Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20


Chương 20: Vượt giới hạn..... 

Chuyện Sở Minh Nguy được ra ngoài đối với những người thân thiết mà nói là một việc đáng chúc mừng, thế nhưng đối lập với những người sắc mặt vui vẻ đến vài ngày, đương sự Sở Minh Nguy tựa hồ không có vui như vậy. Nguyên nhân cũng không phải do hắn, từ khi lệnh cấm đoán được giải trừ, ngoài lần trước gặp mặt Tiêu Linh Ngọc, mấy ngày nay cư nhiên không hề thấy bóng dáng của Tiêu Linh Ngọc. Đối lập với trước kia ở Tư Qua đỉnh, hai người thường xuyên gặp mặt, mấy ngày nay đừng nói gặp mặt, dù là truyền âm cũng ít đến đáng thương.

Vốn dĩ tính toán nhân lúc giữa trưa đi gặp tiểu sư đệ, Sở Minh Nguy cười khổ nhìn đống ngọc giản chưởng môn phái đệ tử đưa tới, bất đắc dĩ thu hồi tâm tư đi gặp tiểu sư đệ, tận tâm tận lực giải quyết công việc liên quan đến 10 năm nay. Làm đại đệ tử của chưởng môn, Sở Minh Nguy đương nhiên hiểu ý tứ của chưởng môn. Vốn dĩ 10 năm trước Sở Minh Nguy đã bước đầu làm quen với công việc trong tông môn, vì 10 năm cấm đoán, tự nhiên rời xa sự vụ trong tông môn. Lần này kì hạn cấm đoán chấm dứt chưởng môn hy vọng hắn có thể bắt kịp hiểu rõ sự vụ trong tông môn, bắt đầu trở lại quỹ đạo 10 năm trước.

Mấy ngày nay Sở Minh Nguy đều bận rộn nắm bắt tình hình trong tông môn, đến nỗi không sắp xếp được thời gian đi nói vài câu với Tiêu Linh Ngọc, càng không thể giống như lúc trước hắn từng nói cùng tiểu sư đệ nắm tay du ngoạn.

Ngọc giản còn chưa xem xong, Sở Minh Nguy lại nhận được truyền âm của chưởng môn. Không chút trì hoãn, Sở Minh Nguy gần như là ngay lập tức bay đến Hạo Thiên điện. Ngoài dự liệu là trong điện cư nhiên không có mặt các trưởng lão khác, chỉ một mình chưởng môn. Sở Minh Nguy kìm chế kinh ngạc trong lòng, cung kính hành lễ nhìn phía sau Lăng Tiêu Tử.

Lăng Tiêu Tử nhìn đệ tử mình tâm đắc nhất, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thần thái không chút kiêu ngạo, trên mặt không khỏi lộ ra một chút thân thiết.

"Minh Nguy, sự vụ trong mười năm nay ngươi nắm bắt thế nào rồi?"

Sở Minh Nguy cung kính đáp: "Đệ tử đối với sự vụ cũng đã nắm bắt tương đối."

Lăng Tiêu Tử tán dương gật đầu, "Như vậy thì tốt! Ngươi tuy rằng về sau không cần mỗi ngày phải tiếp xúc với những sự vụ rườm rà chi tiết, nhưng trong lòng nhất định phải nắm bắt được tổng quát, như vậy mới có thể đề phòng được người phía dưới lừa gạt."

Hiểu được ý của Lăng Tiêu Tử, Sở Minh Nguy gật đầu xác nhận.

Lăng Tiêu Tử nhìn Sở Minh Nguy đối với mình cung kính xác nhận, lại tỏ ra vô cùng vui sướng, nghĩ một chút hỏi: "Ngươi thấy Lãnh Hàn Viễn, đệ tử thân truyền của Diêu trưởng lão Hoa Vụ đỉnh như thế nào?"

Sở Minh Nguy nghe câu hỏi của Lăng Tiêu Tử, ánh mắt chợt lóe lên kinh ngạc, cũng không rõ tại sao chưởng môn lại nhắc đến Lãnh sư đệ, thật lòng nghĩ sao nói vậy: "Lãnh sư đệ thiên phú tốt lại chăm chỉ tu hành. Làm người hiền lành khiêm tốn, sư huynh đệ trong tông môn rất kính nể, đệ tử cũng thấy Lãnh sư đệ rất tốt."

Lăng Tiêu Tử vừa nghe Sở Minh Nguy đối với Lãnh Hàn Viễn thẳng thắn thừa nhận như vậy cười khổ nói: "Lãnh Hàn Viễn quả thật không tồi, nhưng chỉ là 'không tồi'. Mười năm nay ngươi ở Tư Qua đỉnh, Lãnh Hàn Viễn tiếp nhận một phần công việc ở trong tay Diêu sư đệ, không chỉ đem công việc xử lý gọn gàng được tông môn trên dưới nhất trí thừa nhận, mà còn được chúng đệ tử tán dương không ít. Nếu không phải Lãnh Hàn Viễn tu vi không đủ, vài lần tỉ thí đều bị Mạnh Phàm và Bạch Tiềm gắt gao áp chế, chỉ sợ người trong tông môn công nhận hắn so với ngươi ít hơn không bao nhiêu, mà còn có không ít đệ tử đối với hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó. Minh Nguy, ngươi hiểu ý của ta không?"

Hàm ý trong lời Lăng Tiêu Tử rất rõ ràng, Sở Minh Nguy trầm mặc nửa ngày ngẩng đầu nhìn phía Lăng Tiêu Tử nói: "Sư phụ, ý của người đệ tử hiểu được. Đệ tử khi bái nhập làm môn hạ của sư phụ từng thề mọi việc đều lấy lợi ích tông môn làm trọng. Trong quan niệm của đệ tử, có làm được chưởng môn hay không không quan trọng...Làm chưởng môn trọng yếu là có thể làm rạng rỡ danh khí của tông môn. Nếu Lãnh sư đệ so với đệ tử thích hợp hơn, đệ tử nguyện ý tôn lãnh sư đệ làm chưởng môn."

Lăng Tiêu Tử thâm sâu nhìn đệ tử yêu quý của mình, thở dài một tiếng. Hắn cũng biết Sở Minh Nguy không phải là người yêu quyền lực, trong lòng hắn lợi ích tông môn và vị trí chưởng môn luôn đặt cao hơn lợi ích cá nhân. Đó cũng là lí do hắn luôn coi trọng Sở Minh Nguy hơn.

Lãnh Hàn Viễn tuy rằng không tồi, nhưng trong lòng hắn người thích hợp với vị trí chưởng môn nhất luôn là Sở Minh Nguy, hắn sẽ không để cho bất luận kẻ nào phá hỏng an bài của mình, chưởng môn đời kế tiếp của Vân Thiên tông chỉ có thể là Sở Minh Nguy. Nghĩ tới đây, Lăng Tiêu Tử mở miệng dừng lại đề tài này.

"Ở trong lòng vi sư, ngươi là lựa chọn thích hợp nhất. Điểm này bất luận kẻ nào cũng không thể dao động."

Sở Minh Nguy nghe ngữ khí kiên quyết của Lăng Tiêu Tử, nhìn ra Lăng Tiêu Tử không muốn tiếp tục đề tài này, liền im lặng không nói nữa.

Lăng Tiêu Tử lấy một đề tài khác nói: "Ngày trước, Cổ Kiếm môn đã gấp rút truyền tin cho chúng ta, nhắc tới tông môn bọn họ có 3 đệ tử bị mất tích không lâu, địa điểm mất tích ở phụ cận Ngô Thành của Dương Thiên quốc, trước khi ba đệ tử này mất tích từng truyền tin cho Cổ Kiếm môn nói tìm được một tòa động phủ của thượng cổ tiên nhân. Tình hình này tương tự như Ngô sư đệ 10 năm trước mất tích ở Ngô thành, hơn nữa địa điểm cũng giống nhau. Nhiều năm như vậy chuyện Ngô sư đệ vi sư vẫn luôn canh cánh trong lòng, hiện giờ lại có một tia manh mối, Minh Nguy ngươi lập tức dẫn người đi tra xét một phen."

Lăng Tiêu Tử vừa nói ra hai chữ Ngô thành, Sở Minh Nguy lập tức nghĩ tới Tiêu Linh Ngọc. Theo như hắn biết, cố hương của Tiêu Linh Ngọc là Ngô thành, nghĩ tới Tiêu Linh Ngọc từ lúc bái nhập tông môn chưa từng xuống núi, tâm tư hắn không khỏi động, mở miệng nói: "Tiểu sư đệ bái nhập tông môn nhiều năm như vậy, chưa từng xuống núi, đệ tử nghĩ thừa dịp này mang tiểu sư đệ xuống núi trải nghiệm một phen, không biết ý sư phụ thế nào?"

"Tiểu sư đệ? Tiêu Linh Ngọc sao?" Lăng Tiêu Tử vừa nghĩ tới đệ tử nhu thuận của Ngô Vân Tử, gật đầu, "Linh Ngọc thiên phú cực kì cao, tâm tính lại mềm mại thiện lương, hiện giờ mặc dù đã là Hư cảnh nhưng không có kinh nghiệm đối địch. Trước đó không lâu trong đại hội tỉ thí, hài tử kia mỗi trận tỉ thí đều do dự không muốn ra chiêu đả thương người, thật sự là có chút lòng dạ đàn bà. Con đường tu chân gian nan vô cùng, thiên đạo luôn tàn khốc thử thách tu giả sống sót. Trong tông môn có Ngô Vân Tử che chở, ngoài tông môn tỏ ra mềm yếu thì sẽ chịu thiệt thòi, tính tình Linh Ngọc nếu vẫn luôn như vậy, vi sư thập phần lo lắng cho con đường tu luyện của hắn sau này."

Sở Minh Nguy nghe Lăng Tiêu Tử đánh giá Tiêu Linh Ngọc như vậy, đầu mi nhíu lại, trực tiếp nói: "Tiểu sư đệ tâm tư tinh thuần trong sáng, đệ tử thà nguyện sư đệ sau này vẫn luôn như vậy. Thân là đại sư huynh, đệ tử tự nhiên sẽ luôn bảo hộ tiểu sư đệ một đời an ổn."

Lăng Tiêu Tử cực kì kinh ngạc, "Ngươi có thể bảo hộ hắn nhất thời, làm sao có thể hộ hắn cả một đời?"

Thần sắc Sở Minh Nguy đoan chính, nghiêm nghị nói: "Đệ tử nếu đã hạ quyết tâm, tất nhiên sẽ bảo hộ tiểu sư đệ một đời."

Lăng Tiêu Tử nhìn thần sắc trịnh trọng của đồ đệ, nghi hoặc trong lòng chợt lóe qua, Minh Nguy tựa hồ qua mức xem trọng Tiêu Linh Ngọc. Nghĩ lại, dường như Tiêu Linh Ngọc là do Sở Minh Nguy dõi theo chăm sóc mà lớn lên, loại xem trọng này cũng thực bình thường, nên cũng không nghĩ nhiều nữa. Đơn giản phân phó vài câu, Lăng Tiêu Tử phất tay cho Sở Minh Nguy trở về thu thập đồ đạc chuẩn bị xuống núi.

Ra khỏi Hạo Thiên điện, Sở Minh Nguy nhìn về hướng Y Lan đỉnh, vẻ mặt trịnh trọng, tiểu sư đệ huynh nguyện giúp đệ một đời tâm tư vĩnh viễn đơn thuần vô lo vô nghĩ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com