Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 721 đến 740: Tịch, em bán cô ta rồi.

Chương 721

Vick tiên sinh còn chưa nói hết, Hàn Như Y lại đột nhiên bắt lấy tay Vick tiên sinh tay, ngữ điệu kích động hỏi: "Lúc nào tìm được tủy hợp? Vì sao tôi không biết? Có phải đại biểu Tiểu Bảo được cứu rồi hay không?"

"Vick tiên sinh, ngài nói cho tôi biết, có phải Tiểu Bảo có thể sống sót hay không?"

Vick tiên sinh bị Hàn Như Y nắm lấy tay của mình như vậy, sắc mặt anh không nhịn được lúng túng một chút, hơi đỏ lên, lúc này mới lấy lại tinh thần, đem lời còn chưa có nói hết, nói cho Hàn Như Y nghe: "Cái kia... . . . Chính là tiểu công chúa Bạc gia, máu và moijphuowng diện của cô ấy rất phù hợp với đứa bé."

Vẻ mặt Hàn Như Y trong nháy mắt ngưng kết.

Lập tức, trong đầu cô chợt lóe lên một đêm kia Tịch Giản Cận nhận được một trang giấy, lúc đó Tôn Y Sinh rõ ràng rõ ràng muốn nói gì đó, tuy nhiên lại bị Tịch Giản Cận trừng trở về.

Lúc ấy, cô chỉ là quan tâm Tiểu Bảo, căn bản không có suy nghĩ nhiều lúc đó.

Bây giờ bị Vick tiên sinh nói như vậy, cô lại giật mình tỉnh ngộ.

Khó trách ngay lúc đó sắc mặt Tịch Giản Cận khó coi như vậy... . . .

Thì ra Tiểu Bảo của cô không phải là không cứu được, mà lại cứu tinh đang ở trước mắt... . . .

Dù là mười mấy hay là mấy trăm phần vạn tỷ lệ, lại vẫn cứ rơi xuống người tiểu công chúa Bạc gia.

Không phải không biết, Bạc Sủng Nhi đối với tập đoàn Bạc Đế quý giá cỡ nào, không phải không biết, nếu để cho tiểu công chúa Bạc gia hiến tủy, có lẽ là nói mơ giữa ban ngày.

Người Bạc gia, không nỡ để tiểu công chúa nhận một chút xíu ủy khuất, làm sao có thể để cô ấy chịu đau đớn?

Thế nhưng, này liên quan tới tính mạng Tiểu Bảo... . . .

Hàn Như Y bất ổn nghĩ đến, bời vì thất thần, nhất thời quên đi việc buông tay Vick tiên sinh.

Vick tiên sinh hơi có chút xấu hổ, nhưng nhìn ánh mắt Hàn Như Y, lại từng chút cải biến... . . .

********************

Tiểu Bảo phòng bệnh, tương đương cao cấp, một phòng ngủ một phòng khách.

Đêm nay Tịch Giản Cận nhìn Tiểu Bảolúc quay người rời đi, Hàn Như Y lại đi theo ra ngoài.

"Giản Cận... . . . Em có lời muốn hỏi anh... . . ."

Tịch Giản Cận dừng lại, xoay người, nhìn Hàn Như Y, hơi gật đầu: "Hả?"

Chương 722

Hàn Như Y có dung mạo thanh tú, mang theo vài phần khẩn trương, giống như căn bản lời nói không có tổ chức, nhưng vẫn mở miệng nói ra: "Giản Cận...... Em van anh, mau cứu Tiểu Bảo, có thể hay không?"

Hàn Như Y thật sự luống cuống, cô chỉ có một con gái, một người thân, là cốt nhục người cô đã từng yêu, liền xem như qua hơn bốn năm, nhưng phần tình yêu vẫn tồn tại hay không, thế nhưng dù sao cũng là miếng thịt từ trên người cô, vô luận như thế nào, cô đều muốn bảo trụ vệ đứa bé!

Tịch Giản Cận nhíu mày, đáy lòng có nghi hoặc, Vick tiên sinh đến, không cho cô tác dụng trấn định sao? Làm sao đột nhiên khẩn trương như vậy?

Có phải cô quá lo Tiểu Bảo, cho nên mới mất khống chế như vậy?

Tịch Giản Cận nhất thời không chút do dự liền gật đầu, trả lời: "Khẳng định, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ cứu Tiểu Bảo! Tiểu Bảo là con gái đội trưởng, không cứu nó, anh cứu ai?"

"Không phải...... Tiểu Bảo......" Hàn Như Y há mồm, nhiều lần muốn thốt ra những lời đó, thế nhưng lại không biết nói ra như thế nào.

Một lo lắng, hốc mắt căng đau, nước mắt liền rơi xuống.

Tịch Giản Cận thấy được cô khóc, liền day trán, thả mềm giọng nói, tiếp tục nói: "Như Y...... Em đừng quá lo lắng, anh biết lòng em không dễ chịu, nhưng em yên tâm, Tiểu Bảo tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện."

"Thời gian không còn sớm, em cần nghỉ ngơi thật tốt, đi vào đi, sớm ngủ một chút."

Tịch Giản Cận chỉ coi là Hàn Như Y tâm tình không ổn định.

Nói xong, liền nhìn y tá đứng bên, nhàn nhạt phân phó nói: "Chăm sóc cô ấy đi nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cô ấy sữa nóng......"

Y tá gật đầu, tiến lên liền muốn giúp Hàn Như Y về phòng.

Hàn Như Y lại hất y tá ra, dưới tình thế cấp bách, cũng không đoái hoài tới cái gì, lập tức bắt lấy tay áo Tịch Giản Cận, nhanh chóng nói ra: "Giản Cận...... Anh để tiểu công chúa Bạc gia cứu Tiểu Bảo đi, em biết, tủy của cô ấy cùng Tiểu Bảo hợp, cô ấy có thể cứu Tiểu Bảo, chỉ cần cô ấy chịu cứu Tiểu Bảo, để cho em làm cái gì, em đều nguyện ý......"

Hàn Như Y kích động thốt ra, lập tức khiến Tịch Giản Cận kinh hãi. —

Chương 723

Sắc mặt Tịch Giản Cận, nhất thời hoàn toàn không có huyết sắc, nhìn Hàn Như Y, lời nói lạnh nhạt: "Người nào nói cho em cô ấy hợp tủy?"

Tịch Giản Cận chưa bao giờ nghiêm túc qua như vậy với Hàn Như Y, nhất thời hù dọa cô, cô há hốc mồm, sững sờ trả lời: "Vick tiên sinh nói cho em."

Tịch Giản Cận mím môi, nhìn chằm chằm Hàn Như Y.

Hàn Như Y cảm thấy phía sau lưng đều ra mồ hôi lạnh, cả người cô ngơ ngác không phản ứng đến, nửa ngày, mới lẩm bẩm nói: "Anh có thể cứu Tiểu Bảo, để cho cô ấy cứu không? Giản Cận, cô ấy thích anh như vậy, cô ấy muốn bên anh, anh đi tìm cô ấy, để cho cô ấy giúp đỡ chút được không? Nhất định anh có thể thuyết phục cô ấy......"

Tịch Giản Cận mở rộng tầm mắt, không nhìn tới Hàn Như Y cầu xin, hầu kết anh không ngừng nhấp nhô.

Giọng Hàn Như Y, đều cầu khẩn theo.

"Giản Cận...... Em trước giờ không cầu xin qua anh, lần này xem như em van cầu anh? Xem như anh nhìn cái chết của Diêu Lãng, đi thương lượng với cô ấy một chút được không? Tiểu công chúa Tập đoàn Bạc Đế, thân phận cao cao tại thượng như vậy, em khẳng định không cầu xon được cô ấy, ạm có thể đụng tới cô ấy, anh để cô ấy giúp em một chút......"

Sau khi đội trưởng Tịch Giản Cận chết, Hàn Như Y chưa bao giờ ở trước mặt Tịch Giản Cận, đề cập tới Diêu Lãng, bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau tránh nói chuyện cũ.

Anh biết, cô không muốn để cho anh coi là, cô vĩnh viễn nhớ kỹ chuyện kia, không muốn để cho anh thời thời khắc khắc cảm giác chính mình thiếu cô nhân tình.

Cô biết, đáy lòng của anh mãi mãi là có áy náy, luôn hướng về họ, càng như thế, cô càng không đành lòng nhắc tới.

Thế nhưng lần này, tình huống, rất đặc thù......

Tịch Giản Cận đứng ở nơi đó, nghe mấy câu này, sắc mặt trở nên cực kỳ khó chịu, anh không nói tiếng nào nhìn chằm chằm phương hướng xa xa, không có ai biết đáy lòng của anh đến cùng suy nghĩ cái gì.

Hàn Như Y cúi đầu, yên lặng im ắng rơi nước mắt, đến sau cùng, lại nhất thời không có khống chế được, đau khóc thành tiếng.

Tịch Giản Cận nghe Hàn Như Y khóc, đáy lòng càng khổ sở, nửa ngày, anh mới giơ tay lên, day day thái dương, yên lặng nửa ngày, giống như đã quyết định cái gì, vươn tay, bắt lấy bả vai Hàn Như Y, nhìn chằm chằm mắt Hàn Như Y, cực kỳ chăm chú mở miệng.

Chương 724

"Như Y... . . . Em yên tâm, người có tủy hợp với Tiểu Bảo khẳng định có thể tìm được ."

"Nhưng mà, tủy cô ấy, thật không thể dùng... . . ."

"Vì cái gì?" Hàn Như Y nghe được như vậy, trong nháy mắt cố chấp lên, cô nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận: "Vì cái gì không thể dùng? Bác sĩ nói, hiến tủy căn bản là không chết người."

Là không chết người.

Nhưng sẽ rất đau.

Cái người phụ nữ kia, cuộc đời sợ nhất là đau... . . .

Nghĩ tới cô bị rút tủy... . . . Anh liền cảm giác toàn thân mình đều đau đớn kịch liệt, thậm chí, anh đều có thể tưởng tượng được, bộ dạng cô bị đau đớn tra tấn.

Huống chi, hai nhà Bạc gia Tịch gia liên thủ, để tìm thấy tủy hợp, là hoàn toàn có thể, chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi.

Huống chi, bây giờ không phải là có Vick tiên sinh giúp sao?

Tình huống Tiểu Bảo rõ ràng chuyển tốt rất nhiều.

Tạm thời căn bản sẽ không có bất kỳ nguy hiểm tính mạng, vẫn là đứa trẻ bình thường không có bất kỳ khác biệt gì.

Vì sao nhất định phải dùng của cô ấy?

Lui một vạn bước... . . . Liền xem như anh mở miệng qua tìm Bạc Sủng Nhi, như vậy... . . . Người của tập đoàn Bạc Đế sẽ đồng ý sao?

"Tiểu Bảo là một sinh mạng, cô ấy không thể gặp chết không cứu chứ... . . . Giản Cận, cô ấy yêu anh, cô ấy muốn cùng với anh, chỉ cần anh chịu đi cùng cô ấy cả một đời, khẳng định cô ấy sẽ cứu Tiểu Bảo !"

XEM NGAY

Hàn Như Y là một người mẹ, nằm đó sinh tồn là con gái cô, cô vì con gái, cái gì đều có thể thử một lần.

Tịch Giản Cận nghe được như vậy, ngược lại bình tĩnh xuống.

Anh cũng không rõ ràng tâm tình chập chờn, ngược lại chậm rãi buông vai Hàn Như Y ra, anh mấp máy môi, thật lâu, mới mở miệng.

"Cũng là bởi vì như thế, anh mới không muốn đi tìm cô ấy."

"Anh biết, chỉ cần anh mở miệng, khẳng định cô ấy sẽ đem tủy hiến tặng cho Tiểu Bảo, vậy tính là cái gì? Anh lợi dụng việc cô ấy yêu mình... . . . Qua đền bù nợ anh thiếu em cùng Tiểu Bảo sao?"

Chuyện cũ năm đó, mặc dù là cô vô tri cùng ngây thơ tùy hứng làm bọn họ chia tay, thúc đẩy anh bước vào bộ đội, dẫn đến tình huống liên tiếp.

Chương 725

Thế nhưng, nợ nần là anh thiếu.

Không có quan hệ gì với cô ấy.

Cô ấy không có có nghĩa vụ trả nợ thay anh!

Trong tiềm thức, Tịch Giản Cận tuyệt đối chú ý, người phụ nữ của anh, phải hưởng thụ tất cả, dù là rước họa vào thân, tuy anh tức giận, bên ngoài không hề oán giận thay cô giải quyết không còn một mảnh.

Nếu để cho Bạc Sủng Nhi thay anh giải quyết một ít chuyện, anh tuyệt đối không nguyện ý.

"Thế nhưng anh đừng quên, lúc trước đem anh làm hại như vậy chính là cô ấy, nếu như không phải cô ấy, không phải anh yêu cô ấy, anh có thể thất thần, anh có thể làm nhiệm vụ thất bại, anh có thể liên lụy Diêu Lãng chết sao? Đều là cô ấy không đúng, cô ấy nhắm trúng anh trước, còn hung hăng vứt bỏ anh, cô ấy lúc đầu cũng là một tiểu công chúa kiêu ngạo, từ trước tới giờ không chú ý suy nghĩ người khác, khư khư cố chấp, coi như năm đó thiếu mạng là anh, tuy nhiên cô ấy cũng thoát không được quan hệ! Cuối cùng, tất cả bi kịch bắt đầu, đều là cô ấy tùy hứng đưa mà đến!"

Cuối cùng, Hàn Như Y luôn luôn dịu dàng cũng kích động, cô nói ra chân thực giấu ở đáy lòng.

Thân thể Tịch Giản Cận hơi chấn động một chút.

"Anh nói, thiếu mọi người là anh! Không phải cô ất!"Tịch Giản Cận không nhịn được, âm điệu cũng nhấc cao lên.

Anh hơi cúi người, nhìn chằm chằm mắt Hàn Như Y, trên mặt mang sự nghiêm túc, thậm chí trong mắt, đều mang một vòng bén nhọn nghiêm nghị.

"Liền xem như cô ấy tùy hứng, vậy thì thế nào?"

"Anh còn yêu cô ấy chết đi sống lại? Yêu cô ấy thất thần dẫn đến nhiệm vụ thất bại? Yêu cô ấy liên lụy đội trưởng? Yêu cô ấy bảy năm về sau biết rõ cô ấy nguy hiểm, nhưng vẫn không có đường lui?"

"Như Y...... Em đến hiện tại, còn không hiểu sao? Em không hiểu sao?"

"Cô ấy tùy hứng, chỉ là có lỗi với anh, chỉ là tổn thương anh, mà về sau những chuyện sai đó, đều là anh một mình dẫn đến......"

Sau khi Tịch Giản Cận nói đến đây, biểu lộ cực kỳ lăn lộn, anh âm thầm cắn răng, quét qua ngày xưa nho nhã như vậy, môi mỏng mím môi chặt, mở miệng rống lên.

"Tất cả sai lầm đều là anh đưa đến, nếu như anh có thể không yêu cô ấy, sự tình đều sẽ không phát sinh rồi! Em biết không! Là anh xảy ra vấn đề, là chỗ này anh xảy ra vấn đề!"

Chương 725

Tịch Giản Cận giơ tay lên, hung hăng đâm trái tim mình: "Là chỗ này anh xảy ra vấn đề, là anh chết óc, cả một đời chỉ mở ra một lần, sau khi mở ra, người kia đi vào, liền từ bên ngoài khóa lại, như thế nào cũng ra không được!"

Tịch Giản Cận chưa bao giờ từng có biện pháp cự tuyệt Hàn Như Y.

Bởi vì nguyên nhân thiếu nợ, lưng đeo một cái mạng, anh cho tới bây giờ đều mọi chuyện thuận theo Hàn Như Y.

Cái này là lần đầu tiên, anh kích động nói vậy với Hàn Như Y.

Vẻ mặt Hàn Như Y, cũng cứng ngắc rồi.

Cô liếc tròng mắt, nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận bất chợt bùng nổ, cô coi là tiếp đó, Tịch Giản Cận vẫn muốn tức giận .

Thế nhưng, ai ngờ, một giây sau, Tịch Giản Cận dần dần bình tĩnh, anh nhìn vào mắt cô, mang theo một vòng đau thương, một vòng chán nản, âm điệu đều là có mấy phần chua chát.

"Như Y... . . . Em đến hiện tại còn không hiểu sao? Nhiều năm như vậy, lòng anh rốt cuộc bực bội kiềm chế cỡ nào, đều là bời vì tự trách... . . . Chân chính đau nhức, không phải bị cô ấy vứt bỏ... . . . Mà chính là biết rõ yêu cô ấy, rất có thể khiến cho cả đời mình lật nghiêng, thế nhưng vẫn vô kế khả thi, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình, một mực yêu, một mực yêu... . . . Yêu đến chỗ sâu... . . . Yêu đến tuyệt vọng... . . . Yêu đến, nhân sinh nghịch chuyển, vẫn đi yêu cô như vậy."

"Có ít thứ anh ở trong vòng bảy năm vô số lần nói cho chính mình, không thương, là hận, thế nhưng đợi đến bảy năm sau lần nữa trùng phùng, nhìn cô dây dưa đến cùng với anh, y hệt năm đó, anh lại bất đắc dĩ căm hận phát hiện, chính mình hoài niệm quá khứ như vậy... . . ."

"Khi đó, kỳ thật anh cưới em, là bởi vì anh muốn cả một chiếu cố em, anh cho là anh đã có thể không yêu cô ấy rồi... . . . Về sau anh phát hiện, chính mình vẫn không có cốt khí tham luyến cô ấy một lần nữa ."

"Về sau, anh bị phán định cả đời không thể sinh con, anh nhìn cô ấy nằm trên giường bệnh, bên người có nhiều người yêu thương che chở lấy cô ấy như vậy, tốt đẹp như vậy, tiểu công chúa sao quanh trăng sáng không thể nhận một chút xíu tì vết, cho nên anh không thể cho cô ấy."

Chương 727

"Cho nên anh cùng em kết hôn... . . . Em biết anh để phá hủy tốt đẹp trong lòng cô ấy, làm những chuyện tàn nhẫn kia... . . . Anh khó chịu bao nhiêu không?"

"Bây giờ, Tiểu Bảo bệnh nặng, vận mệnh trêu cợt người, vừa lúc để bọn họ cốt hợp tủy, anh khi đó, cũng cảm thấy có chút bất lực."

"Thế nhưng anh vẫn là lựa chọn không cần tủy cô ấy."

"Như Y... . . . Không phải anh không muốn cứu Tiểu Bảo, anh cũng sẽ không phải không cứu Tiểu Bảo, từ khi nó được sinh ra, taanh nhìn nó trưởng thành, kỳ thật anh đã sớm coi Tiểu Bảo như con chính mình, nó bị bệnh, lòng anh so với ai khác đều khó chịu, anh so với ai khác đều muốn cứu nó."

"Thế nhưng, cứu cũng không có nghĩa là phải hi sinh cô ấy."

"Lúc trước anh có thể bời vì mình không thể sinh, mà từ bỏ cô ấy, không cho nhân cuộc đời của cô dính một chút sai lầm, thà rằng chính mình chịu đựng đau đớn quay người rời đi, như vậy, hiện tại anh làm sao bời vì Tiểu Bảo, để cho cô hiến tủy?"

"Cô ấy rất tốt đẹp, rất hoàn chỉnh... . . . Người của tập đoàn Bạc Đế đều đang ra sức giữ cô hoàn chỉnh và mỹ hảo, mà anh... . . ."

Tịch Giản Cận hơi rũ tầm mắt xuống, lược mang theo vài phần vô lực nói ra: "Không thể tự đem người họ bảo vệ phá hủy."

Khi em thấy cô ấy xảy ra chuyện, nhìn thấy những người tập đoàn Bạc Đế vây quanh ở ngoài cửa phòng cấp cứu, nổi điên phát điên, em liền hiểu những gì anh nói, đến cùng có hàm nghĩa gì.

Một người là trân bảo trong tay người khác, chúng ta không có tư cách chà đạp.

Cũng không phải là cô ấy dễ hỏng thế nào, mà chính là sau lưng của cô ấy quá nhiều người yêu.

Những người kia vẫn luôn sủng ái cô gái nhỏ đó, liều mạng không cho cô nhận một tia đau đớn, cho nên... . . . Chúng ta cũng không thể... . . . Mà bọn họ cũng không cho phép.

Hàn Như Y nghe những lời này của Tịch Giản Cận, đáy lòng đột nhiên xiết chặt, ánh mắt của cô trống rỗng mờ mịt, nhìn Tịch Giản Cận thật lâu, thế mà một câu cũng nói không nên lời.

Tịch Giản Cận nghiêng đầu, nhìn đêm đen ngoài cửa sổ như, cũng có thất thần.

Nửa ngày, Hàn Như Y mới mở miệng, nhỏ giọng nói: "Giản Cận... . . . Mới vừa rồi là em thiếu cân nhắc... . . ."

Chương 728

"Em là vì Tiểu Bảo mới kích động như vậy ... . . . Em... . . ." Hàn Như Y liều mạng gạt ra nụ cười, thế nhưng vẫn không khắc chế được nước mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt, nóng hổi mà to lớn: "Em thật vô cùng lo lắng, mỗi ngày em ngủ không tốt, cũng ăn không tốt, Giản Cận... . . . Em rất nhiều năm đều không có sợ hãi qua như thế, anh biết không? Diêu Lãng đột nhiên đi, em lúc ấy bị hù dọa, tuy nhiên lại không có sợ hãi như vậy, thế nhưng Tiểu Bảo không giống vậy... . . . Em trơ mắt nhìn nó chịu khổ, trị bệnh bằng hoá chất, đau đớn khuôn mặt nhỏ đều bóp méo, thậm chí có lúc nằm ngủ không thể tỉnh lại, em liền khó chịu, đáy lòng đau... . . ."

"Em hiểu ý của anh, em hiểu... . . . Em tin tưởng anh... . . . Anh có thể tìm được tủy tốt cứu Tiểu Bảo ... . . ."

Hàn Như Y nói câu này, đại biểu cho cô đã bỏ việc dùng tủy Bạc Sủng Nhi.

Trong lòng cô hiểu nhất, giờ này khắc này, một câu nói kia, đến cùng đại biểu cho cái gì.

Trơ mắt nhìn cơ hội cứu mạng Tiểu Bảo, từ trước mặt mình, chảy xuôi.

Cô làm mẹ, giờ này khắc này đáy lòng hiểu rõ nhất !

Cô nói xong câu đó, liền toàn thân vô lực đau nhức khóc lên.

Tịch Giản Cận biết chính mình quá mức tàn nhẫn, kỳ thật mọi chuyện đều nghe theo Hàn Như Y, duy chỉ có Bạc Sủng Nhi, anh không muốn lui bước.

Anh thừa nhận, anh rất ích kỷ.

Nhìn Hàn Như Y trước mặt khóc thảm như vậy , cuối cùng anh từ trong túi áo lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hàn Như Y.

Sau khi chồng Hàn Như Y mất, cho tới bây giờ đều là cô sống một mình, một mực kiên cường, lúc này Tiểu Bảo bệnh, đơn giản là đóng sập sinh mệnh cô, cô cần một chỗ dựa vào, cần một bả vai, cần một cái ôm ấp, có thể bỏ mặc chính mình khóc rống.

Cô không phải hèn yếu, thế nhưng chung quy là một người phụ nữ.

Ở trước mặt Tiểu Bảo, mỗi ngày cô cố nén vui cười dỗ dành con, có trời mới biết, trong lòng của cô, đến cùng đau buồn tới trình độ nào?

Giờ này khắc này, trời tối người yên, là lúc nội tâm của người yếu ớt nhất, vừa rồi hi vọng duy nhất bị diệt, toàn thân cô bất lực.

Tịch Giản Cận ấm áp lau nước mắt cho cô, cô cũng không nhịn được nữa vươn tay, lập tức khoác chặt cổ Tịch Giản Cận, nhào vào trong ngực của anh, khóc giống như đứa trẻ!

Chương 729

Tịch Giản Cận hơi lúng túng một chút, cuối cùng lại vẫn không có giơ tay lên, đẩy Hàn Như Y ra, mà chính là nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hàn Như Y.

Hàn Như Y khóc không dứt, nước mắt giống như mở vòi, làm sao cũng không đóng được.

Tịch Giản Cận nghe được cô khóc như vậy, không nhịn được mở miệng, nói ra: "Được rồi, đừng khóc... . . ."

Hàn Như Y một câu cũng nói không nên lời, chỉ là nắm thật chặt người Tịch Giản Cận khóc không dứt.

... ... ...

Bọn họ người nào cũng không có chú ý tới, cách đó không xa, một cô gái sắc mặt hưu quạnh, ôm thật chặt đồ trong ngực, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm một màn này phía trước.

Lòng của cô, bị đau như búa hung hăng đập lấy.

Cô đột nhiên cảm thấy, chính mình lúc trời tối, không nên tới nơi này nhìn Tiểu Bảo !

Anh vốn gọi điện thoại nói cho cô biết, đêm nay về nhà trọ tìm cô, cô đợi một hồi, nhìn anh vẫn chưa trở lại, liền phân phó Tần Thánh mua một con búp bê bản có hạn, còn đặt trước một phần đồ ăn trẻ con thích, để đầu bếp Bạc gia làm đồ ăn sở trường, chuẩn bị xong nhiều như vậy, cô mới đến bệnh viện nhìn một chút.

Tịch Giản Cận bảo ngày mai mang cô tới.

Thế nhưng cô muốn cho Tịch Giản Cận một ấn tượng tốt, thử để chính mình có chút hiểu chuyện, không còn ngây thơ vô lễ năm đó, cho nên mới làm như vậy.

Thế nhưng, cô tới đây, nhìn thấy lại là một màn không nên nhìn thấy như vậy.

Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, tiến lui không được, nửa ngày cô mới cắn răng, cất bước, đi lên phía trước.

Ngữ điệu lạnh lùng, thái độ cao ngạo.

"Quấy rầy hai vị rồi."

Tịch Giản Cận cùng Hàn Như Y đột nhiên hoàn hồn, hốc mắt Hàn Như Y sưng đỏ, sắc mặt ửng đỏ, bất ngờ đẩy ra Tịch Giản Cận, thậm chí còn liên tục lui về sau hai bước.

Tịch Giản Cận nhìn thấy Bạc Sủng Nhi ôm con búp bê lớn, trong tay ôm rất nhiều đồ, nhất thời mắt thần mềm mại, lập tức nhìn Hàn Như Y một chút, vẫn là lựa chọn không có giải thích, chỉ là đi đến trước mặt của cô, ngữ điệu đều mang theo vài phần mềm mại: "Sao em lại tới hả ?"

Nói xong, Tịch Giản Cận liền muốn vươn tay, nhận thứ từ trong tay Bạc Sủng Nhi, ai ngờ, Bạc Sủng Nhi lại hừ lạnh một tiếng, quay người, chính mình đi tới trước sô pha, đem đồ thả xuống, phồng má, không rên một tiếng.

Chương 730

Tịch Giản Cận tất nhiên là biết Bạc Sủng Nhi ghen, liền cất bước, đi tới bên người Bạc Sủng Nhi, vươn tay, ôm cô vào trong ngực.

Bạc Sủng Nhi hơi vùng vẫy một hồi, Tịch Giản Cận tăng lực, không chịu để cho cô dời ngực của mình, Bạc Sủng Nhi ngoan ngoãn không động, Tịch Giản Cận nghiêng đầu, ánh mắt khắc sâu nhìn qua Bạc Sủng Nhi, chuyện vừa rồi, anh cần giải thích một chút .

Thế nhưng Bạc Sủng Nhi lại quay đầu, cắt ngang Tịch Giản Cận nói: "Thời gian không còn sớm, Tiểu Bảo ngủ, ngày mai em lại đến nhìn nó."

"Những thứ này là tâm ý của em."

Bạc Sủng Nhi nói chuyện rất ngạo khí, hoặc là nói, cái này từ nhỏ đến lớn đã thành thói quen, mà lại cũng không có đưa quà cho người khác, chớ nói chi là qua bệnh viện thăm viếng người.

Cái này là lần đầu tiên, còn mang theo nhiều đồ như vậy tới, cô nói đứng lên đều có chút cứng rắn.

Bản thân mới bắt đầu, suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng lại tới đây, còn là bời vì không quen, chỉ là lãnh đạm nói một câu, chỉ là một chút tâm ý.

Hàn Như Y mỉm cười gật đầu với Bạc Sủng Nhi, "Bạc tiểu thư thật sự là khách khí rồi... . . . Người tới, Tiểu Bảo sẽ thật cao hứng."

Bạc Sủng Nhi mím môi, nhàn nhạt cười.

Ánh mắt không dịu dàng.

Chỉ là khi Tịch Giản Cận vòng eo của cô đi ra phòng bệnh, cô liền giống như một Tiểu Miêu làm bừa, đem Tịch Giản Cận đẩy ra, nện bước thẳng tắp, muốn nhiều kiêu ngạo có bao nhiêu kiêu ngạo đi về phía trước.

Tịch Giản Cận vội vàng cất bước theo, vươn tay, bắt lấy Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi lại dẫn đầu giơ chân lên, không lưu tình đạp lên đùi Tịch Giản Cận , sau đó chỉquần áo của anh, nói ra: "Trước cởi xuống, rồi nói chuyện với em!"

Tịch Giản Cận không nói hai lời vươn tay, thật áo sơ mi cởi ra.

Lúc này mới Bạc Sủng Nhi mới dương một nụ cười hài lòng, vươn tay, hướng chọc vào trong ngực anh hai lần: "Cái này còn tạm được!"

Cũng may sắc trời không còn sớm, bệnh viện cơ bản bên không có người, anhtrần đứng trước mặt của cô như vậy, ánh trăng cùng ánh đèn mờ nhạt đánh vào trên da thịt anh, lóe ra từng điểm mê người.

Chương 731

Bạc Sủng Nhi cảm giác được đầu ngón tay chính mình đâm xuống da thịt càng ngày càng nóng hổi, ngón tay cô cũng theo đó phát nhũn ra.

Mắt của cô đảo quanh lòng vòng, cảm giác được không khí giữa hai người, trong nháy mắt mờ ám không ít.

Cô theo bản năng nhìn lướt qua Tịch Giản Cận, lại phát hiện hai mắt Tịch Giản Cận nhìn chằm chằm cô, mắt cũng không nháy, ngưng mắt nhìn.

Mặt của cô, không nhịn được hồng lên một chút, nhưng ngay sau đó, liền cúi đầu, cắn cắn môi dưới, sau đó vội vàng hấp tấp thu tay lại, sau đó hắng giọng một cái, nghiễm nhiên chính là tư thái mười phần nữ vương: "Tốt lắm, về nhà!"

Sau khi ra lệnh, cô liền xoay người, giơ chân lên, kiêu ngạo rời đi.

Nhưng là, cánh tay lại bị anh một phát bắt được.

Thân thể của cô hơi ngẩn ra, ngay sau đó, cũng cảm giác được thân thể nóng hổi đột nhiên nhích lại gần cô.

Cô tinh tế run lên, mở miệng mềm nhũn hô: "Tịch...... Anh muốn làm gì......"

Lời còn chưa dứt, người của cô, liền bị anh ôm lên, cứ như vậy, cô đưa lưng về phía anh, bị anh cúi đầu, hôn lên.

Cần cổ duyên dáng của cô, vẫn luôn ngẩng lên, bàn tay to của anh, khẽ vuốt ve cổ của cô.

chỉ là như vậy, toàn thân cô liền vô lực rúc vào trong cái ôm của Tịch Giản Cận, chẳng qua là cách làn váy thật mỏng, có thể cảm giác tiếng tim đập nặng nề của anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhanh chóng thiêu đốt.

Cô bị anh gắt gao đè cái đầu, hôn.

Tư thế này, thật ra thì cô có chút đau.

Cổ rất đau.

Thậm chí, anh còn mang vài phần cường thế, đầu lưỡi tùy ý ở trong miệng của cô lật quấy, thậm chí, tay của anh, cũng cực kỳ không thành thật ở xương quai xanh của cô, lưu luyến quên về.

Cô không nhịn được hừ hừ hai tiếng, tỏ vẻ □□, nhưng là anh lại nhanh chóng đem âm thanh của cô cắn nuốt sạch sẽ.

Trong hành lang bệnh viện rất an tĩnh, anh chẳng qua là chuyên chú hôn cô như vậy.

Bọn họ cũng nghe được trong khi hôn hít, truyền ra chút ít thanh âm kiều diễm, đặc biệt rõ ràng, vờn quanh tai lẫn nhau, tăng thêm không ít tình thú.

Đến cuối cùng, Bạc Sủng Nhi bị anh hôn đến bắt đầu ai oán, anh mới miễn cưỡng buông tha cô.

Chương 732

Cô khẽ ngẩng đầu lên, cánh môi sưng đỏ, lóe ra một tầng lấp lánh, anh nhìn đến đáy lòng đại loạn, cũng ức chế không được nữa, cúi đầu, lại một lần hung hăng mà ngăn môi cô.

Lần này cô bị anh hôn càng thần hồn điên đảo, mà anh chỉ lo đè ép cô mà hôn, tay cũng không có kéo bờ eo của cô, chính cô chân mềm, không cẩn thận, liền ngồi chồm hổm ở trên mặt đất.

Tịch Giản Cận đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền khẽ lúng túng.

Bạc Sủng Nhi vẻ mặt mờ mịt ngồi trên mặt đất, cho đến khi cảm giác được cái mông truyền đến cảm giác đau đớn, lúc này mới hồi thần, lại nhìn Tịch Giản Cận, phát hiện người đàn ông kia đã không cách nào ức chế mà cong môi cười rồi.

Mặt cô hồng, nghĩ đến chính mình sở dĩ ngã xuống như vậy, còn không phải bởi vì anh hôn sao?

Cô ngồi trên mặt đất, không chịu đúng lê, Tịch Giản Cận vươn tay, kéo cô, cô liền quay đầu, không để ý, Tịch Giản Cận liền ngồi xổm người xuống, đem cô nửa ôm nửa kéo, Bạc Sủng Nhi thực cảm thấy có chút mất mặt, may mắn không có ai thấy, nếu không cô nhất định sẽ lột da người đàn ông trước mặt này!

Coi như là Tiểu Tịch, cũng sẽ không tha!

Tịch Giản Cận vươn tay, vuốt vuốt cái mông khéo léo của cô, cảm giác được xúc cảm mềm nhũn, rất là thoải mái, liền càng tà ác tham luyến rồi xoa hai cái, cười xấu xa tới gần ở bên tai của cô hỏi: "Còn đau không?"

Bạc Sủng Nhi vểnh miệng, nghe ra giễu cợt trong lời nói của Tịch Giản Cận, liền cắn răng, vươn tay không chút dấu hiệu hướng phần eo của anh hung hăng mà bấm một cái, làm anh nhe răng trợn mắt, lúc này cô mới hướng phía trước đi tới.

Tịch Giản Cận xoa phần eo của mình, đi theo phía sau cô.

Chẳng qua là khóe môi uốn lên, nghiễm nhiên là tâm tình rất tốt.

Nhìn ra được, cô lớn thêm không ít, cũng hiểu chuyện không ít...... Nhưng nếu anh từng nhận lấy thật nhiều thảm kịch, có thể đổi lại cô trưởng thành, anh cảm thấy, những thứ kia đáng giá!

Bạc Sủng Nhi đi tới một nửa, cố ý chậm cước bộ lại, Tịch Giản Cận tất nhiên hiểu được ý của cô, liền tăng nhanh hai bước, đi tới bên cạnh cô, vươn tay, nắmtay nhỏ bé của cô, dắt cô đi.

Nét mặt của cô vẫn là cao ngạo cùng trong mắt không có người, mà anh cũng vẫn duy trì tư thái ôn hòa nhất quán, trần trụi nửa người trên, thủ sẵn tay cô, từng bước nghiêm túc đi tới, giống như là ở đi trên con đường cuộc đời của bọn họ.

Chương 733

Dần dần, lòng bàn tay của bọn anh hiện đầy mồ hôi.

Dinh dính nhơn nhớt thực không thoải mái, nhưng là bọn anh người nào cũng không có buông ra, chẳng qua là thật chặt nắm lại với nhau.

Đi tới bên cạnh xe, bọn họ mở ra xe, Bạc Sủng Nhi tâm huyết dâng trào, liền muốn mình và Tịch Giản Cận đi đua xe.

Tịch Giản Cận cười cười.

Trước một giây Bạc Sủng Nhi lên xe, Tịch Giản Cận lại giữ tay cô, đem cô lại một lần nữa kéo vào trong ngực, cúi đầu, cánh môi ẩm ướt nong nóng, dán lên xương quai xanh cô.

Hôn xong, lúc này Tịch Giản Cận mới nhìn ánh mắt của cô, nói: "Sủng Nhi, chuyện mới vừa rồi......"

"Em biết. " Bạc Sủng Nhi quay mặt, thật ra thì đáy lòng biết Tịch Giản Cận cùng Hàn Như Y không thể nào có cái gì, nếu có, đã sớm có, cô hiểu Tịch Giản Cận rõ nhất, khuyết điểm duy nhất cũng chính là quá chánh nhân quân tử, không thể nào chân đứng hai thuyền, dính dấp hai phần tình cảm không rõ.

Nhưng là, coi như là biết, vẫn có chút khó chịu đấy!

Dù sao kia là đàn ông của cô đó!Bị người ta ôm khóc như vậy...... Ít nhiều gì vẫn có hơi buồn bực!

Bạc Sủng Nhi thuận thế áp vào trong ngực Tịch Giản Cận, vươn tay, sờ da thịt trần truồng của anh, bộ dáng rất không biết điều, nói: "Cả đời chỉ cho phép anh tiếp xúc tứ chi với em, bạn học Tịch Giản Cận, mới vừa rồi anh đã tiêu hao hết rồi, cho nên, tiếp theo, nếu là anh cùng những cô gái khác tứ chi dây dưa không rõ...... Như vậy...... Hừ hừ!"

Cuối cùng hai hừ hừ cực kỳ nhấn mạnh!

Ý uy hiếp không nói chơi!

Tịch Giản Cận nghe đến tâm hoa nộ phóng, nhưng trên mặt bày ra một bộ vô cùng sợ hãi, học bộ dạng của cô, muốn bao nhiêu biết điều có bấy nhiêu biết điều gật đầu, ngoan ngoãn gật đầu lien tục như học sinh tiểu học!

Bạc Sủng Nhi bị vẻ mặt cùng động tác của Tịch Giản Cận chọc cho bật cười, sau đó giảo hoạt mở trừng hai mắt, nhanh như chớp lên xe, giẫm chân ga, hướng phía trước đột nhiên chạy đi.

"Đã nói rồi, người nào về sau, người đó ở dưới!"

Vẻ mặt Tịch Giản Cận trong nháy mắt thay đổi, hận đến nghiến răng nhìn đã xe đã chạy mất, lúc này mới lên xe của mình, lái xe đuổi theo.

Chương 734

Tất nhiên, Tịch Giản Cận không có đuổi kịp Bạc Sủng Nhi.

Cho nên, đêm hôm đó, trong căn hộ, Tịch Giản Cận quả thật thua trận rồi, bị Bạc Sủng Nhi đè dưới thân, liều chết triền miên một đêm.

Rõ ràng là cô ở phía trên, hết lần này tới lần khác đến cuối cùng, bị lấy hết, lại trở thành cô.

Buổi sáng khi tỉnh lại, Bạc Sủng Nhi hơi động một chút, liền cảm giác được có chất lỏng sềnh sệch theo hai chân của mình chảy ra, cô nhướng mày, vừa muốn đứng dậy đi tắm, ai ngờ vòng eo thoáng cái bị nhốt lại, ngay sau đó cô liền bị đặt ở phía dưới Tịch Giản Cận.

Cô vốn là thân thể không còn chút sức lực nào, căn bản không ra nửa điểm khí lực phản kháng, chỉ có thể nằm ở dưới thân thể của anh, tùy ý anh làm khổ.

Tịch Giản Cận thể lực cực kỳ tốt, cộng thêm đàn ông buổi sáng đều sẽ cương, đương nhiên là có một phần đàn ông là sẽ không cương, vậy coi như là người đàn ông nửa người tàn phế.

Tịch Giản Cận hôm nay không có ban sớm, cho nên thân thể có phản ứng, cộng thêm buổi tối hôm qua bị cô đè dưới thân, làm không đủ tận hứng, cả đêm ngủ cũng không thế nào thoải mái, hiện tại tìm được cơ hội, tất nhiên một hồi liền đem cô đè dưới thân thể, gắt gao giằng co.

Thân thể Bạc Sủng Nhi rất nhanh liền mềm nhũn ở phía dưới Tịch Giản Cận, bắt đầu dần dần nổi lên nhiệt.

Anh đầu tiên là vươn tay, dò vào phía dưới cô, phát hiện bên trong có thứ chính mình lưu lại đêm qua, thân thể càng cứng rắn hơn, anh cắn lỗ tai của cô, chậm chạp liếm láp, "Có thể không?"

Bạc Sủng Nhi tất nhiên biết anh có ý gì, đỏ mặt, còn chưa kịp lên tiếng, cô liền buồn bực hừ một tiếng, anh đã đâm vào.

Bạc Sủng Nhi toàn thân cũng co quắp, anh mắt nhìn xuống cô, không nhanh không chậm tiến tiến xuất xuất trong thân thể của cô, còn không thành thật thỉnh thoảng liếm láp trước ngực của cô.

Bạc Sủng Nhi cúi đầu thở hào hển, thân thể dần dần bị Tịch Giản Cận làm khổ càng ngày càng vô lực, giống như là biến thành nước, toàn thân cao thấp bị anh trêu chọc nhộn nhạo không dứt.

Cộng thêm Tịch Giản Cận người này hình như học cái gì hoặc là có thiên phú, rõ ràng thời điểm lúc ban đầu cùng cô làm kỹ thuật quá bình thường, nhưng là bây giờ càng ngày càng tốt, mỗi lần làm khổ hoa của cô, đa dạng chồng chất, tầng tầng không dứt, cũng đem cô khiến cho kiệt sức, không biết chết đi sống lại mấy trăm lần rồi!

Chương 735

Bạc Sủng Nhi bị Tịch Giản Cận bế lên, anh kéo cô, vội vàng đưa đẩy, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm địa phương hai người giao hợp, hình ảnh kiều diễm được không hương diễm được không liêu nhân được không.

Tịch Giản Cận nhìn như vậy, lại càng kích động, mà Bạc Sủng Nhi bị anh làm khổ đến ngón chân cũng co rút lên.

Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, anh mới ngừng lại được, thân thể của cô theo anh □□, co rút nhanh, co quắp, giam cầm nửa người dưới của anh, gắt gao cắn, đem anh khiến cho thần hồn điên đảo, anh thở hổn hển, theo bản năng muốn rút ra, lại phát hiện, lại không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể thở hào hển, xì xì mà cười cười, nói: "Không nỡ để anh đi ra như thế hả? Hửm?"

Bạc Sủng Nhi bị nói cho đỏ bừng khuôn mặt, cả người xấu hổ, chỉ có thể bụm mặt, xoay lưng, cho anh một cái lưng tuyết trắng.

Anh dán lên trước, cúi đầu, cắn phía sau lưng của cô, ôm bờ eo của cô, đem cô bế lên, vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho lẫn nhau.

Tắm xong, Tịch Giản Cận chưa đủ, liền đem cô đặt trong bồn tắm, quỳ ở nơi đó, chính mình từ phía sau của cô xông vào, nhờ lực nước, phải nói là làm đến vô cùng nhuần nhuyễn?

Anh đụng có chút nhanh, cô thừa nhận lực đạo của anh, nghe thấy âm điệu khó xử quanh quẩn bên trong phòng.

Anh làm đã hơn nửa ngày, rốt cuộc bắn ra, sau đó lưu luyến không rời từ trong thân thể của cô rút ra, ôm cô rửa sạch, sau đó mang theo cô ra khỏi phòng tắm.

Vốn là muốn đem cô để trên mặt đất, cô sao lại không chịu?

Anh vừa buông lỏng lực đạo, thân thể cô liền hướng phía dưới tuột xuống, anh chỉ có thể lại một lần nữa đem cô ôm chặt, đặt ở trên giường, sau đó nắm cái mũi nhỏ của cô, cười nhạo cô thể lực không được.

Cô hận đến nghiến răng, nhưng là không xuất lực chọc tức anh, chỉ có thể mệt mỏi trở mình, ôm chăn, nhắm mắt dưỡng thần.

Tịch Giản Cận khẽ cười thu thập chính mình xong, sau đó nhìn nằm ở trên giường bất động cô, suy nghĩ một chút, liền tiến lên, cường thế đẩy ra hai chân của cô, kiểm tra một chút cô có bị thương không.

Chương 736

Tịch Giản Cận thấy chõ đó của cô phiếm đỏ, có chất lỏng chảy xuôi, vẻ không nhịn được có chút cực nóng, duỗi ra ngón tay, chậm rãi xoa nhẹ hai cái, cô mơ hồ nghe được tiếng nước chảy cùng động tác anh quấn quanh một chỗ vọng lại thanh âm sùng sục, không nhịn được xấu hổ đỏ mặt, hai chân khép thật chặt, ngẩng đầu, lười biếng nhìn chằm chằm anh, không có khí thế quá lớn, ngược lại khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, rất là khả ái, Tịch Giản Cận không nhịn được ngẩng đầu, hôn hai má của cô, xấu xa mà cười cười, thanh âm thô thô oa oa, nghe cũng cực kỳ hay: "Hiện tại bị anh bắt nạt cũng không có khí thế... . . ."

Bạc Sủng Nhi mở to miệng, chợt hướng chóp mũi anh cắn tới, lại bị anh nhanh chóng né tránh, cô không nhịn được bẹt miệng, mấy phần ủy khuất.

Tịch Giản Cận sủng nịch giơ tay lên, duỗi ra ngón tay, dính tại trên môi của cô, vòng quanh làm cho cô cắn.

Cô cũng không cần lực, chẳng qua là đỉnh cái lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp hai cái, thấy vẻ mặt Tịch Giản Cận căng thẳng, cô liền khanh khách nở nụ cười, chân quấn chặt lấy bờ eo của anh, đem anh kéo xuống, hai người ôm chặt nhau.

Chẳng qua là... . . . thời gian ngọt ngào, không còn bao lâu.

Tiếp đó điện thoại Tịch Giản Cận vang lên.

Là Hàn Như Y gọi tới.

"Giản Cận... . . . Anh tới bệnh viện một chuyến có được hay không? Tiểu Bảo khóc tìm anh!"

Vẻ mặt Tịch Giản Cận trong nháy mắt khẩn trương lên, ngồi dậy, nghĩ cũng không có nghĩ đối với trong điện thoại đưa đáp án khẳng định: "Tốt, anh lập tức qua."

Ngay sau đó, anh liền bắt đầu mặc quần áo, đơn giản đối với Bạc Sủng Nhi trên giường giải thích: "Tiểu Bảo đã tỉnh, khóc rống không ngừng, anh đi bệnh viện xem cô bé một chút."

"Em cùng đi với anh. " Bạc Sủng Nhi kéo thân thể mệt mỏi, từ giường trên miễn cưỡng ngồi dậy.

Tịch Giản Cận lại lắc đầu, khẳng định nói: "Em đừng đi, để anh đi... . . . Em ở đây nghỉ ngơi. Đợi lát nữa anh sẽ trở lại ngay."

Bạc Sủng Nhi suy nghĩ một chút, liền gật đầu, đồng ý.

Tịch Giản Cận thì nhanh chóng rời đi.

Tất nhiên đáy lòng Bạc Sủng Nhi sẽ không mất hứng, cô không có bất kỳ tư cách cùng con của ân nhân cứu mạng Tịch Giản Cận tranh chấp tình cảm.

Huống chi, cô bé kia, còn bị bệnh máu trắng, cô càng không cách nào để ý.

Chương 737

Cô có thể làm, chẳng qua là ở thời điểm điện thoại đánh tới , vô luận bọn họ cỡ nào triền miên, cỡ nào tốt đẹp, cũng chỉ có thể tùy ý để anh rời đi.

Cô biết, cô rất muốn bốc đồng chiếm lấy anh phụng bồi chính mình.

Nhưng là, không thể.

Chuyện như vậy, phát sinh mấy lần, càng ngày càng nhiều.

Nhiều đến, trên căn bản mỗi ngày Tiểu Bảo cũng sẽ tìm Tịch Giản Cận, thời thời khắc khắc quấn lấy Tịch Giản Cận.

Có lẽ là bởi vì Tiểu Bảo trong tiềm thức đem Tịch Giản Cận trở thành ba ba, Tịch Giản Cận vẫn đối với cô bẻyêu thương vô cùng, mỗi lần khó chịu, theo bản năng chính là muốn lệ thuộc vào Tịch Giản Cận.

Nhiều đến nỗi, Bạc Sủng Nhi cảm giác thời gian mình cùng Tịch Giản Cận ở chung một chỗ, càng ngày càng ít.

Nhưng là, cô không thể làm gì.

Chỉ có thể nhẫn nại, chờ đợi... . . .

Bạc Sủng Nhi thường xuyên ra vào bệnh viện, thỉnh thoảng cũng sẽ phụng bồi Tiểu Bảo nói chuyện, không biết là cảm quá cô làm cho người ta xa cách nồng, hay là nét mặt của cô không đủ ôn nhu, ánh mắt Tiểu Bảo nhìn cô, luôn là sợ hãi.

Cho dù là ánh mắt sợ hãi, Tiểu Bảo nhưng vẫn thích cùng cô ở chung một chỗ chơi.

Tiểu Bảo thỉnh thoảng cũng sẽ túm tay áo Bạc Sủng Nhi, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Cô ơi, nếu như cô có tiểu bảo bảo, một ngày nào đó chú ấy sẽ không quan tâm cháu chữa sao?"

Đứa bé nho nhỏ này, lo lắng đến cái gì, tất nhiên cô biết.

Bạc Sủng Nhi liền vỗ vỗ đầu Tiểu Bảo, ôn hòa nói: "Sẽ không đâu."

"Có thật không? " đáy mắt Tiểu Bảo cũng lóe sáng long lanh.

"Ừ. " Bạc Sủng Nhi gật đầu, nhìn thoáng qua Tịch Giản Cận ôm Tiểu Bảo, càng bổ sung thêm: "Nếu như chú ấy dám không quan tâm cháu, cô cũng sẽ không quan tâm chú ấy!"

Trẻ con luôn dễ tin, cô bé lắc cái đầu nhỏ, vội vàng nói: "Cô ơi, nếu là chú ấy không cần Tiểu Bảo rồi, cp cũng không thể không cần chú ấ, chú ấy sẽ khóc... . . ."

Tịch Giản Cận khẽ cong môi, Bạc Sủng Nhi nghe mà đáy lòng run lên, sau đó dùng lực gật đầu: "Tốt, nghe lời Tiểu Bảo, cô sẽ không không quan tâm chú ấy!"

Tiểu Bảo lúc này mới ấm áp cười, tựa vào trong ngực Tịch Giản Cận, bộ dáng biết điều, chỉ chốc lát liền ngủ.

Bạc Sủng Nhi lúc này mới đứng lên, muốn đi vệ sinh, này mới phát hiện, trong phòng bệnh lớn cũng chỉ có ba người cô, Tịch Giản Cận còn có Tiểu Bảo, mà Hàn Như Y không biết đi nơi nào.

Chương 738

Bạc Sủng Nhi coi như là bị nuông chiều từ nhỏ đến lớn, thậm chí không hiểu được nhân nhượng người như thế nào, nhưng cô đặc biệt nhạy cảm, cô vẫn hiểu được.

Một chiều kia, thời điểm Hàn Như Y ôm Tịch Giản Cận khóc bị cô đụng phải, Tịch Giản Cận trên căn bản tới bệnh viện nhìn Tiểu Bảo, cô ta sẽ luôn né tránh.

Tịch Giản Cận là một người đàn ông, có lẽ không tỉ mỉ như vậy, cũng không có chú ý tới Hàn Như Y cố ý tránh né, nhưng mà Bạc Sủng Nhi vẫn phát hiện.

Cô cũng không phải là người hẹp hòi, huống chi, Tịch Giản Cận cũng thanh bạch sạch sẽ, chỉ có điều ôm khóc một lần, sau đó, đáy lòng của mình cũng không quá để ý, cho nên cùng Tịch Giản Cận hòa hảo như lúc ban đầu, sau khi triền miên, tất nhiên cũng quên mất không còn một mống.

Nhưng là Hàn Như Y hiển nhiên còn nhớ rõ.

Bạc Sủng Nhi quay đầu, nhìn một chút Tịch Giản Cận coi chừng Tiểu Bảo, cô suy nghĩ một chút, liền đi phòng vệ sinh, sau đó đi tìm Hàn Như Y.

Bệnh viện Quân khu đặc biệt lớn, hoàn toàn có thể cùng bệnh viện Tần Thích so sánh.

Bạc Sủng Nhi đối với địa hình nơi này không phải là quá quen thuộc, ra khỏi phòng bệnh, ở trong hành lang nhìn một chút, nhưng không có tìm được Hàn Như Y, đi qua phòng ăn cùng phòng nước nóng, cũng không thấy Hàn Như Y, cô liền tìm hai hộ sĩ đặc biệt trông chừng Tiểu Bảo hỏi thăm một chút, những nhân tài này nói cho cô biết, mới nhìn thấy Hàn Như Y cùng Vick tiên sinh trong công viên nhỏ phía sau bệnh viện tản bộ.

Bạc Sủng Nhi nghe được như vậy, vẻ mặt nhưng khẽ ngây ngẩn cả người, nhưng ngay sau đó liền nhanh chóng đi tới công viên nhỏ.

Rất xa, liền thấy Hàn Như Y ngồi ở trên mặt ghế đá, mà Vick tiên sinh ngồi ở một bên.

Vick tiên sinh đã trên năm mươi tuổi rồi, Bạc Sủng Nhi đối với ông cực kỳ hiểu rõ, thời điểm ở nước Mỹ cực kỳ phong lưu, hơn nữa đổi vợ không ngừng.

Bạc Sủng Nhi nhanh chóng đi tới, vừa vặn thấy tay Vick tiên sinh đã bao trùm lên bả vai Hàn Như Y, mà Hàn Như Y khẽ giãy dụa, nhưng Vick tiên sinh không biết hướng về phía Hàn Như Y nói những gì, khuôn mặt Hàn Như Y đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu, lăng lăng không tránh ra.

Nhưng ngay sau đó, tay Vick tiên sinh, từ bả vai Hàn Như Y mò xuống dưới, đổi thành nhốt lại eo Hàn Như Y.

Chương 739

Bạc Sủng Nhi có thể rõ ràng nhìn thấy ngón tay Vick tiên sinh không thành thật ở eo ếch Hàn Như Y cọ tới cọ lui, thậm tới đã bắt đầu hướng trên đùi của cô ta vuốt ve.

Bạc Sủng Nhi lập tức nổi trận lôi đình, cô đằng đằng đi lên trước, nghĩ cũng không có nghĩ túm cổ tay Vick tiên sinh, hung hăng mà ném ra, liền đem Vick tiên sinh từ bên người Hàn Như Y đẩy té!

Bạc Sủng Nhi từ trước đến giờ hơi thở nữ vương mười phần, từ nhỏ luyện võ qua, Vick tiên sinh không có phòng bị, chỉ chớp mắt, liền bị Bạc Sủng Nhi làm té ở trên mặt đất, lúc này ông mới hoàn hồn, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, hỏi một câu: "Why?"

Chỉ là của tiếng nói còn không có rơi xuống, Bạc Sủng Nhi đã cởi giày cao gót, hướng trên người Vick tiên sinh hung hăng mà đập tới, dùng Anh văn lưu loát hướng về phía Vick tiên sinh gằn từng chữ ra lệnh: "Người phụ nữ này, không phải là người ông có thể lộn xộn, ông muốn chơi cái kia thì chơi cái kia, tôi tìm ông tới đây là để xem bệnh cho cô bé kia, nếu ông dám ở dưới mắt tôi động vào một ngón tay của cô ấy, tôi là sẽ không dễ dàng tha cho ông! Có tin hay không, tôi cũng có thể khiến ông không thể rời khỏi X thị!"

Hàn Như Y chưa từng học qua Anh văn, căn bản không hiểu rốt cuộc Bạc Sủng Nhi nói những thứ gì.

Vick tiên sinh thì vội vàng giơ tay lên, nhẫn đau, vừa nói: "Sorry!"

Bạc Sủng Nhi lúc này mới cúi xuống, nhặt lên giày cao gót của mình, đi vào, còn không hài lòng hướng trên mặt Vick tiên sinh hung hăng mà gđạpiẫm rồi một cước.

May là hôm nay cô tới tìm Hàn Như Y, nếu như cô không đến, sợ rằng Hàn Như Y sẽ bị lão sắc quỷ ngoại quốc này chiếm hết tiện nghi!

Nghĩ tới đây, Bạc Sủng Nhi liền chuyển đầu nhìn thoáng qua Hàn Như Y, nghĩ đến chính mình có một số việc, phải nói rõ ràng cho cô ta.

"Hàn Như Y tiểu thư, phiền toái cô đi theo tôi một chuyến!"

Bạc Sủng Nhi ném đi một câu như vậy, xoay người, liền hướng chòi nghỉ mát cách đó không xa đi tới.

Hàn Như Y đứng lên, đi theo phía sau Bạc Sủng Nhi.

Đến chòi nghỉ mát, Bạc Sủng Nhi hít sâu một hơi, cũng không quay đầu lại xem Hàn Như Y, thẳng thắnmở miệng: "Chuyện mới vừa rồi, thật xin lỗi, sẽ không có lần sau, Vick tiên sinh có cái tật xấu này, chẳng qua cô yên tâm, sau này ông ta tuyệt đối không dám làm như vậy với cô nữa đâu."

Hàn Như Y hơi lúng túng lắc đầu, miễn cưỡng cười cười, nói: "Cảm ơn cô, Bạc tiểu thư."

Chương 740

"Nếu như ông ta còn dám quấy rầy cô, cô liền trực tiếp hướng về phía ông ta mà đánh, bị thương, đánh chết, đừng sợ, tôi chịu trách nhiệm cho cô! " Bạc Sủng Nhi cắn hàm răng, ngẩng lên cằm nhỏ, gằn từng chữ nói: "Cô đừng ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích để ông ta tùy ý chiếm tiện nghi, cô càng mềm yếu như vậy, ông ta càng là bắt nạt cô, tôi cùng Tịch Giản Cận không thể nào luôn ở trong bệnh viện, không thể nào mỗi một lần vừa vặn đụng phải, cho nên, cô biết ông ta là người như vậy, thì ít đi cùng ông ta ở chung một chỗ dây dưa, huống chi, ông ta chẳng qua là vội tới xem bệnh Tiểu Bảo, chỉ cần thời điểm có người ngoài ở đây, cô tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ chuyện gì!"

Bạc Sủng Nhi thật ra rất quan tâm Hàn Như Y.

Chẳng qua là cô từ nhỏ kiêu ngạo, không hợp với những lời mềm mại kia, mở to miệng, đều là khí thế mười phần cao cao tại thượng.

Thế cho nên, cô hiện tại bùm bùm như vậy, làm cho người ta cảm giác, giống như là chính Hàn Như Y muốn cùng Vick tiên sinh dây dưa không rõ.

Sắc mặt Hàn Như Y dần dần có chút hồng, đầy mặt ngại ngùng cúi đầu, không kêu một tiếng.

Bạc Sủng Nhi tinh tế suy nghĩ một chút, phát giác được lời của mình, hình như nói có chút quá, liền mấp máy môi, do dự một chút, lúc này mới cứng ngắc nặn ra rồi một câu: "Tôi mới vừa rồi ý tứ không phải nói cô như thế nào, ý của tôi là... . . . khuyên cô cách xa ông ta!"

Thật ra thì nói lời này, đã là ranh giới của Bạc Sủng Nhi.

Hàn Như Y gật đầu, lúng túng nhìn Bạc Sủng Nhi: "Tôi hiểu ý của cô, sau này tôi sẽ chú ý."

Bạc Sủng Nhi lúc này mới gật đầu, thấy Hàn Như Y đỏ hốc mắt, âm thầm mà cắn răng, muốn mở miệng an ủi Hàn Như Y, nhưng là nhất thời không biết làm sao, trong não cũng là một mảnh trống không.

Mềm giọng, trừ làm nũng với Tịch Giản Cận, cô đối với một người ngoài, căn bản làm không nổi!

Cuối cùng, Bạc Sủng Nhi cũng chỉ cứng ngắc gật đầu, nói một câu "Tốt! ".

Ngay sau đó, hai người lại im lặng.

Bạc Sủng Nhi im lặng một hồi, mới ngạo khí nói: "Cô gần nhất vẫn đều trốn tránh Tịch Giản Cận."

"Cái kia, Bạc tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi không thích Giản Cận... . . . " Hàn Như Y vội vàng giải thích, "Một chiều kia, chỉ là ngoại lệ, tôi chỉ là một lúc thất khống, mới ôm anh ấy khóc... . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com