Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[AO3] Số Mệnh Bị Bỏ Rơi (1)

https://archiveofourown.org/works/63810820?view_adult=true

Giới thiệu: Sau khi Mydeimos trở lại Thành Kremnos, một số người đã đến thăm anh, và sau một vài vị khách, anh nhận được một lời cảnh báo từ Cerces, nhắc anh đừng đánh mất nhân tính của mình. Anh không có đủ thời gian để suy nghĩ về điều đó vì nó trở thành điều ít quan tâm nhất. Anh phát hiện mình đang bị cuốn vào một mớ hỗn độn hoàn toàn nằm ngoài dự tính của mình.

Mydeimos, người hiện đang mang trong mình Ngọn Lửa Phân Tranh, đã có thai.

Số mệnh đã được định sẵn... Hay là không?

Edit: Moni 

--

Nhiệt.

Nhiệt của khoảnh khắc.

Nhiệt của trận chiến.

Nhiệt của đam mê.

Lạnh.

Cái lạnh của một căn phòng trống.

Cái lạnh của một lời tạm biệt.

Cái lạnh chạy dọc sống lưng sau một sự thật tàn nhẫn.

Mydeimos, vị tân Á Thần, đã cảm nhận tất cả những cảm xúc đó suốt cuộc đời mình, và với thần tính mới tìm được, anh quyết định rằng tốt hơn hết là không để những trải nghiệm đó phát triển thêm. Anh nghĩ rằng việc tập trung vào nhiệm vụ của mình như là một Hậu Duệ Chrysos và giúp những người khác có thêm thời gian chống lại Thủy Triều Đen mới là quan trọng nhất.

Anh biết rằng mình sẽ không bao giờ được nhìn thấy Thời Đại Mới.

Lời tiên tri đã nói rõ cách cuộc đời anh sẽ kết thúc. Nó không chỉ rõ ai sẽ kết thúc cuộc đời anh, nhưng điều đó là không cần thiết, vì chỉ có một người duy nhất ở Amphoreus biết điểm yếu của anh. Người duy nhất anh tin tưởng trao đi mạng sống của mình, người mà anh yêu hơn tất thảy những gì anh sẵn sàng thừa nhận. Việc tự hỏi điều gì có thể dẫn Phainon đến một quyết định như vậy đã giúp anh giết thời gian, nhưng cũng làm tổn hại đến sự tỉnh táo của anh.

Sự cô lập không tử tế với bất kỳ ai.

Sự thật là bất kỳ ai cũng có thể đến thăm anh, anh không hoàn toàn bị cô lập, nhưng với quá nhiều chuyện đang xảy ra ở Amphoreus, là người bảo vệ, anh không có thời gian rảnh, và những người khác cũng vậy. Thỉnh thoảng, những người xa lạ sẽ mang đến những món ăn nhẹ để chia sẻ với anh, trước khi tiếp tục khám phá những tàn tích của nơi đây.

Một ngày nọ, Anaxa đến thăm chỉ để hỏi anh một số câu hỏi về việc trở thành một Á Thần và sức mạnh của anh, Cerces rất ân cần ngắt lời họ trước khi nhà học giả có thể bắt đầu phàn nàn về sự khó chịu của mình đối với Aglaea—Mydei có thể đã cố tình nhắc đến cô chỉ để xem y mất bình tĩnh, một phần cũng là để giải trí cho bản thân—Cerces ngẩng đầu nhìn anh với sự tò mò, không nghi ngờ gì mà quan sát anh từ đầu đến chân.

"Ngọn Lửa Phân Tranh không làm ngươi thay đổi một chút nào, phải không?" Cô hỏi, có lẽ là do cô đã quen thuộc với người mang Ngọn Lửa của Mnestia.

"Không phải là ta nhận ra, ta đoán có lẽ là vì ta có rất ít thời gian với nó." Cerces nở một nụ cười nhẹ trên môi.

"Và cô đã đoán đúng." Vừa nghe những lời đó, Anaxa liền tập trung ánh mắt vào họ. Có lẽ đây là lần đầu tiên y thảo luận về một chủ đề như vậy, và Cerces biết rằng y sẽ không hỏi điều đó với người phụ nữ tóc vàng nào đó ở Okhema.

Mydei nhận ra có lẽ đây gọi là một mũi tên trúng hai đích. Thỏa mãn sự tò mò của chính cô và cung cấp thông tin để dẫn dắt họ — Có lẽ cô thấy thú vị khi kích thích sự tò mò trong nhà học giả, nhưng ai có thể hiểu được sự thay đổi ý định của một vị Thần?—

"Liệu tôi có thể biết lý do không?" Nhà học giả hỏi với sự quan tâm thật sự. "Tribbios, cô ấy đã thay đổi thành hình dạng hiện tại ngay sau khi tiếp nhận Ngọn Lửa của Janus. Tôi hiểu rằng thời gian có thể khác nhau giữa từng người, có phải vậy không?" Giờ thì vị Á Thần tóc vàng cũng đã bắt đầu quan tâm đến chủ đề này.

"Bởi vì Janus là khác biệt." Cerces nói như thể mọi thứ đã được giải quyết. Bây giờ họ lại có nhiều câu hỏi hơn. Cả hai cựu nhân loại đều chớp mắt bối rối, cô cười khúc khích trước phản ứng của họ. "Tình yêu, cái chết, xung đột, lý trí, lừa dối, thậm chí là những khái niệm của con người đều được sinh ra từ chính các ngươi. Sự chuyển tiếp không phải là một khái niệm của con người, mà là của thế giới." Cô vừa ngân nga vừa tự mình nghĩ ra điều gì đó. "Bây giờ, hãy cho ta biết, ngươi sẽ phân loại Thời Gian như thế nào?"

"Là một khái niệm của thế giới." Mydei nói ra ngay lập tức như thể đó là điều hiển nhiên.

"Ta đã hỏi ngươi câu hỏi kia vì câu trả lời không đơn giản như vậy, đúng không?" Cerces mỉm cười, giả vờ ngạc nhiên và khó tin.

Mydeimos lắc đầu, có vẻ như Lừa Dối không chỉ là một khái niệm của con người, vì cô dường như thích nói chuyện bằng cách đố mẹo. Anh có thể hiểu tại sao Anaxa lại như vậy, nếu anh phải đối phó với một Titan thích nói những sự thật nửa vời thì anh đã sớm phát điên rồi. Ít nhất thì Nikador còn thẳng thắn.

"Cô nói đúng. Nó không đơn giản như vậy, thực sự rất phức tạp khi chúng ta có thể định nghĩa thời gian như một chiều không gian riêng biệt mà ta không thể kiểm soát ngoài việc chỉ tiến về phía trước. Không gian và thời gian là tương đối, nhưng chúng không thể tồn tại tách biệt. Còn đối với Amphoreus, các quy tắc về khái niệm này là khác biệt như chúng ta có thể thấy qua những vị khách từ bên ngoài bầu trời. Khái niệm của việc gánh vác thế giới(?) cũng là một khái niệm của thế giới, nhưng nó cũng có thể định nghĩa các khái niệm khác." Chỉ qua lời nói của cô, có thể thấy rõ rằng cô vẫn đang tìm hiểu mọi thứ.

Có lẽ nếu những vị Khách Vô Danh có thể liên lạc với đội của bọn họ, thì chúng ta đã có thể lấp đầy những khoảng trống kia. Mydei gạt bỏ suy nghĩ đó, họ không thể đặt tất cả hy vọng vào người ngoài, họ đã chiến đấu một mình đủ lâu rồi, sự giúp đỡ thì rất đáng quý, nhưng không nên quá phụ thuộc vào họ.

Sau một lúc thảo luận về chủ đề này, Anaxa hỏi: "Tại sao lại có sự quan sát đột ngột như vậy?" y nói về lúc bắt đầu cuộc trò chuyện của họ.

"À, không có gì đâu." Cerces trả lời và cả hai người đàn ông đều có thể thấy rõ rằng đó không phải là sự thật, dù vậy họ cũng đồng ý với câu trả lời đơn giản của cô. "Chỉ là tò mò thôi." Cô véo mạnh vào má Mydei khiến anh khẽ giật mình, và trước khi anh kịp phản ứng, Cerces đã rút tay lại và nở nụ cười ấm áp. "Hy vọng là Thủy Triều Đen sẽ không cướp đi nhân tính của ngươi."

Anh gật đầu trong im lặng trong khi vô thức xoa má mình, má anh giờ đã sưng lên. Lời nói của cô rõ ràng mang một ý nghĩa sâu xa. Anh đoán Cerces ám chỉ việc anh sẽ rơi vào điên loạn như Nikador đã từng, may mắn thay anh đã có một kế hoạch dự phòng cho chuyện đó. — Anh thực sự cầu nguyện rằng ngày đó sẽ không đến— Phainon.

Nói về Đấng Cứu Thế, Phainon đã đến thăm anh vài tuần sau đó, rõ ràng là những người khác đã gần như ép gã phải đến đây — Mydei có thể đoán được lý do — vì người đàn ông tóc trắng dường như không có lý do tốt nào cho chuyến thăm của mình ngoài việc nói rằng gã muốn đấu tập với anh và xem liệu gã có thể theo kịp vị Á Thần mạnh mẽ nhất cho đến nay không.

Dĩ nhiên, Mydei đã chiều lòng gã.

"Anh đã bắt đầu sợ rồi à?" Phainon trêu chọc, chuẩn bị bắt đầu. "Sợ chính sức mạnh của mình à?"

"Không có từ 'sợ' trong từ điển của Kremnos." Mydei vươn người một chút trước khi bẻ khớp ngón tay.

Phainon khịt mũi, một nụ cười ranh mãnh hiện ra trên môi gã. "Tới lúc này tôi bắt đầu nghĩ rằng anh đang bịa ra những thứ đó." Gã lao tới, vung thanh kiếm lớn giáng một đòn mạnh vào sườn của Mydei, nhưng dễ dàng bị bắt gọn bởi chính người đàn ông đó.

"... HKS." Mydei đảo mắt, nhưng anh không thể che giấu sự thích thú trong ánh mắt hướng về người đàn ông mắt xanh. "Cậu sẽ cần nhiều hơn thế để làm tôi bất ngờ, Đấng Cứu Thế à."

Phainon cười khúc khích rồi lập tức ngồi xuống đá vào bắp chân của vương tử để buộc anh phải lùi lại và tung ra đòn tấn công tiếp theo.

Mydei điều chỉnh lại thế đứng của mình ngay khi Phainon lao vào anh lần nữa, vũ khí của họ va chạm trong một cuộc trao đổi ngắn ngủi nhưng mạnh mẽ. Đấng Cứu Thế không ngừng tấn công, liên tục ép tới với những cú đánh nhanh và tính toán, khiến Mydei phải phòng thủ. Đây là một cảnh tượng hiếm thấy — Phainon thường chiến đấu bằng sức mạnh áp đảo, nhưng bây giờ, kỹ thuật của gã có một sự chính xác tinh tế mà Mydei chưa từng thấy trước đây.

Các đòn tấn công của gã có một kiểu mới, một kiểu tấn công nhằm phá vỡ phòng thủ thay vì nhắm đến việc giết chết, được thiết kế để làm kiệt sức kẻ thù mà không làm bản thân mệt mỏi một cách vô ích.

Và rồi, Phainon nở một nụ cười mỉa mai.

"Anh cứ gọi tôi là HKS," gã nói, giọng nói có một chút nghịch ngợm. "Liệu anh có bao giờ nói cho tôi biết nó có nghĩa là gì không?"

Mydei lúng túng.

Chỉ trong một giây, anh nới lỏng găng tay, trọng lượng cơ thể anh hơi dịch chuyển về phía sau. Nhiệt độ dâng lên trên má khi anh nhận ra—Phainon đã chú ý đến anh.

Trước khi anh kịp lấy lại thăng bằng, Phainon đã tận dụng sự do dự của anh. Một cú đá chính xác khiến Mydei loạng choạng, buộc anh phải giữ thăng bằng trước khi đòn tấn công tiếp theo của Phainon khiến anh ngã xuống đất hoàn toàn. Sau đó, với một chuyển động mượt mà gần như khiến anh tức giận, Phainon vung thanh kiếm về phía trước—đè Mydei xuống đất trong một đòn đánh nhanh và quyết đoán, rồi gã nhanh chóng nắm lấy nó như thể chưa bao giờ rời tay khỏi kiếm. Người đàn ông tóc trắng nhanh chóng kề kiếm lên cổ vương tử, không gây thương tổn cho anh, chỉ để chứng minh quan điểm của mình.

Mydei thở hổn hển, dù anh bị làm cho bất ngờ nhưng cũng phải thừa nhận sự ấn tượng. "Chiêu thức mới đấy." Anh thở nhẹ, cảm nhận sức ép từ việc Phainon siết chặt lấy thanh kiếm. "Tôi thừa nhận, cậu đã làm tôi bất ngờ." Anh cố gắng đẩy Phainon ra khỏi người mình bằng cách lăn sang một bên nhưng không thành công, Đấng Cứu Thế rút thanh kiếm khỏi mặt đất rồi ném nó sang bên cạnh. "Tôi không nghĩ rằng việc cậu bỏ vũ khí giữa trận chiến là khôn ngoan đâu."

"Mừng là tôi vẫn có thể làm anh bất ngờ." Giọng Phainon mang theo sự tự mãn đặc trưng, cái giọng mà lúc nào cũng làm Mydei khó chịu.

"Cậu học chiêu đó ở đâu vậy?" Anh nhẹ nhàng hỏi, rõ ràng là giọng điệu này đã có hiệu quả khi anh lật ngược vị trí, giờ Phainon đã nằm dưới anh.

Anh không chắc mình có muốn Phainon di chuyển không.

Phainon có vẻ khó khăn khi tìm từ để nói. "Tôi đã đấu tập với Dan Heng, anh ta mạnh hơn những gì anh ta thể hiện." Miệng Phainon giờ đang sát gần tai anh, thì thầm bằng giọng nói nguy hiểm. "Nhưng anh thực sự không quan tâm đến điều đó, đúng không?"

Hơi thở của Mydei hơi ngừng lại một chút vì sự gần gũi của Phainon, nhưng anh nhanh chóng che giấu điều đó bằng một tiếng khịt mũi. "Tôi thấy cậu vẫn bận rộn đấy nhỉ," anh trả lời, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. "Dan Heng chắc chắn là một thầy giáo tuyệt vời."

Phainon ngân nga, giả vờ suy nghĩ sâu sắc. "Anh nói đúng, nhưng anh biết tôi còn học được gì nữa không?" Gã lùi lại một chút để nhìn vào mắt Mydei, một nụ cười ranh mãnh trên môi. "Kremnoan."

Mydei chớp mắt, thoáng mất cảnh giác. "Cậu—?"

Phainon cười toe toét, giọng điệu cố tình bình thản. "Đó là lý do tôi muốn hỏi..." Gã lại gần, hạ giọng thì thầm đầy sự thích thú. "Tại sao anh lại gọi tôi là tên khốn như vậy?"

Mặt Mydei nóng bừng khi anh cố gắng xử lý câu hỏi. "Tôi—"

Phainon không cho anh cơ hội để phục hồi. Sự mất tập trung trong giây lát là tất cả những gì gã cần. Với một động tác nhanh nhẹn,gã móc chân mình quanh chân Mydei và lật ngược vị trí của họ một lần nữa, dễ dàng ghim chặt anh xuống. Tay gã chống xuống hai bên người Mydei, đôi mắt xanh lóe lên ánh sáng chiến thắng.

"Anh vừa nói gì nhỉ?" Gã trêu chọc, một nụ cười nhếch mép hiện trên môi.

Mydei rên rỉ, anh ngửa đầu ra sau. "Tôi ghét cậu."

Phainon cười khúc khích, nghiêng người lại gần như thể muốn tận hưởng chiến thắng của mình. "Không, anh không ghét tôi đâu."

Mydei vẫn bối rối, anh quay mặt đi để giấu sự ửng đỏ trên má. "Im miệng đi."

Phainon chỉ cười, hơi thở của gã thoảng qua làn da của Mydei. "Thừa nhận đi—anh thích khi tôi làm anh bất ngờ."

Mydei từ chối trả lời, nhưng sự im lặng của anh đã nói lên tất cả.

Phainon chắc chắn đã thấy sự do dự thoáng qua trong biểu cảm của Mydei, vì gã đã di chuyển. Không phải để lật lại vị trí của họ lần này—mà chỉ để rút ngắn khoảng cách. Khuôn mặt họ giờ chỉ cách nhau một khoảng rất nhỏ, Mydei cảm thấy rõ từng hơi thở, từng chuyển động của cơ thể Phainon bên dưới mình.

Một giây, cả hai người đều im lặng.

Rồi—

"Vẫn bối rối về từ tên khốn à?" Phainon thì thầm, giọng gã thấp hơn, gần như trêu chọc nhưng lại mang theo điều gì đó sâu xa.

Mydei suýt nữa thì mất khống chế.

Họ đang làm mọi thứ ngoại trừ việc nói ra ba từ mà trái tim họ khao khát nhất. 'Tôi nhớ anh/cậu'. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, những từ đó không cần thiết; cơ thể họ đang nói thay cho họ, phô bày cho nhau thấy sự dịu dàng ẩn sâu dưới lớp vỏ bên ngoài. Trái tim của họ đang hiện ra ngay trước mắt nhau.

Thay vì vậy, anh cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm của mình, nhưng Phainon không để anh dễ dàng thoát khỏi. Người đàn ông tóc trắng nâng tay lên—chậm rãi, thận trọng—và lướt một đường nhẹ như lông vũ dọc theo xương hàm của Mydei, chỉ sượt qua làn da của anh.

"Hoặc có thể..." Phainon nghiêng đầu, ánh mắt gã như muốn thiêu đốt Mydei. "Anh chỉ thích khi tôi đè anhh xuống."

Nhiệt độ dâng lên dọc sống lưng Mydei. "Cậu—"

Mọi câu đáp trả sắc bén mà anh định nói đều tắt lịm trên đầu lưỡi khi Phainon kéo anh xuống thêm một chút nữa, thu hẹp khoảng cách giữa họ theo một cách không hề liên quan đến việc đấu tập.

Mọi thứ bắt đầu chậm rãi—do dự, thử thách—nhưng khoảnh khắc Mydei đầu hàng, khoảnh khắc ngón tay anh nắm chặt vào lớp vải áo của Phainon thay vì đẩy gã ra, sự kiềm chế đã sụp đổ. Sự thay đổi diễn ra liền mạch—chỉ mới một giây trước, họ còn đang thử thách ranh giới, giây tiếp theo, Mydei bị kéo xuống, tay gã di chuyển khắp người anh, môi họ va vào nhau theo cách không hề liên quan đến thắng thua.

Phainon hôn lên từng tấc da tấc thịt trên cơ thể anh như thể gã đang tôn thờ Mydei như một tín đồ điên cuồng thờ kính thần linh của mình—và có lẽ là như vậy, Mydei có thể thấy sự kính ngưỡng tràn ngập trong đôi mắt xanh ấy, sâu thẳm và vô tận, như thể chúng chứa đựng tất cả nỗi đau và sự khao khát mà gã đã chôn giấu. Mỗi cái chạm đều có chủ đích, lướt qua từng vết sẹo, từng chỗ mà gã biết sẽ gây ra phản ứng cho người dưới thân, nhưng chính là chỗ trên lưng anh, nơi chỉ có Phainon biết, đã khiến anh hoàn toàn sụp đổ. Đốt sống lưng thứ mười. Điểm yếu mà anh luôn bảo vệ rất nghiêm ngặt—ngoại trừ khi đối diện với Phainon.

Một điểm yếu mà Phainon đã từng thề sẽ bảo vệ.

Một điểm yếu mà Phainon biết rằng một ngày nào đó gã có thể sẽ phải khám phá.

Gánh nặng của sự thật chưa nói ấy đè nặng lên cả hai người. Phainon, dù có trêu chọc thế nào, vẫn mang một gánh nặng nặng hơn bất kỳ lời nào họ có thể nói. Đôi tay gã run lên—chỉ trong một giây—như thể gã có thể cảm nhận được bóng ma của một tương lai nơi thanh kiếm của gã đâm vào điểm yếu ấy, nơi nghĩa vụ, số phận hay cái gọi là không thể tránh khỏi buộc gã phải làm Mydei quỳ xuống theo cách mà cả hai sẽ không bao giờ có thể quay trở lại.

Gã hôn Mydei mạnh hơn. Mydei ôm chặt gã hơn. Bởi vì ít nhất trong khoảnh khắc này, họ có thể giả vờ.

Tân Á Thần đang dần tan chảy dưới sự chăm sóc của Phainon, toàn bộ cơ thể anh như một ngọn đuốc đang bùng cháy, và mỗi cử chỉ nhỏ chỉ càng làm ngọn lửa ấy cháy mạnh hơn. Chẳng bao lâu, anh thấy mình hoàn toàn đầu hàng dưới tay người đàn ông tóc trắng. Họ có thể đắm chìm trong hơi ấm của nhau, trong cách đôi mắt vàng của Mydei không chứa gì ngoài sự tin tưởng bất chấp mọi thứ, trong cách đôi tay của Phainon tôn thờ thay vì phá hủy.

Bây giờ, không có số phận, không có lời tiên tri, không có kết cục đang chờ đợi.

Bây giờ, chỉ có họ mà thôi.

Khi Mydei cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lưng anh đã áp vào tấm thảm tập mát lạnh, Phainon ở trên anh với nụ cười tự mãn như thường lệ, chỉ là giờ đây có một cái gì đó thỏa mãn rõ rệt trong nụ cười ấy.

"Vậy thì," Phainon thở ra, cọ mũi vào Mydei. "Đó không hẳn là Kremnoan... nhưng em không ngại tìm hiểu thêm đâu."

Mydei rên rỉ, ngửa đầu ra sau. "Cậu thật không thể chịu nổi."

Phainon cười khúc khích, đặt một nụ hôn lên xương hàm của Mydei trước khi cuối cùng—cuối cùng—đứng dậy. "Thế mà anh vẫn để em làm vậy."

Gã đứng lên, duỗi người như thể gã không phải là cái người vừa dành vài giờ qua để đánh lạc hướng Mydei theo những cách không liên quan gì đến việc đấu tập. Như thể gã không hề làm ô uế cơ thể Mydeimos theo những cách mà một vị Thần hay một vương tử không bao giờ cho phép gã làm. May mắn cho họ, vị Á Thần có đôi mắt vàng không phải là con người cũng không phải là thần. Phainon thật sự muốn ở lại lâu hơn bên người mình yêu, nhưng gã không thể để lớp vỏ bọc của họ rạn vỡ thêm nữa.

Việc quá gắn bó là một mối nguy hiểm đối với họ — đó là trận chiến mà cả hai đã thua, nhưng vẫn cố gắng giữ thể diện theo một cách nào đó —. Gã đi được nửa đường đến cửa trước khi liếc qua vai, đôi mắt xanh vẫn lóe lên sự tinh nghịch. "Lần sau chúng ta lại đấu tập nhé."

Và rồi, gã biến mất.

Mydei nằm đó một lúc lâu, lấy tay che mặt.

...Đúng là tên khốn.

--

Mydeimos hiện đang chiến đấu với một đám quái vật từ Thủy Triều Đen ở Cánh Rừng hoang vắng, anh cảm thấy mệt mỏi dù bản thân không thực sự chiến đấu nghiêm túc. Lưng dưới anh đau nhức và cảm thấy buồn nôn trước mùi xác thối rữa trong khu rừng. Đó là một phản ứng bình thường, Mydei tự nhủ với mình, nhưng anh biết mình đã quá quen với mùi hôi thối của cái chết và sự mục nát. Vậy tại sao giờ đây lại thấy khó chịu đến vậy?

Anh tìm một chỗ an toàn để nghỉ ngơi, chỉ để nhận thấy rằng mình hơi choáng váng, có lẽ đó là tác dụng phụ của thần tính? Anh gạt bỏ mối lo ngại đó và sau khi nghỉ ngơi, anh tiếp tục dọn sạch đám quái vật, rồi để bản thân chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt vời của nơi này. Khu rừng đã rơi vào Đêm Vĩnh Hằng như Thành Kremnos, nhưng nơi đây lại khiến anh có cảm giác ấm áp rất khác so với quê hương của anh, nơi mọi thứ đều lạnh lẽo và sắc nhọn, chỉ có những ký ức về những ngày huy hoàng làm dịu đi những góc cạnh của nó.

Ngồi ở một vị trí cao, anh có thể cho phép bản thân thư giãn, gió lạnh của đêm thật dễ chịu, anh bỗng nhiên thấy thèm nước ép lựu, và có lẽ có người bầu bạn sẽ càng tuyệt hơn.

Vài ngày sau, khi đang dọn dẹp một đợt kẻ thù có điểm đến cuối cùng là Okhema, anh nhận ra ngực mình hơi đau. Dù anh không bị thương ở đó, anh gạt bỏ mối lo ngại khi nhận ra mình đang cảm thấy thèm bánh mật ong vàng, có lẽ đó là nỗi nhớ đang lên tiếng vì anh có thể cảm nhận hương vị của chúng trên đầu lưỡi.

Lần cuối cùng anh được ăn là khi nào?

Là một Á Thần, anh không cần phải ăn, chưa kể đến lời nguyền của mình. Ăn uống đối với anh giờ đây chỉ là một hành động giải trí hơn là nhu cầu thực sự, có lẽ đó là điều Cerces muốn nói... Anh không nên tách mình khỏi những thú vui nhỏ trong cuộc sống, cuối cùng anh vẫn là Mydeimos, con trai của Gorgo. Không chỉ là Hậu Duệ Chrysos.

Lần cuối cùng anh ngủ lâu hơn một giấc ngủ trưa là khi nào?

Anh đã tranh thủ dành những giấc ngủ ngắn ở đây và đó khi sự suy hoại của Thủy Triều Đen lan rộng như cháy rừng và anh đã hứa với những người còn lại sẽ kéo dài thời gian cho họ. Anh không thể làm họ thất vọng, nhưng dạo gần đây anh cảm thấy quá mệt mỏi và buồn ngủ. Bình thường, việc ở trên chiến trường không gây tốn sức cho anh đến vậy, nhưng bây giờ mỗi lần đứng dậy và tiếp tục di chuyển lại trở thành một gánh nặng đối với anh.

Mydeimos chắc chắn rằng nếu anh tiếp tục bỏ qua những nhu cầu thiết yếu của con người, anh có thể sẽ mất trí như Nikador đã từng. Vấn đề là anh không có thời gian!

Nếu anh quyết định ghé thăm Okhema để thỏa mãn bản thân và cơn thèm ăn của mình, anh sẽ khiến mọi quyết định rời đi trở thành một trò đùa đối với người dân Kremnos và cả chính bản thân mình. Và nếu anh quyết định nghỉ một ngày chỉ để nghỉ ngơi và ngủ một giấc thì Thủy Triều Đen cũng sẽ không ngừng lại, và có lẽ anh sẽ phải làm nhiều việc hơn.

Không có chiến thắng nào với cái tình hình hiện tại này của anh.

Mấy tuần trôi qua, cuối cùng anh đã giao cho những người khách ít ỏi mà anh có ở Kremnos nhiệm vụ mang về cho anh một số món ăn mà anh đang thèm. Nhà Khai Phá và Dan Heng là những người đầu tiên ghé thăm với một hộp lớn chứa đầy các món ăn anh yêu cầu và một số món khác mà anh không yêu cầu, có vẻ như tin đồn đã lan ra khắp Okhema và ai cũng muốn thể hiện sự đóng góp của mình bằng cách gửi tặng anh những món ăn truyền thống của Kremnos, và Nhà Khai Phá nói rằng cô không thể từ chối một lời đề nghị đầy chân thành như vậy từ những thần dân của Mydei.

Mydei cảm động trước món quà như vậy, nhưng anh chắc chắn rằng phần lớn thức ăn đó có thể sẽ bị lãng phí, dù sao anh cũng chỉ có một mình. Anh liếc nhìn một số món ăn mà anh không yêu cầu trong hộp, cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên cổ họng chỉ từ việc nhìn thấy chúng, anh không hiểu tại sao cơ thể mình lại phản ứng như vậy.

Cuối cùng, anh chỉ lấy một vài món cho có lệ và yêu cầu Nhà Khai Phá mang những món còn lại trở lại Okhema và phân phát cho những người tị nạn trên đường đến Thánh Thành, nhờ vào tốc độ không ngừng của Thủy Triều Đen.

Phainon đến chỉ vài ngày sau đó, gã mang cho anh vài quả lựu và một số món ngọt mà gã thấy thú vị trên đường đến Thành Kremnos.

Mydei gần như bị xúc phạm vì cách Phainon biết về yêu cầu của mình. Tên tóc xám ngoại lai đó đúng là không biết giữ miệng.

Mặt khác, anh hùng của Okhema, đang trò chuyện với anh, ban đầu là kể về chiến lược và quản lý hậu cần liên quan đến kế hoạch chống lại Thủy Triều Đen của Hậu Duệ Chrysos, tuy nhiên như mọi khi, họ lại kết thúc bằng việc trêu chọc nhau, không phải với cái cớ đấu tập hay gì đó, chỉ là một cuộc trò chuyện thoải mái về những gì đã diễn ra ở Okhema sau khi anh vắng mặt.

Mydei nhận ra rằng anh đã lâu rồi không cười, từ từ nhận ra rằng anh cần sự bầu bạn của Phainon trong một thời gian vì cho dù anh có tình cờ gặp phải những người mà anh quen biết bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì không ai khiến anh cảm thấy thoải mái như Phainon.

Anh thật sự rất thích sự có mặt của người kia, và điều đó cũng đúng với người đàn ông mắt xanh đang ngồi cạnh anh.

Phainon tựa lưng vào bệ đá, gã thản nhiên ném một quả lựu từ tay này sang tay kia trước khi bẻ nó ra bằng một cú xoay cổ tay. Những hạt lựu đỏ thẫm lấp lánh dưới bầu trời Đêm Vĩnh Hằng khi gã nhặt một hạt lên và kiểm tra nó trước khi cho vào miệng.

"Anh biết không," Phainon trầm ngâm, giọng nói vẫn êm dịu như mọi khi, "Em đã nửa mong đợi anh sẽ la mắng em ngay khi thấy em đến với những thứ này." Gã chỉ vào quả lựu trong tay. "Em đã nghĩ rằng mình sẽ phải chiến đấu để giành lấy mạng sống trước khi chúng ta có thể nói chuyện."

Mydei thở hắt, có phần bị xúc phạm bởi nhận xét đó, anh khoanh tay và nhìn chằm chằm vào quả lựu trong tay Phainon. Anh thậm chí không nhận ra mình đang nhìn mãi cho đến khi Phainon cười khẩy, ánh mắt biết thừa và đưa một nắm hạt lựu về phía anh. "Đây."

Anh do dự, nhưng ngón tay anh khẽ run. Cuối cùng Mydei chỉ đành đầu hàng, anh vươn tay ra và nhận lấy, thưởng thức vị chua ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi. Vai anh thả lỏng—chỉ một chút thôi, nhưng Phainon đã nhận ra.

"Anh thay đổi rồi," Phainon nói sau một lúc im lặng, ánh mắt gã lướt qua cơ thể Mydei, dò xét với sự sắc bén giống như khi gã chiến đấu. Thoạt nhìn thì không thấy rõ ràng, nhưng khi nhìn gần, gã đã thấy. Sự mềm mại nhẹ nhàng nơi bụng anh, cách ngực anh căng lên dưới sự chạm vào của chính gã như thể quá nhạy cảm, cách tóc anh mọc vừa đủ để những sợi tóc lòa xòa ôm lấy khuôn mặt anh.

Mydei nhíu mày. "Gì cơ?"

Phainon nghiêng đầu, suy tư. "Anh như... mềm mại hơn." Tay gã nâng lên trước khi gã kịp nghĩ, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cánh tay Mydei, lướt xuống cổ tay anh. Vẫn còn sức mạnh ở đó, sắc bén và kiên cường, nhưng bên dưới đó, có điều gì khác.

Một loại ấm áp khác.

Mydei khịt mũi, hơi dịch người để tạo khoảng cách giữa họ—nhưng đã quá muộn. Phainon đã nhận ra.

"Tôi không thay đổi gì cả," Mydei lẩm bẩm, cho thêm một hạt lựu vào miệng.

Nụ cười của Phainon càng thêm rõ rệt. "Chẳng phải vậy sao?" Gã không bỏ sót mà nhìn chằm chằm, Mydei giật mình khi các đốt ngón tay gã lướt qua xương sườn anh, hay khi hơi thở của Mydei trở nên gấp gáp thì lòng bàn tay Phainon nhẹ nhàng ấn lên ngực anh. Mydei căng thẳng dưới sự đụng chạm, trừng mắt nhìn gã như thể thách gã nói ra điều gì đó, nhưng Phainon chỉ ậm ừ. "Anh nhạy cảm hơn ở đây, đúng không?" Ngón tay cái của gã lướt qua núm vú nhỏ xinh, và Mydei hít vào một hơi thật mạnh, cố gắng kìm nén cơn rùng mình chạy dọc cơ thể.

"Dừng lại—"

Phainon nghiêng lại gần, giọng mang ý trêu chọc nhưng cũng mang theo điều gì đó sâu sắc hơn. "Em có thể khiến anh cầu xin nếu em muốn."

Một thách thức nguy hiểm.

Mydei trừng mắt cảnh cáo gã, nhưng Phainon đã thu hẹp khoảng cách, đè chặt anh bằng sức nặng của mình, đẩy anh trở lại bề mặt đá. Sự tương phản lạnh lẽo với làn da nóng bừng của anh khiến Mydei rùng mình, hơi thở của anh thoát ra không đều khi đôi tay Phainon lang thang—khám phá, ghi nhớ.

Đôi mắt xanh của Phainon chú ý đến mọi thứ. Cách cơ thể Mydei căng cứng rồi lại thả lỏng dưới tay gã. Cách môi anh khẽ mở ra, đôi mắt vàng chứa đựng một điều gì đó mà anh từ chối diễn tả thành lời. Phainon mỉm cười bên hàm anh trước khi cắn nhẹ đủ để tạo ra một phản ứng, hài lòng khi thấy Mydei hít vào một hơi thật sâu.

"Anh đã không chăm sóc bản thân mình," Phainon thì thầm trên làn da anh, môi gã lướt dọc theo cần cổ anh rồi qua xương đòn. "Lần cuối anh nghỉ ngơi là khi nào?"

"Đừng bắt đầu cằn nhằn tôi—"

Phainon không để anh nói hết. Một tay trượt xuống người Mydei, dừng lại trên sự mềm mại ở thắt lưng anh trước khi nắm chặt lấy hông anh. "Còn ăn uống thì sao? Em hiểu anh mà, Mydei. Anh không ưu tiên nhu cầu của mình khi chiến đấu." Một khoảng dừng. "Và anh chưa bao giờ nồng nhiệt như thế này trước đây."

Mydei cắn môi, ngoan cố từ chối thừa nhận cách mà cơ thể anh phản bội lại mình. Anh vẫn ổn. Anh từng ổn.

Phainon hôn anh, thô bạo nhưng không thể phủ nhận là rất trìu mến, như thể đang cố gắng dụ dỗ anh nói ra sự thật. Mydei chống trả, không muốn đầu hàng dễ dàng như vậy, nhưng đó là một trận chiến mà anh không bao giờ có cơ hội chiến thắng.

Khi họ tách ra, môi Mydei sưng lên, hơi thở anh trở nên nông, nhưng Phainon vẫn chưa xong với anh.

"Để em chăm sóc anh," Phainon thì thầm vào tai anh, giọng nói mềm mại như nhung nhưng kiên quyết. "Anh không cần phải làm mọi thứ một mình."

Mydei ghét việc Phainon có thể dễ dàng làm anh tan chảy.

Vậy mà—

Anh lại không ngăn cản Phainon.

Mydei vẫn còn khó chịu, vẫn giả vờ rằng anh có thể vượt qua sự mệt mỏi này, sự yếu đuối này, rằng anh vẫn ổn—nhưng Phainon thì biết rõ hơn. Gã luôn luôn biết. Vì vậy, gã không cho Mydei cơ hội để tranh cãi, không để anh trốn thoát vào những cái cớ bướng bỉnh đó.

Tay Phainon lướt nhẹ xuống thắt lưng Mydei, ngón cái ấn vào sự mềm mại tinh tế mà trước đây không có. Cơ thể anh, vốn được rèn giũa từ những trận chiến không ngừng, giờ đây mang một cái gì đó mềm mại hơn. Mydei khẽ giật mình khi lòng bàn tay Phainon đặt lên bụng anh—không phải vì đau đớn, mà là vì một điều gì đó nguy hiểm gần như là sự nhận ra.

Phainon nheo mắt. "Anh đã thay đổi."

"Im miệng đi." Giọng Mydei sắc bén hơn anh dự định. Một lời cảnh báo.

Nhưng Phainon không nghe.

Giờ gã cảm nhận được, cách hơi thở của Mydei trở nên gấp gáp khi ngón tay gã lướt qua cái bụng nhô lên nhẹ, cách cơ thể anh đã thay đổi—các cơ không yếu đi, mà là khác đi. Những bản năng của Phainon rạo rực với một điều gì đó mà gã chưa thể đặt tên, thay vào đó, gã quyết định kiểm tra tình trạng sức khỏe vị Thần của anh và tôn thờ Người.

"Mydeimos, anh đã làm gì với bản thân mình vậy?" Giọng gã giờ đã nhỏ hơn, nhưng vẫn có chút gì đó lo lắng, có chút gì đó bảo vệ.

Mydei nghiến chặt hàm. "Tôi không có thời gian cho chuyện này."

Phainon lè lưỡi. "Anh lúc nào cũng vậy." Gã dịch chuyển, tiến lại gần hơn, trọng lượng của gã đè Mydei lên bề mặt lạnh lẽo bên dưới. Giữ anh lại.

Và Mydei—Mydei để gã làm vậy.

Chỉ riêng điều đó thôi đã đủ để nói lên tất cả.

Phainon không ép buộc anh trả lời, ít nhất là chưa. Thay vào đó, gã để sự đụng chạm của mình lên tiếng. Ngón tay gã lướt ngược lên hai bên hông Mydei, lần theo đường cong của xương sườn anh, một làn run rẩy nhẹ phản ứng lại, phản bội sự nhạy cảm của anh. Đôi môi gã theo sau, đặt những nụ hôn chậm rãi, có chủ đích dọc theo giao điểm của cổ anh, qua xương đòn, tiếp tục đi xuống—

Mydei hít một hơi. "Phainon." Một lời cảnh báo.

Phainon làm ngơ.

"Anh ấm hơn," gã thì thầm, môi gã lướt qua làn da nóng bỏng. "Mềm mại hơn." Răng gã cọ vào núm vú nhạy cảm, và Mydei rùng mình bên dưới gã.

Anh đang tan chảy, dù có cố gắng chống cự bao nhiêu.

Phainon mỉm cười trên làn da anh. "Em cảm thấy khác." Một khoảng dừng. "Nhạy cảm hơn."

"Tôi chỉ bị dồn nén thôi." Móng tay Mydei cắm sâu vào vai Phainon, nắm chặt—dù là muốn kéo gã lại gần hay đẩy gã ra, anh không chắc nữa.

Phainon, tất nhiên, hiểu đó là sự cho phép.

Tay Phainon lướt xuống dưới, lần theo mọi sự khác biệt mà gãcó thể tìm thấy, mọi thay đổi mà Mydei từ chối thừa nhận. Và rồi—khi gã đã đủ gần, khi cơ thể họ dính sát vào nhau và hơi thở của Mydei trở nên không đều—Phainon lại hôn anh, thật sâu, cướp đi mọi sự phản kháng còn sót lại.

Và lần này, Mydei hôn lại mà không hề do dự.

Bởi vì Phainon là người duy nhất hiểu anh.

Là người duy nhất có thể làm anh tan vỡ.

Và trong bóng tối tĩnh lặng của Đêm Vĩnh Hằng, khi cơ thể anh phản bội lại mọi sự thật mà anh đã phớt lờ—họ lại trở thành một thể.

Khi màn đêm buông xuống, chỉ có tiếng gió thì thầm và tiếng vọng xa xăm của Đêm Vĩnh Hằng làm chứng, Mydei bám chặt lấy Phainon như một người đàn ông tuyệt vọng muốn neo mình vào một thứ gì đó có thật—một thứ gì đó quen thuộc. Và Phainon ôm anh cũng mãnh liệt như vậy, như thể bằng cách ghi nhớ từng inch cơ thể anh, từng thay đổi nhỏ nhất, bằng cách đó gã có thể xua tan cơn đau nhức đang cắn xé trong lồng ngực mình.

Vì trong khoảnh khắc thoáng qua này, không có danh hiệu, không có gánh nặng, không có chiến tranh. Chỉ có họ—hai linh hồn quấn lấy nhau, thở dốc và cháy bỏng, lạc lõng ở nơi duy nhất mà họ thực sự thuộc về.

Khi Phainon cuối cùng cũng rời đi, Mydei không thể xóa đi cảm giác rằng người đàn ông tóc trắng đó đã nhận ra điều gì đó mà anh không hề hay biết. Một cách vô thức, anh đặt tay lên bụng dưới, nhận ra rằng có một chỗ nhô lên mà trước đây không có, có thể coi như anh đã tăng cân sau tất cả những món đồ ngọt mà anh đã ăn gần đây—điều đó không hợp lý khi anh đã đốt cháy calo rất nhanh trong khi chiến đấu, và Mydei quyết định đổ lỗi cho sở thích ăn đồ ngọt của mình.

Mớ cảm giác thoải mái của anh bị xáo trộn chỉ vài tuần sau đó khi giữa trận chiến, anh cảm thấy có điều gì đó chuyển động bên trong mình, dù chỉ thoáng qua nhưng nó vẫn ở đó.

Anh vội vàng tung ra một đòn tấn công mạnh mẽ không cần thiết về phía đám kẻ thù đang tiến đến gần mình, thực sự tạo ra một bức tường kết tinh xung quanh mình, cho anh một khoảnh khắc để thở và tiếp nhận sự thật.

Anh tháo găng tay, ném chúng xuống đất không chút khách sáo, đôi tay trần nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của mình. Lại có chuyển động.

Đôi mắt vàng mở to đầy kinh ngạc, sửng sốt vì bất ngờ.

Chân anh đột ngột yếu đi, buộc anh phải ngồi xuống đất và suy nghĩ về tình huống mình đang đối mặt.

Tại sao?

Tử cung của anh được cho là vô sinh, liệu có phải thần tính đã làm cho nó hoạt động? NNhưng thật không hợp lý khi anh bắt đầu chỉ ra tất cả những dấu hiệu mà anh đã phủ nhận bấy lâu nay. Anh đã có thai ngay cả trước khi anh lên làm Á Thần.

"Vậy đó là lý do..." Mydei tự lý giải sau một lúc, nhớ lại mọi điều kỳ lạ mà anh đã bỏ qua. "Titan chết tiệt."

Cerces chắc hẳn đã cười khúc khích và chờ đợi anh nhận ra. Có lẽ cô thậm chí muốn anh tìm kiếm sự giúp đỡ, và đặt thêm câu hỏi, đó là lý do tại sao cô bắt đầu nói về thần tính và các khái niệm.

Mặt khác, còn có Phainon, gã đã nhanh chóng nhận ra có điều gì đó khác biệt ở anh. Tại sao gã không nói cho anh biết?

Anh nhớ đôi mắt xanh đó nhìn anh như thể anh là điều quý giá nhất trên thế giới, đôi mắt đó đã rót vào anh sự trân trọng, tình yêu. Một tình yêu mù quáng đến nỗi Mydei cảm thấy mình cũng bị nó làm cho mù quáng.

Thở dài một hơi, anh xoa bụng dưới một cách chậm rãi. Phainon và anh thông minh khi tách biệt, nhưng khi ở bên nhau, họ có cùng trí thông minh của một thiếu niên. Phải thừa nhận rằng đôi khi họ quá liều lĩnh và ngây thơ, và vị vương tử tóc vàng đã phải đối mặt với hậu quả của sự ngu ngốc đó.

Anh có thể nhắn tin cho Phainon và hỏi gã  ý nghĩa của từ "khác biệt", nhưng vẫn có khả năng khiến anh hùng xác nhận linh cảm của mình vì gã không bao giờ trực tiếp đề cập đến chủ đề này. Có lẽ người đàn ông tóc trắng chỉ có sự nghi ngờ, cũng cùng quan điểm với Mydei rằng anh vô sinh.

Anh có thể hỏi và giải tỏa sự nghi ngờ, nhưng—

Nếu Phainon biết và quyết định không nói cho anh biết thì sao? Điều đó có thể có ý nghĩa gì? Liệu anh hùng của Okhema không muốn có con? Liệu gã có muốn đứa trẻ này không? Nếu Phainon không biết và điều đó khiến gã hoảng sợ thì sao? Họ có thể làm gì về điều đó? Liệu đây có phải là thời điểm đúng đắn để mang thêm một sinh linh vào thế giới này không? Liệu họ có chuẩn bị để làm cha mẹ không? Nếu Phainon từ chối anh thì sao? Nếu anh đang đặt thêm gánh nặng lên vai Đấng Cứu Thế thì sao? Anh đã gây đủ tổn thương cho người đàn ông đó bằng cách để gã kết thúc cuộc đời anh vào một ngày nào đó—

Khi Mydei tỉnh lại, anh nhận ra mình đã thở dốc, móng tay anh cắm sâu vào cánh tay đến mức khiến máu chảy ra. May mắn là anh đã tháo găng tay trước đó, nếu không thì cảnh tượng đó có thể khiến anh cảm thấy buồn nôn hơn nhiều so với những gì anh đã cảm thấy, mùi thối rữa xung quanh anh cũng không giúp ích gì cho anh.

Dạo gần đây, mùi máu tanh như kim loại, một mùi mà anh đã quá quen thuộc đến mức không còn nhạy cảm, lại làm anh muốn nôn mửa. Và với tình cảnh của mình — Mydeimos từ chối thừa nhận rằng anh vừa lên cơn hoảng loạn — dạ dày anh như bị bỏng và cổ họng anh khô khốc mặc dù anh có thể cảm thấy nước bọt đang trào ra trong miệng, ngay cả việc nuốt cũng trở nên khó khăn.

Anh từ từ đứng dậy trên đôi chân run rẩy, đột nhiên mọi sức lực anh có dường như đã biến mất. Việc đeo lại găng tay là cả một thử thách, tâm trí anh đang chạy đua với những suy nghĩ hoàn toàn khác với trận chiến. Anh không muốn gì ngoài việc nghỉ ngơi, nhưng theo cách những bức tường anh tạo ra xung quanh mình bắt đầu rung chuyển. anh biết mình không có thời gian cho việc đó.

Mydei tiêu diệt kẻ thù theo chế độ tự động, chỉ tập trung vào việc dọn sạch chiến trường đủ nhanh để anh có thể rời đi. Dạ dày anh nóng rát, và nỗi sợ bắt đầu dâng lên trong bụng anh. Anh đã không cảm nhận được cảm giác này kể từ khi Hephaestion chết trong vòng tay anh. Nỗi sợ hãi và sự hiểu biết rằng bạn phải tiếp tục tiến về phía trước bất chấp sự nghi ngờ và đau đớn.

Một đòn chém mạnh mẽ khiến Mydei lùi lại vài bước và đánh thức anh khỏi những suy nghĩ của mình. Đôi mắt vàng của anh tập trung vào hình bóng mặc áo choàng đứng trước mặt, rõ ràng là nó đã ẩn nấp trong bóng tối từ lâu, lặng lẽ quan sát anh suy sụp.

"Đã lâu rồi nhỉ? Mày đã sẵn sàng cho hiệp hai chưa?" Mydei khiêu khích, biết rằng Hành Giả Trộm Lửa không thể gây nguy hiểm cho anh, và anh hoàn toàn có thể áp đảo đối phương.

Anh không nhận ra rằng lần này không có Phainon ở bên bảo vệ anh.

Người đàn ông chỉ nghiêng đầu như thể đang cố gắng tập trung nhìn vào điều gì đó, rồi hắn dịch chuyển trở lại vị trí, nhắm vào vị Á Thần trước mặt.

"Nô lệ của tiên tri." Giọng nói méo mó của hắn vang lên. "Anh có chắc là muốn thách thức tôi sau ngần ấy thời gian không?"

Bóng người mặc áo choàng không hề nao núng, ngay cả khi những tinh thể đỏ thẫm phun trào từ mặt đất, gần như đã đâm trúng hắn. Hắn di chuyển qua chiến trường như một bóng ma, sự hiện diện của hắn như một áp lực lạnh lẽo, dần dần lan tỏa trên da Mydei. Giọng nói của hắn, méo mó và rỗng tuếch, trườn vào tai Mydei như một tiếng thì thầm từ điều gì đó cổ xưa, thứ gì đó đã bò ra từ Đêm Vĩnh Hằng.

"Vương tử sa ngã của Kremnos không kết thúc dòng máu của mình, mà thay vào đó, đã nối tiếp nó," Hành Giả Trộm Lửa suy nghĩ, lời nói của hắn  chậm rãi, có chủ đích—như thể hắn đang thưởng thức khoảnh khắc khi Mydei bắt đầu tan vỡ.

Bụng Mydei quặn thắt dữ dội, cơn buồn nôn cào cấu cổ họng anh. Anh siết chặt găng tay, nhưng giờ đây các đốt ngón tay của anh đã trắng bệch vì một lý do hoàn toàn khác. Làm sao hắn biết được? Anh còn chưa kịp xử lý nỗi sợ hãi thì Hành Giả Trộm Lửa đã lao tới. Lưỡi kiếm của hắn nhanh—quá nhanh. Mydei chỉ vừa kịp đỡ cú chém nhắm thẳng vào bụng dưới, lực tác động khiến một làn sóng xung kích chạy dọc cánh tay anh.

Hơi thở của anh trở nên gấp gáp.

Tên khốn đó không nhằm vào vết thương chí mạng của anh. Hắn đang muốn cướp đi thứ gì đó từ anh.

Cơn giận dữ như dung nham dâng trào trong huyết quản của Mydei, nhưng dù anh có đánh trả mạnh mẽ thế nào, Hành Giả Trộm Lửa luôn đi trước hai bước, lướt qua những đòn tấn công của anh như nước chảy qua kẽ tay. Mydei tạo khoảng cách, triệu hồi một bức tường đỏ thẫm giữa hai người—nhưng ngay khi anh chớp mắt, hình bóng đó đã biến mất.

Nham thạch nóng chảy rơi xuống từ cái nhìn chằm chằm của Mydei về phía người đàn ông, cơn thịnh nộ khắc sâu trong chuyển động của anh, tình hình thật tệ. Chuyển động của bóng đen gần như chính xác như đang phẫu thuật, rõ ràng là muốn giết anh và lợi dụng hai điểm yếu của anh một cách không ngừng nghỉ.

Mydeimos bị ép vào thế phòng thủ, sử dụng sức mạnh của mình như một tấm khiên thay vì một đòn tấn công. Anh cần phải tìm ra một cơ hội.

Người đàn ông mặc áo choàng giống như một con gián, càng đánh mạnh thì hắn càng khó trúng đòn. Người đàn ông thay đổi chiến thuật, khiến thanh kiếm của mình biến mất và bước đi tự tin về phía Mydei, người đã nắm lấy cơ hội và đâm mạnh vào ngực hắn.

"Để xem nào." Người đàn ông nói một cách thờ ơ như thể hắn chưa bị một khối pha lê đỏ thẫm đâm xuyên qua. "Một lời khuyên—"

"Tại sao tao phải tin vào lời của một người không để lộ mặt và chiến đấu như một kẻ hèn nhát như mày?"

"Đây là chiến tranh." Câu trả lời của hắn dứt khoát, hắn dễ dàng thoát khỏi viên pha lê và ngồi xuống với đôi chân bắt chéo trên mặt đất. "Anh đã bao giờ nghe câu 'trong tình yêu và chiến tranh, mọi thứ đều công bằng' chưa? Tôi chỉ đang hành động theo nguyên tắc đó thôi."

Mydei nắm lấy cổ người đàn ông, tay kia anh di chuyển để tháo mặt nạ, nhưng bị chính người đàn ông đó giữ chặt lấy cổ tay anh. "Chỉ những kẻ yếu đuối mới nói vậy."

"Chắc chắn rồi, đó là lý do tại sao anh giữ nguyên điều tương tự trong tim mình, đúng không?" Người đàn ông kia đủ can đẩm để cười. "Giờ thì anh không muốn phá vỡ ảo tưởng của chính mình đâu, vậy nên tốt hơn là cứ giữ mặt nạ đó, vì lợi ích của anh."

"Mày chẳng hiểu gì về tao cả." Anh trừng mắt nhìn hình bóng giữa hai bàn tay mình, và người đàn ông kia chỉ coi tình huống đó như một trò đùa.

Mydei vừa quay người thì một chiếc ủng đập vào lưng anh. Anh loạng choạng, vừa kịp giữ thăng bằng thì một lực mạnh khác đánh vào đầu gối anh, khiến anh ngã nhào xuống. Những cái bóng di chuyển—không, là những bản sao. Trước khi anh kịp phản ứng, chúng ghim anh xuống mặt đất đẫm máu, buộc anh phải quỳ xuống.

Người đàn ông mặc áo choàng quỳ xuống trước mặt anh, hắn nghiêng đầu. Sự hiện diện của hắn thật ngột ngạt, như thể hắn đang cắm móng vuốt vào chính con người Mydei.

"Tôi hiểu rõ cơ thể phi lý của anh hơn là anh nghĩ đấy," hắn lẩm bẩm, vươn tay ra. Mydei khẽ giật mình khi một bàn tay đeo găng lướt qua bụng anh, qua nơi mà—

Hơi thở của anh trở nên hỗn loạn.

"À," Hành Giả Trộm Lửa ngân nga trong sự hài lòng. "Vậy là anh đã hiểu rồi."

Đôi mắt vàng rực cháy vì giận dữ, nhưng cơ thể anh từ chối di chuyển, mọi cơ bắp đều bị khóa chặt tại chỗ.

Hành Giả Trộm Lửa nghiêng người về phía anh, giọng nói gần như thì thầm.

"Anh không thể giữ cả đứa trẻ và số phận của mình," hắn nói. "Anh phải lựa chọn."

Mydei nghiến chặt răng, từng sợi dây thần kinh trong cơ thể anh gào thét muốn phản kháng, muốn xé tên quái vật này ra thành từng mảnh—nhưng ngay khi anh cố gắng, thanh kiếm lạnh lẽo đã đè vào bụng dưới và đốt sống ngực thứ mười của anh cùng lúc.

Một cuộc tấn công đã được tính toán, thật tàn nhẫn làm sao.

Mydei cứng đờ người.

Và Hành Giả Trộm Lửa mỉm cười dưới chiếc mặt nạ. Hắn đã đặt vị Á Thần đúng nơi hắn muốn.

"Giờ thì nói chuyện nào." Người đàn ông vuốt ve má Mydei bằng một cử chỉ gần như quá nhẹ nhàng khiến anh giật mình vì ghê tởm. Hắn chỉ thở dài trước khi tiếp tục nói. "Đưa cho tôi Ngọn Lửa và tôi sẽ để anh yên cùng với đứa trẻ trong bụng, hoặc anh cũng có thể mất cả hai."

"Tao phải thừa nhận đây là một lời đề nghị hào phóng." Mydei đáp lại một cách mỉa mai. "Nhưng tao chọn lựa chọn thứ ba."

Hành Giả Trộm Lửa giả vờ thích thú trước khi búng tay cho phép các bản sao của hắn tự do di chuyển trên cơ thể của Á Thần đang quỳ trước mặt hắn. Đó chỉ là một màn trình diễn sức mạnh, nhưng nó khiến Mydeimos cảm thấy ghê tởm bản thân và sự bất lực của mình trong việc thoát khỏi những bàn tay đang sờ soạng anh, trong khi đó mối đe dọa ở lưng và vùng bụng dưới của anh vẫn không hề di chuyển.

"Mydeimos ngây thơ quá đi." Rõ ràng Hành Giả Trộm Lửa đang thích thú với cảnh tượng này khi Mydei phải đối mặt với sự phấn khích ở bên dưới. Anh không thích chút nào, anh vốn là một vị Á Thần! Người đàn ông này không nên có nhiều sức mạnh như vậy. "Tôi chỉ cần những Ngọn Lửa, tôi không muốn làm tổn thương bất kỳ ai trong số các anh."

"Bỏ tay ra khỏi người tao!" Anh ra lệnh, khuôn mặt nhăn nhó vì ghê tởm khi bọn bản sao bắt đầu làm tổn thương làn da mềm mại trên ngực anh, khiến anh rên rỉ vì đau đớn.

"Không." Người đàn ông trước mặt anh đủ can đảm để đặt tay lên cơ thể thiếu sự kích thích của Mydei và lắc đầu thất vọng. "Tôi đang nghĩ có thể vui vẻ một chút với anh được không." Hắn búng tay chỉ để lại hai bản sao của chính mình giữ Mydei tại chỗ, rồi đặt chân lên trên dương vật anh. "Rốt cuộc thì đó là cách anh tự đưa mình vào tình thế khó khăn này. Các lựa chọn của anh ngay bây giờ, ngay cả khi tôi biến mất một cách kỳ diệu..." Hắn cười khúc khích, đè chân xuống khiến người đàn ông tóc vàng thở hổn hển vì đau. "Anh giữ đứa bé và bị người anh yêu giết chết hoặc sau khi sinh đứa bé ra, anh sẽ không được giữ đứa bé và vẫn bị người yêu giết. À, trước khi anh hỏi, tôi chắc chắn anh rất muốn có đứa trẻ đó, nếu không tôi đã không thể kiềm chế anh và có cuộc trò chuyện này."

"Mày có thể lấy Ngọn Lửa từ ngực tao ngay bây giờ, đúng không?" Mydei phản kháng. "Điều gì đang ngăn cản mày?"

"Tôi khá quý anh." Hành Giả Trộm Lửa đáp. "Cuộc sống của anh đã bị định đoạt bởi một lời tiên tri, cũng giống như tôi vậy. Giờ tôi chỉ đang cố gắng phá hủy tất cả, đơn giản vậy thôi."

"Nếu nó đơn giản như vậy, sao mày không nói chuyện thay vì chiến đấu với bọn tao?"

"Giả sử mọi thứ đơn giản như vậy, cha anh đã không ném anh xuống Biển Linh Hồn, mẹ anh vẫn sẽ còn sống. Người đàn ông từ Aedes Elysiae đã không phải trở thành anh hùng và thực tế là chúng ta sẽ không có cuộc trò chuyện này."

"Hah, tao hiểu rồi, mày nghĩ mày là tử đạo."

"Hoàn toàn ngược lại. Bảo Hộ, tôi là một đao phủ." Lưỡi kiếm trên bụng anh bắt đầu đâm vào da thịt, khiến những giọt máu rơi xuống đất. "Tôi sẽ tiêu diệt tất cả những gì cản đường. Hãy chuẩn bị tinh thần đi, Phainon." Đầu Mydei quay sang một bên nhanh đến mức khi nghe thấy cái tên đó từ giọng nói biến dạng của Hành Giả Trộm Lửa.

Chiến binh tóc trắng đứng đó với đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen trên chiến trường, Mydei không biết người kia đến khi nào, nhưng cơn thịnh nộ trong mắt gã là thứ anh chưa từng thấy trước đây. Như thể anh đang nhìn vào một con người hoàn toàn khác.

"[ ][ ][ ][ ][ ][ ][ ]" Hành Giả Trộm Lửa gọi tên thật của Phainon, dù người kia đang đứng ngay trước mặt nhưng anh không thể nói đúng từ đó.

Phainon nhận lời và bước về phía hắn, gã không hề liếc nhìn người yêu mình, hoàn toàn phớt lờ anh và hoàn cảnh mà người kia đang gặp phải. Sau đó, cái bóng của Hành Giả Trộm Lửa dường như nuốt chửng Phainon, hòa vào người gã khi gã tháo bỏ chiếc mặt nạ che mặt, để lộ đôi mắt xanh giống hệt của Phainon đang nhìn anh với vẻ mặt gần như là bệnh hoạn.

Tim Mydei suýt ngừng đập trong lồng ngực.

"Ai bảo anh rằng tôi muốn có một đứa con với anh?"

Hơi thở của Mydei nghẹn lại. Giọng nói đó là của gã, mặc dù có chút biến dạng, nhưng những lời đó như lưỡi dao cứa vào tim anh.

"Tôi không cố ý làm vậy."

"Tôi thậm chí có phải là cha đứa bé không?"

Lời buộc tội còn sâu hơn bất kỳ vết thương nào. Mydei co rúm người, tâm trí anh rối loạn, không thể hiểu nổi. "Cái gì?"

'Phainon' bước từng bước chậm rãi, thận trọng về phía trước. "Tôi vừa thấy anh để cho gã đàn ông đó chạm vào anh tùy thích, mặc dù anh hoàn toàn có khả năng xé xác hắn. Nói tôi nghe, Mydei, làm sao tôi có thể tin anh được?"

"HKS! Nếu cậu thấy mọi thứ, cậu phải biết là tôi không—"

"Tôi tự hỏi." 'Phainon' ngâm nga, nghiêng đầu giả vờ trầm ngâm. "Có bao nhiêu người đàn ông đã chạm vào anh trước tôi? Hay là sau tôi?"

Giọng hắn bình tĩnh, nhưng từng lời nói đều chứa đầy nọc độc. Ngón tay Mydei run rẩy, cơn căng thẳng làm tay anh không ngừng co lại. Đôi mắt anh cay xè vì những giọt nước mắt chưa rơi, tràn ngập căm giận, xấu hổ và nhục nhã. Anh không cần nhìn vào gương cũng biết khuôn mặt của mình là một mớ hỗn độn của cảm xúc.

Đôi mắt 'Phainon' lướt từ khuôn mặt anh xuống làn da lộ ra—vẫn còn vết tích của sự chạm vào không mong muốn từ Hành Giả Trộm Lửa.

"Nhìn anh kìa," hắn chế nhạo. "Vương tử Kremnos, người thừa kế một di sản được chạm khắc từ thần thánh, vậy mà anh lại để cho những kẻ thấp kém chạm vào anh như một con điếm hạ cấp."

Dạ dày Mydei quặn lại.

"Anh là một vết nhơ trên dòng máu của chính mình," 'Phainon' tiếp tục, biểu cảm của hắn không thể đọc được. "Nói tôi nghe, đây là điều anh muốn sao? Được biết đến như một con điếm với vương miện trên đầu? Được biết đến không phải vì sức mạnh mà chỉ là vì sự xấu hổ đầy nhục nhã của anh?"

Mydei lắc đầu giận dữ. "Không phải—"

"Ồ, nhưng đúng là vậy," 'Phainon' cắt ngang một cách trôi chảy. "Và giờ, anh đang mang một đứa trẻ ngoài giá thú có thể không phải là con của tôi. Nói tôi nghe, Mydei, đó có phải là di sản anh muốn để lại không?"

Nước mắt cay xè nơi khóe mắt Mydei. Lồng ngực anh cảm thấy chật chội, ngột ngạt.

"Anh yêu em," anh khàn khàn nói, giọng run rẩy. "Anh không bao giờ muốn phản bội em."

Tại sao anh lại yếu đuối như vậy trong cuộc đối đầu này? Rõ ràng người đàn ông trước mặt không phải là người anh yêu, nhưng nó vẫn khiến anh tổn thương sâu sắc.

Biểu cảm của 'Phainon' không hề thay đổi. "Vậy tại sao anh lại bốc mùi yếu đuối như vậy?"

Hơi thở của Mydei nghẹn lại—

Một cơn đau sắc bén xuyên qua bụng anh.

Anh hít vào một hơi khi tay của 'Phainon' đập vào vùng bụng dưới của anh, ngón tay cắm sâu vào da thịt, xuyên qua hoàn toàn. Mydei nghẹn ngào trong tiếng khóc khi một lực lượng đau đớn, không tự nhiên tràn qua cơ thể anh, xé nát linh hồn anh. Ngọn Lửa Phân Tranh và đứa trẻ trong anh như thiêu như đốt, anh quằn quại trong sự đau đớn khi lực lượng đó đè xuống mạnh hơn.

"Đừng," anh cầu xin, giọng nói gần như là thì thầm. Anh cố gắng cử động, với tay về phía 'Phainon', nhưng cơn đau là không thể chịu đựng nổi, khiến anh bị tê liệt.

Người yêu của anh—người mà anh từng yêu—chỉ nghiêng đầu, biểu cảm không chút ấm áp.

"Anh thật yếu đuối, Mydei."

Và rồi áp lực tăng lên.

Một tiếng thét bật ra từ cổ họng anh khi một thứ gì đó trong anh vỡ vụn, tách ra như kính vỡ. Cơn nóng, đau đớn, khổ sở—tất cả hòa vào một thứ gì đó không thể nhận ra, thứ gì đó ngột ngạt.

Thế giới xoay vần. Và bóng tối nuốt chửng anh hoàn toàn.

Rồi—

Mydei bật dậy với một tiếng thở gấp, hai tay ôm lấy bụng khi anh nghẹn thở vì chính hơi thở của mình. Cơ thể anh run rẩy dữ dội, lưng ướt đẫm mồ hôi. Lồng ngực anh phập phồng, phổi chiến đấu để lấy không khí, nhưng cơn đau—liệu nó có thật không?

Run rẩy, anh đặt tay lên bụng dưới, nửa kỳ vọng sẽ cảm thấy máu, cảm thấy có gì đó mất đi—

Không có gì cả.

Anh vẫn sống, chỉ là ngất đi trong những bức tường tinh thể mà anh đã tạo ra cho chính mình, giấc mơ chỉ là sự hiện hình của những nỗi sợ hãi bên trong, hoặc có lẽ là một thử thách nữa từ Nikador vì ý chí của anh dường như lại đang lung lay...

Anh hít một hơi thật sâu. Đứa trẻ vẫn ổn. Hai tay anh nắm chặt thành quyền. Hơi thở anh vẫn không đều, nhưng đôi mắt vàng của anh cháy bỏng với một thứ gì đó dữ dội, thứ gì đó tuyệt vọng.

Anh phải bảo vệ đứa trẻ.

Bằng mọi giá.

--

(Continue)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com