Chap 7
Đã một tuần từ khi việc đó xảy ra, và cũng đã một tuần tôi không nói chuyện với em, đúng một tuần. Vốn dĩ tôi chỉ muốn dùng sự im lặng để khiến em nhận ra mình đã đi quá đà rồi, nhưng bản thân cũng phải thừa nhận, chiến tranh lạnh thật kinh khủng, không thể ôm cũng không thể hôn, ngay cả nói chuyện cũng không có, khó chịu chết được! nâng cốc cà phê để hương thơm vương vấn nơi chóp mũi. Hà.....dây thần kinh đang căng lên cũng phải tạm chùng xuống thư giãn một chút. điện thoại để bên chợt reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi. Nhìn một chút, là trợ lí của em ấy, cô ấy gọi cho mình làm gì? Hay là muốn nói giúp người kia đây?
- Yepboseo? - Dùng ngữ khí điềm đạm đúng mực nhận lấy cuộc gọi.
- Cô đã làm gì Junghwa? - Trợ lí đầu dây bên kia có vẻ như đã bắt đầu mất bình tĩnh rồi, xem ra tôi lại sắp phải nghe cô ấy mắng đây.
- Tôi đã làm gì? Ahn Hyohin, sao cô không hỏi em ấy xem đã làm gì tôi trước? - Tôi hít một hơi thật sâu, nhíu mày nén khí lực đang chực tuôn ra khỏi miệng và lịch sự đáp trả.
- Heeyeon, chúng ta cần nói chuyện riêng , cho tôi một cái hẹn.
- 6 giờ tối, quán cafe ngay góc đường vào bệnh viện của tôi.
- Được rồi.
Cúp máy thở hắt ra một cái. Tại sao tôi lại bất cẩn quên mất cô ta chứ? Đúng 6 giờ tôi có mặt tại điểm hẹn. Bước vào quán, tầm mắt tôi liền bị thu hút bởi người phụ nữ tóc vấn cao, khuôn mặt thanh toát cùng đôi mắt câu hồn, gọng kính được chọn lựa kĩ càng tăng thêm dáng vẻ chuyên nghiệp của ột người trợ lí. Cô ta đến đây từ bao giờ? Ngồi xuống đối diện, tôi thuận tiện gọi thêm một ly cà phê đậm, chuẩn bị tư thế cho cuộc nói chuyện có vẻ sẽ dài này.
- Hyojin, nếu cô muốn gặp tôi chỉ để nói rằng em ấy rất đau khổ, khóc rất nhiều và cô đau lòng đến đây trách tôi đã bỏ bê trách nhiệm của mình thì cô về được rồi đấy. Chuyện này chúng tôi sẽ tự giải quyết, tôi đã có dự tính riêng rồi - nghiêng đầu che mất một phần khuôn mặt, tôi biết để em buồn là bản thân đã sai rồi, nhưng cũng không thể không truy cứu. Tôi không phải không muốn cho em, chỉ là ở một thời điểm thích hợp hơn mà thôi, tự an ủi mình..
- Ồ...tôi đến đây đúng thật là rất đau lòng. Nhưng không phải vì em ấy đau khổ hay khóc lóc, mà do nhìn thấy em ấy bị tổn thương sâu sắc vẫn không truy cứu, không ăn vạ, không gì cả, bình tĩnh mà gắng gượng sống qua ngày, thật không giống em ấy..
Tôi à lên một tiếng rồi bất giác cười khẩy, đúng là không giống thật ...trong phút giây tôi lặng yên đó, cô ta lại tiếp lời khi nãy.
- Rõ ràng ngày ấy chúng ta đã giao ước rồi, nếu cô không thể chăm sóc em ấy chu toàn, hoặc làm em ấy tổn thương thì tôi sẽ thay cô chăm sóc em ấy đúng không? - Hyojin nói, đẩy gọng kính lên, giọng chắc nịch như không cho phép bất kì sự thương lượng nào.
- Chết tiệt ! Cô tới đây chỉ để thông báo với tôi điều đó thôi sao? Tôi biết cô yêu em ấy nhưng tôi có khả năng chăm sóc em ấy và cũng không tình nguyện dâng em ấy cho cô. Đây là chuyện riêng của chúng tôi, tôi sẽ giải quyết theo cách hợp lí nhất, cô cứ chờ đó ! - rút tờ tiền ra đặt mạnh xuống mặt bàn, tôi đứng dậy hướng ra phía cửa chính.
- Heeyeon, cô nên nhớ, tôi bên Junghwa và yêu em ấy trước cô, tôi chấp nhận rút lui nhường em ấy lại cho cô chỉ vì muốn em ấy hạnh phúc. Nếu cô đã làm em ấy tổn thương như vậy.....xin lỗi cô Heeyeon, tôi sẽ cướp lại em ấy từ tay cô.
- Nhưng em ấy yêu tôi chứ không hề yêu cô đồ khốn, cướp bằng cách nào đây khi trái tim em ấy không hề tồn tại hình ảnh của cô? Hả? - tôi bực dọc buông lời.
- Nếu không yêu thì từ từ sẽ yêu, tôi sẽ khiến em ấy thuộc về tôi, bằng cách của Ahn Hyojin này, cho dù nó có kết quả ra sao thì tôi nhất định sẽ khiến em ấy là của tôi. - cười nửa miệng, Hyojin nhẹ nhàng đáp.
Tôi không đáp, quay lưng bước thẳng ra cửa quán trong tâm trạng bực dọc rồi lái xe thẳng về nhà. Bước chân vào phòng khách, tôi bắt tay vào chuyện dọn dẹp. Lau chỗ này một chút, lau chỗ kia một chút, cũng không quên tải lại bình hoa bách hợp mà em thích nhất. Sau đó tôi tức tốc lăn vào bếp nấu Spaghetti, đây là món duy nhất tôi biết nấu kể từ ngày hẹn hò với em, và em cũng khen ngợi hết lời khi nếm thử nó cùng với nụ cười ngọt ngào của em. Tôi bất giác mỉm cười khi nhớ đến phút giây hạnh phúc nhỏ nhoi ấy, một năm qua chúng tôi đã từng trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau...Bày tất cả lên bàn ăn , tôi hồi hộp chờ em về. Em sẽ như thế nào nếu tôi chủ động ôm em và hôn nhẹ vào trán nhỉ? Có phải sẽ rất lãng mạn không? Tôi ngây ngô ngồi đó tưởng tượng và cười một mình ngốc nghếch, dù biết thế nhưng tôi vẫn thõa sức tưỡng tượng, vì chỉ có nhue thế cuộc sống khô cằn của tôi mới có vẻ tươi mới thêm một tí . Một giờ trôi qua, thấy mì cũng đã nguội lạnh mà em vẫn chưa về, tôi có ý hâm nóng lại một chút nhưng cũng tiện tay nếm thử tài nghệ của mình. Ngay từ muỗng đầu tiên mặt tôi đã nhăn nhúm lại, sao lại khó ăn đến thế chứ? mọi lần tôi làm cho em ăn em đều khen ngon mà... hay chỉ có mình tôi nghĩ thế...Đúng rồi, mỗi lần như vậy em đều khen tấm tắc, rồi sau đó ăn hết sạch chẳng để chừa cho tôi chút nào cả, quả là đáng nghi, tại sao tôi lại không nhận ra sớm hơn chứ, ngu ngốc ! Tôi đổ tất cả vào thùng rác và quyết tâm nấu lại một món khác hoàn toàn mới, lần này sẽ thành công, tôi nghĩ vậy. Trong lúc chờ thức ăn chín tôi lấy điện thoại gọi cho em xem thử em đx về chưa.
- Yepboseo? - em bắt máy sau ba tiếng đổ chuông, chẳng lẽ em đang mong chờ tôi gọi em đến thế sao?
- A ! Jjung hả? Em đang ở đâu? - tôi trả lời em sau khi đứng đơ người vài giây.
- Là chị hả? À, em đang ở....... Ưm ưm .....
- Jjung ? jjung? em bị làm sao? Jjung à...trả lời chị đi jjung ..... - Tôi hoảng hốt hét vào điện thoại, hình như em đang bị ai đó tấn công.
Sau vài phút gần như tôi hét lên liên tục vào điện thoại, thân thể tôi gần như bất lực thì...
- Chào cô Heeyeonm, nhớ tôi chứ ? - một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.
- Hyojin? Là cô.....cô muốn gì ở em ấy hả?
- Như đã nói, tôi đến để cướp em ấy và làm cho em ấy thuộc về tôi mãi mãi - Hyojin nhếch môi đầy khinh bỉ.
- Đồ khốn !!! Đừng động vào em ấy, nếu không tôi sẽ giết cô.
- Chậc chậc.....cô làm gì được tôi đây Heeyeon. Cô nên nhớ, kết quả này là do cô chọn, tôi chỉ khiến em ấy hạnh phúc thôi ....ha ha ha......
* tút tút tút*
- YAHH ! Ahn Hyojin? Ahn Hyojin !!!
Tôi bất lực hét vào điện thoại nhưng đã quá muộn rồi, cô ta đã tắt máy. Không chần chờ thêm phút giây nào nữa, tôi lao như bay ra khỏi nhà, leo lên chiếc moto của mình chạy đi khắp nơi tìm nơi cô ta đang bắt giữ em.
- Chết tiệt ! jjung, em tốt nhất là đừng làm sao, nếu không tôi sẽ giết tên khốn khiếp đó 1
Cô ta có thể giấu em ở đâu được? Chắc chắn là cô ta vẫn chưa đi xa được đâu. Khoan đã.......mình biết rồi.
Tôi chợt mỉm cười với suy luận mình vừa nghĩ ra. Tôi quay đầu xe phi thẳng đến nơi mình cần đến, tôi đã biết em đang ở đâu rồi Jjung, bây giờ tôi chỉ cần đến đó giết chết tên khốn nạn đó thôi, chờ tôi, nhất định em phải ráng lên.... tôi sẽ.....
*Bíp bíp*
- Á Á Á Á !
* Rầm *
Jjung à ~
end chap
---------------------------------------------------------------------------------------------
Quớ hơ.......Thấy chap này thế nào ?
vote nhá *tym*
-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com