Chương 2
Skip to content
Chương 2: Trọng sinh
Mùa xuân tháng ba hoa cỏ um tùm thơm ngát.
Ngoại ô Ngô thành, trong bụi cỏ lộ ra một bọc tã màu đỏ. Trong tã lót tựa hồ đang bọc thứ gì đó không ngừng vặn vẹo, từ đằng xa lũ chó hoang tính toán tiến đến lại đột nhiên cảm nhận được một trận uy lực áp chế cường đại, nỗi sợ hãi không biết từ đâu dâng lên khiến bọn chúng xoay mình chạy trối chết. Nếu hiện tại có người đến gần, tất nhiên có thể nghe được trong tã lót truyền đến tiếng đối thoại.
"Đây chính là bí thuật mà ngươi vô cùng thuần thục?" Tiêu Linh Ngọc quả thực là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra những lời này. Vốn cho là lão tiền bối bí hiểm này sẽ cứu mình, y ban đầu còn đối với lão vô cùng tôn trọng, ai ngờ không được bao lâu liền phát hiện cái gì mà tiền bối bí hiểm toàn bộ đều là giả bộ, căn bản là không đáng tin cậy, ngang nhiên làm cho mình tức đến muốn hộc máu.
"Ách", thanh âm của lão giả.
"Ta yêu cầu là hồi tưởng thời gian đến một ngày trước khi ta đánh vào tông môn, chứ không phải quay lại đến vài thập niên trước về lúc ta còn nhỏ." Thanh âm của Tiêu Linh Ngọc đã không chỉ là nghiến răng nghiến lợi mà là mang theo sát khí , nghĩ đến khi ý thức của bản thân vừa thanh tỉnh lại phát hiện mình thế nào lại về tới khi còn bé, hơn nữa lại là lúc vừa mới sinh ra bị người nhà vứt bỏ, Tiêu Linh Ngọc liền hận không thể lập tức đi tìm chết. Càng mấu chốt chính là hắn hiện tại toàn thân không có một chút pháp lực, trừ bỏ trong đầu thần thức hơn người thì hoàn toàn là một đứa trẻ mới sinh vô cùng bình thường, mặc cho ai đều có thể đến nghiền chết dễ dàng.
"Người có lúc lỡ tay, ngựa có lúc gãy móng nha (*), ta dù sao đã lâu không có thi thuật , khó tránh sai sót. Lại nói ta hoàn toàn không nghĩ đến người kia đối với ngươi ra tay ác độc như vậy, hoàn toàn là muốn dồn ngươi tới chỗ chết. Nếu không Cửu U Minh hỏa trận làm sao có thể trải rộng cả một ngọn núi như vậy, năng lượng cực đại như vậy nên khó khống chế được cũng là bình thường thôi." Lão giả hơi chột dạ giải thích.
(*) Nguyên văn: Người có thất thủ, mã có thất đề
Nghe được lý do như vậy, Tiêu Linh Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì, nhưng không lâu sau, lão giả lại một lần mở miệng,
"Thì ra ngươi nhỏ như vậy đã bị người nhà bỏ rơi a?"
Những lời này của lão giả thành công khiến sắc mặt của Tiêu Linh Ngọc biến đen, hung tợn nói, "Đều tại ngươi, nếu đã trở lại khi còn bé, sao không trở lại sớm hơn so với bây giờ một ngày, ta đã có thể sử dụng thần thức uy áp khiến bọn họ thay đổi ý định này, coi như không thể cũng có thể khiến bọn hắn đổi lại một địa điểm tốt hơn mà vứt ta, hiện tại thì sao, bị ném vào một nơi hoang dã như vậy, không bị ăn tươi cũng bị đói chết."
Lão giả an ủi, "Ngươi kiếp trước không phải sống sót được sao, khẳng định là có thể gặp được ân nhân của ngươi."
Hai chữ 'ân nhân' này khiến cho Tiêu Linh Ngọc nháy mắt nghĩ tới điều gì, hận không thể cứ như vậy mà đói chết, cũng không muốn gặp được cái gọi là 'ân nhân' kia.
Lão giả còn ở bên tai nói liên miên cằn nhằn, Tiêu Linh Ngọc rõ ràng hai mắt nhắm nghiền hoàn toàn giả chết, giá mà giả chết có thể thay đổi được những việc phát sinh một đời trước, nhưng đáng tiếc những gì phải tới cũng sẽ tới thôi.
Từ xa, ven đường truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn, trong đó còn nghe được nhiều thanh âm.
"Ngày hôm nay ông trời thương ta a, xin được mấy chục văn tiền."
"Hôm nay sinh ý của ta cũng không tồi, xin được thật nhiều bánh mỳ."
"Thủy lão thúc, ta muốn ăn bánh mỳ." một thanh âm mềm mại của trẻ nhỏ vang lên.
"Tiểu thạch đầu nghe lời, chờ trở lại miếu thổ địa sẽ cho ngươi ăn."
Theo thanh âm càng ngày càng gần, Tiêu Linh Ngọc gắt gao nhắm mắt lại không dám nhúc nhích, hi vọng bọn người khất cái này có thể cứ như vậy đi qua. Nhưng trời xanh cho tới bây giờ đều là ngươi không thích cái gì liền cho ngươi cái đó, thế nên ngay sau đó liền có một tiếng kinh hỉ vang lên.
"Í, nơi này hình như có cái bao lì xì."
"Làm sao, ta xem xem."
"Tránh ra, hình như là một đứa trẻ con."
Tiêu Linh Ngọc cảm giác mình bị một đôi bàn tay to bế lên, đỉnh đầu tã lót bị xốc lên một đường nhỏ, sau đó nghe được một thanh âm già nua, "Nghiệp chướng a, còn nhỏ như vậy đã bị vứt bỏ , vứt tại nơi hoang dã như vậy sống thế nào a."
"May mắn gặp được chúng ta, bằng không tiểu hài tử này không phải là bị chó hoang ăn mất rồi sao."
"Đứa bé này trắng trắng mềm mềm, cha mẹ như thế nào nỡ vứt bỏ a, có phải hay không có tật gì?"
"Mau mở ra nhìn xem."
Tiêu Linh Ngọc nghe xong những lời này trước mắt tối sầm, theo bản năng đã muốn phát ra ý thức uy áp, thanh âm của lão giả trong đầu lúc này vang lên, "Ngươi hiện tại thân thể gầy yếu, dùng ý thức uy áp căn bản không thể đối kháng nhiều người như vậy, không chừng vô tình còn biến ngươi thành ngu ngốc, ngươi vẫn là nhịn đi."
Tiêu Linh Ngọc nghẹn một hơi ở ngực, một trận ho khan kinh thiên động địa.
"Ai nha, quả nhiên có tật a."
"Nhanh mở ra xem."
Mấy cái tay bẩn rất nhanh vươn tới, hùng hùng hổ hổ vén tã lót lên, thuận tiện vén lên quần áo trên người Tiêu Linh Ngọc. Trong nháy mắt Tiêu Linh Ngọc trần trụi trước mắt mọi người, chim nhỏ trắng trẻo non nớt bị gió khẽ thổi lập tức bị lạnh đến hướng lên trời nhếch lên, Tiêu Linh Ngọc đáng thương kiếp trước tung hoành thiên hạ chưa từng bị người khác đối xử như vậy. À không, kiếp trước hắn còn nhỏ cũng là bị bang khất cái trước mắt này thu nhận và giúp đỡ, chẳng lẽ đời trước bọn hắn cũng từng làm cùng một việc như vậy đối với hắn ? Tiêu Linh Ngọc nghĩ đến mình hai đời đều bị nhìn đến rõ ràng, quả thực xấu hổ cùng giận dữ muốn chết.
Lão giả trong đầu vui sướng khi người gặp họa, cười không ngừng, "Ta rốt cuộc biết vì sao ngươi vừa mới nghe được hai chữ 'ân nhân' lại phản ứng như vậy ."
"Câm miệng!" Tiêu Linh Ngọc thần tình tức giận hô lên, thế nhưng ở bên ngoài trong mắt bọn người khất cái chính là khuôn mặt má hồng.
"Ai nha, nhanh chóng bọc lại, gió xuân lạnh thổi qua coi chừng bị bệnh."
"Đúng đúng, đứa nhỏ này thoạt nhìn không có tật gì, đừng để chúng ta làm nó cảm lạnh ."
"Di, cổ tay phải đứa nhỏ này như thế nào còn mang theo cái vòng a?"
"Nhanh nhìn xem có đáng tiền hay không ?"
"Cái vòng đen tuyền này nhìn qua tà hồ( quá kì lạ, không tốt lành) vô cùng."
"Sợ gì, ta có thổ địa gia bảo vệ, sợ gì tà hồ."
"Đúng , đúng, ta có thổ địa gia bảo vệ, gì cũng không sợ."
"Cái vòng này đoán chừng là người nhà của đứa trẻ để lại, ai cũng không nên động vào, để đứa trẻ lưu lại vật tưởng niệm đi."
"Thủy lão thúc nói rất đúng, đứa nhỏ này cũng quá đáng thương , cho hắn lưu lại cái tưởng niệm đi."
"Vậy hiện tại đứa nhỏ này làm sao bây giờ?"
Trong đám khất cái có người hỏi.
"Điên bà tử ( bà điên) không phải ngày ngày khóc hô tìm con mình sao, tiểu hài tử này vừa hay cho bà ta."
"Được rồi, để điên bà tử nuôi, đỡ phải mỗi ngày nàng làm ầm ĩ không ngớt."
"Cũng tốt, đứa trẻ này nhỏ như vậy, chúng ta mỗi người bớt ra một ngụm cơm cũng có thể nuôi lớn." Thanh âm già nua thương hại nói.
"Tiểu Thạch đầu, sau này ngươi chính là ca ca , phải chiếu cố đệ đệ cẩn thận, biết không?"
"Ân, Thủy lão thúc, đệ đệ tên gọi là gì a."
"Đúng rồi, còn chưa cho oa đầu này cái tên đâu."
Lão khất cái được gọi là Thủy lão thúc trầm tư nửa ngày, "Tiểu hài tử này nhỏ như vậy có điểm gì sơ xuất rất dễ xảy ra chuyện không hay, đặt một cái tên xấu một chút mới dễ nuôi, hay là kêu Cẩu Đản đi."
"Hay, Thủy lão thúc thật có văn hóa, Cẩu Đản thật là dễ nghe."
Một trận hùa theo nịnh nọt vang lên giữa đám khất cái.
"Ha ha, Cẩu Đản, Cẩu Đản." Đây là thanh âm đáng ghét trong đầu vang lên, "Thì ra ngươi trước kia kêu Cẩu Đản a, khi nào thì sửa thành Tiêu Linh Ngọc?"
Tiêu Linh Ngọc không thèm phản ứng với thanh âm trong đầu, vừa khi Thủy lão thúc bắt đầu đặt tên cho hắn, hắn đã biết mình lại một lần nữa bị kêu Cẩu đản . Cái tên này kiếp trước đi theo hắn 6 năm, thẳng đến gặp được sư phụ mới đổi thành Tiêu Linh Ngọc. Đời này hắn quyết định một khi lớn thành một tiểu hài tử biết nói bình thường, hắn lập tức yêu cầu sửa thành Tiêu Linh Ngọc, hắn mới không cần gọi cái gì Cẩu Đản đâu.
Trong đầu rối rắm nhiều thứ vì cái tên, Tiêu Linh Ngọc không có phát hiện hắn sắp gặp phải một cái nguy cơ lớn hơn nữa. Bởi vì đã xác định tên, đám khất cái đem hắn giao cho một nữ khất cái chen từ phía sau đi vào, tên của nữ khất cái đã sớm không cần hỏi, đơn giản là hằng ngày điên điên khùng khùng thấy trẻ nhỏ nào cũng sẽ khóc gọi là con của mình mà bị đám khất cái gọi là điên bà tử. Giờ khắc này ôm ấp Tiêu Linh Ngọc, nữ khất cái mặt đầy nhu tình, vén lên cái áo vá chằn chịt của mình, lộ ra một đầu nhũ hướng miệng Tiêu Linh Ngọc mà nhét vào. Tiêu Linh Ngọc đáng thương bị nhét đến tối tăm mặt mũi mới ý thức được mình gặp phải cái tình trạng quẫn bách gì, gắt gao mím chặt môi như thế nào cũng không chịu mở ra, tay chân ra sức chống cự, cả mặt trướng đến phát hồng. Trong đầu lão giả đã cười muốn đứt hơi, nếu nói lão giả có thân thể chắc hiện tại sớm đã cười đến bò ra đất lăn lộn.
Một phen ra sức cự tuyệt từ chối nửa ngày, nữ khất cái rốt cục đối với Tiêu Linh Ngọc chịu thua. Buông vạt áo xuống rồi ôm thật chặt Tiêu Linh Ngọc, một đường nhẹ giọng ngâm nga sơn dã tiểu khúc, theo đám khất cái về lại thổ địa miếu.
Nói ra thổ địa miếu kỳ thật đã sớm hoang phế, chỉ còn mấy gian phòng ốc cũ nát miễn cưỡng che gió che mưa, từ nay về sau Tiêu Linh Ngọc sẽ theo đám khất cái ở đây sinh sống.
Rất nhanh đám khất cái liền phát hiện đứa trẻ bọn hắn nhặt được này nhu thuận vô cùng, ngày thường cũng chưa từng khóc rống, chỉ có đói bụng cùng mắc tiểu mới có thể hừ hừ vài tiếng. Bởi vì mọi người mỗi ngày cần ra ngoài ăn xin, mà đứa trẻ cũng không thể một mình ở lại thổ địa miếu, huống chi điên bà tử cũng ôm không chịu buông tay, cho nên bọn họ đều là ôm tiểu anh nhi cùng đi xin ăn. Lại không nghĩ Tiêu Linh Ngọc trắng trắng mềm mềm, lớn lên đáng yêu vô cùng. Tuy là tã lót cũ nát cũng không tổn hại sự đáng yêu này, không hiểu vì sao khơi dậy tình thương của rất nhiều người, nhất thời thu hoạch so với dĩ vãng tốt lên không ít, cuộc sống của đám khất cái trong miếu rõ ràng chuyển biến tốt hơn nhiều.
Thủy lão thúc từng ôm Tiêu Linh ngọc thở dài, "Đứa bé này trời sinh phúc tướng a!"
Được khen trời sinh phúc tướng, Tiêu Linh Ngọc đang cố gắng vuốt thuận dòng khí trong cơ thể. Đời trước hắn sáu tuổi gặp được sư phụ dẫn vào tông môn, bởi vì thân thể thiên phú cực kì cao nên chưa tới ba mươi tuổi liền tiến vào 'Hư cảnh', được xưng là một người tuổi trẻ thiên tài. Lúc đó hắn kỳ thật đã đạt đến Hư cảnh, có thể tiếp tục tiến một bước có thể thăng nhập Đan cảnh , nhưng bởi vì người kia luôn bị giữ ở Hư cảnh, hắn vì không muốn đoạt sự nổi bật của người kia nên luôn luôn áp chế cảnh giới của mình, thẳng đến khi xâm nhập ma đạo vì nhanh chóng muốn lên vị trí cao, mới thăng nhập Đan cảnh. Nghĩ đến thật sự là buồn cười, bất kể là tăng lên cảnh giới hay là áp chế cảnh giới, y đều dựa vào mong muốn của người kia, chưa từng nghĩ cho chính mình. Cả đời này, y đã hạ quyết tâm cùng người kia không còn liên quan, tự nhiên không cần tiếp tục băn khoăn suy nghĩ của bất luận kẻ nào mà toàn lực tu luyện.
Tuy rằng đời trước Tiêu Linh Ngọc thật đáng thương nhưng là không phải là không gặp ưu đãi, đời trước, thân là Vân Thiên tông chính tông đệ tử, bí tịch bên trong tự nhiên muốn nhìn cái gì thì nhìn cái đó, sau lại nhập vào ma đạo, nhanh chóng thăng tiến, Ma Môn bí tịch cũng xem không ít, hơn nữa lão quỷ đầu còn tìm cho hắn mấy loại công pháp thích hợp tu luyện, đời này tùy tiện xuất ra loại pháp lực nào cũng đủ đánh vỡ đầu đám tán tu(*) bên ngoài.
(*) Tán tu : người tu hành tự do, không theo tông phái nào
Dù cầm nhiều bí tịch trong tay, Tiêu Linh Ngọc vẫn quyết định tu luyện công pháp đời trước của mình: Vân Thủy quyết. Thứ nhất là vì Tiêu Linh ngọc thân là thuộc Thủy Linh hệ, Vân Thủy quyết cơ hồ là vì hắn mà tạo ra, thứ hai là vì đời trước hắn dựa vào Vân Thủy quyết chưa đến ba mươi đã thăng nhập Đan cảnh, đối với việc lĩnh ngộ Vân Thủy quyết có thể nói là khắc sâu vô cùng, cả đời này lặp lại hắn tin tưởng trên cơ sở đời trước càng tiến xa hơn, sớm thăng nhập Anh cảnh, trở thành đệ nhất thế gian.... Đến lúc đó cho dù người kia nhất thống thiên hạ cũng không dám ra tay với hắn.
Ôm mộng sớm thăng nhập Anh cảnh, trở thành đệ nhất thế thiên hạ, Tiêu Linh Ngọc đối với việc tu luyện có thể nói là nhiệt tình vô cùng, tuy rằng bởi vì thân mình tuổi nhỏ không thể ngồi thiền nhưng rất nhanh Tiêu Linh Ngọc nghĩ ra một phương án khác. Vì thế đám khất cái trong miếu liền phát hiện đứa trẻ bọn hắn nhặt được gần đây trừ ăn ra cơm thì chính là ngủ, thường xuyên ngủ cả ngày. Mặc dù có chút lo lắng tiểu hài tử có phải hay không có bệnh gì, nhưng nghĩ đến Thủy lão thúc từng khen tiểu hài tử trời sinh phúc tướng, hơn nữa lúc không ngủ, tiểu hài tử vẫn là biểu hiện thập phần bình thường, nên lâu dài, đám khất cái cũng không nghĩ nhiều nữa , nói không chừng hài tử đều là như vậy, cũng không đến mức như điên bà tử, nàng mỗi ngày cứ ôm Tiêu Linh Ngọc trong ngực còn tất cả đều mặc kệ, cũng vì vậy Tiêu Linh Ngọc thuận lợi dẫn khí nhập vào cơ thể, không bị ngoại giới quấy nhiễu tẩu hỏa nhập ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com