Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chap7

  Chiếc xe bus của đội bóng lăn bánh rời khỏi sân tập khi ánh đèn đường dần phủ bóng lên con phố. Sau một ngày dài tập luyện liên tục, không khí trên xe yên tĩnh đến mức gần như chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ.

Suphanat vừa đặt chân lên xe đã ỉu xìu, không còn giữ nổi chút sức sống nào. Cậu lững thững bước đến ghế của mình, ngay cạnh Pansa, rồi chẳng nói chẳng rằng, ngã người dựa thẳng vào anh. Toàn bộ trọng lượng của Suphanat đè lên Pansa như thể cậu chẳng còn chút sức lực nào để tự chống đỡ.

Pansa khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì. Anh chỉ nghiêng người, cố gắng tạo tư thế thoải mái hơn cho cả hai.

“Cậu không thể tự ngồi được à?” Pansa hỏi, giọng pha chút trách móc nhẹ nhàng.

“Không muốn…” Suphanat nhỏ giọng đáp, đôi mắt nhắm hờ như thể sắp chìm vào giấc ngủ. “Mệt và lười quá… em không muốn ngồi một mình.”

Pansa khẽ thở dài. Cậu nhóc này đúng là một cái đuôi không rời. Suốt mấy ngày tập luyện vừa qua, Suphanat đã cố gắng hạn chế việc bám dính lấy anh, có lẽ vì muốn tập trung vào việc luyện tập. Nhưng giờ khi mọi thứ đã kết thúc, cậu lại quay về trạng thái bám người như trước.

Suphanat dụi đầu vào vai Pansa, đôi tay vòng qua cánh tay anh như để giữ chặt, miệng nhỏ giọng nũng nịu, “Anh đừng đẩy em ra đó !Một lát thôi mà mấy ngày vừa rồi em tập luyện mệt giờ cho em ôm đi mà nha…”

Pansa khẽ liếc nhìn cậu, đôi mắt hiện rõ sự bất lực mấy ngày nay không chỉ riêng cậu anh cũng theo sát tập luyện cùng cậu đến tối muộn . “Cậu đúng là hết thuốc chữa…” Dù nói vậy, anh vẫn để yên, không hề cố gắng đẩy Suphanat ra nữa.

Các đồng đội ngồi rải rác trên xe, hầu hết đều đã gục xuống ghế của mình để tranh thủ chợp mắt. Không ai thèm để ý đến cảnh tượng Suphanat bám chặt lấy Pansa như một con mèo nhỏ. Những ngày qua họ đã quá quen với hình ảnh này

Không khí trên xe dần trở nên yên tĩnh hơn, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của những người đồng đội đang chìm vào giấc ngủ. Pansa nhìn Suphanat, cậu nhóc đã nhắm nghiền mắt, hơi thở nhẹ nhàng.

“Đúng là hết cách với cậu…” Pansa lẩm bẩm, giọng nhẹ đến mức chỉ mình anh nghe thấy. Anh không cố gắng gỡ tay Suphanat ra nữa, mà chỉ ngồi im lặng, để mặc cho cậu nhóc dựa vào vai mình.

Dù mệt mỏi, nhưng Pansa không hề cảm thấy khó chịu. Anh đã dần quen với việc này – quen với sự bám dính của Suphanat, quen với cách cậu dựa dẫm vào anh. Và kỳ lạ thay, trong sự quen thuộc ấy lại có chút gì đó khiến anh cảm thấy… dễ chịu.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên con đường dài, mang theo những giấc mơ, những mệt nhọc và cả những cảm xúc khó gọi tên của từng người trên xe.

-----

Khi chiếc xe cuối cùng dừng lại trước cổng CLB, không khí đêm dần lan tỏa khắp xung quanh. Đèn đường sáng lên lấp lánh, phản chiếu trên mặt đất ướt nhẹ từ cơn mưa trước đó. Pansa khẽ quay sang nhìn Suphanat, lúc này vẫn còn đang gối đầu lên vai anh, đôi mắt nhắm lại, dáng vẻ có chút say ngủ. Cả ngày dài  và sự tập luyện chạy nước rút mấy ngày nay khiến cậu nhóc này mệt mỏi đến mức không thể tỉnh táo nổi, và giờ chỉ còn cách dựa vào Pansa để nghỉ ngơi.

“Cậu dậy đi, đến nơi rồi,” Pansa nhẹ nhàng gọi, vỗ vỗ vào vai Suphanat, nhưng không hề có vẻ tức giận hay mệt mỏi. Anh đã quen với việc chăm sóc cậu, cho dù lúc này có thể lại là một chuyện khác để thêm vào danh sách những gì cậu đã dựa dẫm vào anh.

Suphanat từ từ mở mắt, rồi nheo nheo mắt nhìn Pansa, vẻ mặt còn ngái ngủ nhưng nhanh chóng nhận ra mình đã về đến nơi. Cậu khẽ rụt người lại một chút, rồi từ từ ngồi thẳng dậy, thở dài một cái. “Em còn muốn ngủ thêm một chút,” cậu nhỏ giọng, vẫn bám lấy cánh tay của Pansa, không muốn tách rời. không còn chút sức lực nào sau cả một ngày mệt mỏi.

Pansa có chút bất lực nhìn cậu. “Cậu mệt thì cứ về phòng ngủ đi, đừng có bám lấy tôi nữa.”

Nhưng Suphanat vẫn kiên quyết bám chặt lấy tay anh. “Em muốn đi ăn với anh. Em... đói quá,” cậu nũng nịu, giọng điệu mềm mỏng như thể cố gắng lấy lòng anh. Sự yếu ớt và bám víu của Suphanat không thể không khiến Pansa cảm thấy có chút bất lực, nhưng anh cũng không thể từ chối cậu mãi được.

Vì thế, anh khẽ thở dài rồi đứng dậy, dẫn Suphanat vào khu ăn uống. Đến nơi, Suphanat vẫn không rời tay khỏi Pansa, cứ bám chặt lấy anh từng bước một. “Anh đi lấy cơm cho em nhé,” cậu thì thầm, đôi mắt có chút lấp lánh như thể đang muốn làm nũng một lần nữa.

Pansa nhìn cậu với vẻ mệt mỏi. “Cậu thật sự muốn tôi đi lấy cơm cho cậu à? Mệt cả người rồi mà còn giở trò này nữa.”

Suphanat chỉ mỉm cười, đôi mắt sáng lên khi thấy Pansa đã không thể từ chối nữa. “Em mệt mà, không thể đi lấy cơm được, anh giúp em một chút đi.”

Pansa lắc đầu, nhưng rồi cũng  đi lấy cơm cho Suphanat, dù trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu vì sự nũng nịu của cậu. Anh biết Suphanat vẫn còn muốn bám lấy mình, và chuyện này không phải lần đầu tiên. Cũng có thể, cậu chỉ cần một chút sự chăm sóc mà thôi.

Khi anh quay lại, Suphanat vẫn ngồi im, chờ đợi. Cậu chẳng buồn ăn một mình, mà chỉ nhìn vào Pansa với ánh mắt đầy chờ đợi. Pansa thở dài, không thể làm ngơ nữa, liền ngồi xuống và đút cho Suphanat từng muỗng cơm.

“Ăn nhanh lên, đừng làm tôi mệt thêm,” anh mắng, nhưng giọng nói vẫn không giấu được sự dịu dàng.

Suphanat nhỏ giọng, “Em chỉ muốn anh đút cho em thôi mà.”

Lúc này, không khí trong khu ăn uống có phần im lặng, bởi mọi người trong đội đã quá quen với cảnh Suphanat bám lấy Pansa như thế. Một số người chỉ liếc nhìn rồi lắc đầu cười, chẳng ai còn tò mò hay trêu chọc nữa. Nhưng nhìn cặp đôi này, ai nấy cũng chỉ mỉm cười rồi nhanh chóng ăn xong bữa để đi tắm rửa và nghỉ ngơi.

Pansa không còn muốn nói gì thêm, cứ chăm chú đút cho Suphanat ăn từng muỗng cơm, mặc dù trong lòng thầm trách cậu nhóc sao cứ như trẻ con, nhưng sự nũng nịu ấy cũng khiến anh không thể từ chối. Anh thầm nghĩ, dù cậu có bám lấy mình như thế nào, anh vẫn không thể bỏ mặc.

Sau bữa ăn tối, cả hai rời khỏi khu ăn uống. Suphanat có vẻ mệt mỏi, nhưng không chịu rời xa Pansa. Cậu vẫn như một đứa trẻ, vươn vai, nhưng ánh mắt có chút ngái ngủ. Bước đi lững thững, cậu bám chặt vào cánh tay Pansa, tựa như không thể tách ra dù chỉ một bước. Từ khi bắt đầu luyện tập cật lực, Suphanat đã cố gắng hạn chế thói quen này, nhưng giờ phút này, cậu không còn sức lực để kiềm chế nữa. Cảm giác nỗi mệt mỏi dồn nén suốt cả ngày đẩy cậu vào trạng thái như vậy.

Pansa, vốn đã quen với hành động này của Suphanat, chỉ lắc đầu mệt mỏi. Dù sao Anh cảm thấy cũng chẳng có gì lạ khi cậu lại bám lấy mình. Cả ngày mệt mỏi với lịch luyện tập, giờ đến bữa ăn xong, Suphanat lại bám lấy anh như thế, tạo thành một cái gì đó vô hình mà anh không thể nói ra. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn, để mặc cậu dựa vào mình.

“Cậu lại làm thế này nữa à trẻ con quá đấy?” Pansa mệt mỏi hỏi, nhưng giọng anh không lạnh lùng, mà mang chút cưng chiều.

Suphanat chẳng nói gì, chỉ khẽ gật đầu cười mỉm, tiếp tục bám chặt vào anh, như thể không muốn buông ra. Cậu không muốn nghĩ đến việc tắm ngay lúc này, chỉ muốn được dựa vào người anh, được cảm nhận sự an toàn và ấm áp mà anh mang lại.

Khi về đến phòng, Suphanat vẫn bám chặt lấy Pansa. Cậu lười biếng không muốn tắm ngay mà lôi kéo anh. “Anh tắm trước đi, em lười quá.” Cậu nói với giọng nũng nịu, đôi mắt khẽ nhắm lại, tận hưởng cảm giác thoải mái sau bao ngày cố gắng.

Pansa thở dài. Cậu nhóc này lại tiếp tục đòi , sau khi cả ngày đã luyện tập cật lực. Anh mệt mỏi, nhưng không thể từ chối. Anh gật đầu, vào phòng tắm một lúc rồi quay lại.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, Pansa nhìn thấy Suphanat vẫn nằm đó, cuộn mình trong chăn như một đứa trẻ. Cậu ngủ say, nhưng mái tóc rối bù, làn da lạnh ngắt khiến Pansa không thể chịu nổi. Anh bước đến giường, thở dài một cái rồi gọi cậu dậy.

“Cậu không tắm sao?” Pansa hỏi, giọng có chút nghiêm nghị nhưng vẫn nhẹ nhàng.

Suphanat không trả lời, chỉ vùi đầu vào gối, khẽ rên rỉ. “Anh cứ tắm đi, em mệt lắm.”

Pansa nhìn cậu, rồi lắc đầu thường thượt. Anh không thể để cậu cứ thế ngủ mà không tắm. Cuối cùng, anh ra quyết định.

“Dậy đi, Suphanat. Tắm ngay!” Pansa kiên quyết, giọng nói mạnh mẽ hơn hẳn.

Suphanat tiếp tục vùi mặt vào gối, như thể không nghe thấy lời anh nói. Nhưng Pansa không có ý định từ bỏ. Anh bước tới gần giường, nhấc chăn ra và nhìn thẳng vào Suphanat, không có chút nhân nhượng nào.

“Cậu mà không dậy đi tắm, tôi sẽ không ngủ chung với cậu nữa đấy!” Pansa nói, mắt anh nhìn thẳng vào mắt Suphanat, một ánh mắt nghiêm nghị nhưng cũng chứa đựng một chút cưng chiều.

Suphanat cuối cùng cũng ngừng giở trò lười biếng. Cậu từ từ ngồi dậy, khẽ rên rỉ, đôi mắt ngái ngủ không rời Pansa. “Anh đừng làm thế mà...” Cậu nói, giọng khẽ, như thể đang cố gắng tìm một lối thoát.

Nhưng Pansa không có ý định từ chối. “Đi tắm ngay!” Anh lại một lần nữa nói, mắt nhìn Suphanat với sự kiên quyết không thể phản bác.

Suphanat nhìn Pansa một lúc lâu, rồi bất đắc dĩ đẩy chăn sang một bên, đứng lên khỏi giường, đôi mắt vẫn lim dim không muốn mở. Anh biết cậu mệt lắm, nhưng không thể cứ như vậy được.

“Anh lấy cho em bộ đồ đi,” Suphanat lại nhỏ giọng, nhìn Pansa với ánh mắt cầu xin.

Pansa chỉ gật đầu, đi vào phòng lấy bộ đồ ngủ thoải mái mà Suphanat thường mặc rồi đặt lên giường. “Nhanh lên, đừng để tôi phải nhắc nữa,” anh nói, tiếp tục nhẹ nhàng đẩy cậu vào phòng tắm.

Suphanat không thể phản kháng nữa, đành đi vào phòng tắm. Nhưng trước khi vào, cậu lại quay lại nhìn Pansa một lần nữa với ánh mắt ngọt ngào, như thể đang chờ đợi sự đồng ý của anh.

Sau khi Suphanat vào phòng tắm, Pansa không thể ngồi yên. Anh biết cậu sẽ lười, không chịu sấy tóc, vì vậy anh quyết định chuẩn bị sẵn chiếc máy sấy. Anh biết nếu không làm vậy, Suphanat sẽ để tóc ướt mà ngủ, điều đó sẽ khiến cậu dễ bị cảm lạnh, đặc biệt là sau một ngày đá đầy mệt mỏi.

Vài phút sau, Suphanat bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn ướt, khuôn mặt có chút khó chịu nhưng vẫn rất dễ thương. Cậu đã mặc bộ đồ ngủ vào, nhưng vẫn lười biếng nhìn Pansa.

Pansa nhìn cậu, không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng kéo chiếc máy sấy tóc ra. “Ngồi xuống, đừng có làm lười nữa.”

Suphanat ngoan ngoãn ngồi xuống, không phản đối gì nữa. Pansa bắt đầu sấy tóc cho cậu, cẩn thận từng chút một. Suphanat nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác Pansa chăm sóc mình. Trong lòng cậu cảm thấy thật sự ấm áp. Dù mệt mỏi, nhưng khi có Pansa ở bên, mọi thứ trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Khi mái tóc Suphanat đã khô, Pansa không quên nhắc nhở. “Đã xong rồi. Cậu có thể ngủ.”

Suphanat nhìn Pansa, khẽ cười, đôi mắt sáng lên một chút. “Anh thật là phiền phức, nhưng cũng rất tốt với em.” Cậu nói nhỏ, giọng có chút nhẹ nhõm, như thể cảm thấy thật sự ấm áp.

---
Suphanat đang nằm trên giường, nhắm mắt nhưng không ngủ ngay. Cậu thỉnh thoảng lại liếc Pansa, trong đầu nảy lên một ý nghĩ kỳ quặc. Dù hơi băn khoăn, cậu cũng không thể không thừa nhận một điều rằng mình đã tiến bộ rất nhiều trong ngày hôm nay.

Cảm giác tự hào vì những nỗ lực của bản thân khiến Suphanat cảm thấy như mình xứng đáng được thưởng. Cậu liếc nhìn Pansa, đôi mắt sáng lên khi nghĩ đến điều mình muốn.

Pansa ngồi kế bên cậu, tay vẫn còn cầm điện thoại, dường như không để ý đến Suphanat đang suy nghĩ gì. Nhưng rồi, không kìm nén được nữa, Suphanat nhẹ nhàng mở lời.

"Anh...  thưởng cho em đi dù sao hôm nay em đã làm tốt với sự cố gắng mấy ngày qua," Suphanat nói, giọng có chút ngọt ngào nhưng không kém phần nũng nịu.

Pansa liếc qua, cảm nhận được sự kiên quyết ranh mẵn trong lời nói của Suphanat, nhưng anh chỉ khẽ thở dài. "Cậu muốn gì ?" Anh hỏi, giọng nói mang một chút bất lực. Pansa thực sự mệt với những yêu cầu của cậu, nhưng nghĩ đến những bước tiến của Suphanat trong ngày hôm nay, anh không thể từ chối cậu quá dễ dàng.

Suphanat không trả lời ngay, mà chờ một chút, rồi sau đó cúi đầu, vẻ mặt có chút thẹn thùng, như thể đang chuẩn bị yêu cầu một điều gì đó rất khó. Cậu ngập ngừng, nhưng rồi cuối cùng vẫn nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói:

"Em muốn... được gối đầu lên tay anh... ngủ."

Pansa nghe vậy, ngay lập tức, anh cảm thấy cơ thể như bị tê liệt. Trong lòng anh nghĩ: "Cậu nhóc này quả là khó đỡ," nhưng rồi lại tự nhủ, "Cũng là một cách để thưởng cho cậu ấy sau một ngày vất vả."

"Chọn cái khác đi, không phải lúc này," Pansa nói, dù cũng cũng trong lòng nhưng vẫn cố gắng giữ lý trí.

Tuy nhiên, Suphanat không chịu buông tha. Cậu càng lấn tới, giọng nói càng mềm mỏng và nũng nịu hơn. "Em chỉ muốn thế thôi mà, anh đừng từ chối em nữa... Anh không thấy em đã cố gắng hết sức sao nhaaaaaa?" Cậu nhìn Pansa với đôi mắt ngọt ngào.

Pansa thở dài, dù vẫn cố gắng kiên nhẫn, nhưng  anh không còn đủ sức để tiếp tục phản kháng. "Được rồi, cậu gối đầu lên tay tôi đi." Anh thở dài nói, bất đắc dĩ.

Vậy là Suphanat lập tức làm theo, nở một nụ cười hạnh phúc khi được Pansa đồng ý. Nhưng cậu không chỉ gối đầu lên tay Pansa như bình thường. Cậu còn không ngần ngại vươn tay ôm lấy anh, như thể đang tìm kiếm sự an toàn ấm áp trong vòng tay ấy. Cơ thể Suphanat nhẹ nhàng vòng qua Pansa, ôm anh chặt đến mức khiến anh có chút ngỡ ngàng.

Pansa nhìn cậu, cảm giác như cả cơ thể anh bị tê liệt. Anh cố gắng đẩy nhẹ cậu ra một chút, nhưng Suphanat không chịu buông tay, trái lại còn siết chặt hơn. "Cậu... cậu làm gì vậy?" Pansa cố nói, nhưng giọng anh đã dịu đi rất nhiều, không còn mạnh mẽ như lúc đầu.

Suphanat chỉ mỉm cười, nhưng không nói gì, giống như chẳng nghe thấy gì cả. Cậu ôm anh chặt hơn, vòng tay qua eo Pansa, đầu gối lên tay anh như một đứa trẻ cần được bảo vệ.

Pansa vẫn cố gắng đẩy nhẹ cậu, nhưng Suphanat chỉ tiếp tục giả điếc, vẫn ôm anh như thể không có gì thay đổi. Dù có chút lạ và không thoải mái, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của cậu, Pansa cảm thấy như mình không thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng.

Anh biết Suphanat rất mệt, cũng hiểu cậu cần được sự an ủi và cảm giác an toàn, và trong khoảnh khắc này, không có gì quan trọng hơn việc để cậu cảm nhận được sự chăm sóc của mình. Pansa cũng dần dần nhận ra rằng, đôi khi những sự nhõng nhẽo, những cử chỉ ngọt ngào của Suphanat là những khoảnh khắc anh không thể bỏ qua.

Cuối cùng, Pansa nằm yên, để Suphanat ôm mình, mắt anh dần dần nhắm lại trong mệt mỏi. Anh không thể phủ nhận rằng mình đã quen với những hành động này, dù có chút ngại ngùng và lạ lẫm. Pansa chỉ cần có một giấc ngủ ngon để lấy lại sức lực sau một ngày dài, còn Suphanat, mặc dù đẩy lùi mọi sự nghi ngờ, nhưng trong sâu thẳm, cậu vẫn cảm thấy được yêu thương và bảo vệ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com