042
Thực tại, ho khẽ một tiếng, "Tóm lại, Trần Doãn Bách mặt mày ủ rũ cả buổi chiều, không nói một lời, mặc dù cậu ấy vốn ít nói..."
"Tôi thấy cậu ta nói cũng nhiều mà." Vũ Hà Trang bất ngờ lên tiếng.
Nguyễn Thế Duy khựng lại, "Đó không phải là điểm chính."
"Điểm chính là, Trần Doãn Bách là người ăn mềm không ăn cứng, tính tình công tử, con gái các cậu nũng nịu chút là cậu ấy sẽ tới thôi, tôi làm nũng cậu ấy còn ăn, huống chi là cậu."
Vũ Hà Trang không nhịn được cười, khẽ gật đầu rồi nói cảm ơn.
"Ừ, vậy thôi."
Nguyễn Thế Duy thở phào nhẹ nhõm, quay về chỗ ngồi của họ.
Vũ Hà Trang trở về chỗ ngồi của mình, đang định lấy điện thoại ra xem, thì một tin nhắn đinh một tiếng nhảy lên màn hình chính.
Từ người lạ.
[Vũ Hà Trang, tối nay cậu đợi đi, bắt đầu rồi đấy.]
Cô còn chưa kịp phản ứng lại với tin nhắn đột ngột này, khu vực khán đài hình cung đột nhiên có một nhóm nam sinh lớn tiếng gọi tên cô.
"Vũ Hà Trang! Vũ Hà Trang! Vũ Hà Trang!"
Tiếng gọi đồng thanh, lúc này đúng thời gian chờ biểu diễn bắt đầu, mọi người im lặng, nên tiếng gọi này vô cùng rõ ràng.
Cô còn chưa kịp nhìn ra, những người xung quanh nhận ra cô lập tức quay sang nhìn.
Tiếng gọi đó nhanh chóng bị thầy cô dập tắt, giữa đám đông Đồng Gia Huy đứng lên, theo hướng ánh mắt dễ dàng xác định vị trí của cô.
Đồng Gia Huy cười cợt, vừa nhìn cô vừa nhắn tin, ngay sau đó tin nhắn thứ hai gửi đến điện thoại của Vũ Hà Trang.
"Cậu mà không đến họp lớp, xem tôi sẽ làm gì cậu, mang theo bạn trai của cậu luôn, hiểu chưa?"
Vũ Hà Trang mặt không cảm xúc, trực tiếp chặn số, cất điện thoại.
Có lẽ vì đã từng bị cả tầng chặn ở lớp để nghe lời cảm ơn, nên sức chịu đựng của cô đã cao hơn rất nhiều, chỉ vài tiếng gọi tên cũng không kích thích được cô quá nhiều phản ứng.
"Đúng là một tên ngốc."
Vũ Minh Phương ngồi cạnh không nhịn được cười, "Đây không phải là tự làm mất mặt trường mình sao?"
Quả nhiên, cô nghe thấy thầy cô khu vực đó lớn tiếng mắng mỏ, theo tiếng rèm sân khấu mở ra, lại hoàn toàn bị chìm trong tiếng nhạc hùng tráng.
Vũ Hà Trang trực tiếp báo cáo tình hình này với giáo viên chủ nhiệm, đơn giản nói qua chuyện của mình và Đồng Gia Huy, thầy vội nhân cơ hội này nhắc nhở mọi người trong lớp, ra khỏi trường phải hiểu lễ nghĩa, giữ quy tắc, nhưng gặp khó khăn cũng phải đoàn kết giúp đỡ nhau.
Giúp đỡ nhau.
Mọi người đều hiểu, học sinh trong trường thường xung đột, nhưng khi đối ngoại thì không thể để học sinh trường khác lấn lướt.
THPT Hòn Gai toàn là công tử nhà giàu, vốn không ưa gì mấy tên lưu manh, ồn ào gây sự không phân biệt thời gian hay nơi chốn kia.
Vì vậy, khi bên đó còn định gọi tiếp, lớp Vũ Hà Trang với lớp tự nhiên phía sau, đều đồng loạt đáp lại bằng tiếng huýt sáo và động tác tay.
Sân khấu náo nhiệt vô cùng.
Cuối cùng, vì không chịu nổi tiếng ồn, thầy cô hai bên trao đổi quản lý, mới dập tắt được những tiếng ồn này.
Vũ Hà Trang nhận được tin nhắn thứ ba từ một số khác.
"Cậu giỏi thật đấy, vậy thì để tôi tự đi bắt cậu nhé."
Nói tự bắt.
Là khi Vũ Hà Trang vào nhà vệ sinh, Đồng Gia Huy chạy tới nhà vệ sinh nữ chặn người.
Bên ngoài xếp hàng rất đông nữ sinh, Vũ Hà Trang đang đứng đợi Vũ Minh Phương thì thấy Đồng Gia Huy.
Đồng Gia Huy không biết xấu hổ ngồi xổm bên ngoài, miệng ngậm thuốc lá, lại còn nhai trầu, rung đùi liên hồi, cực kỳ đắc ý.
Nhai trầu bên ngoài nhà vệ sinh.
Vũ Hà Trang thật sự bị cậu ta làm kinh tởm từ trong ra ngoài.
"Nói sao đây Vũ Hà Trang." Đồng Gia Huy nhướng mày nhìn cô, "Cậu rốt cuộc có đi họp lớp không, không đi cũng trả lời tin nhắn bạn cậu chứ, thật ngạo mạn, còn ngạo mạn hơn xưa nhiều."
Vũ Hà Trang quay đầu nhìn cửa, Vũ Minh Phương chưa ra, cô tự giác lùi hai bước vào chỗ đợi.
"Không cần thiết đâu Đồng Gia Huy." Vũ Hà Trang lớn tiếng: "Tôi đã chuyển trường lâu rồi, ngay cả khi ở Chuyên Hạ Long chúng ta cũng không có giao lưu gì nhiều, giờ cậu muốn gì?"
Đồng Gia Huy cười: "Tôi chỉ muốn ôn lại chuyện cũ với em, nhưng bạn trai em bẻ tay tôi, em lại tạt nước vào tôi, còn ở trước mặt bao nhiêu người nữa, không phải muốn làm lớn chuyện à?"
"Đừng lôi người khác vào, cậu ấy không phải bạn trai tôi."
"Không phải bạn trai mà bảo vệ em vậy, em giỏi thật." Cậu ta đứng lên, tiếp tục nhai trầu, tiến tới gần Vũ Hà Trang, "Tôi thấy mấy tên Chuyên Hạ Long cũng bảo vệ em lắm, em ở Chuyên Hạ Long——"
Cậu ta liếc nhìn cô từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại ở ngực cô, hít một hơi.
"Không phải là kiểu bồn công cộng à?"
Vũ Hà Trang hít thở, ngực phập phồng, tay nắm chặt vạt áo tức giận run rẩy. Cô nhìn phía sau, Vũ Minh Phương vẫn chưa ra, học sinh đi lại rất đông, khoảng cách từ đây đến sân khấu cũng không xa.
Vì vậy, không muốn lãng phí lời thêm cô bước nhanh về phía trước.
Đồng Gia Huy cười lớn, vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nát rồi đuổi theo cô.
"Giả vờ gì thế, chỉ là đi họp lớp thôi, giờ không coi ai ra gì à?"
Vũ Hà Trang không nói gì, đi thẳng về phía trước.
"Tôi đã hỏi thăm hết rồi, tên bốn mắt đó không phải học sinh THPT Hòn Gai, em giỏi thật, từ Chuyên Hạ Long, THPT Hòn Gai, đến thực nghiệm." Cậu ta đếm ngón tay, "Em định sưu tầm đủ bộ à."
Còn chưa đến 100 mét là đến cửa nhà hát, chương trình mới dường như đã bắt đầu, tiếng hát du dương vang lên, học sinh ở cửa ngày càng ít, cô bước nhanh hơn.
"Ôi, chạy à, sao đã sợ rồi?"
50 mét, đã có thể thấy ánh sáng chập chờn trong nhà hát, nam sinh phía trước đang cười đùa, cô nín thở, bước chân nhanh hơn, sắp vào đến đám đông.
"Ư——"
Tóc đuôi ngựa của cô bị ai đó nắm chặt, cô bị kéo ngửa cổ, trọng tâm không vững nên lập tức ngã ngửa ra sau, kế đến bị Đồng Gia Huy giữ chặt eo.
"Chậc chậc, mảnh mai thật đó nha."
Khoảng cách này gần đến mức, cô thậm chí ngửi thấy mùi trầu nồng nặc từ miệng Đồng Gia Huy, lẫn với mùi thuốc lá. Cô cố gắng thoát ra, nhưng tóc bị kéo chặt hơn.
Nam sinh phía trước quay đầu lại nhìn hai người, bị Đồng Gia Huy lườm một cái, "Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người yêu chơi đùa với nhau à?"
Nam sinh mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng Đồng Gia Huy đã kéo Vũ Hà Trang vào góc tối của cột sân khấu.
"Xem đi, những học sinh giỏi này chỉ dám cứng rắn khi đông người, thực sự gặp chuyện chẳng dám nói gì."
"Thả tôi ra——ư——"
Miệng và mũi cô bị người ta bịt chặt, Đồng Gia Huy kéo tóc cô mạnh hơn, miệng tiếp tục nhai trầu.
"Em chỉ cần nói tối nay có đi không, nói đi, tôi sẽ thả ra ngay."
Vũ Hà Trang không cử động được, khó thở, cô cố gắng giãy giụa, đột nhiên dừng lại, rồi theo hướng tóc bị kéo, mạnh mẽ giẫm lên chân cậu ta, sau đó xoay người đẩy đầu gối vào bụng cậu ta.
"Mẹ mày Vũ Hà Trang."
Đồng Gia Huy lập tức buông cô ra, ôm hạ bộ cúi người, Vũ Hà Trang thở gấp vài hơi, quay người chạy ra khỏi góc cột.
"Vũ Hà Trang! Mày xong rồi!"
Cô nhìn mọi thứ mờ mịt, chỉ thấy cánh cửa đỏ của nhà hát, vừa chạm vào cửa đã va vào một người.
Cô vội vàng đẩy người ra, "Bạn học, tránh ra!"
"Sao vậy?"
Giọng nói quen thuộc đến không thể quen hơn.
Cô ngẩng đầu, đối diện với gương mặt lạnh lùng của Trần Doãn Bách.
Như thể tìm thấy chỗ dựa, Vũ Hà Trang bỗng thấy sống mũi cay cay, tay nắm chặt vạt áo của Trần Doãn Bách, nấp sau lưng cậu.
Trần Doãn Bách nhíu mày nhìn cô, tóc đuôi ngựa của cô xõa tung, đồng phục nhăn nhúm, tay đặt lên đỉnh đầu cô định hỏi tiếp.
Bên cạnh vang lên tiếng huýt sáo.
Đồng Gia Huy khoanh tay bước ra, nhe răng cười, "Muốn biết cô ta sao không?"
"Để tôi nói cho."
Trần Doãn Bách ngẩng mắt nhìn, thấy Đồng Gia Huy đẩy lưỡi lên má, cười toe toét, đẩy ba lần.
Một hành động cực kỳ thô tục và đáng ghét.
Trần Doãn Bách lập tức sa sầm mặt, ánh mắt đầy sát khí, cậu hít một hơi, tay nhẹ vuốt tóc Vũ Hà Trang, sau đó ôm vai cô kéo vào trong cửa.
"Ngoan, vào trong đi."
Vũ Hà Trang muốn nói lại thôi, chân vừa định bước vào cửa, thì Trần Doãn Bách đã quay người bước về phía Đồng Gia Huy.
Đồng Gia Huy vẫn nhai trầu, cười cợt, trên mặt đầy vẻ khiêu khích.
Giây tiếp theo, Trần Doãn Bách cao hơn cậu ta nửa cái đầu, mạnh mẽ đưa tay khóa cổ cậu ta, siết mạnh lên, trầu trong miệng lập tức mắc vào họng làm cậu ta ngạt thở.
Chưa kịp phản ứng lại thì tay phải Trần Doãn Bách đã nắm tóc cậu ta, kéo mạnh, cậu ta bị kéo nghiêng té vào góc tối.
Vũ Hà Trang hoảng hốt, vội vàng chạy theo.
Bốp một tiếng.
Trần Doãn Bách đập mặt cậu ta vào tường, đầu bật ngược lại, Đồng Gia Huy choáng váng không thở nổi.
Trần Doãn Bách chưa dừng lại, nắm tóc cậu ta đập mạnh vào tường ba lần, cuối cùng ép mặt cậu ta dính vào tường, mặt cậu ta bị ép đến biến dạng, trên tường toàn những mảnh đá nhỏ, cắm sâu vào da.
Trần Doãn Bách ấn mạnh, khớp ngón tay trắng bệch, rồi ép cậu ta trượt xuống đất.
"A——"
Đồng Gia Huy rên rỉ đau đớn, ôm mặt quằn quại, tường đầy vết máu.
Trần Doãn Bách cúi xuống trước mặt cậu ta, kéo tóc cậu ta lên——
"Đây chỉ là bắt đầu, Đồng Gia Huy. Tôi dành cả buổi tối để tìm hiểu mọi chuyện bẩn thỉu của cậu trong và ngoài trường, loại như cậu không xứng để tôi ra tay."
Chưa nói hết, cậu nắm tay đấm mạnh vào mặt cậu ta.
"Nhưng mày dám động đến tao à? Đợi xem tao từng bước hành hạ mày thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com