Chương 28: Phát hiện (2)
Remus cố gắng điều hòa hơi thở nhưng anh không thể nữa, điều mà anh không mong đợi nhất cuối cùng đã đến. Bạn bè đã phát hiện ra bí mật bẩn thỉu đó và nó làm Remus không thở nổi, anh hoảng loạn nhìn khắp phòng và dừng tầm mắt theo hướng giường của Peter. Cậu ấy vẫn ở trên giường, hầu như không nói một từ kể từ khi cuộc nói chuyện này bắt đầu, nó thậm chí còn làm anh khủng hoảng hơn nữa. Bức màn mong manh mà Remus lẫn Peter cố gắng giữ gìn hàng tháng trời đã biến mất, anh cảm thấy mình thật trần trụi. Giờ đây trong căn phòng này, Remus cảm thấy như mình đang trong hình hài quái dị nửa người nửa sói, một cái gì đó đầy bệnh tật và đáng ghê tởm nhất, thứ có thể lây cho bạn bè mình bất kỳ lúc nào, anh tủi hổ khủng khiếp.
Remus thấy đầu mình ong ong và tai không thể nghe bất cứ điều gì nữa. Nhưng anh cảm thấy nước mắt bắt đầu đong đầy nơi khóe mắt. Remus không thể chịu được, anh ấy không thể thở, anh không thể ở lại đây được nữa. Thứ quái vật như anh làm sao xứng đáng có bạn bè cơ chứ, chàng trai tóc nâu với những suy nghĩ túng quẫn đã muốn tung cửa chạy khỏi phòng ký túc xá. Nhưng hai chàng trai còn lại đã ngăn cản anh ấy.
" Ahhh!! Remus từ từ đã!! Bồ đừng khóc!!" James bắt đầu rối rít cả lên.
" Tụi mình không có ác ý. Thề với cậu đấy, Remus." Sirius, lần đầu tiên lên tiếng với vẻ cầu xin.
" Vậy thì ý của các cậu là gì!?" Remus gắt gỏng, anh chàng tóc nâu ôn hoà giờ đây đã xù lông nhím ra với mọi thứ xung quanh mình như một biện pháp tự vệ cuối cùng mà anh ấy có.
Bất kỳ đứa trẻ mười một tuổi nào cũng sẽ muốn lùi lại một vài bước trước ánh nhìn hiện giờ của Remus. Đôi mắt hổ phách đang loé lên một ánh nhìn sắc lạnh như một con sói thực sự, nó man dại và tràn ngập tính công kích ( nếu bạn bỏ qua sự ngập nước trong đôi mắt đó và cả vành mắt đỏ hoe của anh ấy).
" Bọn mình chỉ là... muốn thành thật với nhau thôi. Bọn mình muốn giúp đỡ bồ." James đáp với vẻ chắc chắn. Gương mặt cậu chàng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Remus bối rối nhìn James, anh ấy không chắc mình nên cảm thấy thế nào. Một phần Remus rất vui vì bạn bè của mình không ghét anh ấy nhưng sự ngờ vực vẫn không chịu rời khỏi tâm trí anh. Remus tựa như một chú sói con đang loay hoay không dám tiến về phía trước vì anh hoài nghi bên kia là bẫy rập mà ai đó đã giăng sẵn và chờ anh mắc vào đó.
"M-mình..." Remus lắp bắp không thành câu. Anh nhìn khắp phòng, ánh mắt anh dừng trên Sirius và Peter.
Peter vẫn thế, cậu ấy trông bình tĩnh và dịu dàng. Khi bắt gặp ánh nhìn của Remus, cậu ấy mỉm cười với anh ấy, nụ cười thân thiện chưa từng thay đổi
Sirius nhìn lại Remus, anh chàng trông hơi bối rối vì chẳng biết phải nói gì để trấn an người bạn đang hoảng loạn của mình. Thành thật mà nói, anh chàng cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng chắc chắn, Sirius không hề chán ghét hay có thái độ tiêu cực với Remus vì căn bệnh của anh ấy. Đôi mắt xanh xám của Sirius đã phản ánh điều đó. Môi anh chàng mấp máy một chút rồi chợt thốt ra một câu như để xóa dịu tình hình căng thẳng trước mắt, một câu đùa nào đó. Sirius nói.
"Sự kinh khủng của gia đình mình và vấn đề lông lá của cậu. Mình không biết cái nào tệ hơn nữa. Nhưng chúng không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta... đúng chứ?"
Nó không hài hước một chút nào và nó cũng vô tình công nhận sự thật là Sirius đã bị gia đình của cậu ấy bạo hành. Nhưng bằng cách nào đó, nó đã thành công đánh lạc hướng Remus khỏi sự hoảng loạn của anh ấy.
"..." Remus.
"..." Peter.
".... Cậu đã rất cố gắng Sirius. Rất cố gắng. Mình tự hào về bồ." James phát ra một tiếng thút thít đầy kịch tính như thể bậc cha mẹ vừa nhìn thấy những bước đi đầu tiên của con mình.
" ồ, im đi Potter." Sirius cáu kỉnh đấm vào vai bạn thân nhất của mình. Nhưng anh ấy cũng chẳng có vẻ gì là giận dữ cả.
" Remus." Một bàn tay ấm áp đặt lên vai anh, đó là Peter. "Việc bồ là người sói không bao giờ ảnh hưởng đến việc chúng ta là bạn. Tớ yêu quý Remus vì cậu là Remus, vấn đề lông lá nhỏ của cậu không là vấn đề đối với tớ hay tất cả bọn tớ. Đúng không các cậu?"
" Chuẩn rồi!" James nói một cách chắc chắn. "Tớ rất quý bồ. Chẳng có gì có thể thay đổi điều đó cả!!"
Sirius vẫn khoanh tay trước ngực nhưng nụ cười dịu dàng khi đôi mắt xám bão của anh khi anh nhìn thẳng vào mắt Remus. Như một lời khẳng định rằng anh ấy sẽ không bao giờ cắt đứt tình bạn của họ vì lý do này.
"À không biết thư viện còn mở cửa không nhỉ?" Peter nhẹ nhàng lên tiếng trong bầu không khí đang cực kỳ ấm áp giữa các chàng trai.
" Ừm chắc là không. Mà bồ định tìm gì ở đó?" James có vẻ khá bối rối.
" Mình cần tìm hiểu thêm về bệnh người sói..." Peter thản nhiên đáp. Và Remus bất chợt hơi nao núng khi nghe thấy hai từ người sói. "...Và cả luật bảo vệ trẻ em và cách thưa kiện ở giới phù thủy nữa."
" Cái gì cơ?" Ba cậu bé còn lại ngoáy tai như thể mình vừa nghe nhầm.
" Mình chỉ muốn hỗ trợ bồ nếu về sau bồ muốn kiện ai đó Sirius. Vì sự công bằng, cơ thể và sức khỏe của bồ. Không ai có quyền xâm phạm nó kể cả bố mẹ." Peter nói với vẻ mặt gần như...độc ác, như thể cậu ấy đã chờ đợi giây phút Sirius thú nhận mình bị bạo hành để lao vào tuyên chiến với Gia đình Black quyền quý nào đó. Đôi mắt xanh của cậu ấy ánh lên một tia giận dữ đã được kiềm nén rất lâu và cả chiến ý khó mà giấu được. Vì Merlin, suy cho cùng Peter cũng đã từng là một người lớn đàng hoàng tử tế, cậu ấy có thể đã từng hèn nhát vì sợ hãi mình sẽ rơi vào cốt truyện gốc HP nhưng giờ thì không. Cậu ấy đã kết bạn và bạn bè của cậu ấy có hơn phân nửa là bị bạo hành bởi gia đình hoặc có vấn đề thể chất lẫn tâm lý. Peter có thể hơi bất lực trong việc chữa lành vết thương lòng nhưng thề có chúa. Cậu ấy sẵn sàng chiến đấu cho đến giọt máu cuối cùng với những kẻ bạo hành trẻ em!!
James trầm ngâm một lát rồi cũng gật đầu một cách mạnh mẽ. Và Remus theo sau với ánh nhìn đầy quyết tâm trong đáy mắt.
" Ồ này, được rồi. B-bình tĩnh đã nào." Sirius lắp bắp nói.
Đó là một buổi tối cực dài và gần như không ngủ của các chàng trai Gryffindor.
_____________________________
Vì vậy cả bốn cậu bé quyết định sẽ tạm thời giữ kín bí mật của Remus với những người bạn còn lại của họ ( theo nguyện vọng của anh ấy). Bọn họ cũng bắt đầu tích cực tìm kiếm phương pháp để khiến Remus dễ chịu hơn trong những lần biến hình tiếp theo những mãi vẫn chưa tìm được phương pháp hiệu quả. Trong lúc Peter có chút do dự muốn tìm một cái lý do để spoil một chút về Animagus thì Sirius, may mắn thay đã tìm ra cách. Theo đó người sói không hề giết hại hay làm bị thương bất kỳ loài động vật nào trong quá trình trăng tròn vì chúng đơn giản là không thể truyền bệnh vào cơ thể động vật và theo một vài dòng trong cuốn sách cổ về người sói mà anh ấy đã từng đọc ở nhà. Đã có một phù thủy trốn thoát khỏi ma sói nhờ vào khả năng Animagus của mình. Và đó cũng được xác nhận là cách duy nhất để chạy trốn hoặc tiếp cận người sói trong hình dạng hoá sói hoàn toàn.
Nhưng không một ai từng nghiên cứu và đi sâu vào mối quan hệ giữa Animagus và người sói. Vì suy cho cùng kỹ năng biến hình thành động vật là một kỹ năng cực kỳ hiếm trong giới pháp thuật vì sự khó khăn để có thể thực hiện nó chỉ có những bậc thầy biến hình mà thôi. Phát hiện này đã mang cho cả bọn một hy vọng cực kỳ to lớn sau nhiều ngày tìm kiếm cách chữa trị cho căn bệnh này.
Nhân đây cũng xin được nói luôn, nhìn chung giới phù thủy hiện tại vẫn còn rất ít người hiểu rõ về căn bệnh người sói tựa như dân Muggles thời điểm hiện tại (những năm 1970s) không hiểu về HIV vậy. Cực kỳ mơ hồ, mang tính sai lệch và đầy kỳ thị.
________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com