Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

23. Chú chim xanh


"Cháu có muốn nghe một câu chuyện không?"

Yoohan nhìn nụ cười khắc trên khuôn mặt mệt mỏi và xanh xao ấy. Thật là buồn và cay đắng. Yoohan đã từng nhìn thấy nụ cười kiểu này trước đây; đó là nụ cười của một người mẹ lo lắng cho con trai của họ.

Yoohan từ từ bước vào cửa sổ và ngồi xuống chiếc ghế ở đó, nhìn thẳng vào mẹ Jay và gật đầu một cái.

"Jay ..." cô ấy bắt đầu, "Nó có nói với cháu về tình trạng của nó không?"

Không nói nên lời, Yoohan nghiêng đầu.

"Đấy có phải là không có cảm xúc không ạ?"

Mẹ của Jay gật đầu.

"Nó có nói chi tiết với cháu không?"

"Không, chỉ là nói qua."

"Vậy, nó có kể cho cháu nghe về cha của nó không?"

Yoohan gật đầu. Jay đã kể cho Yoohan nghe về cha anh, cuộc xung đột khiến gia đình họ tan vỡ, mối thù thừa kế và nguyên nhân khiến anh mất đi cảm xúc.

Nhưng thành thật mà nói, nghe lại câu chuyện được kể với một giọng điệu bình tĩnh và lạnh lùng khiến Yoohan có cảm giác như đang nghe một câu chuyện về kẻ tâm thần đang được hình thành.

"Cháu có biết cô đã làm những việc gì để cố khơi gợi lại cảm xúc bên trong nó không?"

"Giống như ... viết phê bình về phim?"

Mẹ của Jay mỉm cười. "Đúng, như vậy. Thể hiện những cảnh tình cảm và những thứ như vậy. Xét cho cùng, phim và nghệ thuật, nói chung, được tạo ra để khơi gợi cảm xúc của mọi người."

"Nhưng nó không có tác dụng?"

"Không hẳn. Nhờ vậy, nó ít nhất có thể bắt chước cảm xúc của mọi người. Nhưng với những người bạn cùng lứa, nó vẫn tỏ ra là một kẻ giả tạo, không quan tâm, không có cảm xúc ... một số người thích gọi Jay là kẻ thái nhân cách để coi thường nó."

Đôi mắt cô ấy đang nhìn xa xăm, như đang hồi tưởng. "Nhưng tất nhiên, Jay chỉ cười nhạo họ."

Yoohan cắn môi dưới. Có những ngày cậu gọi Jay là kẻ tâm thần như một lời chửi rủa, và khi nghe điều này, cậu cảm thấy thật tội lỗi.

"Thật buồn cười khi nó trở thành lá chắn của Jay, cũng có thể nó không bao giờ quan tâm đến điều đó. Vì vậy, cô đã cho nó vật nuôi để tạo ra trải nghiệm quan tâm đến điều gì đó."

Mẹ Jay quay đầu lại nhìn Yoohan đang nhìn xuống cửa sổ.

"Cháu đã gặp Jay khi tay nó bị thương, phải không? Cháu có biết điều gì đã gây ra vết thương đó không?"

Yoohan nhướng mày, rồi lắc đầu. Jay đã bị chấn thương vào ngày họ gặp nhau, nhưng trong lần gặp thứ hai, băng bó đã được gỡ bỏ, vì vậy Yoohan không còn thắc mắc gì đến chấn thương nói trên nữa.

"Nếu cô có thể đơn giản hóa nó, thì, đó là bởi vì con chó của Jay đã chết."

Hửm, Yoohan thầm kêu lên. Yoon Jay? Vì một con chó?

"Không," cô ấy cười. "Không phải vì nó yêu con chó hay bất cứ thứ gì. Jay thích chơi với chúng và quan sát chúng, nhưng sự gắn bó của nó với những con chó có lẽ giống như sự gắn bó của cháu với thứ mà cháu luôn mang theo bên mình, như điện thoại hay chìa khóa nhà. Nó giống như sự gắn bó của một người với một đồ vật gì đó."

" Có một con chó khác đã chết vì bệnh ung thư hai năm trước. Jay không cảm thấy buồn hay bất cứ điều gì khác. Tuy nhiên, con chó còn lại đã chết vì một con người khác."

Giọng cô đột ngột trầm xuống, giống như Jay khi anh ấy đang tức giận.

"Cháu hẳn đã từng nghe những trường hợp như vậy; một con vật cưng hoặc con vật đi lạc tự đi lang thang hoặc chạy đâu đó, và ai đó hoặc một số nhóm bắt chúng đi, tra tấn chúng vì vui, thậm chí còn đi xa hơn là để quay phim rồi đem khoe nó."

Yoohan cau mày. Cậu không bao giờ có một con vật cưng, và không đủ khả năng mua chúng. Nhưng cậu biết những người thích hành hạ động vật vì thú vui, đa số là mèo hoang. Vì vậy, cậu có thể tưởng tượng ra viễn cảnh đó; con chó có lẽ muốn mạo hiêmi và đã đi lạc khỏi con đường thông thường của nó, để rồi bị bắt bởi những người kinh khủng đó.

"Bọn cô phát hiện con chó đã chết sau vài ngày mất tích. Đó không phải là một câu chuyện hay, nhưng Jay cũng không đặc biệt cảm thấy buồn về chuyện này."

Có một tiếng thở dài không thể nhầm lẫn được phát ra từ cô ấy.

"Nhưng khi Jay phát hiện ra những người đã làm điều đó, nó đã đánh nhau với chúng một cách vô tư, đến mức tự làm mình bị thương."

"Thậm chí lúc đó cô cảm thấy vui? Cô thấy nhẹ lòng, bởi vì cô đã nghĩ rằng cuối cùng nó cũng đã gợi lên một số cảm xúc."

Nụ cười cay đắng nở ra từ đôi môi nứt nẻ đó khá đau lòng, và Yoohan bằng cách nào đó có cảm giác rằng cuối cùng họ cũng đã bước vào phần quan trọng.

"Nhưng khi cô nhìn thấy Jay, nó chỉ ngồi đó một cách thờ ơ. Jay chỉ nói rằng nó đánh họ vì họ đã 'phá vỡ' những gì là của nó."

Cô chăm chú nhìn Yoohan, nụ cười có lỗi. "Và ngay sau đó, Jay đã gặp cháu."

Lúc này, Yoohan có một vẻ mặt khá phức tạp. Cậu cảm thấy sự bất hợp lý lớn giữa Jay trong câu chuyện này và Yoon Jay mà cậu biết. Một Jay ... tách biệt và vô cảm là một người xa lạ đối với cậu.

"Chắc cháu cảm thấy bối rối," cô vỗ nhẹ vào chỗ trống trên giường, ra hiệu cho Yoohan lại gần.

"Có lẽ, Jay trong ấn tượng của cháu là một người luôn mãnh liệt về cảm xúc của mình."

Yoohan thở ra một cách gay gắt, tâm trí cậu cố gắng nhớ lại vẻ ngoài lạnh lùng của Jay trước mặt đồng nghiệp. Cậu nhớ lại cái nhìn lạnh lùng mà cậu nhận được khi họ gặp nhau lần đầu. Nhưng từ lần gặp thứ hai trở đi, Jay lạnh lùng đó gần như không tồn tại trước mặt Yoohan.

Jay mà cậu biết là một kẻ tán tỉnh đầy trêu chọc, tức giận và vô liêm sỉ. Anh ấy cũng hay đeo bám và dễ ghen tuông. Người đàn ông đầy cảm giác mãnh liệt như một cơn lũ mà đôi khi cậu cảm thấy choáng ngợp.

"Cô vẫn nhớ mình đã bị sốc như thế nào khi nghe những gì Jay làm với cháu."

Yoohan để cô ấy vuốt tóc cho mình, giống như cách Jay sẽ làm với cậu.

"Lúc đầu, cô để như vậy. Nhưng khi nó ngày càng ám ảnh, cô đã sợ".

Cô ấy thu tay lại khi Yoohan cau mày. Cuộc trò chuyện này khiến cậu nhớ lại những khoảng thời gian tốt đẹp và tồi tệ lúc đó.

"Cô đã sợ rằng cháu chỉ là một vật thay thế cho con chó, vì vậy cô đã nói với nó hãy đến Mỹ. Cô muốn nó rời khỏi cháu, phòng trường hợp cháu ... bị kéo vào sự bất ổn của Jay."

Cô ấy nở một nụ cười hối lỗi, một nụ cười cũng cảm thấy buồn.

"Jay giống như một chiếc bình rỗng. Nó di chuyển theo bản năng. Suy nghĩ lạnh lùng và hành động không hối hận. Nó không ngại lao vào bạo lực vì điều gì đó. Tất cả chỉ cần có thể suy nghĩ logic, nó thông minh đủ để thoát khỏi bất cứ điều gì."

Cô ấy lại nhìn sâu vào đôi mắt bối rối của Yoohan khi nói điều này.

"Sự xuất hiện của cháu giống như nước bắt đầu lấp đầy chiếc bình rỗng đó. Sẽ rất tốt nếu nó đến từng giọt một, để Jay có thể quen với điều đó. Nhưng tình cảm của Jay dành cho cháu đến như một cơn lũ. Nó thực sự không thể xử lý theo cách bình thường."

Yoohan đặt cả hai tay lên mặt dưới của mình. Cậu có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ảnh hưởng lớn đến ai đó không? Hơn nữa một người như Yoon Jay? Thành thật mà nói, là không. Ngay cả bây giờ, cậu vẫn đang xử lý tuyên bố của Jay vào sáng hôm đó sau đêm đầu tiên của họ.

"Cô nói như vậy ... đến tột cùng là vì cái gì?"

"Cháu không biết nó đã theo dõi cháu đến mức nào đúng không?" cô cười nhẹ.

"Jay là một đứa trẻ. Nó giống như một đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi yêu thích của mình và làm mọi cách để giữ món đồ chơi đó cho riêng mình."

"Vậy cô bảo anh ấy rời đi."

"Đây có thể chỉ là một cái cớ, nhưng cô sợ Jay sẽ kéo cháu vào tình cảm điên cuồng của nó. Cháu còn quá trẻ để làm điều đó."

"Vì vậy, cô để anh ấy trở lại bởi vì cháu không còn là một đứa trẻ?"

Yoohan cảm thấy cánh tay bị siết chặt. Bàn tay nắm lấy cậu gắn với một người mẹ trông đau đớn. Lúc đầu, Yoohan nghĩ rằng cô ấy cần được chăm sóc y tế, nhưng cậu chưa kịp làm gì thì cô ấy đã mở lời.

"Cô để Jay trở lại ... vì những gì nó đã làm sau khi rời xa cháu."

Yoohan cảm thấy gáy mình ngày càng lạnh và nóng liên tục. Jay đã như thế nào sau khi rời xa cậu. Sẽ là dối trá nếu cậu nói rằng mình chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Bằng cách nào đó, cả hai người họ không bao giờ nói một điều về những gì đã xảy ra trong suốt những năm họ sống xa nhau. Đặc biệt là không phải về cảm giác của họ. Nó giống như việc họ quyết định chôn vùi thời gian đã mất dưới một tấm thảm, như một điều gì đó thực sự chưa bao giờ xảy ra. Nó đã được dễ dàng hơn theo cách đó. Và nhiều thay đổi hơn.

Cắn chặt môi, Yoohan nhìn vào ánh mắt buồn bã của cô và chậm rãi hỏi. "Anh ấy như thế nào ... trong suốt bốn năm đó?"

Cô ấy giảm bớt sức lực để nắm lấy cánh tay của Yoohan và trả lời một cách thận trọng. "Như một dã thú bị thương. Không, giống như dã thú mất chủ."

"Nó là ... một cái xác không hồn." Mẹ Jay cau mày, giống như nhớ lại một trải nghiệm vô cùng đau đớn. Có lẽ là như vậy.

"Nó chìm đắm trong rượu. Hút thuốc như một con nghiện. Đánh nhau ở khắp mọi nơi. Nó đánh nhau với tất cả mọi người. Jay đã gần như đánh chết người bằng tay không của mình. Nó cũng suýt bị ai đó đánh chết".

Đôi mắt của Yoohan rung lên khi cậu cảm thấy tầm nhìn của mình ngày càng mờ đi. Cô ấy hít vào thật sâu trước khi tiếp tục.

"Nó nói rằng rất đau đớn. Nó nói không có gì nó cảm thấy đau đớn hơn là mất mát. Cô nhận ra khi nó nhập viện vì ngộ độc rượu, nó có thể sẽ giết người hoặc tự sát."

Yoohan nhắm mắt lại. Cảm giác như tầm nhìn của cậu trở nên tối hơn theo từng từ.

"Cô đã nghĩ đến việc đưa nó trở lại Hàn Quốc. Hoặc đưa cháu đến đây. Nhưng điều đó sẽ không đúng. Cô không thể hy sinh cháu chỉ để ổn định cho Jay. Vì vậy, cô đã gửi nó đi phục hồi chức năng trước khi Jay bắt đầu học đại học."

Âm thanh của giọng nói cô ấy như một âm thanh tra tấn.

"Nhưng không có gì hiệu quả. Nó ngày càng bạo lực và tự hủy hoại bản thân đến mức nó bị gửi đi cách ly."

Yoohan cố gắng nhớ lại mình như thế nào sau khi Jay đi. Nếu cậu muốn nói một cách đơn giản, thì xác không hồn cũng là cái tên phù hợp để gọi. Cậu nhớ mình đã bị ốm và buồn nôn. Cậu nhớ mình đã trải qua những cơn ác mộng, nơi cậu ở một mình bị nuốt chửng bởi bóng tối vô định.

Nhưng cậu có những người mình cần chăm sóc, vì vậy Yoohan buộc bản thân phải nghĩ về họ. Cậu lấp đầy những giờ thức giấc của mình với công việc và học tập để không nghĩ về bất cứ điều gì. Vì vậy, cậu sẽ không nghĩ về Jay.

"Điều gì mang Jay trở lại, chính là cháu." Giọng nói của cô ấy đã đưa Yoohan trở lại từ làn ký ức.

"Cô đã thuê người chụp ảnh cuộc sống hàng ngày của cháu. Một vài đoạn video quay từ xa. Chỉ cần nhìn thoáng qua là nó đã có tác dụng tốt hơn bất kỳ hình thức trị liệu nào."

Cô đưa tay nắm lấy Yoohan, âu yếm xoa vào lòng bàn tay cậu, nhìn cậu, như một viên ngọc quý.

"Cháu có biết Jay đã làm gì mỗi khi hành vi bạo lực của nó xuất hiện không? Jay sẽ bóp chặt hình ảnh của cháu và liên tục lặp lại tên cháu như một câu thần chú."

Thật sự rất khó để Yoohan có thể tưởng tượng ra cảnh đó. Ngay từ đầu, thật khó để tưởng tượng Jay không bình tĩnh, thu mình lại và trông như thể anh ấy có quyền kiểm soát cả thế giới. Có lẽ đó là lý do tại sao cậu vô tình cau mày, và ngón tay cô lướt qua lông mày của cậu để làm mịn nó.

"Như một lời cầu nguyện."

Yoohan nhìn về phía cửa sổ. Cậu không thể nhìn thấy nó từ trên giường, nhưng có một công viên nhỏ, nơi du khách và bệnh nhân thích ngồi và tận hưởng không khí bên ngoài. Tâm trí cậu ngay lập tức quay cuồng về phía tấm lưng rộng của một người đàn ông ngồi trên một trong những chiếc ghế dài mà cậu đã nhìn thấy trước đó.

"Bao lâu ..."

Yoohan thấy mình tự hỏi. Jay trông giống như một tòa tháp vĩ đại có sức mạnh vượt trội đến mức không ai có thể ngờ rằng anh đã từng bị suy sụp tinh thần trước đây. Nhưng đúng là đôi khi Yoohan có thể nhìn thấy nó; một ánh nhìn điên cuồng trên đôi mắt nhợt nhạt đó.

Nụ cười của cô ấy đã trở lại bây giờ, có lẽ vì phần khó khăn của câu chuyện đã trôi qua.

"Khoảng vài tháng," cô nhún vai.

"Nó đã lên kế hoạch quay lại với cháu sau 4 năm, điều mà nó đã làm. Nhưng thay vì vấn đề về thời gian, nó liên quan nhiều hơn đến sự ổn định của Jay. Nó chỉ thực sự kiểm soát được bản thân hoàn toàn sau hai năm. Và rồi nó đến gặp cô đòi tiền thừa kế vì muốn xây dựng công ty ".

"Đột ngột?" Yoohan nhướng mày.

"Vì nó có thể quay lại với cháu một cách đầy tự hào. Jay muốn trở nên tuyệt vời đến mức cháu sẽ không thể từ chối nó ."

Lúc đầu cô ấy cười nhẹ, sau đó tiếng cười lớn dần và cô ấy ho nhẹ khiến Yoohan phải đưa nước cho cô ấy. Vẫn cười khúc khích, cô ấy tiếp tục trong khi nhìn Yoohan một cách trêu chọc.

"Cô thực sự khá ghen tị với cháu- không, là cực kỳ ghen tị. Cô là mẹ của Jay, nhưng Jay thực sự không để mắt đến ngay cả sau khi các bác sĩ nói với nó rằng cô đang nằm trên giường bệnh. Thay vào đó, nó yêu cầu số tiền thừa kế để nó có thể khoe khoang trước mặt cháu. Trường hợp duy nhất nó cảm thấy xúc động là khi thứ gì đó liên quan đến cháu. "

"Ư ..." Yoohan lúng túng cầm cốc nước. Đột nhiên cậu nhớ lại cách Jay phủ nhận bệnh tình của mẹ mình như không có chuyện gì và nói rằng chỉ có Yoohan là quan trọng đối với anh. Thành thật mà nói, cậu khá hạnh phúc. Nhưng bây giờ lại tội lỗi.

"Đừng hiểu lầm." Cô ấy lại bật cười khi thấy vẻ mặt tội lỗi của Yoohan.

"Cô phải cảm ơn cháu vì ít nhất nó cũng đã vực dậy được cảm xúc của mình. Vẫn tốt hơn là tê liệt cả đời."

Cô chuyển người để có thể đối mặt với Yoohan tốt hơn. Khi cô ấy cẩn thận nắm tay cậu, Yoohan đột nhiên nhớ đến mẹ của chính mình - cách mẹ nhìn cậu và em trai của cậu đôi khi; một hỗn hợp của lo lắng và hy vọng.

"Cô chỉ ... muốn Jay có thể thật lòng yêu, thật lòng cười, cũng thật lòng khóc, chỉ như vậy." giọng nói của cô ấy yếu hơn và nhẹ nhàng hơn trước, cô ấy nhìn vào bàn tay mình đang nắm giữ, rồi ngước lên nhìn vào đôi mắt đen.

"Cô muốn Jay sống như người bình thường một lần nữa."Cô tiếp tục cười mỉa mai. "Có lẽ, lý do duy nhất khiến cơ thể cô gắng gượng hơn hai năm, chỉ là để gặp được cháu, Yoohan à.

Yoohan cảm thấy trái tim mình rung động trước cái cách yêu thương mà người phụ nữ này gọi tên mình. Người như cậu có thực sự xứng đáng được đối xử quý giá như vậy không?

"Cô thực sự vui mừng vì cháu đã quyết định chấp nhận Jay. Bởi vì cô nghĩ nó sẽ làm điều gì đó thực sự tồi tệ nếu cháu không làm vậy."

"Cái kiểu gì?" Yoohan cảm thấy như cậu biết, nhưng cách trái tim cậu như ngừng đập trong một giây khiến cậu miễn cưỡng biết câu trả lời. Tuy nhiên, câu trả lời đến như một kịch bản đáng sợ.

"Như bắt cóc cháu. Hay phát điên và giết người. Và sau đó tự sát. Cháu sẽ hiểu nếu nhìn thấy cách hành động và ánh mắt của Jay hồi đó. Cô biết vì nó là con trai cô, nhưng đã có lúc cô sợ hãi chính nó, về những gì Jay sẽ làm."

Cô ấy nhìn Yoohan thật sâu. Có một sự rắn rỏi không thể bị che lấp bởi cái vuốt ve nhẹ nhàng trên má cậu. Cô hạ cánh tay xuống và nắm lấy tay Yoohan, bao bọc chúng bằng chính tay mình.

"Cô biết mình ích kỷ như thế nào khi áp đặt yêu cầu này cho cháu," bàn tay nắm lấy Yoohan mỏng manh và cảm thấy vô cùng yếu ớt. "Nhưng, làm ơn, hãy ở lại với Jay chừng nào còn có thể."

Yoohan nhìn đôi bàn tay, cau mày. Nhưng không mất một lúc lâu, cậu lại nhìn chằm chằm vào ánh mắt kiên định đó, đôi mắt đen không chút khuất phục.

"Cháu không có ý định rời bỏ anh ấy."

Dù sao thì đó chưa bao giờ là một câu hỏi đối với cậu. Cô ấy đưa hai tay mình lên áp vào môi cậu, khẽ thì thầm.

"Cảm ơn. Cô rất cảm ơn. Và cô xin lỗi."

Ah. Yoohan lúng túng. Cậu chưa bao giờ thực sự là người có thể đối phó tốt với loại tình huống căng thẳng và cảm xúc này. Cách cô ấy nhắm mắt và những ngón tay run rẩy khiến Yoohan nghĩ rằng cô ấy có thể sẽ khóc. Nhưng may mắn thay, không có giọt nước mắt nào rơi, nếu không Yoohan sẽ không biết phải làm sao.

Giữa lúc khó xử đó, cánh cửa đột ngột mở ra khiến Yoohan bối rối. Cậu đã nghĩ đó là Jay, nhưng người đứng ở cửa lại là một người lạ, một người đàn ông da trắng tuổi trung niên với một bó hoa và một cuốn sách trên tay.

{"Ồ, tôi có đang làm gián đoạn không?"}
( đang giao tiếp bằng tiếng anh)

Yoohan rụt tay lại, và cô ấy cười khúc khích.

{"Không,"} cô nhẹ nhàng lướt qua má đang bối rối của Yoohan và nhẹ nhàng lẩm bẩm với cậu.

"Tại sao cháu không đi tìm Jay?" Yoohan liếc nhanh qua cửa sổ; khung cảnh phía dưới quen thuộc của một người đàn ông nào đó vẫn còn hiện rõ trong ánh chiều tà dịu nhẹ. Cậu lịch sự gật đầu và đi ra ngoài khá vội vã.

{"Ai vậy? Tôi không nghĩ nó là con trai của cô ..."} người đàn ông trung niên nhìn lén về phía cửa.

{"Tất nhiên là không."} Cô ấy cười khúc khích nhẹ.

{"Nó quá xinh đẹp và thật tốt nếu trở thành con trai của tôi."}

Người đàn ông ngớ người {"Cô biết không, một người mẹ thường thích khoe khoang về con trai mình. Nhưng thay vào đó, tại sao cô lại thích bóc mẽ cậu con trai của mình?"}

{"Bởi vì thằng nhóc đó thích đấu khẩu với mẹ. nó"} Cô cười khẩy khi khoanh tay.

Người đàn ông lắc đầu với một nụ cười và đặt những gì anh ta mang lên bàn.

{"Vậy đó là ai? Đừng nói với tôi rằng cô có một người con trai khác mà tôi không biết?"}

Cô ấy nheo mắt khi nhìn ra cửa, rồi đến cửa sổ, và nhếch mép hài lòng.

{"Chà, cậu ấy cũng có thể là con dâu của tôi."}

* * *

Tìm Jay không khó, vì Yoohan đã biết anh ấy ở đâu. Mặc dù, việc tìm đường đến công viên của cậu khá bối rối. Khi tìm thấy Jay, anh đang lơ đãng nhìn bầu trời mùa hè vẫn còn nhuộm một màu xanh, trong miệng anh đang ngậm một cây kẹo mút.

"Có thú vị không?" Jay hỏi  trước khi Yoohan đến tầm nhìn của anh ấy.

"Là gì?"

"Chuyện của mẹ anh." Yoohan không trả lời. Cậu đi về phía người đàn ông, người vừa nhìn cậu vừa xoay chiếc kẹo mút thơm ngọt trên tay. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhợt nhạt, vừa dữ tợn vừa dịu dàng, vừa cương nghị vừa trẻ con. Yoohan ôm lấy má lúm đồng tiền và chồm tới hôn trong khi Jay đầy ngạc nhiên.

 Jay chớp mắt, giữa bối rối và hài lòng. Anh vuốt ve lưng Yoohan, và khi cậu phá vỡ nụ hôn, trêu chọc nói.

"Hẳn là một câu chuyện quái đản."

"Hmm,"Jay mỉm cười và kéo Yoohan lại gần bằng một tay. Một đầu gối trên băng ghế, và hai tay gác lên tựa lưng, Yoohan nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhợt nhạt với một ánh mắt có rất nhiều suy nghĩ đang xoáy sau nó. Nhưng tất cả những suy nghĩ đó đều tập trung vào người đàn ông được phản chiếu trong đôi mắt đen láy, anh thì thầm nhẹ nhàng. "Làm lại."

Bàn tay vuốt ve phía sau chuyển sang nắm lấy gáy Yoohan, kéo xuống hôn tiếp. Họ nhìn chằm chằm vào nhau ngay cả khi môi họ chạm vào nhau và nuốt chửng. Cảm giác như họ đang hôn nhau bằng mắt chứ không phải bằng môi, và điều đó thật tuyệt vời. Yoohan chỉ nhắm mắt khi họ rời môi nhau, và khi cậu mở mắt ra lần nữa, Jay đã mỉm cười.

Vuốt ngón tay lên môi Yoohan, anh thì thầm trêu chọc, "Bây giờ em trở nên táo bạo hơn, có phải vì em đang ở nước ngoài không?"

Yoohan chớp mắt, và ngước mắt lên. Bằng cách nào đó, cậu hoàn toàn quên mất sự thật rằng họ đang ở một nơi công cộng. Sự bối rối muộn màng lộ trên má và tai cậu khiến Jay bật cười nhẹ.

 "Em đang tỏ ra đáng yêu đấy à?"

Yoohan gỡ ngón tay trêu chọc của Jay trên môi và đứng thẳng người, nhưng Jay đã bắt lấy bàn tay đó và giữ nó lại. Anh đứng dậy, nhẹ nhàng kéo Yoohan đi dọc theo lối ra.

"Chúng ta đi hẹn hò một chút." Jay lại đưa chiếc kẹo vào miệng.

"Chúng ta không trở về với mẹ của anh?"

"Có người ở đó, phải không?" Jay liếc về phía tòa nhà. "Sẽ mất một thời gian, vì vậy chúng ta hãy cho em ăn trước."

Sau đó Yoohan mới nhớ ra rằng mình đã không ăn gì kể từ bữa ăn trên chuyến bay. Jay chú ý đến chế độ ăn uống của cậu một cách kỳ lạ, giờ Yoohan mới nghĩ đến điều đó. Nhưng nghĩ đến đồ ăn khiến bước chân cậu bỗng nhẹ nhàng hơn. Cậu qua đi bên cạnh Jay và hỏi một cách hào hứng.

 "Chúng ta đi ăn ở đâu?"

Có một công viên được bao quanh bởi một chiếc xe tải thức ăn nhanh và một quán ăn không xa bệnh viện. Yoohan thích thú khi đi dạo, và cảm giác được nắm tay nhau mà không bị ánh nhìn của mọi người làm phiền.  Cậu nhìn thấy một xe bán thức ăn bán hotdog và kiên quyết yêu cầu nó, bất kể Jay càu nhàu thế nào về bữa ăn thích hợp hơn và không có gì tốt. 

Nhưng Yoohan đã có được những gì cậu muốn, và thậm chí còn trò chuyện với một người thợ máy người Mỹ gốc Hàn lớn tuổi tình cờ xếp hàng theo cậu trong khi Jay tìm đồ uống. Không cần phải nói Jay nhìn cậu với vẻ không bằng lòng nó được thể hiện trên đôi môi và đôi mắt đang co giật của anh. Cậu bình tĩnh bị kéo đi ngay sau khi có lệnh, và chỉ có thể nhún vai tạm biệt thợ máy lạnh lùng đang nhìn họ với vẻ thích thú.

Họ đi vào bên trong công viên và Yoohan dùng bữa với Jay thầm hờn dỗi đang ngấu nghiến chiếc kẹo mút còn sót lại của anh ấy trước khi ăn một chiếc khác. Nơi quái quỷ nào mà người đàn ông này đã giấu tất cả những viên kẹo bấy lâu nay, Yoohan không hề biết. Jay chỉ ngừng hờn dỗi sau khi Yoohan tận tay đút cho anh ấy chiếc hotdog của mình, nó rất dễ thương mặc dù cũng rất khó chịu. Yoohan nghiền ngẫm những câu chuyện mà cậu đã nghe trước đó và cố gắng áp dụng chúng cho người đàn ông trước mặt.

Có một đứa trẻ bên trong anh ấy, một đứa trẻ chín tuổi bị mắc kẹt bên trong một tác phẩm điêu khắc đóng băng. Một người lớn yêu bằng sự quan tâm và cân nhắc. Một đứa trẻ yêu bằng quyền sở hữu. Cả hai người trong số họ xung đột và hòa lẫn vào bên trong một cơ thể trưởng thành. Cả hai người họ đều được dự đoán thành một thực thể duy nhất mà họ yêu thích. Tính trẻ con và sự tin tưởng cả hai.

Yoohan có thể nhìn thấy nó ngay bây giờ; cách Jay trêu chọc và khiêu khích cậu như một đứa trẻ mới yêu lần đầu, cách Jay thể hiện cảm xúc và nỗi sợ hãi của mình thông qua sự ám ảnh và tính chiếm hữu kiên quyết. Nhưng cũng là cách anh ấy bảo vệ Yoohan một cách quan tâm và chu đáo. Tấm lưng rộng dường như luôn to lớn và uy nghiêm ấy lúc này trông có phần đáng yêu, Yoohan bật cười trong lòng.

"Anh thích cái nhìn đó trong đôi mắt của em."

"Gì?" Yoohan giật mình dừng lại khi Jay quay lại và nhìn cậu.

"Cái nhìn của em lại đổ hết vào anh-ugh." 

Jay uốn cong thân mình khi Yoohan đấm vào hông anh. Không chỉ là một cú đấm nhẹ, mà một cú đấm của võ sĩ quyền anh cũng đủ khiến cây kẹo mút tội nghiệp rơi xuống đất.

"Ăn kẹo bẩn đi, Yoon Jay."

_______________________________

Mọi người biết vì sao chap này tên là chú chim xanh không? Lúc đầu mình thấy từ bản TA mình cũng thấy lạ, sau khi tìm hiểu thì mình mới biết nó được lấy từ câu " Bluebird of happiness" trích từ một vở kịch tên là "The Bluebird" kể về hành trình đi tìm hạnh phúc của 2 đứa trẻ. Chim xanh đại diện cho hạnh phúc. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com