Chap 102
Cô nửa ngủ nửa tỉnh dường như thấy hắn thì thào nói gì đó, hình như nói chuyện điện thoại với người khác.
"Trình tiên sinh, thật ngại làm phiền ông. Việc này làm xong không cần đưa đến đảo ... Đúng, bởi vì bây giờ có việc, không thể không trở về ... đúng, tôi hôm nay trở về A thị ... Tốt, ông có thể từ từ sửa, cái này không cần sốt ruột ... đúng, không cần vội vàng, nhưng phải làm thật tốt ... Đúng vậy, phải làm cho nó trở thành thứ tinh xảo nhất thế giới ... Đúng, cô ấy càng thích thú ... ha ha, vất vả rồi, cảm ơn ông!"
Bởi vì đầu óc mơ màng, giờ phút này lại choáng váng dường như Tôn Ngộ Không cùng Transformers đang đánh lộn ở bên trong. Những lời nói của hắn cô nghe hỗn độn. Cố gắng nghĩ lại, một câu cũng không thể đoán được hắn vừa nói gì.
Đầu óc mất đi sự nhanh nhạy, cô cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ, lại thiêm thiếp đi vào trong mơ.
Dỗi
Trong lúc mông lung, Hyomin cảm thấy như có người đang kéo. Cô mở mắt ra, nhìn thấy Jiyeon đang dùng chăn cuốn lấy mình.
"Máy bay đến nơi rồi sao?" Cô mơ hồ hỏi.
"Ân" Hắn gật đầu, động tác lưu loát đem cô cuộn lại "Chúng ta trở về"
Hắn ôm cô ra khỏi khách sạn. Có xe đưa họ đến sân bay. Xuống xe, cách thật xa cô đã nghe được âm thanh roạt roạt. Ngẩng đầu vừa thấy, cách đó không xa là trực thăng, cánh quạt trên đính đã quay vù vù.
Có người từ trên đi xuống, đi về phía bọn họ. Người nọ đến gần, đó là môt người trung niên quần áo chỉnh tề. Thoạt nhìn biểu tình lạnh lùng thản nhiên nhưng lại không làm người ta có cảm giác áp bách khó chịu. Ông ta đi đến gần, Jiyeon gọi ông ta một tiếng lão Lương, cúi đầu nói với Hyomin: "Đây là quản gia của nhà họ Park!"
Hyomin âm thầm nhấp lưỡi.
Đã là thời đại nào rồi lại còn có quản gia.
Lão Lương nhìn Jiyeon đanh giọng nói: "Lão gia đang từ Mĩ trở về gấp."
Hyomin nhìn thấy Jiyeon nhíu mi, "Ông ấy trở về làm gì? Bảo ông ấy ở nước ngoài tĩnh dưỡng cho tốt, đợi khỏe hơn rồi trở về. Nếu hiện tại ông ấy trở về thì nói tôi đemPark thị trả lại cho ông ấy, còn mình đi Mĩ gây lập nghiệp."
Từ trong giọng nói của hắn Hyomin cảm nhận được, ngoài lí do vì sức khỏe của ba mình dường như còn có gì khác khiến cho hắn không muốn ông ấy về nước.
Lão Lương rất nhanh chứng minh cho cảm giác của cô thật sự không sai, "Ba cậu nói ông ấy muốn gặp con hồ li tinh đã phá hoại hôn ước của cậu!"
Ông ta rõ ràng nhìn thấy Jiyeon trong tay còn ôm cô nhưng vẫn nói như vậy. Hyomin nghĩ có thể thấy được ông ta ấn tượng đối với mình đã rất có thành kiến.
Jiyeon phì cười, vỗ vỗ cằm Hyomin, không kiềm chế được nói: "Vậy ông cẩn thận xem bộ dáng của cô ấy, trở về miêu tả cho ông ấy nghe."
Hyomin trừng mắt lườm hắn một cái, lấy tinh thần nhìn về phía lão Lương. Cô đang bệnh, vẻ mặt có chút mệt mỏi, khuôn mặt đỏ hồng, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu không nói nên lời.
Lão Lương nhìn thấy vẻ mặt của cô, ngây người..
Hyomin bỗng cười với ông ta, "Xin chào!"
Lão Lương theo bản năng cũng đáp lại: "Xin chào!"
Jiyeon ôm Hyomin lên phi cơ. Khi thoáng đi qua lão Lương, hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Lão Lương, chú ý giữ vững lập trường."
Khóe miệng lão Lương hơi co lại.
Thật là kì lạ, rõ ràng muốn ra uy với cô gái kia, nhưng không tự chủ được lại làm vẻ mặt ôn hòa với cô ta. Cô gái này thật không đơn giản, có thể hóa giải được thị uy của ông. Xem ra lão gia có tư tưởng hàng yêu phục ma sẽ mất không ít công sức.
●]3]●
Đến A thị, Jiyeon lập tức đưa Hyomin vào bệnh viện
Khi bác sĩ hỏi Hyomin tại sao cảm lạnh, Hyomin chỉ đáp: "Đổ mồ hôi lại gặp gió" Cũng may bác sĩ cũng không tò mò, không tiếp tục hỏi, "Vậy tại sao lại đổ mồ hôi? Tại sao lại gặp gió?"
Jiyeon ở một bên vẻ mặt không thay đổi, rất bình tĩnh, rất tự nhiên, giống như việc ra mồ hôi lại chịu gió này không hề liên quan đến hắn. Cô không khỏi nhìn hắn trừng hắn hoàn hận.
Kiểm tra xong, cũng không có gì nghiêm trọng, trị liệu một lúc, Hyomin rất nhanh hạ sốt, cũng không còn cảm thấy lạnh.
Đêm đó Hyomin đòi về nhà, Jiyeon lại như thế nào cũng không đồng ý. Hắn bắt Hyomin phải ở bệnh viện một đêm.
Hyomin cười: "Có phải hay không người càng có tiền càng phiền phức?"
Trách không được những đứa bé nhà nghèo so với các thiếu gia, thiên kim sức chống cự thường mạnh hơn, thì ra có rất nhiều tật xấu đều là vì nuông chiều mà nên.
Jiyeon không để ý tới cô, chỉ giao cho thư kí Trịnh đem giấy tờ đến, hắn tạm thời ở trong bệnh viện giải quyết.
Hyomin không khỏi sợ hãi cười, từ bao giờ cô chỉ cảm mạo qua loa thế này cũng có thể làm người ta coi trọng như thế. Từ trong đáy lòng trào ra một niềm vui. Thì ra cô cứ cho rằng mình chẳng sao cả, nhưng khi có người coi cô như công chúa để che chở vẫn không nhịn được mà vui vẻ thế này.
Hai ngày sau cô xuất viện, Jiyeon đưa cô về nhà. Đường Hưng Bang nhìn thấy vẻ mặt cử chỉ của hai người chỉ cười mà không nói gì, yên lặng tránh đi
Ông nhìn ra được chàng trai kia rất thương con gái nuôi mình, cảm thấy thật vui mừng. Hai người kia cùng nhau, tựa như bích nhân, có lẽ chính bọn họ cũng không biết được, bọn họ nhìn về phía đối phương, ánh mắt có bao nhiêu si mê lưu luyến.
●]3]●
Jiyeon bắt Hyomin lên giường nằm nghỉ, phóng tầm mắt nhìn một vòng quanh phòng cô. Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào nơi của cô. Phòng rất nhỏ, không phải chỗ nào chỗ ấy đều màu hồng phấn, rất sạch sẽ. Bỗng nhiên hắn dừng mắt ở nơi nào đó.
Trên ghế dựa có một chiếc đệm xù lông. Hắn đi qua cầm lấy, khóe miệng cười trêu tức, "Cái này, có phải là của anh? Không thể nghĩ được em còn giữ."
Hyomin giương mắt nhìn. Cái đệm kia đúng là ở trong xe Jiyeon. Cô đã lấy đem về vì trên nó bị dính máu. Chính cô cũng cảm thấy kì quái, tại sao cô lại mất công giặt nó sạch sẽ đặt ở trong phòng mà không vất quách đi.
Hyomin nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm trả lời hắn: "Đồ của anh toàn là đồ hàng hiệu đắt tiền, chính vì vậy mới không vất đi!"
Jiyeon không khỏi cười. Bỗng nhiên lại nhìn thấy một chiếc hộp ở một góc sáng sủa. Nụ cười của hắn biến mất. Chiếc hộp kia rất quen thuộc, đó là tự hắn đặt mua. Đưa tay mở ra, một kiện sườn xám im lặng nằm bên trong, giống như mang theo vài phần oán trách. Đầu ngón tay hắn vuốt phẳng trên nền vải, đáy lòng dội lên một tia kì lạ. Có lẽ đàn ông trong thiên hạ đều giống nhau, bình thường lãnh cảm cứng rắn đến đâu, khi bị một phụ nữ tiến vào, từ đó về sau liền không thể tiếp tục hờ hững với cô ấy mà chỉ có thể bảo hộ thương tiếc không thôi. Trong lòng hắn khẽ tự trách cùng đau đớn.
Hắn quay đầu nhìn cô, không đầu không đuôi nhẹ nhàng nói một câu: "Xin lỗi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com