Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18 Dáng hình (bản sửa lại chút)

Tác giả: Dohuaa1

Sáng hôm sau, tôi thức dậy trên cùng chiếc giường, khác với đêm trước đó, tôi không còn mơ thấy bất kỳ giấc mơ nào khơi gợi những điều đã quên mất, hơi ấm bên người cũng nhắc nhở tôi về một người khác đang nằm bên cạnh mình. 

Cảm nhận một lớp bông xù áp sát vào người, cọ cọ vùng da bên cổ tôi kèm theo luồng hơi ấm nóng lướt qua xương quai xanh. Hơi nhột nhột, tôi khẽ nhích người ra nhìn xuống, lập tức đối diện với đôi mắt lấp lánh tinh anh mà chẳng lạ gì chủ nhân của nó - Yoon Jay, chắc chắn đã tỉnh lại trước tôi một lúc. Hắn giương mắt nhìn tôi, cười nói: "Chào buổi sáng."

Vẫn như thường lệ, tôi được gã cấp trên kiêm người yêu chào mừng mỗi sớm bằng vẻ điển trai nhẹ nhàng, mái tóc không keo vuốt rũ xuống trước trán kiềm bớt sự sắc bén, nghiêm trang, thay vào đó, gương mặt có chút trẻ con, tùy tính. Nếu là mọi khi, tôi có thể mở mắt trông thấy khuôn mặt này và nảy sinh hứng thú vật lộn trên giường một phen với Yoon Jay, dĩ nhiên vào những ngày không vướng bận lịch trình. Bất quá, nhớ đến buổi trò chuyện sáng hôm qua tựa mảnh giấy trắng thấm vào bọt nước, tan rã trong không vui, ít nhất là tôi cảm thấy vậy. Do đó, không dậy nổi chút hứng thú nào, cơn buồn ngủ của tôi vì thế cũng nhạt dần đi. 

Ậm ừ trong cổ họng, xem như đáp lại lời chào, tôi mới phát hiện từ lúc mở mắt, Yoon Jay đã luôn cầm một bên cổ tay mình, đánh giá đồ vật treo tại nơi đó một cách đầy hứng thú. Một chiếc vòng tay, thực chất là một chuỗi những sợi chỉ mảnh tiệp màu da đan vào nhau thành vòng, nếu không nhìn kỹ sẽ khó lòng để ý.

Mảnh mai mà bền chắc, tầm thường mà ẩn chứa lực lượng phi thường. Hồi nhỏ, tôi không ý thức rõ ràng giá trị chiếc vòng nằm ở đâu, chỉ biết đeo sẽ không thường xuyên "trông gà hoá cuốc", đồng thời giảm bớt tần suất gặp ác mộng, nói chung trăm lợi không hại. Phải đến hơn thập kỷ sau, tôi mới biết hoá ra đấy là một "pháp khí tránh ma". 

"Chiếc vòng lạ thật. Từ lúc gặp nhau đến giờ, tôi vẫn thường thắc mắc sao em đeo nó. Có ý nghĩa đặc biệt à?" Yoon Jay lật giở tới lui cổ tay tôi, hỏi.

"Anh muốn biết có thể tự điều tra." 

Tôi rút tay trở về nhưng mặc kệ nhúc nhích bao nhiêu lần, cổ tay vẫn không thoát được bàn tay nắm chặt không kẽ hở của tên điên.

"Buông tôi ra!" Tôi xoay đầu, lăm lăm nhìn vào trong mắt hắn, nơi ảnh ngược một tôi đang tức tối, hoang mang và thất vọng. 

"Ngày hôm qua trở về biệt thự, em im lặng suốt chẳng nói năng gì. Sáng nay lại phản ứng dữ dội thế này. Em đang giận tôi à?"

Tôi gắng dùng lực giằng cánh tay ra, lạnh lùng đáp: "Giận có ích lợi gì? Tại sao tôi phải giận?"

"Quả nhiên." Yoon Jay đi đến kết luận, chồm người tới và ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Từng luồng hơi thổi vào gáy, vào tai khiến tôi bất giác rùng mình, cảm giác ấy thậm chí càng rõ ràng hơn khi lắng nghe Yoon Jay thì thầm ở khoảng cách này, không thể nhầm lẫn.

"Tôi muốn nắm giữ tất cả cảm xúc của em cho riêng mình nhưng nhìn vào ánh mắt em vừa nãy, tại sao tôi lại thấy không vui?

Trước nay, Yoon Jay đều quay cuồng trong công việc cùng mớ âm mưu ấp ủ chẳng mấy ai hay. Nhiều lần không đối mặt nhau, trao đổi thông tin đều thông qua tin nhắn điện thoại, hẳn nhiên hắn không ý thức được nguyên do rồi. Tâm trạng bỗng dưng chùng xuống, tôi dùng hết sức bình sinh giằng thật mạnh tay ra. Lạ thay, lần này tôi dễ dàng thành công, nói không kinh ngạc là không đúng, tuy vậy, tôi vẫn quyết tâm hoàn thành nốt lời định nói.

"Ai biết. Tôi chỉ là tên tầm thường ít học. Anh thử tự tìm câu trả lời xem. Giờ thì để tôi yên một lúc thôi, được chứ?"

Thế rồi trước đôi mắt mở to của Yoon Jay, tôi xông vào nhà tắm, đóng sầm cửa lại. Ban đầu, tôi vốn không tính toán làm trò nhốt mình trong bốn bức tường, tự mình tuyệt đường mình này. Chẳng qua tôi không muốn bản thân rời phòng mà không vệ sinh tối thiểu nên chân vừa dợm bước đã đổi ý quanh về. Liên tục vốc một đống nước lên mặt, cảm nhận xuyên qua da cái lạnh của nước phần nào giúp đầu óc tôi ngừng mọi nghĩ suy. Ngoài cửa chợt vang lên vài âm thanh xen lẫn tiếng người nói. Chất giọng ồm ồm kèm theo cao độ quá đỗi quen thuộc, tôi không khó nhận biết đó là tổng giám đốc loáng thoáng hỏi có chuyện gì xảy ra, những người khác có lẽ đang sử dụng tông giao tiếp thông thường nên tôi không nghe được gì. Phòng tắm cách âm tốt thật.

Cốc, cốc, cốc.

Giọng coordi gọi tôi đi ăn sáng nối tiếp sau tiếng gõ cửa phòng tắm. Tẩy rửa sạch sẽ, tôi mở cửa bước ra, không thấy Yoon Jay đâu cả, người duy nhất đứng bên ngoài là coordi với khuôn mặt quan tâm, dọ hỏi tình trạng "đi nặng" của tôi liệu có nghiêm trọng, có cần đi bệnh viện không, ông bày tỏ sự cảm thông sâu sắc bởi ngài tổng giám đốc từng làm tắc nghẽn toilet của mê cung Alice.

Chủ đề này "bốc mùi" thế nào, tôi mạn phép cắt ngang, hỏi: "Yoon Jay đâu ạ?"

"Mượn nhà vệ sinh của chúng tôi xong, cậu ấy sang phòng ăn trước rồi. Hiếm khi cậu Yoon Jay chủ động yêu cầu, ngài tổng giám đốc vui lắm."

"Vậy sao?" Trùng hợp cũng được, không phải cũng không thành vấn đề. Đều là tín hiệu đáng mừng cho mối quan hệ chú cháu. Người với người nên là như vậy, đặc biệt hai người nào đó còn có chung huyết thống. 

Chậc, tôi chặc lưỡi, ngầm trách mình thiếu nghị lực khi không dứt khoát loại bỏ tên điên ra khỏi đầu. Mới qua bao lâu đã lại nghĩ đến hắn. Thôi thì lúc chạm mặt, cứ giả vờ ngó lơ cho xong. Cơn bức xúc của tôi vốn bắt đầu bằng sự lo lắng đối với Yoon Jay, không nghiêm trọng như chứng kiến hắn phạm tội ác không thể dung thứ hay gì, cho nên vô tình gặp nhau ở phòng ăn cũng không phải không được.

Sự thật cho thấy tôi suy nghĩ quá xa. Phòng ăn vẫn trước sau một phong cách, sở hữu vật dụng nổi bật là chiếc bàn gỗ dài song song cửa sổ được trang bị kính cường lực. Nơi trần nhà khá cao rủ xuống chùm đèn pha lê toả ánh sáng vàng nhẹ nhàng, theo lý thuyết, có thể xoa dịu cảm xúc tiêu cực. Đáng tiếc, ngoài trừ người nhà Cacciola, trông chẳng có ai hiện diện ở đây thật sự thoát khỏi hai từ "tiêu cực", đặc biệt tổng giám đốc Alice, người đang ăn mỳ trộn chan nước mắt, vừa kể lể Yoon Jay không chịu ăn uống đàng hoàng, ngồi chưa bao lâu đã lôi đạo diễn đi chỗ khác bàn chuyện. 

Có vẻ mọi người đều ý thức tên điên đã lấy cớ mà chẳng dám vạch trần rõ ràng, để rồi tự đẩy bản thân vào trạng thái ủ dột, cáo buộc mình là nguyên nhân khiến giám đốc Yoon ghét bỏ đến mức ăn không vô. Thật tình, không tài nào hiểu nổi mạch não những người này, cũng không hứng thú đào sâu hơn. Điều tôi cần làm bây giờ là lấp đầy chiếc bụng đang rền rĩ vì đói, không thì nay mai, số lượng người ăn không nổi sẽ tăng thêm.

Chốc lát sau, ngày càng nhiều người tiến vào phòng ăn. Cảm nhận bầu không khí nồng nặc mùi bi thảm, một nhân viên trẻ tuổi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng móc điện thoại ra, vừa ăn vừa bấm bấm, còn tốt bụng mở hẳn loa ngoài.

"Xin chào quý vị khán giả, tôi là abc, du học sinh Hàn Quốc sống ở nước Y, bây giờ đang là ... giờ, ngày... tháng... năm..., mở đầu cho chương trình phát sóng trực tiếp hôm nay là câu chuyện nghe qua tưởng chừng khó tin nhưng được chứng thực bởi rất nhiều người dân thành phố yy, nước Y. Cơn bão xxx hiện tại được dự báo từ trước là cơn bão lớn và phức tạp... "

Tôi định ăn nhanh rồi đi ngay. Chẳng qua người trong điện thoại đang nói tiếng Hàn chuẩn chỉnh, tự giới thiệu mình là streamer săn bão, hiện sống ở nước Y. Vậy nên, trước khi kịp phát giác, tôi đã nán lại, nghe qua loa đại khái hành trình cậu ta dấn thân vào giông bão thế nào, sau đó phỏng vấn những người gặp tai nạn ở những vị trí khác nhau trong thành phố yy, nhưng lại đồng loạt có tiếng nói chung, rằng họ đã gặp "thiên thần" vào ngày hôm qua.

Một thiên thần mang dáng vẻ người đàn ông tóc đen, mắt đen, giang tay cứu vớt chúng sinh thoát khỏi đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com