng nhất.

Sau khi được nghỉ ngơi và kiểm tra, Suphanat không bị thương nghiêm trọng. Dù cậu vẫn cảm thấy một chút khó chịu ở đầu gối, nhưng Pansa động viên cậu không nên quá lo lắng. “Chỉ là một chút đau thôi. Cậu sẽ khỏe lại nhanh thôi.”

Suphanat cảm ơn Pansa và tiếp tục tham gia buổi tập tiếp theo, dù vẫn cảm thấy một chút lo lắng. Mỗi ngày trôi qua, cậu lại càng tiến bộ hơn và cảm giác mình sắp sẵn sàng cho trận đấu quan trọng.

Những ngày tiếp theo, Suphanat không ngừng nỗ lực để đạt được những tiến bộ lớn hơn. Bước vào mỗi buổi tập, cậu luôn có cảm giác như mình đang phải chiến đấu với chính bản thân. Cảm giác mệt mỏi dường như là điều không thể tránh khỏi, nhưng Suphanat luôn nhớ đến những lời động viên của Pansa. Mỗi khi cậu cảm thấy kiệt sức, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt kiên định của Pansa, cậu lại có thêm động lực để tiếp tục.

Pansa đã có những phương pháp huấn luyện nghiêm khắc nhưng vô cùng hiệu quả. Những buổi tập kéo dài hàng giờ đồng hồ, từ những bài tập thể lực cho đến việc rèn luyện kỹ năng cá nhân, Pansa đã dẫn dắt Suphanat qua từng bước một. Anh không chỉ là người đồng đội, mà còn là người thầy giúp Suphanat tìm lại sự tự tin.

Một trong những bài tập khó khăn nhất là khi Suphanat phải thực hiện các pha chạy nước rút liên tục, kết hợp với việc chuyền bóng chính xác. Ban đầu, Suphanat không thể theo kịp tiến độ, và khi kết thúc mỗi buổi tập, cậu cảm thấy toàn thân như muốn rã rời. Nhưng Pansa luôn ở đó, kiên nhẫn và nhẹ nhàng nhắc nhở cậu rằng đó là quá trình để cải thiện bản thân.

“Chạy thêm một vòng nữa,” Pansa ra lệnh, mặc dù anh biết Suphanat đang mệt mỏi.

“Còn bao nhiêu vòng nữa, anh?” Suphanat hỏi, hơi thở đứt quãng.

“Chỉ một vòng nữa thôi, cậu có thể làm được mà,” Pansa mỉm cười, ánh mắt đầy động viên.

Suphanat hít một hơi dài, gật đầu và lại tiếp tục chạy. Cậu không muốn làm Pansa thất vọng, và cũng không muốn bỏ cuộc. Khi chạy xong, cậu gần như muốn ngã quỵ xuống đất, nhưng Pansa vẫn đứng đó, ánh mắt không hề rời khỏi cậu.

“cậu đã làm tốt lắm,” Pansa nói, đôi tay anh vỗ nhẹ vào lưng Suphanat. “Vậy là em đã đi qua giới hạn của mình.”

Suphanat ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Pansa. Lời động viên của anh khiến cậu cảm thấy như mình có thể làm được mọi thứ, và cảm giác kiệt sức nhanh chóng tan biến. Pansa không chỉ là người dẫn dắt, mà còn là người khiến cậu cảm thấy có thể vượt qua mọi khó khăn.

Vào giữa tuần, Pansa quyết định đưa Suphanat đi kiểm tra thể lực và sức khỏe để đảm bảo rằng cậu đang phục hồi đúng cách. Đây là một bước quan trọng, vì cậu cần chắc chắn rằng không có chấn thương nào tiềm ẩn mà có thể gây cản trở trong trận giao hữu sắp tới.

Khi họ đến phòng khám, Suphanat có chút lo lắng, nhưng Pansa luôn làm cậu cảm thấy an tâm. Anh luôn ở bên cạnh, nhẹ nhàng động viên cậu và đảm bảo rằng mọi thứ sẽ ổn. Sau khi tiến hành các bài kiểm tra, bác sĩ xác nhận rằng cơ thể của Suphanat đã hồi phục khoảng 70%, và cậu có thể tham gia trận đấu mà không gặp rủi ro lớn.

“Em có thể tham gia trận đấu sắp tới, nhưng phải nhớ duy trì tập luyện và không được chủ quan,” bác sĩ nói.

“Cảm ơn bác sĩ,” Suphanat trả lời, hơi thở nhẹ nhõm.

Khi ra khỏi phòng khám, Pansa nhìn Suphanat và mỉm cười. “Như tôi đã nói, cậu có thể làm được mà. Cứ tiếp tục như vậy, rồi cậu sẽ lại đạt phong độ tốt nhất.”

Suphanat cảm thấy một sự tự tin mới dâng lên trong lòng. Cậu không còn phải lo lắng về khả năng của mình nữa. Với sự hỗ trợ từ Pansa và những tiến bộ không ngừng, Suphanat cảm thấy mình đã sẵn sàng cho trận giao hữu quan trọng sắp tới.

Mối quan hệ giữa Pansa và Suphanat không chỉ đơn giản là sự phối hợp trong sân bóng, mà còn là một sự gắn kết vững chắc ngoài sân cỏ. Mỗi ngày, ngoài những buổi tập luyện căng thẳng, cả hai đều có những khoảnh khắc chia sẻ và trò chuyện. Pansa luôn là người lắng nghe, còn Suphanat thì tìm thấy sự an ủi trong những lời khuyên chân thành từ anh.

Một buổi tối sau khi kết thúc buổi tập, Suphanat và Pansa cùng nhau ngồi xuống bên ngoài sân, ngắm nhìn hoàng hôn. Không có từ ngữ nào được nói ra, nhưng sự im lặng giữa hai người lại nói lên rất nhiều điều.

“Anh Pansa, em cảm ơn anh,” Suphanat nói, ngước lên nhìn Pansa với ánh mắt đầy sự biết ơn. “Nếu không có anh, em không biết mình sẽ thế nào.”

Pansa chỉ mỉm cười, ánh mắt của anh dịu dàng. “Không cần cảm ơn đâu, Suphanat. Cậu tiến bộ là nhờ vào chính cậu. Tôi chỉ giúp cậu nhận ra điều đó.”

Những lời nói của Pansa không chỉ là động viên, mà còn là sự khẳng định rằng Suphanat đang đi đúng hướng. Cậu không chỉ tiến bộ về mặt thể chất, mà còn trưởng thành hơn trong cách nhìn nhận về bản thân mình.

-----

Sau một buổi tập mệt nhoài, sân bóng vẫn còn vương lại những hơi ấm của những bước chạy cuối cùng. Các cầu thủ đã ra về hết, chỉ còn lại Pansa và Suphanat, hai người cuối cùng ở lại. Ánh đèn sân bóng chiếu sáng khuôn mặt họ, nhưng không gian lại im lặng đến lạ kỳ. Mồ hôi vẫn còn đọng lại trên trán, dù đã lau đi nhưng cảm giác căng thẳng vẫn không biến mất.

Suphanat ngồi xuống bậc thềm gần sân, ánh mắt cậu lơ đãng nhìn về phía xa, như thể đang suy nghĩ về một điều gì đó quan trọng. Cậu cảm thấy cơ thể mệt mỏi, nhưng không phải vì buổi tập. Cảm giác nặng nề trong lòng mới chính là thứ khiến cậu không thể yên.

Pansa ngồi cạnh, lưng tựa vào hàng rào, im lặng nhìn Suphanat. Ánh mắt anh, lúc này không lạnh lùng như mọi khi, mà có gì đó dịu dàng hơn, khiến không khí trở nên khác lạ. Dù vậy, anh không hỏi gì, không thúc giục cậu nói ra những gì đang nghĩ. Anh hiểu rằng Suphanat cần thời gian để tự mình đối diện với những cảm xúc bên trong.

Một lúc sau, Suphanat ngước lên, nhìn Pansa, đôi mắt cậu lóe lên sự căng thẳng. Cậu muốn nói điều gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

"Anh..." Suphanat ngập ngừng, giọng cậu có chút nghẹn lại, như muốn che giấu điều gì đó. "Em... em đang sợ."

Pansa không đáp lại ngay lập tức. Anh chỉ quay sang nhìn cậu, ánh mắt nhẹ nhàng, như muốn truyền cho cậu sự bình tĩnh. "Sợ gì?" anh hỏi, giọng anh ấm áp, không có sự ép buộc.

Suphanat im lặng một lúc lâu, ánh mắt cứ đan vào mắt Pansa. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đều biến mất. Chỉ còn lại họ, một khoảnh khắc tĩnh lặng mà dường như có một điều gì đó chưa nói ra.

"Em sợ mình sẽ không theo kịp mọi người," Suphanat thở dài, giọng cậu nhỏ dần. "Sợ rằng sẽ làm tất cả thất vọng. Trận đấu giao hữu sắp tới, em cảm thấy như mình không đủ sức để thi đấu."

Pansa nhìn cậu, đôi mắt anh có gì đó lấp lánh, như đang suy nghĩ về điều gì đó ngoài những lời cậu nói. Anh lắc đầu nhẹ nhàng. "Cậu đừng nghĩ vậy," Pansa nói, giọng anh chậm rãi, nhưng lại có sức nặng. "Tôi biết cậu đã cố gắng rất nhiều. Đừng tự làm mình mệt mỏi với những suy nghĩ đó."

Suphanat không nói gì, nhưng ánh mắt của cậu nhìn xuống đất, như muốn trốn tránh cái nhìn của Pansa. Cậu cảm nhận được sự động viên trong lời anh, nhưng một phần trong cậu vẫn không thể bỏ qua nỗi sợ hãi trong lòng. Dù đã luyện tập không ngừng nghỉ, nhưng cảm giác chưa đủ vẫn luôn hiện hữu.

Pansa, vẫn kiên nhẫn bên cạnh, không để cho sự im lặng kéo dài quá lâu. Anh nhẹ nhàng quay sang nhìn Suphanat, đôi mắt anh như có một điều gì đó chưa thể thốt ra. "Suphanat," anh gọi tên cậu, giọng anh thấp và ấm. "Mọi người sẽ không thất vọng nếu cậu làm đúng những gì cậu cảm thấy. Không phải lúc nào chiến thắng cũng là mục tiêu quan trọng nhất."

Câu nói của Pansa như một sự thấu hiểu sâu sắc, khiến Suphanat cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Nhưng rồi cậu lại cảm thấy đôi chút bối rối. Pansa không chỉ đang động viên cậu bằng lời nói, mà hình như có điều gì đó sâu hơn trong ánh mắt của anh. Một thứ cảm giác khó tả mà Suphanat không thể diễn đạt được. Mối quan hệ giữa họ, dù chỉ là bạn bè, nhưng lại có thứ gì đó phức tạp hơn, không dễ gì phân định rõ ràng.

"Em không biết nữa," Suphanat thì thầm, tay vô thức vân vê chiếc áo của mình. "Em chỉ... không muốn thất bại trước anh."

Câu nói này nhẹ đến mức gần như bị bỏ qua, nhưng trong lòng Pansa lại dâng lên một cảm giác khác biệt. Anh quay lại nhìn Suphanat, đôi mắt anh sâu thẳm, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt cậu. "Tôi không bao giờ muốn cậu cảm thấy như vậy," Pansa đáp, giọng anh khàn khàn. "Cậu  không phải làm gì để chứng minh điều đó với tôi. Cậu là cậu, không phải ai khác."

Những lời nói ấy, tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến Suphanat cảm thấy một thứ gì đó chạm đến sâu trong trái tim mình. Cậu không thể lý giải được vì sao, nhưng cảm giác này khiến cậu không thể tránh khỏi sự rung động. Pansa không phải chỉ đang động viên cậu. Còn điều gì khác trong những câu nói này? Một sự quan tâm, một sự thấu hiểu? Suphanat không biết.

Không khí giữa họ lúc này trở nên lạ lùng, mập mờ. Cậu cảm nhận được khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên trở nên gần gũi hơn, nhưng lại khó xác định chính xác cảm xúc của mình lúc này. Cậu không còn chắc chắn về những gì mình nghĩ nữa. Dù Pansa luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng lúc này, sự ấm áp từ anh khiến cậu cảm thấy như trái tim mình đập nhanh hơn một nhịp.

"Em chỉ muốn cảm ơn anh," Suphanat nói, giọng cậu nhẹ như hơi thở. "Cảm ơn vì luôn ở bên em."

Pansa không đáp lại ngay lập tức, chỉ khẽ nhìn cậu, ánh mắt có chút mơ hồ. "Cậu không cần phải cảm ơn tôi. Chỉ cần cậu biết rằng tôi luôn tin tưởng cậu là đủ."

Một cảm giác ấm áp bao trùm, nhưng lại có chút ngột ngạt, khó diễn tả. Cả hai im lặng trong một khoảnh khắc dài. Không khí giữa họ như một sợi dây vô hình kéo họ lại gần nhau, nhưng lại có một khoảng cách khó có thể bước qua.

Khi Suphanat đứng dậy, chuẩn bị rời sân, Pansa cũng đứng lên theo. Hai người cùng nhau bước ra khỏi sân bóng, nhưng không ai nói gì. Dù vậy, cả hai đều biết, từ khoảnh khắc này trở đi, có một điều gì đó giữa họ đã thay đổi, dù không ai muốn thừa nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com