Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

22. Đường một chiều

Jihoon gục xuống, nơi Guan Lin đã rời đi, cậu không cách nào nhấc tay lên được, máu dường như ngưng hẳn việc lưu thông cần có, chúng đông lại đặc quánh trong động mạch.

Những lúc thế này chẳng phải nên khóc một trận sao?
Nhưng Jihoon khóc không được, cậu lấy lý do gì, tư cách gì để khóc?
Cậu phải cười chứ? Phải cười vì bản thân chơi lớn đến vậy.
Thế là Jihoon cười, cứ vậy mà ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Chân trần tiếp xúc với mặt sàn lạnh cóng, vạt áo choàng lộn xộn phũ trên đất, dính chút bụi bẩn, ầy, dù có sạch sẽ, tinh tươm hoặc có lấm lem, bẩn thỉu đến đâu đi chăng nữa thì làm sao? Căn bản sự việc này nói ra, người nghe được ít nhất đã phải nhăn mặt, bịt mũi rồi.
Thật muốn chạy đến than thở với từng kẻ vội vã bước trên đường: "tôi lừa người yêu mình, ngủ với một người khác, thật đáng tiếc vì hôm nay lại bị cậu ấy phát hiện ra...", để xem xem, rốt cuộc có bao nhiêu con mắt nhìn cậu kỳ thị, ruồng rẫy.

Ký ức xoẹt qua nhanh như một ngôi sao cô độc rời khỏi vũ trụ, đáng lẽ ra nó vẫn nên ở đó, nhưng cuối cùng lại cố chấp rời đi vì lực hút vô hình, bầu khí quyển đốt cháy sự ngông cuồng, ngạo mạn, ngôi sao kia cho đến phút chạm vào mặt đất, cái kết của nó cũng chỉ còn là một đống tàn tro.

Mái tóc ướt nước của Seongwoo đã khô, chúng rối bù, lộn xộn, vài sợi chỉa ra bất quy tắc và dị hợm.
Ánh mắt anh ta phức tạp nhìn về phía Jihoon.

- Em muốn đuổi theo không?

Thanh âm duy nhất còn lọt được vào tai Jihoon lúc này, nó trầm ấm dù không chắc chắn.
Cậu ngước đầu lên nhìn anh, mỉm cười.
Tất nhiên rồi, cậu đương nhiên muốn đuổi theo chứ, nhưng cậu không biết, nếu Guan Lin thực sự ngưng lại khi cậu gọi, vậy câu đầu tiên nên nói là câu gì?

Xin tha thứ?
Ồ... Thật sự nói ra miệng được sao?

Kiểu như vì anh đã sai lầm nhất thời, nhưng mà em lỡ biết rồi, thế thì anh xin lỗi đấy, em hãy bỏ qua đi. Thế hả?

Hay là không cần nói?
Trực tiếp ôm em ấy, chỉ cần khóc nhiều một chút, em ấy liền đau lòng, thế thì sẽ có cách thôi.

Cách nào nghe cũng tốt, nhưng... liệu rằng Guan Lin có cảm thấy bẩn không nhỉ?

Nếu cậu ta biết việc này từ sớm, vậy đoán xem, tổng thời gian ân cần bên nhau, tâm can cậu ta sẽ gào thét, chửi rủa Jihoon ra thành loại người gì?

Jihoon nhớ rõ ngày đầu gặp nhau, không phải lúc cậu ta và Seonho nhảy mấy động tác cơ bản đâu, mà từ trước ấy.
Ấn tượng về tên nhóc có khuôn mặt đẹp trai và dáng người cao ráo, cậu ta khoanh chân ngồi trên sàn phòng chung, ôm một con chó trắng, còn cho nó ăn, chú chó này là từ chương trình dắt đến, trên đầu có gắn thêm máy quay, phần lớn những người khác, chăm chăm tìm cách phô ra sự yêu thích của mình, cũng là bày tỏ sự thân thiện nếu bất thình lình bị hướng đến, nhưng cậu nhóc kia ngoại trừ việc chú chó tự ý xông thẳng đến vòi vĩnh cậu ta ôm thì cậu ta nói gì cũng không nói.

Thế rồi Jihoon không hiểu động lực nào khiến mình phải lân la đi làm quen nữa, mọi thứ sẽ không có gì kỳ lạ cả, nếu lần đó phòng Guan Lin còn người khác.
Đáng tiếc cậu ta ở một mình và Jihoon bước vào vừa kịp lúc thấy cậu ta khui ra một túi snack lớn, Guan Lin đã chằm chặp nhìn cậu và nhét một mớ thức ăn vào miệng.

- Anh muốn ăn ạ?

Giọng đáng yêu chết được, người ngoại quốc nào cũng sẽ nói tiếng Hàn dễ thương thế này ư?

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng Jihoon không hé răng nói được thứ gì, âu cũng vì khuôn mặt tên nhóc kia đang lạnh tanh như tượng đá.

Kế hoạch phá sản do Guan Lin không rành tiếng Hàn, còn cậu thì chắt chiu được vốn tiếng Anh như hạch.
Hoàn hồn bước về phòng, trên tay Jihoon hôm ấy còn cầm theo 2 túi snack, là nhóc con kia cho cậu, cách cho cũng thật đặc biệt, nếu cậu không cầm về, có khi nào cậu ta sé rút ra đũa phép, biuuu một cái, cậu liền hoá thành cục đá lạnh hay không?

Tình yêu cứ tự nhiên mà đến thế thôi, ngây ngô, vụng về, khờ dại.
Nếu Guan Lin không mở miệng ngỏ lời, Jihoon đã nghĩ mình là một tên bệnh hoạn, kỳ quặc.
Nói chi xa, lúc cậu nhận ra mình thích Guan Lin ấy, cậu đã sợ đến bỏ cơm mấy hôm liền đấy thôi.

Bọn họ ngỡ vẫn sẽ mãi ở bên nhau, dù lời hẹn ngày debut đã kết thúc từ sớm.
Bây giờ lại biến thành thế này, thật muốn trào phúng mà châm chọc "nói trước, bước không qua".

Mối quan hệ nếu còn là việc của hai người thì nó dễ dàng để cảm thông và chia sẻ, tỉ như cùng nhau chơi một trò bập bênh, tôi không nhịp nhàng mà vô tình té ngã, cậu yêu tôi, nếu cậu không đỡ, vậy thì người có thể là ai?

Lại nói nếu như mối quan hệ đã có người thứ ba bước vào, người còn ngồi trên trò bập bênh ấy vẫn còn tập trung hoàn toàn chứ? Và người mới đến... họ căn bản có thể vui vẻ đứng yên một chổ chụp ảnh cho bọn họ sao?
Kết quả viên mãn là gì? Người thứ ba cùng một trong hai người kia rời đi, tìm một trò vui khác?
Kẻ ở lại liền vứt chiếc bập bênh ấy ra khỏi ký ức của mình.

- Em đã từng nghĩ, nếu em và Guan Lin thực sự đến lúc phải chia tay, sẽ rất khó khăn để có thể chấm dứt. Nhưng anh xem, triệt để thế này... còn có khả năng quay lại sao?

Jihoon đã thôi ngồi thất thần trên sàn, cậu quay lại phòng, thay đồ, xịt chút nước hoa, kéo cao dây kéo áo khoác, nhét linh tinh các thứ đồ mình đã bày bừa vào balô, xốc lại lần nữa mọi thứ trên lưng và ra hiệu mình cần phải rời đi trước.

—————————————————

Khoảng thời gian sau đó trôi qua nhạt nhẽo và buồn chán.
Jihoon đã thôi việc gặp gỡ Seongwoo, cậu cũng tắt thông báo trò chuyện từ group nhóm, cậu biết Guan Lin dù được add vào nhưng lại chưa từng nói bất cứ thứ gì, hơn hết những cuộc trò chuyện cũng đã dần thưa thớt.

Jihoon tập quen với thực tại, cậu tỉ mỉ hơn trong các mối quan hệ xung quanh mình, nhưng dường như cậu lại đang ngày càng khép kín hơn.
Jihoon không cần tuân theo thực đơn giảm cân, dù cậu ta đang ăn uống hơn lúc trước rất nhiều, thế nhưng chẳng hiểu sao lại ngày càng khô héo.
Staff phàn nàn về việc cùng một chiếc áo chuẩn bị cho Stage, chỉ cách một tuần, cơ hồ lại như rộng ra một size.

Mùa đông cũng khô khốc như dáng vóc của Jihoon, cậu vẫn cười nhiều, vẫn chăm chỉ tham gia show giải trí, chương trình truyền hình, thảnh thơi hơn còn up thông tin lên trang của công ty rằng mình đang đi du lịch.
Thế nhưng kẻ tinh ý đều nhận thấy: Jihoon hôm nay đã thay đổi rất nhiều rồi.

Báo chí lãng quên về nhóm nam có 11 thành viên từng tung hoành trên các bảng xếp hạng âm nhạc, thay vào đó, bấy giờ, đâu đâu cũng chỉ nhan nhản những bài viết về ca sĩ solo Daniel, về ost phim đình đám của Jaehwan trình bày, về tác phẩm điện ảnh gặt hái thành công của Seongwoo, về nhóm nhạc nhà Brand New Music, JGTS của Cube, và cả nhóm của Jihoon nữa... bọn họ thế mà cũng có ngày fans hiện tại lục đục vì điểm xếp hạng, so bì ai mới là người xứng đáng nhận Cup hơn...

Tạt qua tiệm coffee quen thuộc, Jihoon ngưng lại mua cho mình 2 cốc, một cốc nhiều đường, một cốc ít đường.
Cậu đoán hôm nay mình nên uống nhiều đường một chút, quản lý nói rằng cậu cần tăng thêm ít nhất 3kg nữa để chuẩn bị cho đợt comeback, cậu sẽ lên hình như một bộ xương khô mất thôi nếu mãi trong tình trạng thể chất thế này, fans nháo nhào lên vì nghĩ cậu bị đối xử bạc đãi và công ty đau đầu không thôi vì việc ấy.

Nhắc một chút về Guan Lin.
Như mong đợi, bọn họ giờ còn xa lạ hơn cả người dưng.
Jihoon nghe được thông tin rằng cậu ta đã khỏi hẳn vấn đề cảm nhận âm thanh rồi, cả mức độ nổi tiếng cũng vậy, Guan Lin đang là thành viên hút fans nhất JGTS đấy.
Xem ra, chỉ cần rời khỏi Jihoon thì mọi thứ lại trở nên suôn sẽ hơn nhiều thật nhỉ?

Jihoon cũng nghe về vài lùm xùm nho nhỏ xảy ra trong buổi fansign của JGTS.
Một fans của Guan Lin và Jihoon ngày trước mang đến cho cậu ta chú Shiba bông, mấy cái rumor linh tinh lại được dịp vẽ ra muôn hình vạn trạng từ chủ đề ấy, nhưng một điều mà Jihoon chắc chắn là fans JGTS không thích thú việc đó chút nào, nhất là fans của couple LinMin.
Nói cho dễ hiểu hơn thì hashtag cũ của cả hai lại thình lình leo top Naver, và Jihoon đoán Guan Lin cảm thấy rất phiền hà vì chúng.

Ồ, bọn họ từng có một cuộc nói chuyện chóng vánh qua điện thoại.
Việc đó diễn ra khoảng sau hai tuần từ ngày Guan Lin đến khách sạn.
Jihoon không quá ngạc nhiên khi cậu ta lạnh lùng với mình.
Cậu ta chỉ hỏi về việc đồ đạc được chuyển đến nhà cậu ta có phải là do Jihoon gửi không.

Cậu có thể hi vọng gì chứ?
"Em nhớ anh" hay những thứ tương tự á?
Mơ mộng không xấu nhưng cũng nên giữ lại chút thực tế trong đấy phải không?
Yêu nhiều hay yêu ít thì sao? Gặp tình cảnh thế này, Jihoon còn tự hỏi tại sao đến giờ Guan Lin vẫn chưa hỏi: "anh còn chưa chết à?" ấy chứ.

Đang mãi suy nghĩ mông lung.
Chiếc xe đỏ sậm chết máy, và Jihoon dở khóc, dở cười nhìn ô tô chuyên dụng kéo rê bé con của mình đi mất, để lại cậu cùng hai cốc coffee còn ấm trên tay.

- Dám nghĩ đến em, nên ông trời vừa trừng phạt anh đấy.

Jihoon trào phùng cười cười.
Dù sao cũng cách ký túc xá không quá xa, trời tối như vậy, chắc không đến nỗi ngày mai liền có bản tin leo top về việc Park Jihoon đi dạo trong tuyết, vì bla bla... lý do củ chuối gì đấy mà cánh nhà báo nghĩ ra đấy chứ?

Con đường này thật tiện lợi để đi bộ, chẳng ai quan tâm cậu là ai cả, cậu có ổn không, cậu có muốn được giúp đỡ gì không?
Tất cả đều bỏ quên sau quy định số km/h của đường cao tốc, cùng lắm kẻ lướt qua cũng chỉ coi cậu như một kẻ gàn dở mà thôi.

Trò vui nhất Jihoon nghĩ ra để giết thời gian chính là hát vu vơ những bài xưa cũ.
Line của ai, vũ đạo ở đoạn ấy thế nào, Jihoon vẫn còn nhớ như in trong tiềm thức.

(Đoạn này Jihoon hát Beautiful - đính kèm đầu chap)

Chậm chạp tản bộ trên đường, Jihoon co rúm lại trong thời tiết tệ hại những ngày cuối đông, ánh đèn vàng vọt nhảy nhót trên con đường dẫn về ký túc xá, càng đi lại càng xa vời vợi, hình ảnh trước mắt đều nhoè nhoẹt, tối tăm, tệ hơn nữa, việc hít thở cũng đủ là lý do khiến làn khói thổi ra từ cậu che khuất vạn vật.

Vốn dĩ tuyết ở Seoul đã từng rơi dày và lạnh thế này sao?
Nếu, chỉ là nếu thôi... trên đoạn đường một chiều đó, Jihoon bất chợt đứng yên, trong thế giới rộng lớn này, liệu sẽ có ai đấy bằng lòng đi ngược hướng để tìm kiếm cậu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com