Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1001 đến 1010: Nhốt cô ta vào viện tâm thần

Chương 1001

Bạc Sủng Nhi lau nước mắt Tiểu Bảo, đưa cho Tiểu Bảo một cái ánh mắt trấn an, lúc này mới đứng lên, cô nhất định phải đem Hàn Như Y đưa đến tòa!

"Đưa tôi đến toà? Tôi để cho cô tiễn đến tòa! " Hàn Như Y đứng ở phía sau Bạc Sủng Nhi, âm lãnh lạnh cười nói một câu, ngay sau đó Bạc Sủng Nhi còn không có hoàn toàn xoay người, liền cảm giác được sau lưng của mình bị một thứ gì chạm vào.

Bạc Sủng Nhi nhíu mày, khẽ nghiêng đầu.

"Không được nhúc nhích! Ở nhúc nhích tôi sẽ giết cô! " thanh âm bén nhọn của Hàn Như Y đột ngột vang lên: "Dù sao cô đã phát hiện tôi ngược đãi Tiểu Bảo rồi, Tịch Giản Cận cái người đàn ông đáng chết kia cũng sẽ không tin tưởng tôi rồi, không bằng hiện tại tôi nhân cơ hội giết cô, tôi đã sớm muốn đi tìm chồng của tôi, tôi đây liền mang theo cô cùng đi chết! Lưu lại một mình Tịch Giản Cận sống ở trên thế giới này, khó chịu chết anh tôi!"

Hàn Như Y vừa nói, vừa khanh khách nở nụ cười.

Tiếng cười của cô ta quanh quẩn trong phòng, đặc biệt dọa người, làm cho người tôi cảm giác được một loại âm lãnh đáng sợ.

"Tôi chính là điên mất rồi, thời điểm chồng của tôi chết, tôi liền điên mất rồi! Tôi liền thề không cho các người sống tốt, tại sao tôi phải cho các người sống tốt, cả đời tôi cũng không có cuộc sống tốt, các người cũng đừng mơ tưởng! Tịch Giản Cận chỗ của anh ta tốt lắm! Anh ta chẳng qua là có ông nội là một cái thủ trưởng, có cha là một cái quan lớn, anh ta có gì đặc biệt hơn người, anh ta để cho chồng của tôi thay anh ta đi chết! Anh ta đã sớm đáng chết rồi, anh ta tham sống sợ chết hơn bốn năm rồi!"Hàn Như Y càng nói càng kích động, thậm chí tay cầm súng, cũng theo đó bắt đầu run rẩy lên.

"Chết? Chết đều là tiện nghi anh ta đấy! Tôi muốn để cho anh ta cũng thử một chút, cảm giác người trong lòng chết! Hiện tại tôi sẽ giết cô, đợi đến thời điểm anh ta tới, người nào cũng không thể nào cứu được cô, tập đoàn Bạc Đế các người có lợi hại, Tịch gia các người có lợi hại, cũng không thể đem cô từ âm tào địa phủ cứu ra!"

Hàn Như Y vừa nói, liền ha ha phá lên cười.

Bạc Sủng Nhi không dám quay đầu lại, chẳng qua là đưa lưng về phía Hàn Như Y, trên trán của cô đã hiện đầy mồ hôi.

Cô không phải là Tịch Giản Cận, không thể nào tránh né được miệng súng.

Giờ khắc này, Hàn Như Y thật sự là một người điên, có lẽ cô ta thật sự biết cách dùng súng bắn chết cô!

Chương 1002

Cô còn không muốn chết.

Cô cùng Tịch Giản Cận, vừa mới bắt đầu.

Chân chân chính chính bắt đầu.

Đã trải qua nhiều chuyện tình bi thương cùng thống khổ như vậy, bọn họ hiện tại mới vừa đứng chung một chỗ, có thể biết lẫn nhau, chân chân chính chính quá cả hạnh phúc, cô không thể chết được!

Bạc Sủng Nhi nghĩ, giờ khắc này, mình rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể sống?

Một người điên, một kẻ điên ngủ đông nhiều năm như vậy, trong lúc bất chợt bộc phát, như thế nào mới có thể không để cho cô ta giết mình?

Bạc Sủng Nhi không nói nên lời.

Thậm chí lời cầu xin, cô cũng không nói ra được

Nhưng là, cô lại biết, mạng của cô không phải là của chính cô, cô vẫn vì Tịch Giản Cận, vì Tịch Giản Cận, cô cũng không thể chết.

Cô không thể lưu lại một mình Tịch Giản Cận sống ở trong thế giới cô đơn như vậy!

Bạc Sủng Nhi nắm ngón tay thật chặc, cô chậm rãi cắn môi dưới, thần thái nhanh chóng cải biến.

Hàn Như Y ở phía sau của cô đã bắt đầu cúi đầu trầm trầm nở nụ cười.

Thậm chí, Tiểu Bảo đã bị cảnh tượng như vậy làm cho sợ đến không dám thở mạnh một tiếng, khóc cũng không dám khóc một chút!

"Tôi hận chết Tịch Giản Cận, tôi nói với cô, tôi nhịn nhiều năm như vậy, ở trước mặt của anh ta ngụy trang đã mệt chết đi rồi! Tôi hận không được rất nhiều lần ở phía sau anh ta, hung hăng mà giết anh ta, nhưng là mỗi một lần tôi đều ngụy trang, ngụy trang bộ dạng rất hiền lành, đợi thời gian lẳng lặng mà qua, đợi tôi có một ngày có thể đụng phải cô, cái người sẽ khiến cho anh ta sống mơ mơ màng màng! Hiện tại tôi đụng phải, thật là giống như trong tưởng tượng của tôi, anh ta yêu cô, yêu đến biết rõ cô làm nhiều việc có lỗi với anh ta, nhưng vẫn lựa chọn tha thứ cho cô, tôi biết ngay, mất đi cô, Tịch Giản Cận anh ta cũng hoàn toàn xong đời!"

Hàn Như Y nghĩ tới đây, lập tức ngữ điệu âm trầm hơn: "Cô đừng trách tôi giết cô, muốn trách thì trách Tịch Giản Cận, ai bảo anh ta yêu cô, quan tâm cô? Tôi đã nói với cô, Bạc Cẩm, cô chết, tôi cũng chết theo cô, dù sao Hàn Như tôi Y ở trên thế giới này chỉ còn một mình, cô đơn một minhg, các người muốn báo thù cũng không báo được! Tôi chính là muốn cho tập đoàn Bạc Đế các người xem một chút ỷ thế hiếp người rốt cuộc là kết quả như thế nào!"

"Cho Tịch gia các người xem một chút chỉ bằng các người có quyền lực, có thể đem tánh mạng của người khác mà làm việc sao?!"

Cho nên, Bạc Cẩm, cô đi chết sao!!!!"

Đi chết đi!

Hàn Như Y quả thực là tê tâm liệt phế hô lên!

Ngay sau đó, ngón tay, liền hung hăng mà nhấn xuống cò súng!

Chương 1003

Tịch Giản Cận mới ra quân khu, liền bị một người ngăn cản xe.

May là Tịch Giản Cận lái xe không nhanh, không có hoàn toàn đụng vào người.

Tịch Giản Cận nhướng mày, nhìn người cản xe của mình.

Triệu Tố Nhã!

Vẻ mặt khẽ chìm, ánh mắt cũng theo đó tối sầm, ngồi ở trong xe, vẫn không nhúc nhích.

Triệu Tố Nhã thoạt nhìn rất chật vật, đầu tóc lộn xộn, thấy Tịch Giản Cận, giống như là thấy được cứu tinh duy nhất, chạy đến bên cửa sổ xe Tịch Giản Cận, vươn tay, rầm rầm rầm bắt đầu vỗ cửa sổ xe.

Cô ta sao lại xuất hiện ở nơi này?

Không phải là bị Dịch Thiển mang đi sao?

Trong não Tịch Giản Cận nhanh chóng biến ảo nghĩ như vậy, nhưng vẫn ở một giây sau, chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống.

Anh cũng không xuống xe.

Thậm chí cũng không có liếc mắt nhìn Triệu Tố Nhã.

Triệu Tố Nhã sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nơi nào còn có những thứ tư thái xinh đẹp kia, mang trên mặt vết sẹo dọa người.

"Tịch Giản Cận... Van cầu anh giúp em một chút đi, em chịu đủ rồi, chịu đủ cuộc sống như vậy rồi!"Triệu Tố Nhã mang thanh âm nồng đậm cầu khẩn, nắm cửa sổ xe, cứ như vậy quỳ xuống: "Anh đi bảo Bạc tiểu thư cùng Dịch thiếu gia bỏ qua cho em đi, em sẽ không xuất hiện tại thế giới của cô ấy nữa, đừng phái người theo dõi em, em chịu không được rồi, em chịu không được rồi!"

Triệu Tố Nhã vừa nghĩ, đã cảm thấy thật rất kinh khủng, mỗi ngày không có tự do, mỗi ngày đều có người ở phía sau gắt gao giám thị chính mình.

Đi tới chỗ nào, cũng có thể cảm giác được có vô số ánh mắt nhìn mình.

Thậm chí, chạy trốn, mỗi một lần đều là thất bại!

Cô không thể cùng người khác nói chuyện, Dịch Thiển nói sợ cô gặp phải tập kích, cô không thể dễ dàng ra ngoài, Dịch Thiển nói sợ cô xảy ra tai nạn xe cộ, không an toàn, thậm chí buổi tối lúc cô ngủ, cũng có mấy người ở phòng ngủ của cô nhìn cô chằm chằm.

Cô quả thực gần thành kẻ điên rồi.

Cuộc sống như vậy nếu còn tiếp tục, cô thật sẽ điên mất!

Cái gọi là tình yêu, cái gọi là hận ý, nơi nào còn? Cũng so ra kém sự tự do!

Nếu như nói bọn họ có thể bỏ qua cho cô, cô thật sẽ rời đi X thị, cũng không trở lại nữa!

Cô hối hận!

Vô cùng hối hận!

"Tịch Giản Cận, em biết em làm rất nhiều thật chuyện có lỗi, em biết em sai lầm rồi, em không nên đi hại Bạc tiểu thư... Anh để cho em chết cũng được, nhưng mà hiện tại cuộc sống như vậy, em thật sống quá đủ rồi!"

Chương 1004

Triệu Tố Nhã nói tới đây, âm điệu cũng trở nên có chút tinh tế mà tuyệt vọng.

"Lúc ấy, Tần thiếu gia tìm em, em nên đi, em không nên lưu lại, em không nên chưa từ bỏ ý định muốn chia rẽ hai người!"

"Em sai lầm rồi... Em biết anh không phải là của em, em hiện tại cũng không yêu anh, van cầu anh bỏ qua cho em đi, hoặc là dứt khoát giết em đi!"

Ánh mắt Triệu Tố Nhã dần dần trở nên có chút tan rả, cô thấy Tịch Giản Cận vẫn tuấn mỹ phi phàm giống như trước, từng để cho chính mình tim đập rộn lên, nhưng đáy lòng không có nửa điểm cảm giác động tâm, có chẳng qua là sợ hãi thật sâu!

Cô thua rồi, triệt triệt để để nhận thua!

Bại bởi Bạc Cẩm rồi!

Người đàn bà kia, cô thừa nhận, cô ta lợi hại nhất!

Chỉ cần có thể làm cho cô tự do, có thể làm cho cô sống cuộc sống đơn giản nhất, cô tuyệt đối sẽ không trêu chọc bọn họ!

Thanh âm Triệu Tố Nhã nhẹ đến không thể nhẹ hơn, chậm rãi lẩm bẩm: "Em lúc ấy không nên mê luyến anh, em không nên bày mưu khiến hai người chia tay, em không nên làm những thứ chuyện ghê tởm kia, đều là em xấu xa, đều là em không đúng!"

Triệu Tố Nhã vừa nói, vừa vươn tay, bắt đầu đánh khuôn mặt của mình.

Cô đánh rất dùng sức.

Tịch Giản Cận khẽ cau lại lông mày.

Đúng là không nghĩ tới có thể đụng phải Triệu Tố Nhã, cũng đã đem cái người này quên mất.

Cái cô gái này từng để cho mình và Bạc Sủng Nhi tách ra.

Cái cô gái này có thể nói là đem vận mệnh của mình tạo thành cục diện hôm nay!

Cô ta rốt cuộc cũng quỳ ở trước mặt của mình bắt đầu cầu xin tha thứ rồi!

Anh đột nhiên nhớ tới, Bạc Sủng Nhi từng hướng về phía cô ta nói những lời đó.

Triệu Tố Nhã, tôi không hận cô, tôi cũng không trách cô, tôi cũng không phải là làm khó cô, tôi muốn cám ơn cô, là cô để cho tôi biết, tôi nên yêu như thế nào!

Vậy anh nên nói cái gì?

Những lời đó, anh không nói ra, cho tới nay, anh đều biết yêu như thế nào!

Tịch Giản Cận khẽ rũ mắt xuống, một hồi lâu mới nói: "Cô đi van xin cô ấy đi..."

Quyền quyết định vẫn để cho cô đi.

Nếu cô tha thứ, kia liền tha thứ, nếu không tha thứ, kia liền không tha thứ.

Anh chắc chắn sẽ không vì Triệu Tố Nhã, làm cô tức giận! ———-

Chương 1005

Ánh mắt Triệu Tố Nhã dần dần mờ đi, cô tìm không được Bạc Sủng Nhi, thậm chí phòng cô cũng ra không được, hôm nay là cô đã chạy tới, có lẽ cô còn sẽ bị người bắt trở về đấy!

Không tới mười phút đồng hồ, cô luôn sẽ bị người của Dịch Thiển bắt trở về!

Triệu Tố Nhã còn không hoàn toàn nghĩ xong, quả thật nơi xa đã xuất hiện người áo đen, hướng phía bọn họ lại gần.

Triệu Tố Nhã trơ mắt nhìn Tịch Giản Cận, âm điệu buồn bã không còn hình dáng: "Van cầu anh, em bị bọn họ bắt trở về, em thật không muốn sống như thế nữa!"

"Em lúc đầu cũng không nghĩ làm như vậy, em chỉ là nhận được điện thoại, nhận được điện thoại từ vị hôn thê của anh, cô ta bảo em làm như vậy, em mới làm... Em sai lầm rồi... Tịch Giản Cận, Tịch thái tử, Tịch..."

Triệu Tố Nhã còn không nói xong, liền bị người kéo đi.

Tịch Giản Cận ngồi ở trong xe, vẻ mặt có chút rung động.

Mới vừa rồi Triệu Tố Nhã nói gì?

Điện thoại từ vị hôn thê của anh, cô ta bảo em làm như vậy?

Hàn Như Y?

Hàn Như Y gọi điện thoại cho Triệu Tố Nhã, phân phó cô đem chuyện cũ nói cho Bạc Sủng Nhi, thuận tiện nói với mình hay sao?

Tại sao Hàn Như Y muốn làm như vậy? Tịch Giản Cận chẳng qua là cảm thấy đáy lòng lộp bộp một chút, ngay sau đó, anh liền nghĩ tới Tiểu Bảo bị bệnh máu trắng, sau khi Hàn Như Y đi tìm Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi nghiễm nhiên giống như là thay đổi thành một người khác, muốn bán cô ấy đi?

Tịch Giản Cận nghĩ tới đây, cũng không dám tiếp tục nhớ lại nữa!

Chính mình đêm hôm đó cầu hôn, tin tức đã truyền khắp toàn thế giới, tại sao một chiều kia Hàn Như Y không có tìm anh?

Hết lần này tới lần khác là ở đêm hôm anh đính hôn xuất hiện?

Lúc trước, Hàn Như Y vẫn cũng rất quy củ nói mình trôi qua rất khá!

Hơn nữa, Bạc Tình quay phim, đều là Hàn Như Y cùng Tiểu Bảo người thật, bọn họ rõ ràng sống rất khá.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tịch Giản Cận ngồi ở trong xe, đại não là một mảnh trống không.

Anh nghĩ, có phải anh hồ đồ hay không?

Hoặc là nói, đáy lòng của anh hiện lên ý nghĩ kia, anh không dám đi xác nhận chút nào!

Hơn bốn năm, Hàn Như Y đối với mình thật rất tốt, hơn nữa rất thông tình đạt lý, hiểu chuyện hiền lành... Thậm chí lúc ấy, cô còn khuyên mình cùng Bạc Sủng Nhi hòa hảo, tha thứ cho Bạc Sủng Nhi, tìm kiếm chân ái của mình... Để xuống những thứ chuyện cũ kia!

Chương 1006

Hàn Như Y khắp nơi đều là đứng ở góc độ của anh, vì anh nghĩ tới những chuyện này!

Hàn Như Y đối với anh là chân tâm thật ý, nhưng là tại sao, Hàn Như Y lại để Triệu Tố Nhã đi làm những chuyện đó?

Chẳng lẽ...

Tịch Giản Cận giống như là cảm thấy tim của mình một đường trầm xuống, chìm đến đáy cốc, chìm đến vực sâu, run rẩy cực kỳ lợi hại.

Tay của anh dùng sức nắm tay lái, giống như là đè nén tâm tình xao động bất an ở đáy lòng.

Hồi lâu, anh mới giẫm chân ga, hướng chỗ Hàn Như Y đi tới.

Anh nhất định phải đi hỏi Hàn Như Y một câu, rốt cuộc tại sao phải làm chuyện này?

————–

Ở khoảnh khắc đó, Bạc Sủng Nhi cảm thấy trái tim của mình giống như là ngưng đập.

Trong tay cô nắm chính là con búp bê kia, theo thanh âm Hàn Như Y đè xuống cò súng, rơi ở trên mặt đất.

Cô cứ như thế phải chết sao?

Nếu như cô chết rồi, Tiểu Tịch có thể rất thương tâm hay không?

Nếu như không có cô, ban đêm Tiểu Tịch ngủ một mình, có thể cảm thấy rất cô đơn hay không?

Nếu như không có cô, một mình Tiểu Tịch có thể đứng ở lối đi bộ, trong lúc bất chợt lệ rơi đầy mặt hay không?

Nếu như không có cô, Tiểu Tịch một mình cả đời như vậy, lâu như thế, anh sẽ sống thế nào?

Nếu như không có cô...

XEM NGAY

Bạc Sủng Nhi càng nghĩ càng cảm thấy đáy lòng đau đớn khó nhịn.

Cô hối hận!

Hôm nay cô không nên tới nơi này!

Cô không nên nghe được tối hôm qua Tịch Giản Cận tùy tiện một câu bực tức, liền quan tâm Tiểu Bảo!

Cô không thể bỏ lại Tiểu Tịch của cô như vậy!

Trên cái thế giới này, trừ cô chân tâm thật ý yêu Tiểu Tịch, những người khác cũng không chân chân chính chính đem Tiểu Tịch coi như bạn bè.

Người Tịch gia rất lợi hại, kia thì thế nào? Rất biết giáo dục con cái, kia thì thế nào? Nhưng là cuối cùng làm chuyện sau lưng này, là hung hăng mà thương tổn Tiểu Tịch của cô đấy!

Thậm chí, chú Tần Thích một mực nghiên cứu phương án cho Tiểu Tịch, bọn họ một đứa bé còn chưa kịp có đâu!

Chương 1007

Hàn Như Y đứng ở nơi đó, âm u mà cười cười.

Cuộc sống như vậy, thật ra thì cô cũng sống đủ rồi, chết đi... Mang theo Tiểu công chúa Bạc Gia chôn cùng, thật ra thì rất tốt!

Mắt của cô ta đều là một mảnh máu đỏ.

Giống như là hoàn toàn không có lý trí.

Đang ở thời điểm ngón tay của cô dùng sức hoàn toàn đè xuống cò súng, ngoài cửa đột nhiên lại truyền đến tiếng bước chân.

Tiếng bước chân uen thuộc.

Từng điểm từng điểm hướng trong phòng.

Đáy mắt Bạc Sủng Nhi hiện lên một tầng vui mừng.

Tịch, Tịch tới rồi sao?

Cô có thể không cần chết?

Đáy mắt Hàn Như Y khẽ chìm, vào lúc này, người đàn ônnng kia lại tới?

Cứu cô ta sao?

Nghĩ hay lắm!Cô sẽ làm cho Bạc Sủng Nhi cản trở trước mặt Tịch Giản Cận, chết ở trước mặt của anh ta!

Để cho anh ta thúc thủ vô sách!

Càng thêm đau khổ!

Nghĩ tới đây, đáy lòng Hàn Như Y càng đắc ý hơn.

Song, cửa phòng trong nháy mắt được mở.

Hàn Như Y nghĩ, nếu như hiện tại chính mình nổ súng, y theo sức bật của Tịch Giản Cận, tuyệt đối là có thể xông lại, mang theo Bạc Sủng Nhi tránh ra!

Ngay sau đó, Hàn Như Y liền trong lúc bất chợt rơi xuống nước mắt, có thể so với diễn viên thâm niên, hai tay giơ súng, run rẩy nói: "Tiểu Bảo căn bản không hiểu chuyện, cô sao có thể làm như vậy, xô làm như vậy tôi sẽ giết cô!"

Tịch Giản Cận trăm triệu không nghĩ tới chính mình đi vào lại nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Hàn Như Y lại giơ súng nhắm ngay giữa lưng Bạc Sủng Nhi!

Phía sau lưng của anh trong lúc bất chợt ngay tại xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.

Ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ cẩn thận, không tự chủ được mở miệng nói: "Như Y... Em làm cái gì vậy?"

Hàn Như Y nghe được thanh âm Tịch Giản Cận, quay đầu, nước mắt rơi dữ tợn hơn, hai tay cầm súng, như cũ chỉ vào Bạc Sủng Nhi: "Giản Cận... anh nhanh giúp em van cầu Bạc tiểu thư, anh không cần rời đi lúc này, em không cần đi nước Mỹ, cô ấy nói em không đi, cô ấy sẽ đem Tiểu Bảo bóp chết, anh xem một chút vết thương trên người Tiểu Bảo, đều là cô ấy đánh..."

Chương 1008

"Tiểu Bảo cũng bị cô ấy hù cho không dám nói tiếp nữa, Giản Cận..."

Hàn Như Y vừa nói, vừa tỏ vẻ sợ hãi.

Chỉ là trong súng tay của cô ta, vẫn luôn nhắm ngay Bạc Sủng Nhi.

Ánh mắt Tịch Giản Cận khẽ đổi đổi, khoảng cách gần như vậy, nếu như anh đơn thuần dựa vào sức bật, có lẽ là đại khái có thể đem Bạc Sủng Nhi đẩy ra khỏi khu vực nguy hiểm.

Nhưng là, cũng chỉ có tỷ lệ năm mươi phần trăm.

Nếu như một khi anh thất thủ, sợ rằng... Bạc Sủng Nhi sẽ...

Tịch Giản Cận lập tức cũng không dám nghĩ một chút.

Trên cái thế giới này có một loại người là như thế, lúc đối mặt điều gì đó, đều trấn định, thậm chí thời điểm lúc ấy Bạc Sủng Nhi cầm súng hướng về phía cái trán anh, anh đều bình tĩnh như nước, phong khinh vân đạm, dửng dưng.

Nhưng là đối mặt với người mình chân chân chính chính quan tâm, anh thủy chung không cách nào bình tĩnh.

Trên trán Tịch Giản Cận dần dần hiện đầy mồ hôi.

Tay của anh nắm lại, buông ra, nắm lại, buông ra, cuối cùng vẫn là cắn răng, cuối cùng không dám liều chết đánh cược một lần, chỉ có thể lấy một mảnh ánh mắt lạnh nhạt nhìn Hàn Như Y, nhẹ giọng nói: "Chuyện gì xảy ra?"

Hỏi xong, liền đem ánh mắt bén nhọn bắn về phía Bạc Sủng Nhi: "Làm sao em lại tới nơi này?"

Bạc Sủng Nhi lòng tràn đầy vui mừng, bởi vì cái ánh mắt này của Tịch Giản Cậnmà trong nháy mắt trở nên có chút giật mình, ngay sau đó ánh mắt của cô theo đó cũng mờ đi, tại sao Tịch Giản Cận có thể nói chuyện với cô như vậy?

Anh chẳng lẽ không thấy hiện tại Hàn Như Y muốn mạng của cô rồi sao?

Tịch Giản Cận nhìn ra được ánh mắt Bạc Sủng Nhi ảm đạm xuống, đáy lòng theo đó có một trận đau lòng, thật xin lỗi, sau này anh sẽ giải thích, anh không cách nào làm cho em đang ở trước mặt của anh bị thương... Anh cũng không cách nào lấy tánh mạng của em để đánh cuộc, đánh cuộc anh có thể từ trong tay Hàn Như Y, đầy đủ không sứt mẻ đem em cứu đi!

"Giản Cận... Em không muốn đi nước Mỹ, em... " Hàn Như Y run lẩy bẩy nói như vậy, ánh mắt lại thủy chung là đang tìm cơ hội, nổ súng!

Tế bào toàn thân Tịch Giản Cận đều tràn đầy phòng bị cùng cảnh giác, anh tự nhiên biết hiện tại Hàn Như Y là diễn trò với mình, nghĩ làm cho mình bỏ qua đề phòng, tìm một cơ hội nổ súng!

Chương 1009

Anh nghĩ, anh hiểu được quá muộn, thật ra thì lúc trước hẳn là phải cảnh giác, nhưng là ai có thể nghĩ đến Hàn Như Y lại che dấu bốn năm

Hiện tại Hàn Như Y muốn làm nhất là cái gì?

Hoặc là nói, thời điểm anh làm chuyện gì, Hàn Như Y biết... sẽ hài lòng, đắc ý nhất?

Tịch Giản Cận trong não nhanh chóng chuyển động, mục đích Hàn Như Y làm như vậy, là vì cái gì? Không muốn làm cho mình và Bạc Sủng Nhi ở chung một chỗ?

Như vậy, không phải là mình hiện tại chỉ cần giả bộ cùng Bạc Sủng Nhi tan vỡ, Hàn Như Y sẽ mất cảnh giác?

Hiện tại chính mình trì hoãn một chút thời gian trước, tìm được cơ hội, lập tức đưa Bạc Sủng Nhi ra cái phòng nguy hiểm này!

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tịch Giản Cận lập tức trở nên âm trầm và đáng sợ, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi đứng nơi đó, gằn từng chữ nói: "Bạc Cẩm, rốt cuộc em náo đủ chưa? Ai bảo em tới nơi này! Làm sao em vẫn không hiểu chuyện như vậy?"

Anh tin tưởng cô sao?

Bạc Sủng Nhi chậm rãi quay đầu, cô không cảm thấy khẩu súng trước mặt của Hàn Như Y rốt cuộc đáng sợ cở nào rồi, ánh mắt chẳng qua là yên lặng nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, lại phát hiện hình như người đàn ông thật sự tức giận, cô há miệng, nhưng không cho anh bất kỳ giải thích nào.

Thủy chung anh đều không tin cô.

Từ quá khứ đến bây giờ, vẫn không chịu tin cô!

Ngày đó, ở phòng cà phê, anh nói, chỉ cần cô nói, anh đều tin, thì ra đều là gạt người!

Cô làm sao có thể ngược đãi con gái Hàn Như Y? Cô làm sao có thể...

Những chuyện này, Tịch Giản Cận anh suy nghĩ một chút, liền sẽ biết!

Hàn Như Y ở đáy lòng của anh, có độ tin cậy lớn như vậy sao?

Bạc Sủng Nhi không nhịn được nghĩ đến ngày đó, Hàn Như Y đối với mình nói những lời đó.

Tịch Giản Cận sẽ không tin tưởng cô!

Tôi dùng bốn năm tranh thủ tín nhiệm của anh ta rồi!

Quả thật như thế sao?

Đáy lòng Bạc Sủng Nhi ngày càng lạnh lẽo!

Cô không nói tiếng nào nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận không nhìn ánh mắt của cô, vẫn luôn chú ý đến súng trong tay Hàn Như Y, anh chậm rãi mấp máy môi, âm điệu nghiêm nghị: "Nếu như không phải là em mang thai anh mới cưới em, em cho rằng anh thật sự muốn cưới em sao? Hàn Như Y là vợ ân nhân cứu mạng cuả anh, Tiểu Bảo là con gái ân nhân cứu mạng của anh, snh đã cảnh cáo em, đungeg xúc phạm điểm mấu chốt của anh, nếu không anh khẳng định sẽ không chút lưu tình!"

Chương 1010

Thân thể Bạc Sủng Nhi khẽ lay động một cái, môi của cô hiện lên vẻ cười lạnh.

Tịch Giản Cận lúc này mới nện bước chân, từng điểm từng điểm hướng Bạc Sủng Nhi nhích lại gần, nghiêm nghị nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, nói: "Đi xin lỗi Hàn Như Y!"

Mép Hàn Như Y hiện lên vẻ cười lạnh, làm như giễu cợt nhìn Bạc Sủng Nhi.

Bạc Sủng Nhi âm thầm mà cắn răng, cảm thấy thấy được toàn thế giới nhất đều đang chê cười mình.

Ngay sau đó lại cảm thấy thê lương.

Có thể trách ai được?

Ban đầu là chính mình luôn mồm nói, chính mình ghen tỵ với Hàn Như Y, bán đi Hàn Như Y, thậm chí người tập đoàn Bạc Đế hỏi mình nguyên nhân, mình cũng không chịu nói.

Hiện tại Hàn Như Y nói cô muốn đem cô ta đuổi đi nước Mỹ, Tịch Giản Cận tin tưởng, cũng là dễ hiểu.

Nhưng là đáy lòng vẫn có chút đau.

Là mình quá ngu hay quá ngây thơ, ngày đó thật cho là Tịch Giản Cận tin chính mình, thật cho là Tịch Giản Cận tha thứ chính mình rồi.

Cô âm thầm mà cắn cắn môi, kiêu ngạo của cô, không cho phép mình ở họ trước hai người bọn có nửa điểm mềm mại."Giản Cận... Anh đừng hung cô ấy, em cùng Tiểu Bảo vẫn nên rời đi, chúng em sau này không cần anh quan tâm nữa, anh đừng cùng cô ấy tức giận, em biết, em làm liên lụy tới anh, em biết, A Lãng anh ấyđã chết bốn năm rồi, snh chiếu cố chúng em bốn năm, thật ra thì đã đủ rồi, em sớm nên rời đi..."

Hàn Như Y nhắc tới đội trưởng Tịch Giản Cận.

Sắc mặt Tịch Giản Cận lập tức trở nên có chút âm trầm.

Tay của anh dần dần cầm thành quả đấm, nhìn Bạc Sủng Nhi, "Như Y... Em không cần đi, Tiểu Bảo cũng không thể đi, muốn đi thì chính là cô ấy! Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không làm cho cô ấy bắt nạt hai mẹ con em nữa!"

Anh nhìn chằm chằm ánh mắt Bạc Sủng Nhi, gằn từng chữ nói: "Coi như là anh yêu em, mức độ dễ dàng tha thứ của anh đối với em cũng có hạn đấy!"

Bạc Sủng Nhi cười lạnh, lúc này, Tịch Giản Cận chăm chú như vậy, nghiêm túc như vậy, cô phân biệt không ra thiệt giả.

Cô còn tưởng rằng anh đến, mình có thể không bị Hàn Như Y giết chết.

Hiện tại đâu này?

Có được lại là giễu cợt cùng tức giận của anh?

Bạc Sủng Nhi trong nháy mắt cảm giác mình thật ra thì hơi mệt mỏi, cô nghĩ, chuyện cho tới bây giờ, Tịch Giản Cận thật đúng là cảm giác mình là một cô gái xấu xa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com