69. Ra Mắt Gia Đình Em 1
Buổi chiều muộn, ánh hoàng hôn len qua khung cửa, cả căn phòng như phủ màu cam ấm áp. Em ngồi tựa vào ghế sofa, tay nghịch điện thoại nhưng trong đầu lại cứ lẩn quẩn một suy nghĩ. Được một lát, em ngẩng lên, nhìn chú đang ngồi đọc sách ở bàn làm việc.
“Chú…” – em cất giọng ngập ngừng.
“Ừ?” – chú đáp mà không rời mắt khỏi trang sách.
Em mím môi, tim đập nhanh, rồi lấy hết can đảm:
“Hay là… cuối tuần này mình về Việt Nam đi. Em muốn… ra mắt bố mẹ.”
Âm thanh “ra mắt” vừa thoát ra khỏi môi, em đã đỏ bừng mặt, mắt liếc trộm phản ứng của chú.
Quyển sách trên tay chú khựng lại. Một giây, hai giây, rồi chú chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt sâu thẳm kia khiến em thấy như mình vừa liều lĩnh phạm phải chuyện động trời.
“Em… chắc chưa?” – giọng chú thấp, trầm nhưng hơi run.
Em gật đầu lia lịa, tay siết chặt gối ôm:
“Chắc! Em muốn bố mẹ biết về tụi mình. Em không muốn giấu mãi.”
Chú im lặng thật lâu, đôi mắt như cân nhắc hàng trăm thứ trong đầu. Em hồi hộp đến mức chỉ muốn bỏ chạy, nhưng rồi bất ngờ chú khẽ thở dài, gấp sách lại, bước đến ngồi cạnh em.
“Nhóc con…” – chú đưa tay xoa nhẹ mái tóc em – “Chú sợ bố mẹ em sẽ nghĩ sai. Sợ họ nghĩ chú dụ dỗ em.”
“Nhưng chú đâu có dụ dỗ em. Là em yêu chú trước.” – em vội vàng cãi. – “Nếu bố mẹ hiểu lầm thì em sẽ giải thích. Em tin họ sẽ nhìn thấy tình cảm thật của tụi mình.”
Ánh mắt em kiên định khiến chú khựng lại. Một lát sau, chú bật cười khẽ, ôm em kéo sát vào ngực:
“Em bướng quá. Nhưng được rồi. Nếu em muốn… chú sẽ đi. Chú sẽ nói với bố mẹ em rằng chú nghiêm túc, rằng chú yêu em.”
Nghe câu đó, trái tim em như tan chảy. Em dụi đầu vào vai chú, thì thầm trong hạnh phúc:
“Cảm ơn chú. Em biết chú sẽ không từ chối mà.”
Chú mỉm cười, hôn nhẹ lên trán em:
“Vậy thì chuẩn bị tinh thần đi. Lần này… chú sẽ theo em về ra mắt thật đàng hoàng.”
Sáng sớm hôm sau, trong căn hộ nơi hai người vẫn ở cùng nhau, em đã dậy từ tinh mơ để sắp xếp hành lý. Cái vali mở toang, em cứ hết gấp áo này lại nhét thêm món kia, còn chú thì ngồi vắt chân trên sofa, mắt liếc tờ danh sách em viết ra mà gương mặt vẫn cau có.
“Em định mang cả cái tủ quần áo về Việt Nam à?” – chú hỏi, giọng nửa trêu nửa thật.
“Thì ra mắt bố mẹ mà. Em phải chuẩn bị đủ thứ, đâu có đơn giản.” – em vừa nói vừa xếp thêm một đôi giày vào.
Chú thở dài, đặt tờ báo xuống:
“Ra mắt bố mẹ thì chỉ cần chính em thôi. Mấy cái đồ này… chú thấy thừa.”
Em dừng tay, quay sang chống nạnh:
“Vậy chú thì sao? Chú có chuẩn bị gì chưa? Lỡ bố mẹ em hỏi thì chú định trả lời thế nào?”
Chú khẽ nhướng mày:
“Chú trả lời thật. Chú yêu con gái của họ, muốn lo cho em suốt đời. Thế là đủ.”
Câu nói trầm ấm khiến tim em đập nhanh, mặt đỏ bừng. Nhưng em nhanh chóng giả vờ hắng giọng để che đi sự ngượng ngùng:
“Ờ thì… cũng được. Nhưng mà chú phải cười nhiều hơn, đừng có cau có như bình thường. Bố mẹ em mà thấy chú cứ nghiêm khắc thế chắc tưởng em quen ông thầy hiệu trưởng nào mất.”
Chú bật cười, tiến lại gần, cúi xuống hôn nhẹ lên trán em:
“Yên tâm. Vì em, chú sẽ cố gắng dễ thương hơn một chút.”
Chuyến bay về Việt Nam dài mấy tiếng đồng hồ. Trên máy bay, em háo hức ngồi bên cửa sổ, vừa nhìn mây vừa huyên thuyên kể chú nghe về những món ăn Việt Nam mà em muốn dẫn chú đi ăn, những góc phố kỷ niệm tuổi thơ, cả mấy quán cà phê em từng ngồi học bài. Chú im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng nắm tay em siết nhẹ như trấn an.
“Chú này…” – em nghiêng đầu nhìn, ánh mắt tinh nghịch – “lỡ bố em hỏi chú lớn hơn em nhiều tuổi thì chú tính sao?”
Chú nhướng mày:
“Thì chú nói sự thật. Tuổi tác không quan trọng, quan trọng là chú yêu em thế nào.”
“Nhưng mà… bố em dữ lắm đó nha.” – em tiếp tục trêu.
“Ừ thì để chú chịu. Em chỉ cần ngồi ngoan thôi.” – chú đáp gọn, giọng chắc nịch như một lời hứa.
Nghe vậy, em bỗng thấy an lòng. Bên cạnh chú, dường như mọi nỗi lo đều tan biến.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Nắng vàng ấm áp phủ khắp đường băng. Bước ra khỏi cửa, em thấy bố mẹ mình đã đứng đợi từ xa. Bố khoanh tay, gương mặt nghiêm nghị, còn mẹ thì nở nụ cười hiền từ.
Em kéo tay chú tiến lại gần:
“Bố, mẹ! Đây là… bạn trai con.”
Chú cúi đầu thật sâu, lễ phép chào:
“Cháu chào bác, chào cô. Cháu là… Park Hee-soon.”
Bố em chỉ gật nhẹ, ánh mắt dò xét từ đầu đến chân. Mẹ thì cười tươi, nắm tay em:
“Về rồi à, đi đường có mệt không con?”
“Dạ không, con ổn mà.” – em đáp, rồi lén liếc sang chú. Rõ ràng, gương mặt điềm tĩnh ấy đang hơi căng thẳng, dù ngoài mặt vẫn giữ phong thái bình thản.
Trên xe về nhà, không khí lúc đầu hơi nặng nề. Bố em lái xe, thỉnh thoảng liếc gương chiếu hậu nhìn chú. Em ngồi giữa, cố tình bắt chuyện:
“Chú… à, chú Hee-soon ấy, rất thích ăn phở Việt Nam đó bố.”
Chú liếc em, ánh mắt cảnh cáo vì em lỡ miệng gọi “chú”, nhưng nhanh chóng quay lại lễ phép:
“Dạ, cháu rất mong được thử nhiều món ăn Việt Nam. Nghe Y/n kể nhiều rồi.”
Mẹ bật cười:
“Con bé này thì suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn thôi. Nhưng mà được, để mẹ nấu cho.”
Không khí nhờ vậy mà dịu xuống một chút.
Buổi tối, cả nhà quây quần bên mâm cơm. Bố ngồi đầu bàn, ánh mắt vẫn nghiêm khắc. Sau vài câu hỏi xã giao, ông bắt đầu vào chuyện chính:
" Gia đình cậu thế nào , nhà có mấy người công việc của cậu là gì ?"
" Dạ nhà cháu có 4 người ,bố mẹ và em gái cháu ạ , bố mẹ cháu thì đã về hưu nhưng sức khỏe vẫn tốt còn em gái cháu thì có công việc ổn định rồi ạ,còn công việc của cháu thì là giáo sư của trường đại học có tiếng tại Seoul ạ "
“Cậu hơn con bé bao nhiêu tuổi?”
“Dạ… hơn gần hai chục năm ạ.” – chú trả lời thẳng, không né tránh.
Em giật mình, nắm chặt vạt áo chú dưới gầm bàn. Nhưng chú chỉ khẽ siết tay em lại, như để nhắn rằng: Đừng lo.
Bố im lặng một lát rồi hỏi tiếp:
“Cậu nghĩ mình có đủ trách nhiệm để lo cho nó suốt đời không?”
Chú nhìn thẳng vào mắt bố, giọng trầm ấm nhưng kiên định:
“Dạ, có. Cháu biết khoảng cách tuổi tác khiến bác lo lắng, nhưng cháu chưa bao giờ nghiêm túc với ai như với Y/n. Cháu muốn bảo vệ, chăm sóc cho em ấy, không để em ấy phải buồn.”
Mẹ em mỉm cười, khẽ chen vào:
“tuii thấy cậu ấy nói thật lòng mà. Con bé nhà mình cũng chưa bao giờ đưa ai về giới thiệu cả.”
Bố vẫn cau mày, nhưng ánh mắt có phần dịu lại.
Em tranh thủ phụ hoạ:
“Bố… con hạnh phúc thật mà. Chú… à, anh Hee-soon thương con lắm.”
Chú khẽ liếc em, môi cong nhẹ như muốn cười vì em cứ lỡ miệng gọi “chú”.
Sau bữa cơm, cả nhà ngồi phòng khách uống trà. Mẹ hỏi chuyện đời thường, còn bố im lặng nghe. Em thì cứ cố tình ngồi sát chú, thi thoảng đá chân chọc để chú mất tập trung.
“Y/n, em đừng nghịch nữa.” – chú nghiêng đầu thì thầm.
“Cho bớt căng thẳng thôi mà.” – em cười tinh nghịch.
Bố nhìn cả hai, khẽ thở dài:
“Thôi được. Cậu làm tôi chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng nhìn con bé vui vẻ thế này… tôi cũng không muốn ngăn cản. Miễn là cậu giữ lời.”
Chú cúi đầu thật sâu:
“Dạ, cháu hứa.”
Em mừng rỡ ôm chầm lấy mẹ, rồi quay sang nhìn chú. Ánh mắt hai người chạm nhau, không cần nói gì thêm, nhưng em biết: từ khoảnh khắc này, tình yêu của hai đứa đã được công nhận một phần.
Đêm ở quê yên tĩnh đến lạ. Căn phòng ấm cúng trong thành phố đã thay bằng căn phòng nhỏ với mùi gỗ quen thuộc của ngôi nhà mà em đã gắn bó bao năm. Em nằm trên chiếc giường trong phòng , trằn trọc mãi chẳng ngủ nổi. Bên tai còn văng vẳng lời bố dặn trước khi đi ngủ:
“Ngủ cho ngon, không được chạy lung tung nghe chưa.”
Em bật cười khe khẽ. Bố đúng là hiểu tính con gái mình quá mà. Nhưng càng bị cấm, em lại càng muốn phá. Chỉ nghĩ đến việc chú đang ở phòng kế bên, chắc chắn cũng đang trằn trọc, lòng em lại ngứa ngáy.
Không chịu nổi nữa, em khẽ nhón chân, mở cửa phòng. Sàn gỗ kẽo kẹt từng tiếng nhỏ. Em cắn môi, đi thật chậm, đến trước cửa phòng chú.
Cửa không khoá. Em hít một hơi, khẽ đẩy vào. Bên trong, chú đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, đọc một cuốn sách, đèn vàng hắt xuống gương mặt góc cạnh khiến chú trông vừa điềm tĩnh vừa… hấp dẫn đến khó tả.
Chú ngẩng lên ngay khi nghe tiếng cửa. Đôi mắt sâu thẳm lập tức nheo lại:
“Em làm gì ở đây? Về phòng ngay.”
Em chu môi, tiến lại gần, ngồi phịch xuống mép giường:
“Em không ngủ được. Em muốn ở với chú.”
“Y/n.” – giọng chú thấp xuống, mang theo chút căng thẳng – “Nếu bố mẹ em mà thấy thì sẽ nghĩ chú dụ dỗ em. Nguy hiểm lắm.”
“Thì mình khóa cửa lại là được.” – em đáp tỉnh bơ, còn ngả đầu vào vai chú. – “Với lại… ai dụ dỗ ai thì chưa chắc đâu nha.”
Chú cứng người, đặt ngay cuốn sách xuống bàn:
“Em đúng là… trời ạ.”
Em khúc khích cười, vòng tay ôm ngang hông chú:
“Em nhớ chú. Cả ngày toàn phải giữ ý tứ trước mặt bố mẹ, em ngột ngạt lắm.”
Chú thở dài, bàn tay to lớn khẽ xoa tóc em:
“Chú cũng nhớ em. Nhưng ở đây không được. Nghe lời, về phòng đi.”
Em ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt chú, ánh mắt long lanh đầy thách thức:
“Nếu chú đuổi em về… em sẽ khóc toáng lên, rồi bố mẹ em chạy vào thì chú giải thích thế nào?”
“Em…!” – chú trừng mắt, rõ ràng là đang bị dồn vào thế bí.
Thấy vậy, em càng cười ranh mãnh, chui tọt vào trong chăn của chú, nằm cuộn tròn lại:
“Em chỉ cần nằm cạnh chú thôi, không làm gì hết. Ngủ riêng phòng em không chịu được.”
Chú ngồi bất lực nhìn cái dáng bé nhỏ đó lấp ló trong chăn, vừa bực vừa buồn cười. Cuối cùng, chú cũng nằm xuống, kéo chăn che cả hai.
“Em mà làm ồn thì chết với chú.” – chú gằn giọng.
“Dạ ~” – em đáp, giọng ngọt như mật.
Trong bóng tối, em khẽ luồn tay tìm tay chú, nắm chặt. Chú giật mình, rồi thở dài, siết lại bàn tay em.
Một lát sau, giọng em khe khẽ vang lên:
“Chú… mai mình đi ăn phở nha. Em muốn giới thiệu phở Việt Nam cho chú.”
“Ừ.” – chú đáp ngắn gọn.
“Chú này…” – em lại thì thầm – “Nếu bố mẹ em biết tụi mình lén ngủ chung, chắc chú sợ lắm hả?”
Chú quay sang, ánh mắt sáng trong bóng tối:
“Không phải sợ cho chú. Chú sợ họ nghĩ sai về em, rằng em bị chú làm hư. Chú không muốn người ta đánh giá em như thế.”
Nghe vậy, em bỗng lặng người, trái tim ấm áp kỳ lạ. Em chui sát vào lòng chú, khẽ nói:
“Em không sợ. Em chỉ cần biết chú thương em thật là đủ rồi.”
Chú vòng tay ôm em vào ngực, giọng khàn khàn:
“Ừ… thương em thật. Ngủ đi, nhóc con.”
Em mỉm cười, nhắm mắt lại, để mặc hơi thở ấm áp của chú vỗ về. Ngoài kia, đêm dài lặng lẽ trôi, còn trong căn phòng nhỏ, hai người lén lút chia sẻ những phút giây bình yên chỉ thuộc về nhau.
@isold
🚫 DON'T COPPY MY IDEAS 🚫
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com